Mấy ngày kế tiếp, Giai Ninh vẫn không thấy Châu Tiểu Sơn đâu.
Thời gian như ngừng trôi, thứ duy nhất có chuyển biến là vết thương ở bên sườn của cô, chẳng mấy chốc đã khép miệng, y như lời anh nói, chắc
chắn sẽ không để lại sẹo. Cô lại mường tượng ra cơ thể anh, một vết
thương cũng không có.
Ngày nào cũng có người tới lo liệu việc cơm áo cho cô, họ đều không biết tiếng Trung.
Thi thoảng Giai Ninh ra ngoài đi dạo, có lúc lại xem tivi, tất nhiên
là xem cũng không hiểu, nhưng trong phim luôn có một cô gái đang khóc,
hoặc quỳ xuống ôm lấy chân người đàn ông, dường như đang lặp đi lặp lại
câu: Anh đừng đi, đừng đi.
Trong thời tiết âm u, cô nằm ngủ dưới gốc đa trong sân, cô mơ thấy
mình gặp Tần Bân, nhưng anh thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt cô, không thể
chạm đến. Cô biết có gắng sức trong mơ cũng chỉ phí công, bèn nói với
anh rằng: Đợi thêm chút nữa, đợi em sẽ tới cứu anh. Khi bật dậy, người
đã đẫm mồ hôi.
Có bóng người lướt qua tàng cây, nhưng Giai Ninh không hề hoảng hốt.
Trong căn nhà này vẫn còn một người.
Hôm đó Giai Ninh đang múc nước rửa mặt bên giếng thì đột nhiên đằng
sau có người dúi mạnh đầu cô vào chậu nước, tay cô bám lấy miệng chậu,
cô không thở được, nhưng vẫn lặng yên, không hề giãy giụa. Khoảng một
phút sau, người đó thả tay ra, Giai Ninh ngẩng đầu lên nhìn ra phía sau: Quả nhiên là cô gái đi theo Châu Tiểu Sơn, cô nàng lừ mắt nhìn Giai
Ninh, thẹn quá hóa giận.
“Cô nên dúi tôi thêm lát nữa.” Giai Ninh nói, lấy ckhăn lau mặt, nhìn thẳng vào cô gái kia: “Làm thế chẳng có ích gì đâu. Lúc còn học đại học tôi tham gia câu lạc bộ bơi lội, nhịn thở một phút thì có là gì?”
“Nếu muốn giết cô thì lúc nào tôi cũng làm được…”
“Nhưng cô đâu có dám.” Giai Ninh ngắt lời cô ta, “Tới tận bây giờ tôi vẫn rất có ích.”
“Cô đang nhắc tới đống tài liệu chết tiệt kia hả? Tôi không thèm quan tâm.”
“Cô không quan tâm tới đống tài liệu chết tiệt đó, nhưng…” Giai Ninh
đứng dậy, bước tới bên cạnh cô ta, “Cô rất quan tâm tới cậu ta, đúng
không?” Cô mỉm cười, “Có điều giờ cậu ta không muốn giết tôi nên cô cũng không dám. Thật đáng tiếc.”
Cô nàng kia nghiến răng trèo trẹo: “Cô không còn mấy ngày đâu, thằng đàn ông của cô cũng thế.”
Giai Ninh đang định bỏ đi bỗng thấy giật thót, cô đợi cô ta nói câu này đã lâu rồi.
Giai Ninh quay lại, đứng trước mặt cô ta, mỉm cười nhưng ánh mắt lại
lạnh tanh: “Cô từng đến đó chưa?” Cô vươn tay ra, chỉ về phía phòng Châu Tiểu Sơn.
“…”
“Cô từng mân mê chiếc gối của cậu ta chưa?”
“…”
“Từng thấy cơ thể của cậu ta chưa?”
Cô gái trợn mắt nhìn Giai Ninh, đang định phản bác thì Giai Ninh đã
chặn lại: “Có thể cô đều đã làm rồi, nhưng vào lúc cậu ta không biết,
đúng không? Cô lén vào phòng cậu ta, hít hà mùi hương của cậu ta, lén
nhìn cậu ta.” Nụ cười bên môi Giai Ninh vẽ lên một đường cong đáng ghét, nhìn chòng chọc vào cô gái trẻ đang bị cơn đố kỵ tra tấn: “Thật chẳng
ra sao.”
