Vượt qua dãy núi non trùng điệp, chiếc xe chạy trên đường cao tốc về
phía Đông Bắc, bọn họ uống nước lọc, ăn những thứ đơn giản Tiểu Sơn đã
chuẩn bị sẵn, thay phiên nhau lái xe. Đến tầm quá trưa, bọn họ đi qua
một trong những bến cảng sầm uất, hằng ngày đón tiếp một khối lượng hàng hóa và du khách khổng lồ.
“Đây là…”
“Đốc Mạch, thành phố cửa khẩu, mở cửa từ hồi Cải cách. Thâm Quyến của bọn anh.” Tiểu Sơn nói, “Nhìn kìa, bến cảng đấy.”
Giai Ninh nhìn thấy rất nhiều thuyền lớn cắm cờ của nước khác ở đây,
nước biển đậm một màu xanh, hải âu trắng nhẹ nhàng lướt qua.
“Nơi này là một trong số ít những cảng biển trời phú ở Đông Nam Á,
ngày nào cũng tiếp nhận một lượng hàng hóa và du khách khổng lồ.”
“Họ tới đây du lịch hay làm ăn?”
“Loại nào cũng có. Du khách thì rất hiếu kỳ không biết đất nước này
giờ như thế nào? Có tươi đẹp như lời đồn không? Có bị chiến tranh quanh
năm loạn lạc không? Cũng có thương nhân can đảm và nhạy bén dám đặt chân tới vùng đất này đầu tư, bởi vì chính quyền còn đang trong giai đoạn
trứng nước nên thuế má được ưu đãi, bọn họ vận chuyển ô tô, máy móc, các loại sản phẩm công nghiệp đắt giá, mở nhà máy, bọn họ mang đi lụa là,
đá quý, đường mía và cao su thô, cứ trao tay nhau như vậy, quả là một vụ làm ăn hời, lợi nhuận như bán nước biển bằng giá dầu mỏ.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, đất nước này quá đói khát, sốt
ruột muốn lấy máu thịt của mình để đổi lấy sữa uống. Em hiểu mà, trước
kia bên em cũng thế.”
Xe đi vào vùng nội thành đông đúc, đường phố sạch đẹp, bóng cây rợp
trời. Trên quảng trường, bên bồn phun nước, loài cây nhiệt đới đang sinh sôi mạnh mẽ, kết ra những đóa hoa tươi thắm, giữa hàng cây xanh là
những tòa nhà chọc trời mọc lên san sát, bên ngoài lắp kính rực rỡ dưới
bầu trời xanh. Những con người mang màu da khác nhau, đi bộ, lái xe đều
mang trên mình gương mặt tràn đầy sức sống.
Tiểu Sơn vươn tay ra: “Đúng rồi, quẹo phải, thấy khách sạn ngay phía trước kia không? Dừng xe ở đó.”
Cô nhìn bên ngoài, rồi lại nhìn Tiểu Sơn qua gương chiếu hậu: “Trông như hai thế giới.”
“Có người là có mua bán, có nhu cầu ăn uống và vui chơi. Cảng biển ở
đây rất phát triển. Trong thành phố này có khách sạn cao cấp với những
món ăn đặc sắc, phụ nữ và cả đàn ông đẹp, còn cả nguy hiểm và những thú
vui kích thích.”
“Ai là chủ ở đây? Vị ‘bề trên’ kia của cậu à?”
“Tất nhiên là không. Nơi này quá rộng, quá phồn hoa, rất nhiều thế
lực lớn đành phải chia nhau một bát canh. Ở đây bọn anh có bến tàu và
tài sản riêng, thỉnh thoảng anh cũng tới đây lấy hàng, chỉ thế mà thôi…
Đỗ xe ở đây, chúng ta đi.”
Giai Ninh cầm lấy túi xách, Tiểu Sơn lấy từ trong cốp xe ra một chiếc bao da màu đen.
Cô liếc nhìn: “Không phải anh bảo đi nghỉ à? Sao lại có nhiệm vụ?”
“Phòng sẵn bên người thôi.” Anh bước lên trên, bàn tay rảnh còn lại ôm lấy eo cô, “Đi thôi.”
Cửa chính của khách sạn lộng lẫy mô phỏng theo Khải Hoàn Môn, mấy
người hục vụ da trắng tươi cười nghênh đón những vị khách quần là áo
lượt ra ra vào vào. Khách sạn được thiết kế theo kiến trúc Tây u, có một cái giếng trời lớn, bước vào cửa lại là một cái sảnh. Ánh nắng bị tấm
kính xanh biếc phía trên giếng trời thanh lọc, phản xạ xuống dưới chỉ
còn lại vẻ ấm áp dễ chịu. Đá rải thành đường, dây mây xanh quấn quanh
cột, bồn phun nước vang lên tiếng róc rách hòa vào tiếng đàn piano,
thang máy trong suốt lên lên xuống xuống, trong gian phòng trang nhã có
người trò chuyện thân mật, dùng bút vàng ký tên lên hợp đồng.
