CHƯƠNG 10
Tác giả: Mục Khanh Y
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
“Bây giờ chị em là một bà góa có tiền, không cần phải lo chồng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không cần phải lo Lý Tín Như bỏ mình nữa. Chị em sẽ vĩnh viễn là vợ của Lý Tín Như…”
.
.
.
Lý Nhiễm không đợi thang máy đến đã chạy thẳng xuống tầng dưới.
Cô vừa chạy vừa khóc, chạy gì mà nhanh thế! Tôi sợ cô ta ngã thật mất, đến lúc đó lại thành trách nhiệm của tôi.
Sau khi chạy ra khỏi tòa cao ốc, cô lại chạy sâu vào trong công viên của tòa chung cư này, tôi đành phải tiếp tục đuổi theo bóng cô ta sang bên kia. Tôi đã sớm nghe nói khu nhà này có một cái hồ nhân tạo, tuy không rõ lắm nó ở đâu, có điều nếu nó ở đằng sau công viên này thì phiền rồi, tôi rất sợ cô bé này sẽ nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà chạy tới nhảy hồ.
Tôi vừa chạy vừa than, hôm nay tôi và Lưu Ly đến đây là để điều tra vụ án, không ngờ chuyện lại trở nên thế này, trước mắt chúng tôi vừa chiếu một bộ “Gia xuân thu” [9].
[9] “Gia xuân thu” (The Ba Jin’s Trilogy): Một bộ phim Hồng Kông 26 tập, chiếu năm 1982, nội dung xoay xung quanh Cao gia – đại gia tộc tự xưng là thư hương thế gia nhưng phe phụ nữ thì suốt ngày ầm ĩ gây chyện thị phi vì lợi ích riêng, ba anh em trong nhà đều là thanh niên mang tư tưởng tiến bộ nhưng bị gia đình phong kiến trói buộc nên không thể tự do theo đuổi tình yêu.
Rốt cuộc thì phụ nữ cũng không thể chạy thắng đàn ông.
Mắt thấy tôi cũng sắp đuổi kịp, Lý Nhiễm đột ngột dừng lại.
Vừa rồi cô chạy quá nhanh nên đứng ở đó thở hổn hển nói với tôi: “Anh… anh đuổi… theo… em… làm gì.”
Cô ta nước mắt chưa ráo, lông mi vẫn ướt đẫm, đôi mắt hồng hồng, đôi môi tròn tròn cũng hồng hồng.
Tôi điều chỉnh hô hấp, nói: “Không phải vì anh lo cho em sao.”
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, nở nụ cười khinh khỉnh: “Lo cho em? Vì sao anh phải lo cho em? Anh quan tâm tới em sao? Anh dựa vào cái gì mà quan tâm em? Em căn bản không biết anh! Anh đi mà lo cho vụ án của mình ấy! Anh đuổi theo em làm gì? Một cảnh sát đuổi theo em, để người ta thấy còn tưởng em làm chuyện xấu gì đấy!”
Cô ta đúng là nha đầu miệng lưỡi bén nhọn.
Con gái nói năng chua ngoa quá thì người ta không thích. Trong lòng tôi nghĩ vậy, hỏi ngược lại: “Em đã làm chuyện xấu gì sao?”
Cô nhìn chằm chằm tôi, sau đó quay ngoắt đầu đi, hừ một tiếng.
“Anh đây là đang làm gì, thẩm vấn em à?”
“Chỉ là muốn gặp em tìm hiểu vụ án một chút.”
“Em có thể không trả lời không?”
“Em đã nói vậy, bọn anh không thể không mời em về Cục hỗ trợ điều tra.”
“Anh chị không có quyền bắt em.”
“Đây không phải bắt em, không phải tạm giam em, chỉ là mời em về Cục với bọn anh hỗ trợ điều tra thôi. Đây là hai việc khác nhau. Cho nên em có thể chọn nói những gì em biết ở đây hoặc về Cục với bọn anh rồi nói sau.”
