Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 211: Chương 211: Tuyết đầu mùa




Khúc Yên chạy nhanh vào phòng tắm rồi phi ra ngoài, đang trong lúc lay hoay tìm áo giữ ấm để mặc thì một chiếc áo khoác len lông cừu màu trắng đột nhiên xuất hiện. Động tác tìm đồ của Khúc Yên ngưng lại, quay người nhìn Thẩm Tây Thừa.

Thấy trên cánh tay anh cũng đang khoác chiếc áo len lông cừu cũng có ngoại hình tương tự cô. Cô ngước lên nhìn anh, cười nhạt:''Thật không ngờ Chú Thẩm cũng có chuẩn bị nha!'' Trong lời nói mang ý cười vui vẻ.

Thẩm Tây Thừa đem áo nhét vào người cô, dùng tay xoa xoa mũi:''Là em bảo muốn cùng anh đón tuyết đầu mùa, sẵn tiện mua thôi.''

Khúc Yên sờ vào độ ấm của chiếc áo, cảm thấy giá cả cũng không rẻ, ngước lên trêu ghẹo anh:''Sẵn tiện thôi sao? Không ngờ gu thẩm mỹ của chú Thẩm tốt đến thế. Chỉ là sẵn tiện thôi mà mua áo khoác đôi đẹp thế này.''

Vành tai Thẩm Tây Thừa hơi nóng lên, gương mặt lạnh lùng nhìn cô, tỏ ý không vui:''Thế nào? Không thích à? Không thích thì đưa đây.''

Khúc Yên nghiêng người giấu đi:''Ấu trĩ, đã cho rồi không được đòi lại.''

Thẩm Tây Thừa nhìn cô, ánh mắt thâm trầm hơi híp lại nhìn biểu cảm trên nét mặt cô. Được một lúc anh xoay người ra khỏi phòng đi tới nhà vệ sinh rửa mặt.

Khúc Yên thở phào một hơi, nhìn ra cửa. Đúng là dù đã xác định yêu đương cùng anh nhưng có vài thứ Khúc Yên vẫn rất sợ con người ấy. Nhất là bộ dạng anh đột nhiên im lặng nhìn cô, như thể chỉ một giây sau là trong mắt anh sẽ xuất hiện ra con vật nguy hiểm, nhào tới mà ăn tươi nuốt sống cô.

Khúc Yên mang đôi boot đi tuyết, trên tay cầm di động và một đồ chơi tạo khuôn hình con vịt màu vàng.

Thẩm Tây Thừa nhìn trên tay cô cần thứ trẻ con ấy cũng không nói gì, cười nhạt bảo cô trẻ con.

Khúc Yên không thèm quan tâm anh. Cùng anh đi tới thang máy ấn số tầng đi xuống chung cư.

Tuyết đầu mùa rơi rất nhiều, nhiều tới mức mà cô không thể nhìn rõ con đường phía trước, những bông tuyết cứ rơi xuống từ trên bầu trời đêm đen kịt. Ánh đèn đường sáng chói có thể nhìn rõ vô số bông tuyết đang ào ạt rơi xuống.

Làn gió lạnh lẽo thổi qua làm tóc Khúc Yên bay lên, lạnh đến buốt thịt. Nhiệt độ bây giờ chắc cũng ngang ngửa với nhiệt độ ở Mỹ. Vô cùng lạnh lẽo đến nổi da gà.

Khúc Yên vui vẻ đi dưới nền gạch ở công viên bị tuyết che phủ, chạy liên tiếp vài vòng liền bên dưới. Khi còn ở Mỹ dù rất lạnh nhưng cô vẫn rất thích ngày mùa đông, khả năng chịu lạnh cô rất khá. Không đến mức chơi đùa một xíu mà người đã run cầm cập.

Khi chạy dù lạnh nhưng cơ thể cô lại nóng lên, như thế cũng tự khắc sưởi ấm nhiệt độ bên ngoài.

Thẩm Tây Thừa mặc áo khoác lông vũ màu trắng, bên trong áo khoác vẫn là đồ thể thao dài tay, dưới chân cũng mang đôi giày, dáng người anh đĩnh bạt, cả thân người cũng trẻ trung đi không ít tuổi. Mái tóc dài dưới trán phủ xuống càng trở nên điển trai.

Anh nhìn Khúc Yên chạy vòng tròn bên dưới, nền tuyết cũng đã có vô số dấu nhỏ nhỏ nhỏ xinh xinh của cô vẽ thành vòng tròn. Trên môi cũng cong lên cười nhẹ một cái.

Đúng là vẫn là trẻ con, cái gì đã thích thì không kiềm chế được mà bộc lộ ra ngoài.

Thẩm Tây Thừa lấy di động từ trong túi ra, chụp Khúc Yên đang đứng dưới tuyết. Mỗi tấm ảnh của cô đều chụp rất rõ nét, kết hợp với ánh đèn đường và kỹ năng zoom ảnh thì lại càng xinh đẹp hơn. Trong tấm ảnh, Khúc Yên đứng góc nghiêng đưa tay đón vài bông tuyết, đôi má trắng nõn cùng đôi môi hơi phiếm hồng, cứ như là bức tranh vẽ phong cảnh tuyết rơi cùng nàng thơ đứng dưới đón bông tuyết. Dung hoà tạo thành điểm nhấn trong ảnh.

