CHƯƠNG 27
Tác giả: Mục Khanh Y
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
Trình Minh nói: “Dường như tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ Tín Như nhắm mắt nằm trong bồn nước lạnh kia, hai vai gầy yếu, mặt mũi nhợt nhạt, má đầy nước mắt, bất lực tuyệt vọng, khóc không thành tiếng.”
.
.
.
Đèn pha lê mười hai bóng trên trần nhà tỏa ra ánh sáng lóa mắt, lầy lội trong bóng tối đã lâu khiến trong khoảnh khắc ấy, tôi thật sự không mở được mắt. Trong vài giây nheo mắt theo bản năng, tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi: Nếu Trình Minh là hung thủ thật thì thứ anh đang đợi có phải chính là cơ hội này hay không?
Ba giây đã đủ cho tôi chết một lần.
Nhưng không xảy ra chuyện gì hết.
Mắt tôi nhanh chóng thích ứng với ánh sáng trước mắt.
Như kẻ mộng du đột nhiên trở về hiện thực, tôi đứng trong phòng khách đẹp đẽ quen thuộc, dưới chân là sàn gỗ Tếch vàng óng bóng loáng, cách đó không xa là bộ sofa màu be ấm áp, trên bàn trà bằng đá cẩm thạch bày mấy quyển tạp chí và gạt tàn bằng thủy tinh, trên giàn hoa ở góc tường có một chùm lan hồ điệp tươi thắm tao nhã rủ xuống. Những bộ mặt hung dữ trong bóng đêm vừa rồi nay đột nhiên hiện ra tướng mạo vốn có của chúng. Mọi thứ đều trở nên ấm áp, tinh tế, thân thiết, giống như một phép thuật: Ánh sáng đã đẩy lùi ma quỷ một cách kỳ diệu.
Trình Minh, người mặc sơ mi trắng áo len cổ V màu đen, đang đứng từ một nơi cách đó không xa, nhìn tôi mỉm cười như có như không.
Anh không đeo kính, áo sơ mi phanh nút, chắc hẳn hôm nay anh vừa cắt tóc, hai bên mai vô cùng gọn gàng khóe miệng anh hơi trầy da, hơi sưng, đó là nơi vừa bị tôi đánh. Nhưng tóm lại, trông anh vừa lịch sự lại vừa thoải mái.
Trong giây phút đó, dường như tôi có một ảo giác như thể mình đang mơ một cơn ác mộng hoang đường, còn giờ đã tỉnh mộng. Thật ra không có gì hết, tôi chỉ tới đây làm khách, còn Trình Minh vẫn là tình nhân đợi tôi. Giờ thì tôi đến đây, mà tay tôi lại cầm súng chỉ vào anh. Đây chẳng những là chuyện thật như phim mà còn cực kỳ nực cười, mọi thứ đều rất không thật!
Chuyện tôi vốn tưởng nắm chắc, nhưng khi thật sự mặt đối mặt với anh, nó lại giống như que kem dưới ánh mặt trời, mau chóng tan chảy, tan chảy dưới lực tương tác hùng mạnh anh tỏa ra trong vô thức.
Tôi thảm hại vô cùng.
Tôi cảm giác mình con mẹ nó thật ngu!
Không biết vì sao tôi lại thành thế này, anh bình thản thoải mái, tôi chó cùng rứt giậu.
“Em xem, làm vậy có phải tốt hơn rất nhiều hay không?” Anh nhếch môi, hỏi.
Không biết có phải là vì không đeo kính hay không mà nụ cười của anh có cảm giác tôi không quen thuộc. Tuy anh đang cười, nhưng nét mặt dịu dàng trước kia hiện ra trước mắt tôi nay đã biết mất, bây giờ anh giống hệt lần đầu tôi gặp anh ở văn phòng luật sư: Ân cần, chu đáo, nho nhã, lễ độ trong phạm vi cho phép.
Tôi cảm thấy khẩu súng trong tay mình nặng trịch.
Nhất thời, tôi không biết nên làm gì bây giờ, có lẽ tôi nên thu nó lại?
Trình Minh đi vài bước về phía tôi, cúi người nhặt thứ anh vừa đặt xuống sàn lên.
“Tử Ngư, bỏ súng xuống có được không? Em xem, tôi không có gì có thể dùng để tấn công, tôi cũng không bỏ chạy. Tôi có thể cam đoan với em.”
Lúc này tôi mới nhìn rõ cái thứ đen sì trên tay anh lúc đầu, hóa ra là một chai rượu vang và hai cái ly.
“Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi vốn muốn chờ em cùng nhau chúc mừng.” Trình Minh vừa đặt chúng lên bàn trà bằng đá cẩm thạch vừa nói: “Tôi không biết em vào nhà lúc nào, sau nghe tiếng nhạc ngừng thì mới biết em đến rồi.”
Tôi vẫn không biết phải nói gì. Thế nhưng bàn tay nắm súng của tôi chậm rãi thả xuống. Lúc này tôi mới nhận ra cánh tay vừa tê vừa đau.
“Kính của tôi đâu?” Anh nhìn bốn phía chung quanh một lượt, sau đó đi đến một góc nhặt kính lên. Một ô mắt kính đã vỡ. Anh cầm kính trong tay nhìn nhìn, nhún vai, đặt nó xuống bàn trà, đoạn xoay người ngồi xuống sô pha.
“Ngồi đi, Tử Ngư, khỏi phải câu nệ.” Anh nói.
