''Em không còn tình cảm với anh sao?''
Khúc Yên cười gật đầu:''Đúng là vậy.''
''Cứ giống như những lời anh nói là thật đi, anh nói những thứ anh làm là vì muốn tốt cho tôi. Nhưng anh nghĩ rằng anh hành động thế là rất tốt sao? Từ đầu đến cuối anh không cho tôi biết cái gì, cứ để tôi suy nghĩ rồi hiểu lầm lung tung. Anh có biết tôi suy nghĩ tiêu cực đến thế nào không? Tôi sẽ không xen công việc của anh, nhưng ít nhất anh phải nói cho tôi biết chứ? Đằng này anh lại không nói với tôi cái gì, trước đó khi làm gì anh cũng báo cho tôi biết, nhưng lại không báo cho tôi biết về chuyện anh và cô ta đi dự tiệc chung. Là anh cố tình muốn mập mờ cùng cô ấy!''
''Anh không biết cô ta cũng sẽ đến tham dự buổi tiệc đó. Từ đầu đến cuối anh thật sự không đặt cô ta vào tâm mình. Tấm ảnh cô ta cho em xem cũng là do góc chụp, anh và cô ta có giữ khoảng cách, thật sự anh chưa từng chạm vào cô ta.''
''Anh có chắc sau này chuyện này sẽ không xảy ra nữa không? Hay là nó sẽ xảy ra một lần, hai lần, thêm vài lần nữa? Khi đó anh lại nó là anh không chạm vào họ, là do họ cố ý hại anh?''
''Em nghĩ anh là loại người không đàng hoàng thế sao?''
Khúc Yên lắc đầu:''Tôi không biết nhưng tôi không dám đánh cược nữa.''
Khúc Yên xoay người đi về phía bàn học:''Từ đầu đến cuối tôi với anh đã không hợp nhau rồi. Tốt nhất là kết thúc hết đi.''
Khúc Yên quay lại nhìn anh:''Trước đó khi tôi và anh còn yêu nhau tôi cũng đã nói rồi..''
''Tôi, sẽ, không, yêu, lại, người, cũ!'' Khúc Yên gằn giọng, nhấn mạnh từng chữ. Giống như muốn khắc sâu nó vào tim anh.
Một câu trả lời lãnh đạm biết bao, thản nhiên và nhẹ nhàng biết bao nhưng lại làm cho anh không biết bao nhiêu nỗi lo sợ. Thẩm Tây Thừa hít thở sâu rồi đứng dậy bước đôi chân dài đến chỗ cô.
Một thứ trên đời này anh không muốn mất nhất, đó là Khúc Yên.
Ngay lúc anh mệt mỏi nhất, là cô ở cạnh anh, là cô không chê bai và khinh thường anh. Là cô nhóc nhỏ đã luôn làm mọi cách khiến anh vui. Là cô nhóc đã từng thức trắng một đêm vì cơn sốt bộc phát của anh. Là cô nhóc đã từng khóc khi lo lắng cho anh. Cũng từng là người đầu tiên, đón sinh nhật và tặng quà cho anh.
Đó là buổi sinh nhật đầu tiên anh hạnh phúc nhất trong đời, vì lúc đó anh có cô.
''Tiểu Yên, em muốn anh đợi tới bao lâu cũng được hết? Sau khi Tốt Nghiệp Đại Học? Có được không?''
Khúc Yên khó xử nhìn anh:''Đừng làm thế, tôi không muốn có cảm giác mắc nợ ai đâu. Cũng đừng đợi tôi, anh cũng nên tìm người phù hợp đi.''
Thẩm Tây Thừa bật cười:''Thật ra ngay từ đầu em là người phù hợp với anh rồi.''
Khúc Yên nhìn anh.
Thẩm Tây Thừa nói tiếp:''Nếu anh không chắc chắn mình yêu em thì anh đã không tiến xa hơn với em rồi.''
''Em không phát hiện ra sao?''
''Anh thật sự rất yêu em. Chỉ yêu mỗi em thôi.''