Đôi mắt phẫn nộ của cô gái như muốn phóng ra lửa, cô nàng vung tay
lên định tát Giai Ninh, Giai Ninh đã chuẩn bị tinh thần từ trước, liền
bắt lấy tay cô ta: “Cô làm tôi mất một sợi tóc, tôi sẽ trưng ra cho cậu
ta xem lập tức. Cô đoán cậu ta sẽ thế nào?”
“Đồ gái điếm.”
Cuối cùng Giai Ninh cũng bật cười: “Cô còn trẻ người non dạ, thật
chẳng biết chửi người khác gì cả. Cô biết ‘điếm’ là gì không? Đợi tới
khi tôi hoàn toàn thu phục cậu ta rồi nói lại cho cô hay cũng chưa muộn
đâu.”
Cô rảo bước về phòng, lấy con dao từng vấy máu của mình ra, đi qua
phòng khách, bước đến vườn hoa phía sau, ở đó có một đống dừa, Châu Tiểu Sơn đã chuẩn bị từ lâu. Giai Ninh đá một quả dừa to ra, nhìn chính xác
chỗ vân nhạt màu như thể căn chuẩn đó là mạch máu của Châu Tiểu Sơn,
xoay tròn dao bổ mạnh xuống, phần vỏ cứng vỡ nát, nước dừa trào ra
ngoài, Giai Ninh cầm lên ngửa cổ uống cho đỡ khát.
Đối với cô nàng kia mà nói, một người dù tốt hay xấu, thiện hay ác
cũng không hề có ý nghĩa gì, cô ta chỉ quan tâm xem người đó có phải là
kẻ địch của Châu Tiểu Sơn không mà thôi; một món đồ vô giá hay là rác
rưởi, cô ta không quan tâm, quan trọng là Châu Tiểu Sơn có muốn hay
không.
Từ một đứa bé lang thang bẩn thỉu, cô ta trở thành trợ thủ xuất sắc
của anh, anh chăm lo miếng cơm manh áo cho cô ta, để tâm đến an nguy của cô ta. Chưa bao giờ cô ta làm trái ý anh.
Chỉ có điều, người phụ nữ này…
Lần đầu tiên cô ta căm ghét thứ anh muốn đến thế.
Thế nhưng cô ta lại không thể ra tay giết người đàn bà đó, cảm giác
căm ghét này khiến cô ta ngứa răng ngứa lợi, lúc nào ruột gan cũng sôi
sục không yên.
Phải loại bỏ người đàn bà đó trước khi anh quay về, nếu không càng không có cơ hội.
Mạc Lị đặt một tờ giấy trước mặt cô: “Nhìn đi, nét chữ người đàn ông của cô, có nhận ra không?”
Ba chữ Hán: Cừu, Giai, Ninh.
Cô từ từ nhận lấy, kiểm tra nét chữ trên đó. Nói là kiểm tra, thực ra chỉ cần liếc mắt một cái đã đủ rồi.
Anh biết cô đến rồi, vì thế mới viết nguệch ngoạc thế này, muốn cô
tưởng rằng đây là người khác làm giả, muốn cô cân nhắc tới sự an toàn
của bản thân trước. Tới lúc này rồi mà anh vẫn muốn bảo vệ cô. Tần Bân
ơi là Tần Bân, nếu không thể cứu nổi anh thì cô còn sống hay không cũng
đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Giai Ninh sốt ruột nắm chặt lấy tờ giấy kia như thể muốn ghim nó vào
trong cơ thể mình. Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Mạc Lị, gương
mặt cô lại lạnh lùng và bình tĩnh: “Cô muốn gì?”
“Thả cô đi.”
“Chỉ sợ cô không có quyền này.”
“Tất nhiên tôi có. Tôi có thể thả cô đi, hai chúng ta đi cùng nhau.”