Tôi không nói gì, ngồi xuống sô pha đối diện anh.
Anh cầm chai rượu rót vào hai ly, giao một ly cho tôi, còn mình thì cầm lấy ly kia.
Tôi yên lặng nhận ly, uống một ngụm. Mùi thơm dịu chan chát đặc trưng của vang từ cổ họng chảy xuống bụng, dạ dày đói khát của tôi lập tức ồ ra cảm giác nóng rát, giống như có một ngọn lửa đi theo từng dây thần kinh kéo thẳng lên đầu tôi vậy. Tôi uống rượu vốn không bị đỏ mặt, thế nhưng lúc này tôi cảm thấy nhất định ngay cả hai mắt tôi đều đã ửng lên.
“Nói chuyện thế này vẫn thoải mái hơn phải không?”
Anh cũng uống một ngụm rượu, hỏi tôi.
Tôi không nói lời nào.
Anh ngửa người tựa vào sô pha, duỗi cánh tay theo lưng ghế dựa dài.
“Chúng ta bắt đầu đi.” Anh nói tiếp.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Không phải em muốn điều tra tôi sao? Giờ tôi đã chuẩn bị tốt, chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
“Được.” Tôi nói.
Sau đó tôi nói với Trình Minh suy nghĩ của mình. Làm sao mà tôi phát hiện ra vấn đề khuynh hướng *** của Lý Tín Như, sau đó lấy đó để suy luận. Thật ra cơ bản là vừa rồi chính anh cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra, chỉ là tôi nói cụ thể chi tiết hơn mà thôi.
Anh là người duy nhất phù hợp với mọi điều kiện: Có động cơ giết người mãnh liệt, cũng có đủ thời gian gây án. Điều duy nhất chúng tôi cần làm lúc này chính là xác thực chứng cứ, đây cũng là chuyện khó khăn nhất. Tôi vừa tiếp tục thuật lại suy đoán của mình vừa dõi theo phản ứng của anh chằm chặp. Chỉ cần anh lộ ra chút biểu hiện thẹn quá hóa giận hoặc biểu cảm chán nản khi kế hoạch mưu sát có cẩn thận đến mấy cũng có sai sót, nhất định không trốn khỏi ánh mắt của tôi.
Nhưng anh chỉ lắng nghe, không nói một lời.
Lắng nghe hết sức nghiêm túc.
Tuy giỏi về lắng nghe cũng là một trong những đặc tính của luật sư, nhưng cách anh lắng nghe giống như nghe ủy thác của một vị khách nào đó chẳng mảy may liên quan gì đến mình vậy.
Về thái độ của mình, tôi đương nhiên không lộ ra một chữ trước anh.
Nghe tôi nói xong, anh phát ra một tiếng cảm thán: “Sức tưởng tượng của em đúng là vô cùng phong phú.”
Tôi không để ý tới sự chế nhạo trong lời anh: “Nếu tôi không đoán sai thì tấm ảnh chụp Lý Tín Như du lịch Hoàng Sơn là do anh chụp?”
“Phải, là tôi.” Anh thừa nhận: “Thế nhưng trên tòa án, chứng cứ như vậy căn bản không được chấp nhận. Cho dù một người đàn ông chụp một tấm ảnh cho người đàn ông khác thì cũng không thể chứng minh họ là đồng tính.”
Anh cười: “Ai có thể chứng minh tôi là gay được chứ? Em ư?”
Lần này, anh đâm trúng tử huyệt của tôi.
Tôi nghẹn một chút, nhưng lập tức nói: “Chúng tôi chỉ đưa ra chứng cứ ấy, tin hay không là chuyện của quan tòa và bồi thẩm đoàn.”
“Xem ra em thật sự kiên quyết khẳng định là tôi giết Tín Như.” Anh lẩm bẩm.
“Và cả cô Chu nữa.” Tôi điềm tĩnh bổ sung.
“Cho dù là quan tòa phán tội thì cũng phải cho nghi phạm cơ hội tự biện hộ, phải không?”
Đây cũng là chuyện tôi đã đoán trước. Đương nhiên anh sẽ phản biện.
Tôi chờ đợi lĩnh giáo tài hùng biện của anh.
“Hừ.” Tôi nói: “Anh nói đi.”
“Tôi chỉ muốn chỉ ra cho cảnh sát Trần biết rằng, nếu đặt giả thiết tôi là hung thủ thì trong toàn bộ vụ án này, có vài chỗ vô lý mà tôi mong cậu có thể để tâm.”
Anh thay đổi xưng hô với tôi.
Lòng tôi hơi nhói đau.
“Không biết cậu có nghĩ tới chuyện này hay không, cảnh sát Trần? Nếu tôi thật là hung thủ thì tôi nên trốn cậu càng xa càng tốt, tôi không cần phải trêu chọc cảnh sát phụ trách vụ án này, làm vậy thật không sáng suốt.”
“Anh cùng lắm chỉ đang lợi dụng tôi thăm dò vụ án mà thôi.”
“Nếu thật sự muốn làm vậy thì tôi có rất nhiều cách khác, tôi không cần phải lựa chọn cách nguy hiểm nhất trong số đó.” Anh lắc lắc ly rượu trong tay: “Cậu biết rõ, cộng tác viên cảnh sát Hứa của cậu hình như rất có hảo cảm với tôi, lợi dụng cô ấy chẳng phải tiện hơn nhiều hay sao?”
Đúng là làm vậy an toàn hơn bao nhiêu.