Không mấy người chú ý đến một đôi nam nữ đi vào đại sảnh, kính râm
che khuất đôi mắt đẹp của bọn họ. Hệt như một cặp đôi trẻ tới du lịch,
nhất là lúc này, tới thăm nơi đây quả đúng dịp nhất.
Tấm áp phích hoành tráng rủ từ trên tầng ba của khách sạn xuống, hai
ảo thuật gia nổi tiếng bậc nhất thế giới Siegfried và Roy từ Mỹ tới đây, mang theo hổ trắng và sư tử trắng chuẩn bị tổ chức một cuộc biểu diễn
tuyệt vời.
“Tiếng Quan Thoại gọi đây là gì nhỉ? Xiếc, đúng không?” Trong thang máy, Tiểu Sơn hỏi Giai Ninh.
“Ừm.”
“Em muốn xem không?” Tiểu Sơn nhìn làn da mịn màng, chiếc mũi cao,
vành tai nho nhỏ thấp thoáng trong mái tóc đen của cô dưới nắng, anh hơi cúi đầu xuống.
“Vì sao lại đưa tôi tới đây?”
“Không phải chơi hết game rồi sao?”
Cô nghĩ một lát: “Lúc mới qua Mỹ tôi có tới Las Vegas chơi, giá vé
một buổi diễn của họ còn đắt gấp đôi Céline Dion. Tôi nghĩ đi nghĩ lại,
cuối cùng đổi số tiền đó thành xu đi chơi.”
“Con ma cờ bạc.”
Giai Ninh vừa ngẩng lên thấy anh đã làm ra vẻ muốn hôn, cô bèn cúi đầu xuống.
Thang máy lên tiếng thông báo đã tới tầng hai mươi ba, Tiểu Sơn kéo cô ra.
Anh thuê hai phòng.
Hóa ra cô tưởng lầm.
Lúc cô định khép cửa, anh lại nhẹ nhàng đẩy ra: “Tối nay tiểu thư có rảnh không, xin hẹn với tôi?”
Giai Ninh đứng trong cửa đáp: “Tôi mệt rồi.”
“Vậy xin kính cẩn chờ đợi.”
Tắm xong Giai Ninh bèn đi ngủ, lúc tỉnh dậy đã là chập tối, cô kéo
rèm cửa sổ ngắm cảnh biển chiều hôm. Nơi này cách quê hương của cô rất
xa.
Có người nhấn chuông cửa, là tiếng giọt nước nhỏ xuống mặt đá, thật đáng yêu.
Giai Ninh chỉnh lại tóc rồi ra mở cửa, bên ngoài là người phục vụ,
tay cầm một chiếc hộp màu trắng, nói bằng tiếng Quan Thoại: “Tiểu thư
Cừu Giai Ninh xin ký nhận.”
Còn ai có thể chơi trò này nữa? Giai Ninh nhận lấy chiếc hộp, mở ra
xem, một bộ lễ phục bằng lụa màu đen, chỉ hơi chạm vào đã thấy vừa mịn
vừa trơn, cảm giác lành lạnh thấm vào làn da trên đầu ngón tay.
Giai Ninh thích nhất là quần áo đẹp, cô cầm chiếc váy kia lên rồi lại buông xuống, lòng tuy thích nhưng vẫn ngập ngừng, mãi tới khi Tiểu Sơn
ấn chuông cửa.
Cô vừa mở cửa thì sững sờ. Cô chưa thấy một Châu Tiểu Sơn như thế bao giờ.
Ở Bắc Kinh, anh là một cậu học viên luôn mặc áo vải, đi giày thể
thao, trông rất giản dị và chân chất. Ở thành Tra Tài, anh mặc trang
phục dân tộc áo ngắn quần dài, ống tay áo rộng, là một chàng trai toát
lên nét truyền thống. Còn Châu Tiểu Sơn ngay trước mắt cô lúc này đây,
đang mặc chiếc áo sơ mi màu xanh đen bằng lụa bóng cùng với quần ống
thẳng cùng màu, áo sơ mi cởi hai nút phía trên, tôn lên gương mặt và cần cổ trắng như ngọc, đôi mắt anh ánh lên màu xanh đen bí ẩn như chính bộ
quần áo anh đang mặc.
Anh chắp tay sau lưng, nhìn Giai Ninh vẫn còn khoác áo tắm, miệng nở nụ cười, rất nhẹ, khó có thể nhìn thấy: “Thay quần áo đi.”
“Để làm gì?”
“Đi ăn cơm.” Tiểu Sơn đáp, “Anh đói rồi.”
Câu này nghe đã quen tai, lại vô cùng hợp lý.
Giai Ninh không đáp, quay người đi vào trong.
Cô thấy đầu óc mình rối bời, soi mình trước chiếc gương trong phòng
tắm, khẽ lau hơi nước mờ mờ trên mặt kính, giả như cô trẻ hơn một chút,
giả như đuôi mắt của cô cong lên thêm một ít thì sẽ còn đẹp hơn rất
nhiều, giả như… Giai Ninh thở dài, mình đang nghĩ những gì vậy? Vai cô
nhói đau, mặc chiếc váy kia bước ra, trông rất gượng gạo.