Thấy cô ta ngồi trước mặt, Giai Ninh chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp cô
gái này, trong căn phòng ở ký túc xá của Châu Tiểu Sơn, cô ta cũng bắt
tréo chân khiêu khích nhìn cô như thế.
“Có lẽ tôi cần nói câu tạm biệt với Châu Tiểu Sơn.” Giai Ninh ướm hỏi.
“Đừng pí thời gian. Làm thế có lợi cho hai ta. Cô muốn cứu tên đàn
ông của cô, tôi muốn cô mau cút khỏi chỗ này.” Nói xong cô ta rút hai
tấm vé máy bay trong túi áo ra, huơ huơ trước mặt Giai Ninh: “Tôi đã cho người đưa anh ta tới thành Tây. Nếu mọi việc suôn sẻ, ngày kia hai
người có thể về đến Bắc Kinh.”
Cô ta nhìn Giai Ninh: “Sau này nghĩ lại, hãy xem như đây chỉ là một giấc mơ.”
Giai Ninh không nói gì, không biết có nên đi bước này không.
Mạc Lị nói: “Muốn thì mau lên, tôi lái xe đưa cô đi.”
Cô không còn lựa chọn nào khác, kể từ lúc nhìn thấy nét chữ của Tần Bân thì cô đã không thể lựa chọn nữa rồi.
Giai Ninh cầm lấy chiếc túi mình mang theo khi đến đấy, cuối cùng nhét cả con dao vào.
Quãng đường từ thành Tây tới thành phố Tra Tài là Tiểu Sơn đưa cô đi, lúc đó hai người giằng co nên xảy ra tai nạn, cô bị thương. Con đường
dài đằng đẵng này trong ký ức tràn ngập đau đớn và hận thù, còn có máu
và cả tiếng nghiến răng cảnh cáo của anh vang bên tai trong lúc cô hôn
mê: “Nếu em chết, anh sẽ giết tên đó, để hai người cùng xuống địa ngục.
Anh nói được làm được…”
Đồ độc ác.
Ở trên đỉnh núi có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn thong thả buông xuống
dòng sông Mê Kông, xuống núi chính là thành Tây, Tần Bân đang đợi cô ở
đó. Bọn họ có thể ngồi cùng trên một chiếc phà, bắt tàu hỏa, rồi lên máy bay, cùng quay về nhà. Giai Ninh nghĩ, cô sẽ không bao giờ chọc anh
nữa, không cãi cọ với anh nữa, cô sẽ làm cá cho anh ăn.
Chỉ cần anh vẫn khỏe mạnh.
…
Hai người phụ nữ không hề nói một lời. Chiếc xe đang chạy yên lành
trên đường cái thì Mạc Lị bỗng nhiên phanh lại, tiếng thắng xe vang lên
trong không gian trống trải vô cùng chói tai.
Mạc Lị không nhìn cô, chỉ lấy khẩu súng giắt bên eo ra, ung dung lên
đạn, một giây sau, họng súng màu bạc đã đặt trên huyệt thái dương của
Giai Ninh.
Giai Ninh ngồi yên.
“Sao không van xin đi? Không tin tôi dám giết cô à?”
“Cô đã muốn giết tôi, van xin có ích gì?”
Mạc Lị ghét cái vẻ bình tĩnh này của Giai Ninh nhất, cô ta trở tay tát một cái lên mặt cô, cuối cùng cũng được mãn nguyện.
Miệng Giai Ninh rỉ máu.
Cô bị cô ta túm tóc kéo ra khỏi xe lôi ra đường cái.
Mạc Lị nói: “Nhìn đi, có thấy đỉnh tháp kia không?”
Tòa tháp nhọn màu đỏ ở phía đằng xa thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng núi.
Mạc Lị nói: “Tôi đã đưa cô đi rất xa rồi, chả mấy nữa mà đến thành
Tây, đó chính là giáo đường của đạo Thiên Chúa ở thành Tây. Cô đi theo
con đường này, băng qua rừng là tới.”
Giai Ninh giãy giụa muốn hất tay cô ta ra.
Mạc Lị nói tiếp: “Có thể giữ được mạng hay không còn phải xem vận số
cô thế nào. Nhưng tôi giữ chữ tín, người đàn ông của cô đang ở dưới đó
chờ cô.”