“Có lẽ anh có tật giật mình. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ nhận ra anh.”
“Vậy ư? Tôi không nghĩ vậy.” Anh cười: “Ngày đó căn bản là cậu uống say như chết, ngay cả chuyện tôi đưa cậu về nhà mình cậu cũng không biết. Được rồi, dù cậu nghi ngờ thì sao, chỉ cần tôi thề thốt phủ nhận hoặc tỏ lòng ân cần với cảnh sát Hứa, cậu có thể làm gì?”
“…”
“Mặt khác còn có một chuyện, chính là vợ của Lý Tín Như, Lý Mai. Nếu muốn hành hung giết người, tôi hoàn toàn có thể nhân lúc Lý Tín Như rời khỏi nhà Chu Khiết Khiết mà ra tay, giết Lý Tín Như trước rồi giết Chu Khiết Khiết sau. Tôi không cần phải theo dõi cậu ấy về nhà. Tôi rõ ràng biết Lý Mai ở nhà, sao tôi có thể xác định lúc ấy cô ta đã ngủ hay vẫn thức? Trên thực tế, đa phần phụ nữ đều vô cùng mẫn cảm, một chút động tĩnh cũng có thể đánh thức họ khỏi giấc mộng, đúng chứ? Vì sao tôi phải mạo hiểm như vậy?”
“Chuyện này… có lẽ vì anh muốn giá họa cho Lý Mai.” Tôi miễn cưỡng nói.
“Nếu như vậy, vì sao tôi không làm hấp dẫn một chút, ví dụ như rải rác vệt máu ở cửa cầu thang hoặc trên chiếc áo bẩn đem giặt nào đó của cô ta? Chắc hẳn cậu cũng để ý, máy giặt nhà Tín Như đặt ở tầng dưới, làm vậy rất tiện. Kiểu như thế đó. Người phụ nữ ngay cả chuyện chồng mình ra ngoài rồi rồi bị giết ở nhà cũng hoàn toàn không biết thì thật sự ngủ rất say, cho dù tôi nhét hung khí vào tay thì có lẽ cô ta cũng sẽ không tỉnh? Cậu không cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ hay sao?”
“…”
“Điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất chính là: Động cơ giết người mà cậu đặt giả thiết căn bản không tồn tại.”
“Anh nói sao?”
“Đúng là Tôi và Tín Như đều là gay, chuyện này có lẽ sẽ có chỗ liên quan nào đó với vụ án, thế nhưng lại không phải liên quan mà cậu đang nghĩ đến. Tôi không giết Tín Như, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện giết cậu ấy.” Trình Minh chậm rãi nói: “Trên thực tế, tôi đồng cảm với Tín Như. Tôi luôn muốn giúp cậu ấy. Nhưng có một số việc ngoại trừ bản thân thì người khác đều không thể giúp được.”
“Anh… đồng cảm với Lý Tín Như?” Tôi hỏi: “Vì sao?”
“Vì Tín Như là một người… sống không hạnh phúc.” Trong mắt anh có một biểu cảm nói không nên lời: “Trong những người tôi từng gặp, có lẽ cậu ấy là người bất hạnh nhất.”
“Trong mắt người khác, có lẽ Tín Như chính là mẫu người được gọi là may mắn. Cậu ấy điển trai, đầu óc thông minh, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, cũng rất có duyên với phụ nữ. Rất nhiều người quen biết đều hâm mộ cậu ấy, thậm chí là ghen tỵ. Đương nhiên ý tôi là, đàn ông. Đồng nghiệp trong văn phòng luật sư của chúng tôi thậm chí còn gọi Tín Như là kẻ địch chung của nam giới.” Trình Minh mỉm cười: “Ý của tôi là, mẫu đàn ông như cậu ấy là cái đích cho mọi người chỉ trích. Mẫu người hiếu thắng như Tín Như, người khác càng để ý, cậu ấy càng tỏ ra không chịu thua kém. Sự ghen ghét thật thật giả giả từ những người xung quanh càng ngày càng dày đặc, cậu ấy lại càng xinh đẹp, tỏa sáng, chưa bao giờ cúi đầu chịu thua.”
“Cho dù là trước mặt tôi, Tín Như cũng không chịu thả lỏng. Cậu ấy là mẫu người dẫu có gãy răng cũng phải nuốt máu vào bụng, thà nhịn đau cũng cứng đầu không chịu van lơn. Với người kiêu ngạo như thế, chắc cậu cũng có thể đoán được chuyện xảy ra hồi năm nhất đại học đã đả kích cậu ấy sâu nặng thế nào. Sau này Tín Như nói với tôi cảm giác lúc ấy, nó giống như muôn nẻo tai ương ánh mắt của ba cậu ấy, của mẹ cậu ấy, của những người xung quanh cậu ấy như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tín Như vậy. Khi đó cậu ấy đặc biệt không dám ra ngoài, bước ra bên ngoài khiến cậu ấy có cảm giác như mình đang trần truồng không mặc quần áo. Cậu ấy cũng đặc biệt sợ người khác thì thầm bàn tán sau lưng mình, sợ họ đang bàn chuyện của mình. Cho dù hai người hoàn toàn xa lạ trò chuyện trên đường, cách xa một chút, không nghe thấy họ đang nói gì, cậu ấy cũng sẽ toàn thân run rẩy, cho rằng họ đang bàn tán về mình.”