''Sau này cũng đừng nghe người khác nói gì cả, muốn biết gì thì cứ hỏi anh. Anh nói cho em nghe, trước đó là anh không biết nên mới luôn không cho em biết, còn nếu như em không yên tâm thì anh sẽ nói cho em hết. Cái gì anh cũng sẽ nói cho em hết. Thế nên là, cho anh một cơ hội được không? Chúng ta quay lại như trước đây được không”''
Khúc Yên bây giờ mới nhận ra sự cố chấp của Thẩm Tây Thừa thật sự rất cao. Cô không phải chưa từng nhìn qua sự cố chấp ấy, chỉ là không ngờ anh lại cố chấp đến mức khiến người khác cảm thấy phải phiền não đến vậy.
Khúc Yên nhíu mày nói:''Nhưng mà bây giờ tôi không muốn yêu ai hết! Cũng không muốn cho ai cơ hội hết. Chú biến ra ngoài cho tôi ôn bài đi!''
''Xin lỗi em. Xin lỗi vì chuyện anh đã không giải thích với em rõ ràng để em chịu nhiều uỷ khuất, đáng lí ra anh nên giải quyết mọi thứ ổn thoả. Không nên để em có suy nghĩ rằng anh yêu cô ta. Tuy trong quá khứ anh có phạm phải nhiều sai lầm, đã từng đánh nhau từ thời sơ trung dẫn đến có nhiều người bị gãy xương nặng. Nhưng thật sự chưa từng có bất kì người phụ nữ để lại dấu vết không nên có. Anh có thể đảm bảo, anh chưa từng lên giường với bất kì người phụ nữ nào, em có tin không?''
Cả gương mặt Khúc Yên để lộ ra vẻ không tin. Thẩm Tây Thừa trầm giọng nói tiếp:''Gia đình anh khi đó rất khó khăn, tạo dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng lại càng khó khăn hơn. Khi công ty phát triển anh cũng đã gần ba mươi, sau đó cũng không có thời gian rảnh rỗi, cứ thế cho đến khi gặp em.''
''Không có ham muốn à?'' Khúc Yên mở to mắt nhìn anh.
Thẩm Tây Thừa gõ vào đầu cô một cái, nhíu mày nói:''Em còn nhỏ, sau này anh sẽ nói cho em nghe.''
Khúc Yên nhăn mặt, thầm nghĩ, đừng bảo..Thẩm Tây Thừa liệt thân dưới rồi nhá?
Nhưng đoán được suy nghĩ cô, anh ghé miệng vào tai cô, thâm trầm nói:''Anh không có rối loạn chức năng tình dục ở nam giới, không phải nhiều khi em ngồi lên đùi anh cũng có cảm nhận được nó hay sao?''
Khúc Yên gấp như nước sôi tới mông ngay lập tức đẩy anh ra, bật dậy gương mặt vì xấu hổ mà ửng đỏ cả lên:''Thẩm Tây Thừa, anh im miệng! Chẳng phải nói tôi còn nhỏ chưa muốn nói sao? Anh tại sao lại..không biết xấu hổ thế chứ..?''
Thẩm Tây Thừa ngược lại không biết xấu hổ còn thản nhiên nói ra lời xấu hổ đó:''Không biết tại sao nữa. Nhưng đúng thật là anh chỉ có phản ứng với mỗi em. Tiểu Yên, em chỉ mới mười bảy tuổi thôi.''
''Im miệng, im miệng, im miệng! Dù có thế nào tôi cũng không muốn quay lại với anh. Anh cút khỏi phòng tôi ngay!'' Cô có thể cảm nhận được gương mặt mình nóng tới mức bỏng tay, thật sự là bị anh làm cho xấu hổ tới mức không có chỗ chôn.
''Anh không lên giường với ai, một thân vẫn trong sạch. Cũng đã nhận lỗi vì đã không nói rõ mọi chuyện từ đầu với em. Nhưng ngược lại là Khúc Yên đây, lại cố ý tin lời của người ngoài, xoá hết mọi phương thức liên lạc anh, đồ anh tặng cũng đem trả không xót một thứ. Tội nặng nhất là không nghe anh giải thích, coi lời anh nói như gió thoảng mây bay, tội cuối cùng mà khiến anh không truy cứu không được đó chính là cố tình gán ghép anh và Âu Cẩn Y.''
''Tính tội mới lẫn tội cũ, e là chỉ có làm Thẩm Phu Nhân mới có thể từ từ trả nổi thôi.''