Cô nhìn tôi một lát, nói: “Em chẳng biết gì hết.”
“Anh vẫn chưa bắt đầu hỏi mà.”
“Dù sao thì em cũng chẳng biết gì hết.”
“Nhưng có vài chuyện em phải biết chứ. Cũng là điều bên anh muốn biết.”
Cô xoay người, bắt đầu chậm rãi đi dọc theo đá lát trong công viên về phía trước.
Tôi đi theo bên cạnh.
Bây giờ có vẻ cô bé đã bình tĩnh hơn. Làn gió mùa đông thổi tung mái tóc cô, bay lên vô cùng mềm mại, da mặt cô căng mọng tỏa sáng. Cô bé đúng là thiếu nữ rất trẻ trung, rất hấp dẫn.
“Em biết anh chị sẽ quay lại tìm em.” Cô đột nhiên nói.
“Ồ?”
“Lần trước em đã nhìn thấy anh. Lúc anh với đồng nghiệp chuẩn bị về, ngay dưới nhà em.”
“Anh biết.” Tôi nói: “Anh cũng nhìn thấy em.”
“Nhưng lúc đó anh còn chưa biết em là ai.”
“Đúng vậy. Có điều sau đó anh nhanh chóng nhớ ra.”
“Vì sao?”
“Vì gương mặt và làn da của em… thật sự rất giống ba em.”
“Em? Giống ba em?” Cô khẽ thốt lên với vẻ hơi bất mãn.
“Không! Không! Em đẹp hơn ông ấy.” Tôi vội nói.
Lúc này cô mỉm cười: “Thật ra em cũng biết. Cũng có nhiều người nói vậy.”
Tôi thở phào một hơi: “Cuối cùng em cũng cười rồi.”
“Em cười hay không thì có liên quan gì đến việc anh điều tra vụ án?”
“Đương nhiên có liên quan. Khiến quan hệ cảnh sát – người dân trở nên tốt đẹp không phải trách nhiệm của bọn anh à.”
Cô liếc nhìn tôi: “Anh đúng là một cảnh sát rất đặc biệt.”
Tôi cảm thấy câu chuyện của tôi có hơi lạc đề, sao lại chạy lên người tôi rồi, bèn nhanh chóng quay lại đề tài cũ.
“Bây giờ em thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Vâng.”
“Chúng ta có thể bắt đầu chứ?”
“Hóa ra anh kiên nhẫn dỗ em vẫn là vì có mục đích.” Cô cười một tiếng: “Anh muốn biết gì?”
“Ừm, chúng ta tiếp tục cuộc trò chuyện vừa rồi đi. Vì sao em biết bọn anh nhất định sẽ quay lại tìm em?”
“Bởi vì em biết Lý Tín Như chết. Hơn nữa anh chị đã đến nhà em.”
“Lý Tín Như và em có quan hệ gì?”
“Anh ấy chết vì án giết người, cuộc điều tra về anh ấy nhất định sẽ triển khai. Em biết chuyện giữa em và anh ấy nhất định không gạt được mắt các anh. Các anh nhất định sẽ truy hỏi đến cùng. Cảnh sát các anh chính là thích dồn dập truy hỏi đến lúc hoàn toàn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mới chịu thôi.”
Tôi cười khổ: “Bọn anh điều tra cũng không phải là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ… Có điều thôi vậy, em vừa nói đến chuyện giữa em và anh ta. Em và anh ta có chuyện gì?”
Cô thản nhiên nói: “Không phải anh nghe ba mẹ em nói hết rồi sao?”
“Anh muốn nghe em nói lại.”
“Em không có gì để nói. Chẳng lẽ anh còn muốn nghe chi tiết?” Câu này của cô vô cùng không khách khí, mang theo một giọng điệu đùa cợt rõ ràng, hơn nữa dư vị lâu dài. Nếu đổi thành một người đàn ông khác, đại khái anh ta sẽ hơi mặt đỏ tim đập ngay tại chỗ.