“Khi đó cậu ấy mới chỉ mười chín, vốn là thời kì thiếu niên mẫn cảm nhất trong quá trình trưởng thành. Chuyện đó đã để lại ám ảnh sâm đậm trong cuộc đời Tín Như, mãi cho đến lúc chết, chỉ e cậu ấy vẫn chưa thể thoát khỏi.”
“Tín Như vẫn cho rằng ba cậu ấy bị mình làm cho tức chết. Vì con mình mà ba cậu ấy cảm thấy bẽ mặt tại Bộ Giáo dục nơi ông làm việc cả đời khiến ông đột ngột mắc bệnh. Đứa con trai làm ông kiêu ngạo thành nỗi sỉ nhục lớn nhất lúc về già khiến ông dẫu có thế nào cũng không tha thứ được chuyện này. Sau này ông ấy bị ung thư, lúc sắp chết không thể nói được nữa, nhìn thấy Tín Như chỉ biết chảy nước mắt. Sau khi ba mất, mẹ Tín Như bắt cậu ấy quỳ trước giường bệnh sinh tiền của ba, chỉ vào xác ông già, bắt cậu ấy nói không dám làm vậy nữa, bắt cậu ấy nói nhất định sẽ sửa.”
“Bà ấy tưởng rằng chuyện đó cũng giống cai thuốc, quyết tâm là có thể nhịn đau sửa lại.”
Những gì Lý Tín Như từng trải giống như chiếc gương cho tôi tự soi lấy mình.
Tôi nghĩ đến ba tôi, nghĩ đến dáng vẻ mặt mũi ưu tư, mái tóc muối tiêu phe phẩy trong gió của ông, chỉ thấy trái tim như chìm xuống.
“Tín Như khác cậu.”
“Cậu vô cùng rõ ràng khuynh hướng *** của mình, cũng biết rốt cuộc thì mình muốn gì nên cậu có thể dũng cảm bình tĩnh đối mặt với nó. Cậu ấy thì không. Tín Như không dám thừa nhận mình muốn gì, không dám thừa nhận khuynh hướng *** của mình, cậu ấy chỉ biết mình không muốn gì, nhưng căn bản lại không dám đối mặt với sự thật ấy. Cậu ấy ghê sợ bản thân, cho rằng mình mắc bệnh, luôn chất chứa cảm giác tội lỗi. Thậm chí Tín Như còn đến bệnh viện tâm thần khám bệnh. Không chỉ người khác, bản thân cậu ấy cũng hoàn toàn thừa nhận mình có bệnh về thần kinh. Không trải qua chuyện ấy, cậu sẽ không cảm nhận được nỗi sợ hãi khủng hoảng khổng lồ ấy của Tín Như.”
Trầm mặc một lát, Trình Minh nói tiếp: “Tín Như từng kể cho tôi những gì cậu ấy đã trải qua trong một mùa hè ở bệnh viện tâm thần. Đó là một kỳ nghỉ hè, lúc ấy cậu ấy đã thi đậu đại học Chính Pháp Tây Nam. Nhìn bề ngoài trông cậu ấy giống hệt sinh viên bình thường, có lẽ trầm tính, chịu khó hơn mà thôi, có ai ngờ được vừa nghỉ học cái là cậu ấy vào bệnh viện tâm thần?”
“Vì không để những người xung quanh biết chuyện nên đó là bệnh viện của một thành phố nhỏ xa xôi. Hồi đó bác sĩ cũng bảo thủ lắm, họ vốn không có hiểu biết căn bản rằng đồng tính không phải là bệnh tâm thần. Chàng trai này đến khám bệnh, họ cũng chữa cho cậu như chữa bệnh tâm thần. Nhưng trước giờ họ không có kinh nghiệm nhận những ca bệnh này, không biết là ai suy nghĩ kỳ quặc chọn cho Tín Như liệu pháp giật điện.”
“Cậu có biết cách đó làm thế nào không? Họ xả đầy nước lạnh trong một cái bồn tắm cổ quái, sau đó dán lên người Tín Như vài miếng kim loại nối kèm dây điện rồi để cậu ấy ngủ trong nước. Tín Như có kể, tuy đó là mùa hè nhưng cậu vẫn run rẩy lẩy bẩy trong nước. Lúc đầu, dòng điện rất yếu, chỉ như kiến cắn toàn thân, thế nhưng sau đó họ dần dần tăng cường dòng điện, Tín Như thấy đau, rất đau, nhưng cậu ấy nghiến răng chịu đựng, như thể đau đớn thể xác có thể làm vơi đi tội nghiệt linh hồn vậy. Lúc đau, cậu ấy có thể trải nghiệm mình đang bị trừng phạt đúng tội, mình xứng đáng chịu nỗi đau này, cậu ấy đã mặc cảm như vậy đấy.”
Lưng tôi lạnh toát.
Đâu phải chữa trị, đó căn bản là một hình phạt. Hình phạt xác thịt ngu muội, đáng sợ, nguy hiểm vô cùng.
Nhưng trái tim khổ sở cuồng loạn của Lý Tín Như còn coi đó là chuyện đương nhiên.
“Lúc cậu ấy kể chuyện này cho tôi, tôi thấy vô cùng thương hại.”
Trình Minh nói: “Dường như tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ Tín Như nhắm mắt nằm trong bồn nước lạnh kia, hai vai gầy yếu, mặt mũi nhợt nhạt, má đầy nước mắt, bất lực tuyệt vọng, khóc không thành tiếng.”
