Động Cơ Giết Người

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17

Tác giả: Mục Khanh Y

Biên tập: Fiery

Chỉnh sửa: CHGS

Nguồn: [email protected]

Xung đột liên quan đến lợi ích thường khiến người ta mù quáng đến bất chấp hậu quả.

.

.

.

Chúng tôi lãng phí thời gian cả ngày.

Chúng tôi là chỉ tôi, Lưu Ly và Tôn Cương.

Cuộc điều tra với Lý Mai không hề tiến triển, cuộc điều tra ở công ty xe taxi của Tôn Cương cũng không có một chút thu hoạch nào. Muốn tìm được người tài xế đêm đó đã đúng lúc đi qua nhà Lý Tín Như thật sự không dễ, người tài xế đó còn phải vừa vặn chở ai đó đến nhà Chu Khiết Khiết thì lại càng khó. Có điều việc này không thể vội vàng, chỉ có thể từ từ tiến hành.

Sau khi tan ca, tôi thay quần áo, đi đến nhà hàng đã hẹn Trình Minh.

Đó là một nhà hàng Thượng Hải khá tuyệt. Khảo phu [16] và tôm chao ở đó đều rất ngon, mùa này cá rất béo, rượu Thiệu Hưng [17] ấm áp khiến thịt kho tàu lại càng thêm thơm ngon. Trước đó Trình Minh đã đặt một phòng ở đây, đóng cửa rồi thì thành một cõi riêng tư. Anh thật là người chu đáo, đến suy nghĩ cũng rất chu đáo.

[16] Khảo phu: Hay khảo phu ngũ vị, đặc sản chay ở Thượng Hải, là tinh bột mì rán vàng ruộm rồi nướng với gia vị, trên bề mặt có khí khổng giống bọt biển, xốp và có độ đàn hồi.

[17] Rượu Thiệu Hưng: Một trong các loại rượu lâu đời nhất trên thế giới, độ cồn từ 14-20%, chất rượu màu vàng, chứa 21 loại axit amin, trong đó có 8 loại thiết yếu cơ thể không thể tự tổng hợp được.

Cơm no rượu say, chúng tôi lái xe về lại nhà Trình Minh.

Lần trước đôi bên đều nóng vội cấp bách, căn bản không để ý đến khung cảnh chung quanh, lúc này mới có cơ hội được tham quan cẩn thận. Không thể không thừa nhận biệt thự cao cấp quả đúng là biệt thự cao cấp, loại cảnh sát quèn như tôi dù có làm trâu làm ngựa cả đời cũng tuyệt đối không mua được mẫu nhà cao cửa rộng này. Tổng cộng biệt thự chỉ có hai tầng nhưng không gian rất cao thoáng rộng mở. Từ cổng lớn đi vào là sảnh chính rộng rãi, sàn lát đá cẩm thạch viền hoa sang trọng, trên trần là dàn đèn treo pha lê lộng lẫy. Đi qua sảnh chính mới là phòng khách thuần một sắc sàn gỗ Tếch vàng óng. Bên ngoài bức tường thủy tinh chạm đất là sân vườn gia đình loại nhỏ. Trừ những nơi đó ra thì còn một phòng khách nhỏ, một cửa hông nối liền gara, đó là chiến trường hôm qua của chúng tôi.

Một mặt khác là phòng ăn, tiếp theo là phòng bếp, ngoài phòng bếp lại là một sân vườn nhỏ. Biệt thự tổng cộng có ba buồng vệ sinh, hai phòng bếp, ba phòng ngủ có ban công nhỏ hướng ra ngoài và một phòng làm việc. Hừmm, được lắm được lắm, điều kiện đúng là rất được, một người sống độc thân là vừa đủ không nhiều không ít.



“Cô này là ai đây?”

Tôi nằm trên giường, hỏi Trình Minh mới từ phòng vệ sinh đi ra. Anh vừa tắm xong, đang dùng khăn lau tóc, cơ thể nóng hầm hập, hông quấn một chiếc khăn lông lớn.

Nghe tôi hỏi, anh quay đầu nhìn lên tường.

