CHƯƠNG 3
Tác giả: Mục Khanh Y
Biên tập: Fiery
Chỉnh sửa: CHGS
Nguồn: [email protected]
“Chị ấy muốn có cháu bế đến phát cuồng rồi. Con trai chị là nhân tài, lại là luật sư lớn, mặt mũi cũng đẹp trai, kén chọn lắm.”
.
.
.
Chu Lai Phương là mẫu người điển hình của các bà cô thích buôn chuyện.
Đó là một người phụ nữ thấp béo, tính cách ngay thẳng, giọng nói vang dội. Bác ta nói nhiều vô cùng, nếu không phải chúng tôi không thể không thường xuyên ngắt lời thì cuộc điều tra hôm nay có khi phải tiến hành đến tối.
Có thể thấy Chu Lai Phương là kiểu người rất thích kể cho bạn nghe bất cứ chuyện lặt vặt lớn nhỏ nào mà mình biết.
“Tiểu Lý là đứa trẻ tốt. Nó hiếu thảo với mẹ nó lắm! Thời buổi này đứa con có hiếu như thế có đốt đèn đi tìm cũng khó. Hồi mẹ nó mắc ung thư, nó chăm mẹ ai cũng phải khen, mẹ nằm giường hơn nửa năm mà ngay cả hoại tử cũng không bị chút nào cả. Bọn bác hay nói với mẹ Tín Như, con trai chị tốt quá, muốn nhân tài có nhân tài, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, lại còn có hiếu! Mẹ chồng con dâu bình thường mà sống nhau, nào có bà mẹ chồng nào mà không sửng cồ? Nhưng lệ nhà Tín Như thì không thế! Lý Mai ở nhà nó đúng là chăm mẹ chồng như chăm con mọn, bởi vì chồng nó cũng có hiếu mà! Nếu đổi phải đứa khác nhu nhược không dạy được vợ thì mẹ nó khổ liền! Cái thằng con không ra gì nhà bác còn hùa với vợ nó chọc bác nữa! Hôm qua lúc thấy con dâu giặt quần áo mà đổ bột giặt vào chậu cứ như bột giặt mua không mất tiền, bác nói với nó một câu, bảo dùng nhiều bột giặt không tốt cho quần áo đâu, một gói bột giặt mẹ dùng được hơn nửa năm, vào tay con thì không đến hai tháng đã hết! Nó được lắm, không giặt nữa! Giờ quần áo bẩn vẫn vứt ở đó! Bác chẳng mong chờ gì được…”
Tôi vừa tỏ vẻ thông cảm với bác ta, vừa hỏi: “Vậy Lý Mai chịu khó như thế, không lúc nào bực tức ạ?”
“Sao có thể chứ? Bây giờ thanh niên có mấy người chịu được khổ? Vì sao cứ ba bữa là Lý Mai bỏ về nhà mẹ đẻ? Cứ về là lại kể lể nói mẹ Tín Như thế này thế nọ! Bác khuyên nó, bảo làm gì cũng phải nhẫn nại một chút, cháu đừng làm quá, nhớ trước kia thúc đẩy hôn sự này cũng nhờ có mẹ Tín Như, phải nhường bà ấy một chút. Mẹ chồng ấy à, thỉnh thoảng càm ràm đôi ba câu, cháu việc gì phải để trong lòng…”
Lưu Ly ngắt lời Chu Lai Phương: “Ngày trước hôn sự này do mẹ Lý Tín Như chọn cho anh ta?”
Chu Lai Phương thở dài: “Nói thật, hồi đó khi giới thiệu hai đứa nó quen nhau, bác cũng chỉ nói vậy thôi, ai dè mẹ Tín Như tưởng thật. Chị ấy muốn có cháu bế đến phát cuồng rồi. Con trai chị là nhân tài, lại là luật sư lớn, mặt mũi cũng đẹp trai, kén chọn lắm. Không biết bao nhiêu cô gái muốn gả cho nó mà nó chẳng ưa được ai. Cháu gái bác, tuy không xấu xí, nhưng gia đình xuất thân từ công nhân, lại không có bằng đại học nói thật là bác cũng hiểu hai đứa nó không xứng đôi cho lắm. Khi đó nhờ mẹ Tín Như lập trường kiên định, thích cái nết ngoan ngoãn của Lý Mai nhà bác, Tín Như lại là đứa con có hiếu, mẹ bảo cưới nó đồng ý luôn. Hai cháu nói xem, bác giới thiệu cho nhà Lý Mai đối tượng tốt thế cũng chẳng toan tính gì cả. Bác không phải loại người ấy! Bác không cần cảm kích báo đáp, nhưng nhà đó còn trách lại bác. Qua lại họ hàng hai nhà cũng khó nối!”
“Vì sao họ lại trách bác?”
“Vì mấy chuyện vợ chồng nó cãi nhau! Cháu nói xem, có đôi vợ chồng nào mà không cãi nhau không đánh nhau? Một bên tai bác không nghe rõ không phải bị ông chồng già thời trẻ tát một cái điếc cả ra đấy à? Khi đó hai bác sống khổ lắm chứ? Đâu có giống Lý Mai ngồi xe hơi ra ra vào vào, ở trong phúc còn không biết là phúc?”
“Bác có thể nói cụ thể là chuyện gì không?”
Bà cô đột nhiên do dự, miệng lầu bầu: “Chuyện tầm phơ tầm phào, sao mà bác nhớ được?”