“Trải qua mùa hè đáng sợ ấy, cậu ấy cho rằng bác sĩ đã chữa khỏi cho mình. Mẹ cậu ấy cũng nghĩ vậy. Nhưng sau đó Tín Như phát hiện mọi thứ cậu ấy phải chịu đều chỉ vô ích. Cậu ấy hoảng sợ tột cùng, không dám nói cho mẹ biết. Tín Như không ngừng thử yêu đương phụ nữ, nhưng càng làm thế, cậu ấy lại càng rõ ràng căn bản là mình không thể yêu họ.”
“Hồi hai mươi bảy tuổi, mẹ Tín Như cảm thấy nên cưới vợ cho con. Lúc này có người giới thiệu Lý Mai cho bà ấy. Mẹ Tín Như thấy con mình yêu đương vài năm cũng không có cô bạn gái tốt đẹp nào, có thể là sợ cậu ấy bệnh cũ tái phát nên vội vàng đồng ý. Đối với Tín Như mà nói, kết hôn với ai cũng như nhau. Chỉ cần khiến mẹ yên tâm, cậu ấy có thế nào cũng được.”
“Khi đó Tín Như vẫn chưa biết cái gọi là kết hôn là chuyện thế nào. Cậu ấy sắp sửa bắt đầu cuộc sống hôn nhân hỗn loạn mà nhạt nhẽo như lao ngục.”
“Cậu ấy không hề có chút xíu tình cảm nào với Lý Mai, chỉ miễn cưỡng cùng nhau sinh sống. Lúc đầu, có lẽ Tín Như từng thử yêu Lý Mai, yêu Lý Mai không phải như yêu một người phụ nữ mà là như yêu một ‘con người’. Nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng. Sau đó cậu ấy từ bỏ. Lúc đầu, cơ thể phụ nữ có lẽ còn có thể cho Tín Như kích thích về mặt giác quan, nhưng cậu cũng biết, loại cảm giác đó không thể nói là thỏa mãn được. Sau đó, không thể không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng khiến cậu ấy cảm thấy phiền chán. Qua thêm hai, ba năm sau, không dùng thuốc, cậu ấy hoàn toàn không thể cứng trước mặt Lý Mai được.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, vì sao trong ngăn kéo của người đàn ông ba mươi bảy tuổi, vẫn còn được xưng trai tráng ấy lại giấu thứ thuốc màu xanh lam đó.
“Nhưng, anh ta và Lý Nhiễm…”
Trình Minh lắc lắc đầu.
“Trước khi làm chuyện phòng the mà người chồng uống thuốc, người vợ sao có thể hoàn toàn không biết cơ chứ. Cuối cùng Lý Mai cũng phát hiện ra bí mật của Tín Như, cô ta vô cùng hoảng hốt, lúc đầu còn tưởng Tín Như có bệnh, khuyên cậu ấy đến viện khám. Nhưng Tín Như năm đó đã không phải thiếu niên không biết làm gì trước kia, cậu ấy hận nhất người khác nói mình có bệnh. Tín Như làm ầm lên với Lý Mai. Có một lần, sau khi cậu ấy dùng viagra, họ lại vì thế mà khắc khẩu, Lý Mai kiên quyết từ chối ngủ với cậu ấy. Tín Như vốn cho rằng một mình chịu qua vài giờ là được, thế nhưng lúc này, Lý Nhiễm mặc đồ ngủ mỏng manh xuất hiện trước mắt, cậu ấy không thể kiềm chế bản thân.”
“Sau đó, cậu ấy cứ mãi trốn tránh Lý Nhiễm. Nhưng cô gái đó quấn lấy cậu ấy cứ như keo dán vậy. Tín Như sợ bị người khác biết thật ra mình căn bản không thích phụ nữ nên đành phải ít nhiều qua loa với cô ta, lúc không tránh được thật cũng sẽ lên giường với Lý Nhiễm. Tín Như trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài vô cùng ngang nhiên thật ra cũng bắt nguồn từ suy nghĩ này. Cậu ấy không dám thừa nhận mình là gay nên khiến mọi người hiểu lầm mình là công tử phong lưu, thật ra cậu ấy cũng đang nói cho Lý Mai biết, tôi không lên giường với cô là vì cô không hề có sức hấp dẫn với tôi chứ không phải vì tôi bất lực, tôi có phụ nữ bên ngoài, có rất nhiều rất nhiều phụ nữ. Tín Như ngây thơ cho rằng Lý Mai có lẽ sẽ vì vậy mà ly hôn với mình. Nhưng cậu ấy nhầm rồi, Lý Mai thà chết cũng không chịu ly hôn. Ai biết là chuyện gì cơ chứ? Có lẽ Lý Mai yêu cậu ấy thật lòng, cũng có lẽ vì phụ nữ hai bàn tay trắng quả thật đáng sợ: Trừ việc bám chặt lấy chồng mình – thứ duy nhất thuộc về mình trong đời thì mẫu phụ nữ này còn có gì chứ?”
“Cậu không được gặp Tín Như năm ấy. Tôi chưa từng thấy ai phải chịu áp lực như vậy. Nhiều năm qua, dục vọng của cậu ấy không hề được thỏa mãn, cậu ấy chỉ biết liều mạng làm việc, như thể đưa mình hoàn toàn vào công việc là có thể khiến mình quên đi bản thân vậy. Tính tình cậu ấy càng ngày càng tệ, sắc mặt càng ngày càng tái. Tín Như không thích phụ nữ, thế nhưng lại không dám đi tìm đàn ông, bao gồm cả tôi.”