Còn tôi chỉ mỉm cười: “Nếu em muốn nói.”
Cô đứng xuống dưới, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn tôi.
…
Lúc này chúng tôi đã ra khỏi công viên, đi qua một quảng trường nhỏ, cái hồ nhân tạo đắt đỏ trong truyền thuyết ở cách đó không xa.
Từ xa có thể nhìn thấy biệt thự hoa viên quanh hồ, hàng rào màu trắng, mái nhà màu đỏ, bố trí chằng chịt chung quanh hồ nhân tạo. Mặt hồ lấp lánh ánh nước.
Cô bé nhìn tôi, tôi đoán xem cô đang nghĩ gì.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Cô đột nhiên hỏi.
“Nghĩ chuyện của em.” Tôi mỉm cười nhìn cô.
“Chuyện của em?” Cô cũng cười: “Anh cho rằng em có liên quan với vụ án à?”
“Anh chỉ biết em và Lý Tín Như có liên quan, mà Lý Tín Như chắc chắn có liên quan đến vụ án này.”
Cô cười: “Rốt cuộc anh muốn hỏi gì nào?”
“Anh chỉ muốn biết, đó thật sự là cưỡng hiếp à?”
Nụ cười nhanh chóng biến mất khỏi mặt cô.
“Anh nói gì?”
“Anh ta thật sự đã cưỡng hiếp em?” Tôi nhìn thẳng vào cô.
“Anh có ý gì?!”
“Được rồi… Anh ta cưỡng hiếp em, em có hận anh ta không?”
“Em từng hận, nhưng giờ không hận nữa rồi.” Cô nhẹ nhàng nói: “Vậy thì sao chứ? Bây giờ em chỉ thấy đôi bên hòa nhau.”
“Vì người đã bị giết?”
“Anh nói gì thế.” Cô cười một tiếng: “Đương nhiên là vì anh ấy đã mua cho nhà em căn hộ đẹp đẽ thế này á. Em còn trẻ thế, có tổn thất gì đâu. Đó cũng chẳng phải lần đầu tiên của em. Dù sao thì chị em còn không hận anh ta thì em hận làm gì!”
“Có điều, vừa rồi xem ra không giống như vậy.”
“Người em hận là ba em. Em hận ông ấy không có tiền đồ. Lúc ấy Lý Tín Như nhắc tới chuyện cho tiền, ông ấy lập tức cái gì cũng đồng ý, còn bảo chị em về nhà với Lý Tín Như. Trong lòng ông hận Lý Tín Như muốn chết, nhưng ông lại thích tiền của anh ấy, biết làm thế nào chứ? Ông cũng chỉ có thể mắng chửi anh ấy sau lưng, trút giận vào em với mẹ, chửi em là đứa không biết liêm sỉ, đi quyến rũ đàn ông gì đó thôi. Trước mặt Lý Tín Như, ông ấy đến rắm còn không dám đánh. Bởi vì con rể cho ông tiền mà, lễ tết, sinh nhật, cứ cho năm trăm một ngàn, lấp kín cả miệng. Nhà em ai chẳng biết Lý Tín Như là hạng ăn chơi đàng ***, em cũng khuyên chị em ly hôn rồi, nhưng ba em lại quyết không cho chị ly hôn!”
Nụ cười lạnh lẽo lại xuất hiện trên gương mặt trẻ trung xinh đẹp của cô: “Nói thì nghe hay lắm, gì mà Lý gia không có con gái bị chồng bỏ. Ông sợ không có Lý Tín Như, ông không có cây hái ra tiền thì có. Ly hôn, ông lại thêm một đứa con gái phải nuôi! Lý Mai cũng lớn tuổi rồi, điều kiện bình thường, tái hôn đâu thể tìm được loại đàn ông có tiền như Lý Tín Như? Ông sợ nửa đời sau Lý Mai sẽ là gánh nặng của mình! Ngộ nhỡ Lý Mai lại tìm được nhà có điều kiện kém hơn nhà em thì còn tệ nữa, ông phải nuôi thêm cả con gái với con rể! Loại chuyện vừa rủi ro vừa lỗ vốn này ba em không làm đâu!”