Cô ta buông tóc Giai Ninh ra, đẩy cô về phía khu rừng rậm âm u, Giai
Ninh không dám bước lên, Mạc Lị rút súng bắn xuống ngay bên chân cô, ép
cô phải bước từng bước vào trong cho tới khi mất hút.
Mạc Lị cất súng đi, nhìn động cơ của chiếc xe, vừa hay hết xăng. Cô
ta rút chìa khóa vứt ra thật xa, xắn ống quần chuẩn bị chạy bộ về thành
phố Tra Tài.
Lúc Tiểu Sơn về cô nên nói thế nào đây?
Dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.
Giai Ninh trộm xe bỏ trốn, nhưng đang trên đường thì hết xăng, cô ta đi bộ về thành Tây, ai mà biết…
Mạc Lị khẽ mỉm cười.
Ai mà biết khu rừng đó chính là nơi gài mìn.
Người đàn bà đó sẽ tan xương nát thịt.
Chuyện này chẳng liên quan gì tới Mạc Lị cô cả.
Mạc Lị mười tám tuổi, trợ thủ của Châu Tiểu Sơn, từ trước tới giờ
chưa từng tự bày ra kế hoạch để hoàn thành một nhiệm vụ nào. Nhưng lần
này có thể tương kế tựu kế khiến Giai Ninh bỏ mạng, cô ta cảm thấy rất
tự hào.
Lúc chạy trên đường Mạc Lị vô cùng vui vẻ.
Chỉ có điều, cô ta đã xem nhẹ một chuyện.
Châu Tiểu Sơn sắp về.
z
Mạc Lị chạy như bay về thành phố Tra Tài, đưa đồng hồ ra xem, một
tiếng bốn mươi ba phút, quả không tồi. Thấy khát, cô ta bèn quay về
phòng mình rót nước uống, vừa bước vào đã thấy Châu Tiểu Sơn ngồi ở đó,
nhìn thẳng vào cô ta.
“Anh về lúc nào thế?” Cô ta hỏi.
“Mới đây.”
“Em vừa đi đâu?” Anh hỏi.
Anh ấy không biết gì cả đâu, Mạc Lị tự nói với mình như thế.
“Chạy.” Cô đáp, rót nước uống, quay lưng về phía anh tu ừng ực.
“Cô ấy đâu?”
“Ai?”
“Cừu Giai Ninh.”
“Sao lại hỏi em?” Mạc Lị lau miệng.
“Cô ấy đâu?”
“Không biết.”
“Xe của em đâu?”
“Phải rồi, xe của em đâu?” Cô nàng mượn cớ lẻn đi.
Anh bước qua, khoát tay lên vai cô ta: “Về sau có làm chuyện này thì
phải làm cho chu đáo, gọn ghẽ. Đừng dùng xe của mình, đừng để lại chứng
cứ.” Anh chậm rãi mở trang giấy bị vò nát trong tay ra đưa về phía cô,
bên trên là ba chữ Hán nguệch ngoạc: Cừu Giai Ninh. “Em lấy cái này lừa
cô ấy đi đâu rồi?”
Mạc Lị thẹn quá hóa giận gạt phăng tay anh ra, không định tốn công
nói dối nữa: “Em giết ả ta rồi. Thi thể giấu ở một nơi anh không thể tìm thấy. Anh giết em đền mạng cho ả ta đi.” Cô ta ngẩng đầu nhìn Châu Tiểu Sơn, lửa giận bùng cháy trong mắt.
“Em tưởng anh không dám? Tài liệu về vật liệu A còn chưa biết là thật hay là giả, em đã phá hỏng chuyện lớn của anh.” Tiểu Sơn nắm cổ tay Mạc Lị như thể muốn bóp nát, “Đủ để anh giết em hai lần.”
“Đừng có lôi vật liệu A ra nữa, lúc anh nhìn ả ta đến khóe mắt cũng
thấy ánh cười. Bắt đầu từ khi nào anh biết nói dối vậy hả??!” Mạc Lị
không nhịn nổi nữa, hét lên: “Ả ta thì có gì tốt? Chỉ là món đồ chúng ta mang qua mang lại mà thôi, không khác gì những vụ làm ăn trước kia cả!