Thẩm Tây Thừa bước tới, thấy Khúc Yên đang ngồi xổm dưới tuyết làm gì đó, anh đi tới thì thấy Khúc Yên đang vẽ trái tim trên tuyết. Thẩm Tây Thừa vo tròn một quả tuyết nhỏ, ném ngay trái tim sắp hoàn thành của cô. Khúc Yên há hốc miệng, nhìn trái tim bị anh phá hỏng lại tức giận.

Cô nhìn anh, chỉ thấy Thẩm Tây Thừa đang ngồi cạnh cô cười nhẹ, giống như là rất vui khi thấy cô tức giận.

Khúc Yên cũng vo tròn vài quả cầu tuyết, ném về phía Thẩm Tây Thừa. Miệng không ngừng mắng anh là đồ đáng ghét, anh cười nhạt áp bàn tay to lớn lạnh lẽo của mình lên đôi má ấm ấm của cô, làm cô lạnh đến run người.

''Này. Lạnh lạnh lạnh..''

Sau đó nghe cô cứ than lạnh thì anh mới buông cô ra, trên má vì lạnh mà hơi ửng hồng lên, anh cười nhẹ hôn xuống má cô một cái. Cảm giác hơi lạnh từ đôi má và nhiệt độ ấm áp, mềm mại từ môi anh thật vô cùng có tâm trạng sung sướng.

Khúc Yên lấy tuyết đặt trên tay anh, dùng khuôn hình con vịt vàng kẹp tuyết bên trong. Sau một hồi trên thành xi măng của cây cổ thụ có một con vịt được làm bằng tuyết vô cùng xinh xắn.

Khúc Yên đắc ý đặt nó vào lòng bàn tay anh, hào phóng nói:''Cho anh đấy. Trận tuyết năm sau em sẽ làm tặng anh nữa.''

Anh nhìn cô, trầm giọng hỏi:''Trước đó từng làm cho ai chưa?''

Khúc Yên vừa làm con vịt tuyết khác vừa đáp:''Không có. Chú Thẩm là người đầu tiên.''

Từ nãy giờ trên tay anh cầm điện thoại, trong điện thoại lại vẫn còn đang quay video, giọng nói ngọt ngào đó cứ thế được ghi lại hoàn toàn.

Anh nhìn hai con vịt tuyết, nhíu mày lại:''Sao không làm người tuyết.''

Khúc Yên bĩu môi:''Em làm xấu lắm, nhìn tởm chết.''

''Tự chê đồ mình làm à?''

''Thế chú Thẩm làm cho em đi, chú Thẩm làm thì em sẽ không chê.''

''Cầm lấy.'' Anh đưa di động của mình cho Khúc Yên, cô nhìn vào màn hình thấy anh đã quay được gần mười phút, nhìn bóng lưng cao lớn Thẩm Tây Thừa đi xa cô thầm thì vào trong di động:''Tôi là Khúc Yên, còn đây là chàng trai của tôi. Tuy có chút già nhưng vẫn rất đáng yêu.''

Thẩm Tây Thừa nhíu mày, nhìn về phía cô:''Em nói gì vậy?''

''Hả..À có nói gì đâu.'' Khúc Yên quay người tiếp tục làm vịt tuyết.

Hồi sau lẩm nhẩm trong miệng:''Lớn tuổi mà tai rất thính.''

Thẩm Tây Thừa từ đằng sau đi tới búng trán cô, Khúc Yên ăn đau vội dùng tay xoa xoa trán mình, tức giận nhìn anh:''Này! Anh muốn ăn tuyết đúng không?''

''Em muốn ăn đòn không?'' Thẩm Tây Thừa lãnh đạm hỏi.

Khúc Yên đảo mắt nhìn người tuyết anh đắp bên kia, hình thù không quá khéo tay nhưng cũng được vo tròn vô cùng chắc chắn. Là một cặp người tuyệt đứng cạnh nhau.

Khúc Yên hừ lạnh nhìn anh, làm như không chấp nhất kẻ không hiểu chuyện:''Em nhường chú đấy, chú sẽ không thể tìm được một người nào tốt được như em đâu.''

Anh nghe thế không kiềm được mà bật cười, nhéo chót mũi cô, cưng chiều nói:''Nhìn em như con mèo ngốc.'' Sau đó anh mạnh tay xoa rối tóc cô.

Khúc Yên hất tay anh ra đánh vào mu bàn tay anh:''Trên đầu em là vàng là bạc đấy. Dám đụng là em liều mạng đấy.''

Thẩm Tây Thừa nghe thế cười nhạt, dịu dàng nói:''Tóc em rối rồi.''

Khúc Yên không hiểu, chớp chớp hỏi lại:''Tóc em rối còn không phải tại anh sao?''

Thẩm Tây Thừa im lặng nhìn cô, đúng là cô nhóc này không hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Anh thở dài đưa tay chỉnh lại tóc rồi vuốt ve đầu cô:''Đúng là ngốc thật.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.