“Nhiều năm áp lực giống như vết dao khắc vào mặt khiến Tín Như trông có vẻ già đi rất nhanh. Thái dương bắt đầu có tóc bạc, khóe miệng xuất hiện hai vết hằn Nasolabial sâu hoắm. Cậu ấy cũng càng ngày càng ghét phụ nữ, nhưng trong lòng càng ghét lại càng không dám thể hiện ra ngoài, càng không thể thoát khỏi phụ nữ xung quanh. Đây là một vòng tuần hoàn ác tính. Tín Như, cậu ấy thật sự rất hiếu thắng, rất làm mình khó xử.” Trình Minh nhắm nghiền hai mắt: “Cậu ấy thật khờ. Chuyện xảy ra năm mười chín tuổi hoàn toàn bẻ gãy cuộc đời cậu. Bẻ gãy cả thể xác và số phận cậu, nhưng Tín Như căn bản không thể khống chế nổi nó, chỉ biết một bên nổi nóng, một bên chấp nhận.”
Giống như con mồi mắc vào lưới nhện, càng liều mạng giãy giụa lại càng cảm thấy ngạt thở.
“Vậy thì, Lý Tín Như hoàn toàn là gay? Không phải bi?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy.”
“Chu Khiết Khiết là chuyện thế nào?” Tôi hỏi: “Không phải Lý Tín Như bao nuôi cô ta hay sao?”
“Ồ? Sao cậu nghĩ vậy?”
Tôi kể cho anh chuyện chúng tôi tìm thấy trong di vật của Lý Tín Như có giấy tờ tài khoản ngân hàng và biên lai tiền thuê nhà cửa, và cả khẩu cung của cô Ngải, trợ lý của anh ta cho biết, buổi trưa cuối cùng khi còn sống, Lý Tín Như đã gọi điện cho Chu Khiết Khiết.
“Người đàn bà đó…” Trình Minh thản nhiên nói: “Cô ta luôn vơ vét tài sản của Tín Như. Tôi kêu cậu thăm dò di vật khi còn sống của Tín Như chính là để nhắc nhở chuyện này. Tôi biết Tín Như là một người vô cùng cẩn thận, nhất định cậu ấy sẽ giữ lại chứng cứ người đàn bà đó vơ vét tài sản của mình. Ai ngờ các cậu hoàn toàn đi nhầm hướng.”
Tôi đực mặt ra hoàn toàn.
“Chu Khiết Khiết. Đó là một cô gái rất có tâm cơ, luôn muốn trèo cao. Lúc đầu, cô ta chủ động tiếp cận Tín Như không đơn giản vì cậu ấy là mỹ nam nổi tiếng trong nghề mà vì cô ra nhận thấy Tín Như có địa vị hết sức quan trọng trong văn phòng luật sư, hi vọng sau khi tốt nghiệp có thể ở lại đây làm việc, vì thế không tiếc hi sinh nhan sắc.” Trình Minh nói: “Đáng tiếc cô ta đã tính sai toàn bộ. Tín Như đã quen ve vãn đủ loại phụ nữ, căn bản không thể bị cô ta mê hoặc. Chỉ là lúc đó cậu ấy cũng coi thường cô ta, thấy Chu Khiết Khiết chủ động đưa lên cửa, dưới tâm lý kỳ quái của mình, cậu ấy rất thích tạo ra hình tượng màu hồng giả tạo trên người bất cứ người phụ nữ nào. Thế nhưng sau đó Chu Khiết Khiết phát hiện ra bí mật của Tín Như, luôn dùng chuyện đó uy hiếp cậu ấy, muốn có tiền tài, đạt được mục đích.”
“Đây là một người phụ nữ vô cùng thông minh. Cô ta cũng từng xun xoe nịnh bợ tôi. Sau khi biết chuyện, Tín Như nổi giận lôi đình. Tôi không biết có phải vì thế mà cô ta bắt đầu hoài nghi hay không, nhưng có thể… là lần đó…” Trình Minh nhớ lại: “Lần đó, tôi và Tín Như đồng thời tiếp nhận một vụ án mạng, tôi nhận làm bên nguyên, còn cậu ấy là bên bị… Tình huống này rất ít khi xảy ra, nhưng Tín Như vẫn dốc hết toàn lực như trước. Trên tòa án, cậu ấy đúng là một đối thủ vô cùng đáng sợ. Cậu ấy không từ thủ đoạn, dốc hết toàn tâm, mỗi lần tiếp án đều có khí thế quyết tử đến cùng. Điều này thì tôi khác cậu ấy. Với Tín Như mà nói, công việc là tất cả, là lẽ sống duy nhất, nhưng đối với tôi mà nói, công việc chỉ là một con đường mưu sinh kiếm tiền. Tôi chưa từng chính diện giao phong với Tín Như, lần đó đối chọi thật sự vô cùng kịch liệt, vô cùng huy hoàng. Tín Như chính là như vậy, cậu ấy tràn ngập ý chí chiến đấu, cậu ấy còn có thể kích động ý chí chiến đấu của người khác. Cuối cùng tôi thua, thua tâm phục khẩu phục. Có thể thắng tôi một cách quang minh chính đại khiến Tín Như vô cùng hài lòng hưng phấn. Tôi nhìn ra cậu ấy vô cùng hưng phấn. Khi quan tòa tuyên án, cậu ấy liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt lập lòe tỏa sáng, sắc mặt ửng đỏ. Tôi cũng thấy vô cùng hưng phấn, sự hưng phấn này không giống Tín Như cho lắm. Cậu ấy là vì đánh bại một đối thủ mạnh, còn tôi là vì khát vọng chinh phục một con mồi mạnh. Rời tòa, tôi bắt gặp cậu ấy trong toilet tòa án, cậu ấy đang rửa tay, ngẩng đầu nhìn tôi trong gương. Tôi thật sự không kiềm nổi mình, tôi rất muốn cậu ấy. Chúng tôi trốn trong buồng toilet cuối cùng, ôm hôn như phát cuồng. Thật là đáng yêu, con người vừa rồi còn hùng hổ mạnh mẽ nhường ấy giờ lại run rẩy như chú gà con. Lúc đầu, cậu ấy vẫn giãy giụa, muốn đẩy tôi ra, cậu ấy sợ bị người khác phát hiện, nhưng sau đó cậu ấy dịu xuống, cũng là vì quá sợ. Cậu ấy quỳ trên nắp bồn cầu, ghì người vào két nước, lấy tay bịt kín miệng mình, không để phát ra tiếng nào. Chúng tôi tim đập thình thịch nghe bên ngoài WC truyền đến đủ mọi âm thanh, có tiếng nước, tiếng bước chân, tiếng đóng cửa, tiếng ho khan. Vì đang trong nơi nguy hiểm ấy mà sợ hãi biến thành thứ thuốc kích dục đặc biệt, chúng tôi cảm thấy kích thích và hưng phấn trước nay chưa từng có.”