Vì ả ta mà anh đã thay đổi biến thành cái gì thế này? Em phải giết ả ta, em phải loại trừ ả ta… ”
Châu Tiểu Sơn giơ tay ra, Mạc Lị bị đẩy vào tường, cực kỳ đau đớn,
anh tiến lên vài bước, sau đó vươn tay túm tóc, kéo Mạc Lị lên, nghiến
răng nhả ra ba chữ: “Cô ấy đâu?”
Trước giờ anh chưa từng đối xử tàn nhẫn với Mạc Lị như thế.
Trước kia dù Mạc Lị ngốc ngếch hay Mạc Lị ngang ngạnh, anh đều kiên nhẫn dạy bảo, trò chuyện.
Anh làm nem rán và phở bò mà cô thích cho cô ăn.
Lúc này gương mặt anh giận dữ đến méo xệch.
Anh muốn cô chết?
Tất cả chỉ vì người đàn bà đó.
Cô ta bật cười trong tay anh, ngẩng đầu uất hận nói: “Em có nói cho
anh biết cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chắc chắn cô ta đã bị nổ banh
xác rồi. Có điều không phải em làm. Cô ta muốn cứu người đàn ông của
mình, muốn băng qua cánh rừng đó – chính là cái khu gài mìn anh tự tay
bố trí, cô ta chết chắc rồi. Bùm.” Ngón tay cô đột nhiên vung ra, “Tan
xương nát thịt, chân tay rụng rời.”
Nghe xong anh hất Mạc Lị ra lập tức chạy đi, không thèm quay đầu lại.
“Cô ta chết rồi!” Mạc Lị hét lên phía sau anh, “Cô ta bị anh hại chết, nhưng lại vì chính người đàn ông của mình!”
Mạc Lị nhìn Tiểu Sơn bỏ đi, tưởng rằng mình sẽ cười vì sự sắp đặt
tuyệt vời này, ai ngờ nước mắt lại tràn mi, mờ nhòa không thấy bóng anh
đâu.
Cô ta ngồi phịch xuống đất, khóc nức nở.
Châu Tiểu Sơn lái xe như bay lượn quanh con đường núi mấy vòng, cuối
cùng cũng tìm thấy chiếc xe đậu bên đường, dưới núi chính là giáo đường
thành Tây lấp ló trong rặng rừng âm u.
Anh đã quá quen thuộc cánh rừng này, trước kia lúc giao chiến với lực lượng vũ trang đối lập với tướng quân, để bảo vệ thành phố Tra Tài phía trên, trong vòng năm cây số ở đây anh đều tự tay gài mìn. Sau chiến
loạn, nơi này trở thành khu vực cấm, cả người lẫn thú vật đều không được vào. Nếu Cừu Giai Ninh…
Tiểu Sơn nhắm mắt lại: Muốn chết hay muốn bỏ đi, cô cũng đừng mơ!
Anh cởi áo khoác, xắn chặt ống quần, sau đó từ từ tiến vào rừng.
Anh đặt cả hai tay xuống đất, bò thoăn thoắt về phía trước như một
con thú hoang. Tư thế vừa khiến mắt gần sát với đất, dễ dàng phát hiện
mìn, vừa đè thấp, phân tán trọng lượng của cơ thể, hơn nữa sẽ không chạm phải mìn treo trên cây.
Không có mùi thuốc súng, nghĩa là chưa có quả mìn nào phát nổ.
Cánh rừng này yên lặng tới mức ngay cả tiếng chim chóc cũng không có, nhưng không ai biết, chỉ cần một chút sơ suất có thể sẽ gây ra vụ nổ
chết người. Tiếng vang đinh tai nhức óc, phá hủy tất thảy mọi thứ ấy vô
cùng quen thuộc với anh.
Một cơn gió thổi tới, Tiểu Sơn dừng lại, nhìn lên phía trên, trên
nhành cây khô kia treo một quả mìn hình thoi qua sợi dây nhân tạo trong
suốt, lúc lắc trong gió, lúc này một con chim bay qua cũng có thể kích
kíp nổ.