“Tranh cung nữ của Trương Đại Thiên [18].” Anh trả lời.

[18] Trương Đại Thiên: Huyền thoại hội họa TQ thế kỉ 20, có cách vẽ đặc biệt là vẽ cảnh quan thủy mặc, sơn thủy hữu tình bằng cách văng mực lên giấy. Ông có thể viết thư pháp, vẽ tranh thủy mặc và sáng tác thơ ca, từng tổ chức nhiều cuộc triển lãm ở các nước châu Âu và ở Mỹ, có được danh tiếng đáng kể ở nước ngoài, ông là một nghệ sĩ có sức ảnh hưởng toàn cầu.

“Bút tích thật?”

“Sao chép thôi.” Anh cười.

Tôi cẩn thận nhìn một lát, thật sự không nhìn ra bức cung nữ nổi tiếng [19] dưới ngòi bút của Trương Đại Thiên đẹp ở chỗ nào. Ít nhất bức này, theo ý tôi mà nói, người phụ nữ béo mập này trông giông giống bà chủ tiệm mì mà tôi thường ghé. Đó là một người phụ nữ sắc mặt hồng hào, to béo mà khôn khéo. Tôi thường nhìn thấy cảnh bà ta dùng ngón tay dính đầy nước miếng đếm tiền. Cho nên mỗi lần tôi đến đó ăn mì đều cố gắng hết sức trả bằng tiền lẻ vì tiền thối lại thường hơi ươn ướt.

[19] Cung nữ là một đề tài quan trọng trong tranh Trương Đại Thiên, lấy hình mẫu của người con gái thời Đường Tống với nét đẹp đẫy đà mặn mà không kém phần sang trọng quý phái. Đây là một trong những bức cùng đề tài này của ông.

Trình Minh lấy từ trong tủ ra một chiếc áo ngủ vì áo anh đã bị tôi mặc.

No ấm nghĩ *** dục. Những lời này tuyệt đối là chân lý không thể bàn cãi.

Thế nhưng, sau khi *** dục cũng được thỏa mãn, chúng tôi bị vây trong trạng thái mơ hồ không có việc gì để làm.

Trình Minh ngồi xuống cạnh tôi, nửa nằm bên người tôi.

“Vụ án Lý Tín Như điều tra đến đâu rồi?”

Trầm mặc một lát, anh tùy tiện hỏi.

“Có vẻ rất thuận lợi.” Tôi nói.

“Sao lại là có vẻ?”

Ừ nhỉ, sao lại nói có vẻ chứ – tôi nghĩ.

“Có lẽ đã khoanh vùng được nghi phạm, nhưng mọi chuyện căn bản không hề tiến triển.” Tôi đáp.

“Ồ?”

“Hôm nay, có một người phụ nữ đến Cục, tố cáo một người, nghe nói là hung thủ.” Tôi chậm chạp nói.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi không nên tiết lộ vụ án với Trình Minh. Thế nhưng tôi lại thật sự muốn tìm ai đó để nói chuyện, nói về suy nghĩ thật sự của tôi, sửa sang lại những câu chữ lung tung trong lòng tôi. Trình Minh là đối tượng tốt nhất để nói chuyện vì anh là luật sư, kinh nghiệm phong phú, đầu óc minh mẫn. Quan trọng nhất, anh là người ngoài cuộc, không giống người trong cuộc chúng tôi, ai phá án cũng sốt ruột, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

“Vậy em thấy thế nào?” Anh hỏi.

Tôi nghĩ hồi lâu: “Em không biết.”

“Tôi đoán, người phụ nữ kia tên Lý Hồng Hà phải không?” Anh chậm rãi nói.

Tôi giật cả mình ngồi phắt dậy, nhìn anh: “Sao anh biết?”

“Tôi quen bác ta.” Trình Minh nói: “Bác ta là dì của Lý Tín Như phải không? Hồi trước bác ta từng đến văn phòng luật sư của tôi tìm Lý Tín Như. Đây là một người phụ nữ rất dễ khiến người khác chú ý nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc về người này. Chiều hôm nay, Lý Hồng Hà lại đến văn phòng luật sư, có điều lần này là tới tìm tôi.”