“Sau đó, chúng tôi dùng rất nhiều thời gian sửa sang lại quần áo, caravat của cậu ấy bị kéo lệch sang một bên, sơmi của tôi cũng nhăn nhúm, dịch thể dính vào quần. Lần đó là chúng tôi đã quá điên cuồng, nếu là bình thường, Tín Như nhất định không chịu cho tôi làm vậy vì cậu ấy thật sự rất hoảng sợ, rất nhát gan. Nhưng lúc đó, chính cậu ấy cũng muốn, vì chúng tôi đã thật lâu thật lâu không làm tình, nhất định cậu ấy cũng khát vọng đến phát cuồng. Chỉ có điều xong chuyện rồi, Tín Như cứ mãi thấp thỏm bất an, tôi không ngừng an ủi cậu, nói không sao đâu không sao đâu, nhưng cậu ấy quá căng thẳng, hồi lâu mà bàn tay hãy còn run rẩy.”
“Chúng tôi ra ngoài một trước một sau. Tôi đi ra trước, không ngờ bắt gặp Chu Khiết Khiết ở đó. Hóa ra tòa xử án xong mà cô ta vẫn chưa về. Cô ta đứng trong hành lang phía xa, hình như đang đọc bài viết cắt từ báo ra. Tôi giả vờ không thấy cô ta, đi thẳng về phía trước. Khi tôi đi ngang qua Chu Khiết Khiết, cô ta quay đầu nhìn tôi. Lúc ấy tôi thấy hơi lo lắng. Tín Như nhất định không thể tưởng được người phụ nữ này đang chờ mình ở đó. Khi đi ra, hi vọng cậu ấy sẽ không hoảng sợ.”
“Sau đó có một ngày Tín Như đến tìm tôi. Bình thường cậu ấy rất hiếm khi đến chỗ tôi. Lúc này, trông cậu vô cùng rầu rĩ. Cậu ấy nói với tôi Chu Khiết Khiết biết rồi, cô ta sẽ nói ra ngoài. Người phụ nữ đó nói mình có bằng chứng vô cùng xác thực. Tôi khuyên Tín Như có lẽ cô ta chỉ nói bậy thôi, cho dù cô ta đoán được chân tướng nhưng tôi tin cô ta không có bằng chứng gì của Tín Như trong tay cả. Nhưng cậu ấy không nghe, chỉ biết kinh hồn bạt vía, lo lắng bồn chồn. Người phụ nữ đó, trong tay cô ta nắm giữ chuyện Tín Như sợ nhất đời này, đây là ác mộng thà chết cậu ấy cũng không muốn trải qua lần nữa.”
“Sau ngày hôm đó, Tín Như không đến nhà tôi nữa. Bình thường khi gặp cậu ấy ở công ty, tôi cũng chỉ gật đầu thăm hỏi. Cậu ấy trở về dáng vẻ bình thường, lạnh lùng, cường thế, tràn đầy tự tin. Tôi gọi điện cho cậu ấy, hỏi chuyện kia thế nào rồi. Trong điện thoại, cậu ấy cũng rất lạnh nhạt, nói cho có lệ, chỉ nói cậu ấy biết xử lý thế nào rồi. Tôi cảm giác Tín Như đang cố tình tránh tôi một chút, tôi nghĩ cậu ấy có thể đang sợ ngộ nhỡ có gì thì chuyện này sẽ bị người ta lấy làm chứng cứ. Vì thế tôi cũng thuận theo ý đó, không để ý đến cậu ấy nữa, cũng không quản chuyện này nữa.”
“Nhưng, tôi không ngờ rằng…”
Đây là chuyện là ai trong chúng tôi cũng không ngờ được.
Tôi còn nhớ Lý Nhiễm từng nói, cô ấy nhìn thấy Lý Tín Như ở bên một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trong một quán cà phê, Lý Tín Như có thái độ khác thường trước mặt cô ta, cúi đầu áp tai, chúng tôi đều tưởng đó là vì tình yêu.