Châu Tiểu Sơn kiên nhẫn chờ đợi.
Gió qua đi, quả mìn trên cây cũng dần ổn định.
Không khí nhất thời đông cứng, Châu Tiểu Sơn đứng im, lắng nghe, có tiếng thở.
Anh từ từ quay đầu lại, Giai Ninh đang ở trong bụi rậm cách anh
khoảng năm mét, đứng thẳng ở đó, không dám cựa quậy. Cô cũng đang nhìn
anh, khoảnh khắc đó trên gương mặt tái mét có gì đó phức tạp. Mày cau
lại, ánh mắt mông lung, đôi môi đỏ thắm hé mở, đó là vì sự chán chường
khi trốn không thoát hay là bởi vì thấy may mắn vì gặp lại Châu Tiểu
Sơn?
Tiểu Sơn không vội vàng bước qua mà nhìn xung quanh người cô trước,
một con rắn đen đang thè lưỡi quấn trên nhành cây ngay cạnh cô, cái đầu
tam giác đang chầm chậm vươn đến.
Tiểu Sơn giơ tay ra hiệu bảo cô đừng cử động, sau khi chắc chắn xung
quanh không có mìn, mới khéo léo vòng qua lùm cây tới trước mặt cô.
Giai Ninh nín thở, bởi vì trước mặt cô, ngay cận kề là con rắn độc đang thè lưỡi.
Nó đang quan sát con mồi trước mắt, đó là một thứ ấm áp, thông tin từ đầu lưỡi truyền đến nói cho nó biết: Thứ này vừa thơm vừa ngon. Không
giống với những thứ khác. Nó cong người về phía sau, thả lỏng cơ thể,
muốn thưởng thức thỏa thuê, nhưng đúng lúc định phóng về phía trước thì
đột nhiên lại bị hai ngón tay như kìm sắt kẹp chính xác vào đốt thứ bảy
yếu nhất. Con rắn độc lập tức sõng soài, mất hết sức lực, từ từ rũ
xuống, phó mặc cho số phận.
Nói thì chậm mà diễn biến thực tế thì nhanh, Châu Tiểu Sơn dang tay
vứt con rắn độc ra đằng xa, cùng lúc đó, Giai Ninh bị anh ôm chặt vào
lòng.
Mặc kệ tất cả. Oán hận, tủi hờn, lừa dối, giằng co và cả bãi mìn ở
đây, còn con rắn độc bị vứt ra xa cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ còn Châu Tiểu Sơn, người con trai đang ôm cô, hôn cô ngày càng khẩn thiết.
Anh dùng môi, dùng ngón tay, dùng làn da của mình để cảm nhận cô, chắc
chắn rằng cô vẫn ở đây, vẫn khỏe mạnh, không hề rời xa, không chết.
Anh ôm cô đến nghẹt thở.
Cô giãy giụa tránh khỏi môi anh, trán tựa lên mũi anh, bối rối điều chỉnh lại nhịp thở, cô nói ngắt quãng: “Tiểu Sơn, Tiểu Sơn…”
Anh vùi tay mình trong mái tóc dày của cô, nâng đầu cô lên để cô nhìn thẳng vào mình: “Em biết đây là chỗ nào không? Lỡ em chết thì sao? Em
mà chết thì anh phải làm sao…?”
Nước mắt của cô không kìm nổi nữa, cô không thể đáp lời, chỉ nhìn
chằm chằm vào Châu Tiểu Sơn, người đã anh dũng như một vị thần tới cứu,
cô vươn tay ra vuốt ve gương mặt anh: “Tiểu Sơn, Tiểu Sơn…”
Anh cõng cô trên lưng, đè đầu cô xuống bên tai: “Không được ngẩng
đầu, biết chưa? Không được chạm vào bất cứ thứ gì. Nơi này chỗ nào cũng
có mìn anh gài, nếu em không nghe lời chúng ta sẽ chết ngay tại đây, làm mồi cho rắn độc đấy.”
Lúc này cô ngoan ngoãn y như một đứa trẻ, yếu đuối nằm trên người anh, bàn tay vịn lên bờ vai rắn chắc.