“Tìm anh làm gì?”

“Lý Tín Như từng giới thiệu tôi với bác ta, nói tôi là bạn tốt của cậu ấy. Vậy là người phụ nữ đó nhớ kỹ.” Trình Minh cười cười: “Lý Hồng Hà tới tìm tôi, hỏi tôi có thể nể mặt Lý Tín Như mà sắp xếp công việc gì đó cho con trai mình tại văn phòng luật sư hay không.”

Tôi cười khổ. Trên đời quả thật có loại phụ nữ này, người có thể lợi dụng, dù cho cơ hội cực kỳ bé nhỏ thì cũng tuyệt đối không chịu bỏ qua. Có điều nói ra thì, theo như những người chung quanh đánh giá, chẳng phải Lý Tín Như cũng chính là mẫu người này hay sao? Lợi dụng ai thì sẽ lợi dụng bằng sạch. Đây chắc có lẽ chính là gia phong nhà họ Lý chăng? Chẳng qua tôi nghĩ, thủ đoạn Lý Tín Như lợi dụng người khác đương nhiên cao minh hơn nhiều.

“Anh có đồng ý không?”

“Đương nhiên không thể. Văn phòng luật sư đó không phải do tôi mở.” Trình Minh thản nhiên nói: “Hơn nữa, dù do tôi mở thì cũng không thể. Trước kia Lý Tín Như từng nói, con trai bảo bối của dì mình căn bản không nên thân, tốn mấy vạn mua cho nó vào được trường điểm thì thiếu chút nữa lại bị trường đuổi học. Tốt nghiệp cấp ba xong, đứa trẻ đó lăn lộn trên xã hội được một thời gian, giống cái gọi là Street Fighter đấy. Niềm vui duy nhất của nó ngoại trừ đánh nhau, đại khái chính là ngồi phòng chơi điện tử. Chẳng có công ty nào dùng người như thế cả.”

“Anh em chú bác thật là hai người hoàn toàn khác nhau.” Tôi cảm thán một câu.

Trình Minh nhún vai: “Sau khi tôi từ chối, Lý Hồng Hà lại hỏi tôi một câu.”

“Câu gì?”

“Một câu hỏi về mặt pháp luật.” Trình Minh nghiêng mặt qua, nhìn tôi mỉm cười: “Lý Hồng Hà hỏi, trong một vụ án mạng, nếu vợ giết chồng, mà vợ chồng đó lại không có con cái thì tài sản có thể do họ hàng nhà trai, ví dụ như dì hay bác thừa hưởng hay không.”

Do mới tắm nên anh không đeo kính. Tôi không quen nhìn anh như thế này, trông rất xa lạ. Đèn giường tỏa ra ánh sáng màu vàng quất rọi sáng khuôn mặt nghiêng nghiêng góc cạnh rõ ràng của anh, khiến đường cong khuôn mặt nguội lạnh vô cùng, gần như là lạnh lẽo.

“Anh trả lời thế nào?” Tôi hỏi.

“Tôi nói, đợi Tòa phán người vợ có tội rồi hẵng suy xét đến vấn đề này cũng chưa muộn.”

Trình Minh nói, khẽ nhếch một bên khóe miệng.

Tôi hơi hiểu ra rồi. Tôi đã hiểu động cơ chính khiến người phụ nữ kia nghiến răng tố cáo Lý Mai là hung thủ, đồng thời tôi cũng hiểu vì sao Trình Minh lại kể cho tôi chuyện này vào lúc này. Xung đột liên quan đến lợi ích thường khiến người ta mù quáng đến bất chấp hậu quả.

Người chết nắm xương chưa lạnh mà người sống đã nhăm nhe di sản. Họ tranh giành nhau như những con kền kền, đánh cho đầu rơi máu chảy.

“Chúng ta không thể quá tin vào sự tố cáo phiến diện.” Trình Minh nói.

“Nhưng cũng không thể vì vậy mà phủ nhận mọi lời khai báo của Lý Hồng Hà. Bác ta có lý của mình.” Tôi nói.

“Tôi đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.