Giọng điệu bác ta khiến tôi nghĩ đến bà Lý.
Suy cho cùng Lý Mai cũng là cháu gái mình, Chu Lai Phương nhất định sẽ giúp đỡ Lý Mai. Đây là chuyện bình thường.
Tôi quyết định thử bác ta một lần.
Tôi tỏ vẻ nghiêm nghị, nói với Chu Lai Phương như thể rất chắc chắn: “Điều chúng tôi muốn biết, chính là chuyện giữa Lý Tín Như và Lý Nhiễm.”
Có một biểu cảm kinh ngạc xuất hiện trong mắt, đại khái bác ta rất kinh ngạc vì sao chúng tôi lại biết chuyện này.
“Chuyện này… Bác cũng không rõ lắm.” Chu Lai Phương nói.
“Chị Chu.” Tôi nhấn mạnh thêm: “Hiện giờ chúng tôi đang điều tra một vụ án mưu sát, bất cứ thông tin gì về Lý Tín Như đều hết sức quan trọng, nếu biết chuyện mà giấu sẽ bị coi là đồng lõa, phải chịu trách nhiệm pháp luật như nhau.”
“Không sai.” Lưu Ly ở bên đệm thêm: “Thật ra chuyện đó chúng tôi cũng đã biết được kha khá rồi, nhưng còn cần xác định lại một chút. Chị hãy thẳng thắn với chúng tôi, đôi bên hợp tác, tốt cho mọi người.”
Sau đó chúng tôi yên lặng nhìn bác ta, chờ trong vẻ thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Nhưng điều khiến chúng tôi thất vọng là Chu Lai Phương trả lời: “Mâu thuẫn khiến Lý Mai và Lý Tín Như cãi nhau vì Lý Nhiễm, hình như là vì chuyện giúp Lý Nhiễm tìm việc. Rốt cuộc thì chuyện đó thế nào tôi cũng không rõ lắm, anh chị muốn hỏi thì hỏi nhà Lý Mai đi.”
Sau khi tạm biệt Chu Lai Phương ra về, Lưu Ly nói với tôi: “Hay là anh đoán sai? Lý Tín Như và Lý Nhiễm không có quan hệ yêu đương.”
Tôi nhún vai: “Anh luôn có cảm giác không đơn giản như vậy.”
Lưu Ly đột nhiên nói: “Anh có nhận ra cho tới bây giờ, công cuộc điều tra của chúng ta đều hướng về cùng một phía hay không. Đó là giả định Lý Mai có tội? Như thể mọi chuyện chúng ta đang làm đều là thu thập chứng cứ phạm tội của Lý Mai.”
“Đương nhiên không phải.” Tôi thản nhiên: “Chúng ta nghi ngờ bất cứ đối tượng nào. Có điều cho tới bây giờ, Lý Mai là tình nghi lớn nhất vì chị ta có chứng cứ phạm tội rõ ràng. Tại hiện trường gây án, chị ta không có chứng cứ chứng minh mình không có mặt ở đó, hung khí là dao bổ dưa trong nhà mình, hơn nữa hiện trường hoàn toàn không có dấu vết vật lộn. Trừ vợ ra thì còn ai có thể thuận tiện ra tay như vậy? Bây giờ điều anh không hiểu chính là động cơ giết người của chị ta. Xem ra cuộc hôn nhân này không mĩ mãn như bề ngoài. Lý Tín Như là người chăm chút cho mình như thế, nhất định có yêu cầu rất cao với cuộc sống. Người chồng như thế không dễ hầu. Hơn nữa anh ta còn hiếu thảo, lúc trước nhất định Lý Mai cũng chịu không ít khổ sở hơn mẹ mình. Oán hận lâu ngày có thể tích tụ đến lúc bùng nổ hay không? Hơn nữa vì sao khi nhắc đến quan hệ giữa Lý Tín Như và Lý Nhiễm, Chu Lai Phương lại xuất hiện biểu cảm kinh ngạc đến vậy? Có phải bác ta còn có điều giấu diếm? Có phải đây chính là điểm then chốt? Nhất định chúng ta phải hiểu rõ chuyện này.”
“Em thấy không có khả năng lắm.” Lưu Ly phản bác: “Chuyện giữa Lý Mai và mẹ chồng đã là chuyện từ ba năm trước. Căm hận thế nào thì sau khi mẹ chồng chết cũng có thể tan thành mây khói. Hơn nữa Lý Mai có vẻ không giống người phụ nữ sẽ giết người.”
“Có ai nhìn lại giống tội phạm giết người? Trên đầu họ có khắc chữ Tội phạm giết người à?” Tôi nói: “Điều chúng ta cần là chứng cứ. Hơn nữa em đừng quên, Lý Tín Như chết đi để số tiền gần một triệu trong tài khoản ngân hàng, người được lợi từ số di sản này là ai? Là Lý Mai.”
“Không phải em đang bào chữa cho Lý Mai, em chỉ cảm thấy chúng ta nên đổi góc độ khác để nhìn nhận vấn đề.” Lưu Ly nói.
Tôi cười: “Anh đồng ý.”
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Tôi nhìn đồng hồ: “Chúng ta có quá nhiều nơi cần đến, có điều giờ là bảy giờ, quá giờ tan ca hơn một tiếng rồi.”
“Vậy thì tan ca thôi!” Lưu Ly hoan hô.