Tiểu Sơn đi về theo đường cũ, vừa nhẹ vừa nhanh lại vững vàng bước ra khỏi lùm cây. Giai Ninh mệt mỏi dần thấy buồn ngủ, nhìn phần đầu tuyệt
đẹp, mái tóc đen ngắn, cần cổ và vành tai trắng muốt của anh. Cô ghé lên khẽ nói bên tai anh: “Làm tôi tớ cho tôi, làm trâu làm ngựa cho tôi.
Chúng ta cứ đi thế này, mãi không dừng lại.”
Anh sửng sốt, chân bước chậm dần, nghiêng đầu nhìn cô, Giai Ninh nhắm mắt lại.
Về tới thành Tra Tài, anh ôm Giai Ninh vào phòng.
Người hầu đã chuẩn bị xong nước để tắm rửa cho cô, Tiểu Sơn khẽ thả cô xuống, bước ra ngoài.
Anh ra sân múc nước giếng lạnh như băng tắm sạch cơ thể đầy mồ hôi của mình, nước giội từ trên xuống y như một thác nước.
Mạc Lị đứng trước mặt anh.
Súng của cô nhắm thẳng vào đầu anh.
Anh thả gàu múc nước xuống, đưa người tới sát họng súng của cô.
Bọn họ nhìn nhau, mặt lạnh tanh.
“Vì sao?” Cô nghẹn ngào hỏi, “Ả là người đến sau.”
Anh lắc đầu: “Không có trước hay sau, chỉ có mình cô ấy.”
Họng súng vẫn nhắm thẳng về phía anh, nhưng tay Mạc Lị đã run bần
bật, cảm xúc hỗn loạn, không muốn tin nhưng lại không thể không tin.
“Có giết anh, anh vẫn sẽ nói như thế.” Gương mặt điển trai của Tiểu
Sơn vẫn bình tĩnh, mái tóc và người ướt sũng, nước lấp lánh trong ráng
chiều tà nhỏ xuống, trông anh như một vị thần vậy.
Nước mắt giàn giụa trên gương mặt của Mạc Lị, cô nhào lên ôm anh: “Cô ta là kẻ đến sau cơ mà.”
Anh vỗ vỗ vai cô: “Mạc Lị, nếu anh có một cô em gái, anh hy vọng nó sẽ giống em.”
Đến an ủi anh cũng lạnh lùng như thế.
Đột nhiên Mạc Lị vùng dậy, căn súng nhằm thẳng vào huyệt Thái Dương
của mình, nhìn anh trong sự kiên định mà tuyệt vọng: “Em làm sai, em
nguyện chịu phạt.”
Cô nghĩ làm thế là xong hết mọi chuyện, không ngờ ngay lúc nổ súng,
Châu Tiểu Sơn vươn tay ra nhanh như chớp đẩy ngón trỏ đặt trên cò súng
ra, cổ tay anh vừa xoay một cái, hộp đạn liền rơi bộp xuống đất.
Súng vừa rời khỏi tay, Mạc Lị đã bị Châu Tiểu Sơn giáng cho một cái tát thật mạnh.
Tiểu Sơn cầm lấy súng, giọng chắc nịch: “Lúc đưa khẩu súng đầu tiên
cho em, anh đã từng nói, vĩnh viễn không được chĩa vào đầu mình. Em làm
thế này mới đáng chịu phạt. Hai tuần không được chạm vào súng.”
Trước giờ anh chưa từng đánh cô.
Cô giật mình hoảng sợ, nhìn anh bỏ đi, khóe miệng rớm máu, không dám tin vào mắt mình.
Giai Ninh tỉnh lại vào lúc trăng vừa lên.
Cô ngồi dậy, ngẩng đầu lên nhìn, trăng tròn, hơi nhuốm màu đỏ, vì sao mặt trăng ở đây lại có màu như vậy? Đó là máu của ai?
Có hơi thở nhè nhẹ, có mùi hương của cây cỏ mà cô thân thuộc.
Giai Ninh ngoảnh đầu lại, Tiểu Sơn chầm chậm bước ra khỏi góc tối.