Tôi vừa lắng nghe vừa gật đầu.
“Anh có thể hỏi một chút không, đối với cái chết của Lý Tín Như, em thấy thế nào?”
“Không thấy thế nào hết.”
“Cứ nói tùy tiện một chút đi.”
“… Chuyện đó vừa có mặt tốt, vừa có mặt không tốt. Mặt không tốt là cây hái ra tiền của ba em mất rồi. Sau này Lý Tín Như không thể làm việc kiếm tiền nữa, chị em thành bà góa. Mặt tốt là đây có lẽ là cái kết tốt nhất. Bây giờ chị em là một bà góa có tiền, không cần phải lo chồng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không cần phải lo Lý Tín Như bỏ mình nữa. Chị em sẽ vĩnh viễn là vợ của Lý Tín Như, trừ phi chị đi bước nữa. Có điều khả năng này cũng thấp. Đi bước nữa, ai biết người đàn ông đó yêu chị hay yêu tiền của chị.”
“Chị em có yêu Lý Tín Như không?”
“Ai mà biết?” Cô nghiêng mặt đi: “Chuyện này không liên quan đến em.”
Đây là một cô gái thế nào, tôi nhìn cô: Lọc lõi khôn khéo không hợp tuổi nhưng quan hệ giữa người thân với nhau lại vô cùng lạnh nhạt. Cô hận ba mình. Chuyện của chị gái và anh rể, cô có thể tỉnh bơ nói ra, chuyện này không liên quan đến em.
Cô rõ ràng trẻ trung như vậy, hấp dẫn như một món trái cây tươi rói.
“Anh còn muốn hỏi gì không?”
“À… Còn có một vấn đề. Lý Tín Như cưỡng hiếp em ở đâu?”
Cô nhìn tôi một lát, đột nhiên ánh mắt ném về phía sau tôi.
“Đồng nghiệp của anh đang đến kìa.” Cô nói.
Tôi quay đầu lại, Hứa Lưu Ly đang chạy tới phía chúng tôi.
“Trần Tử Ngư, hai người ở đây à. Lý Nhiễm, em mau về đi, ba em hết giận rồi, mẹ em đang khóc ở nhà đó.” Lưu Ly từ xa nói với chúng tôi.
Lý Nhiễm tỏ vẻ mất kiên nhẫn. “Em không muốn về đâu.” Cô lẩm bẩm, sau đó quay sang tôi: “Em có thể lấy số điện thoại của anh được chứ?”
“Đương nhiên.” Tôi lập tức lấy từ trong lòng ra bút và sổ tay, xé một trang ra, viết vào số điện thoại của tôi: “Sau này nếu nghĩ ra chuyện gì, xin cứ gọi cho anh bất cứ lúc nào.”
“Được ạ.” Cô cầm trong tay, nhìn một chút, đoạn hất hàm với tôi một cái: “Câu hỏi cuối cùng của anh, lần sau em sẽ trả lời.”
Nói xong cô bước đi không quay đầu lại. Lúc Lưu Ly đi lướt qua, cô còn không hề liếc nhìn Lưu Ly đến một cái.
“Câu hỏi cuối cùng gì thế anh?” Lưu Ly nhìn theo bóng Lý Nhiễm, lại nhìn tôi, tò mò hỏi.
Tôi rút từ trong túi áo ra một điếu thuốc, đốt lên hít một hơi.
Trong cái lạnh rét mướt, sương khói xanh nhạt nhanh chóng bị gió thổi tan.