“Nói như vậy, Chu Khiết Khiết bị Lý Tín Như…”
Tôi cảm giác vô cùng kinh ngạc, nhưng đây lại là cách giải thích hợp lý duy nhất.
“… Tôi chỉ nghi ngờ vậy thôi.”
Mọi chuyện trên đời luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nói đến cùng thì cũng chẳng có gì mới mẻ.
Chu Khiết Khiết hiển nhiên là mẫu người xuất thân từ giai cấp hạ-trung lưu, không cam chịu số phận nên liều mạng muốn trèo lên cao. Đương nhiên cô ta sẽ dùng mọi khả năng bắt lấy mọi thứ có thể lợi dụng để bò lên trên, bằng chính mình hoặc bằng bí mật của người khác. Cô gái thông minh lại rành luật ấy, chuyện đến trước mắt lại hồ đồ như thế. Cô ta không biết đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Có lẽ Chu Khiết Khiết thật sự không định kể bí mật của Lý Tín Như cho người khác biết, chẳng qua cô ta cảm thấy dùng nó là hữu hiệu nhất. Nhưng đối với Lý Tín Như mà nói, cô ta trở thành uy hiếp đáng sợ nhất trong đời mình. Đó không phải vấn đề tiền bạc. Nhìn từ thái độ với người nhà Lý Mai là biết anh ta không phải người để ý tiền tài, có lẽ thậm chí anh ta còn không phải một người để ý đến tính mạng, nhưng người như thế lại có một bí mật dẫu phải liều mạng cũng muốn giấu.
“Nhưng sau đó Lý Tín Như cũng bị giết.” Tôi cau mày nói.
“Chuyện tôi nghĩ không thông cũng chính là đây.”
“Nếu Lý Tín Như giết Chu Khiết Khiết thì ai đã giết Lý Tín Như?”
Trình Minh lắc đầu, không nói gì cả.
Gần 2 giờ rạng sáng đêm đông, vạn vật yên tĩnh.
Tôi và Trình Minh không ai nói gì, ngồi đối diện nhau.
Trông sắc mặt anh thật tệ dưới ánh đèn, tôi nghĩ mặt tôi chắc cũng chẳng tốt đẹp hơn gì, đêm khuya luôn khiến người ta có vẻ tiều tụy như vậy.
Một chai rượu vang đã uống cạn, sau khi chất cồn bốc sạch, tôi chỉ cảm thấy đói tận xương cốt, và cả giá rét lạnh lẽo.
Qua hồi lâu, Trình Minh đột nhiên hỏi tôi: “Lúc tới đây đã ăn uống gì chưa?”
“Hả?”
Trong đầu tôi tràn đầy dấu chấm hỏi về vụ án của Lý Tín Như, vậy mà anh đột nhiên chuyển đề tài khiến tôi không phản ứng kịp.
Lúc này, bụng đã thay tôi trả lời câu hỏi của anh, nó kêu òng ọc một tiếng.
Trình Minh đứng lên.
“Anh đi đâu?” Tôi lập tức đứng dậy.
“Vào bếp lấy gì đó ăn.” Anh thở dài: “Tôi vẫn đợi cậu nên nhịn đói đến giờ, chưa ăn gì cả. Cậu có muốn vào giúp không?”
Tuy tôi cảm thấy lúc tra án ăn uống là chuyện vô cùng thiếu nghiêm túc, nhưng tôi cũng đã cồn cào lắm rồi, Trình Minh vừa nói vậy, tôi đã cảm thấy bụng ruột cùng nhau loạn cả lên. Trước sau gì tôi cũng không có dũng khí mà phi thường cá tính thốt ra một câu: “Tôi không đói bụng!” hoặc là “Cảnh sát nhân dân không ăn thức ăn trong nhà nghi phạm!” gì đó.
Tôi đành chịu, theo anh vào nhà bếp.
…
Trên bàn trong bếp đặt các món anh gọi từ tiệm bên ngoài về, có điều tất cả đều đã nguội ngắt. Chúng tôi không thể không cho chúng vào lò vi sóng hâm nóng lại. Lúc này tôi mới nhìn thấy trên nóc tủ lạnh thật sự đặt một cái bánh gatô mừng sinh nhật.
Anh quay lưng về phía tôi, đang kéo tay áo, dùng khăn bao tay, lấy một đĩa vịt Chương Trà [24] từ trong lò vi sóng ra.
[24] Vịt Chương Trà: Một loại vịt xông khói được chế biến cầu kỳ, là món ăn truyền thống của tỉnh Tứ Xuyên. Phải dùng vịt mập trải qua bốn bước ướp, xông khói, hấp, rán làm thành, trong quá trình bốn bước trên phải dùng gỗ Chương (một loại gỗ có mùi long não nồng, vị thanh mát và cay) và lá trà lài để hun khói.
Tôi dè dặt: “Hôm nay, thật là sinh nhật của anh?”
Trình Minh quay đầu liếc mắt nhìn tôi.
“Có cần tôi cho xem chứng minh thư không?”
Tôi nói không thành lời.
Tôi nghĩ có phải mình nên nói mấy câu như “xin lỗi” hay không? Nhưng nhìn bóng anh, há miệng vài lần, tôi không sao nói được. Tôi ngẫm lại, hình như mình cũng không phải khách khí vậy với anh, hung thủ giết người vẫn chưa tìm được, cho đến giờ người này vẫn còn bị tình nghi, lập trường của tôi nhất định phải kiên định, trăm ngàn lần không được dễ dàng dao động.