Tiểu Sơn nhìn cô, vươn bàn tay đang chắp sau lưng ra, cầm lấy đôi
giày cao gót bằng vải gấm đen với quai đính hạt cườm nhỏ, anh bắt cô
ngồi xuống, tay mơn trớn theo mắt cá chân của cô xuống dưới, ướm đôi
giày tinh xảo đó vào chân cô, cẩn thận vòng quai rồi móc lại.
Cô đứng dậy, trong chiếc gương đối diện, Tiểu Sơn ở phía sau, tay anh đặt lên hông cô.
“Em thích váy đen đúng không?” Anh thì thào bên tai cô, “Nhìn đi, thật đẹp.”
Cô cúi đầu cố tìm thứ gì khác để nhìn: “Đẹp gì chứ, già rồi…”
“Vớ vẩn.” Anh ngắt lời, nâng cằm cô lên từ phía sau, cố chấp ép cô
nhìn vào mắt mình: “Nói nhảm”, đoạn tìm lấy môi cô, cắn thật mạnh.
Giai Ninh bị đau, bèn đẩy anh ra, nhìn vào trong gương, miệng nở một
đóa hoa đỏ tươi, đánh cho anh nhớ: “Cậu có biết tôi không mang son môi
theo không? Cậu cầm tinh con gì thế hả? Cắn bậy bạ.”
“Em muốn biết thật chứ? Vậy được, anh cầm tinh con heo.”
Cái người cầm tinh con heo này thong thả ngồi ăn cơm Tây, từ tốn
thưởng thức rượu ngon, ngồi ngay phía đối diện cô nhưng ánh mắt lại
không dám dừng lại quá lâu. Cuối cùng khi món tráng miệng được đưa lên,
tay anh khẽ phủ lên tay cô.
Giai Ninh liếc qua tay anh.
Màn đêm đã buông xuống bên ngoài cửa sổ sát đất của nhà hàng, chỉ có từng đợt sóng không ngừng nghỉ vỗ vào bờ.
Lòng bàn tay anh xoa lên mu bàn tay cô.
Trong nhà hàng vang lên tiếng đàn piano bay bổng nhẹ nhàng như lúc
nào cũng có thể dừng lại, Giai Ninh chăm chú lắng nghe mới nhận ra được
đó là ca khúc “Speak softly love”, lời tiên đoán cho tình yêu sắp đến
hồi kết.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Sơn phía đối diện, rồi lại quay mặt ra ngoài.
Nhà hàng vốn yên tĩnh nhưng vì sự xuất hiện của hai con người mà xôn
xao: Hai nhà ảo thuật gia – Siegfried với mái tóc vàng óng và Roy với
mái tóc màu đen tới đây ăn cơm, quan khách hiếu kỳ quan sát hai con
người nổi tiếng này.
Giai Ninh nói: “Dưới sân khấu bọn họ cũng già quá nhỉ… Còn hổ trắng và sư tử trắng của họ nữa? Giấu ở đâu rồi?”
“Đương nhiên là ở nơi an toàn nhất rồi.”
Cô nhìn anh, bỗng như vừa nhớ đến cái gì: “Cậu tới nơi này lẽ nào là vì muốn lấy báu vật của họ?”
Anh đặt ly rượu trong tay xuống: “Đôi thú đó của họ không thể coi là báu vật. Anh lấy rồi…”
“Cái gì?” Giai Ninh nhìn chằm chằm vào anh.
Tiểu Sơn đặt tay lên bàn, nheo mắt nhìn cô: “Nhỡ em biết quá nhiều, không đi nổi thì làm sao?”
Cô ném khăn ăn xuống bàn, đứng phắt dậy.
Tiểu Sơn nói: “Lật mặt còn nhanh hơn lật sách, muốn đánh người hả?”
“Tôi đi vệ sinh.”
Giai Ninh đi qua chỗ ngồi của hai nhà ảo thuật gia, có một cậu bé
muốn ra xin chữ ký, Siegfried ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái phương
Đông đi qua, ông ta khẽ mỉm cười, thành thục quyến rũ người khác phái.
Giai Ninh cười đáp lại, lúc quay đầu đi liền nghĩ thời gian quả là đáng
sợ, năm đó Siegfried là một người đàn ông vô cùng điển trai, cô đã từng
nhìn thấy ảnh ông ta, vừa điềm tĩnh vừa thanh cao, đôi mắt trong veo như mặt hồ, giờ nhìn lại, khóe mắt đã có nếp nhăn, gương mặt lộng lẫy tuyệt đẹp năm đó chỉ còn lại dư ảnh.
Sau tấm vách trong nhà vệ sinh, có người cần giúp đỡ.
Một đứa bé khoảng ba, bốn tuổi đang ngồi trên ghế, không hề nhúc
nhích, cô bảo mẫu người da trắng bên cạnh nói tiếng Anh, khẽ cầu xin:
“Tiểu thư, chúng ta ra ngoài được không? Đi vệ sinh xong rồi thì phải ra ngoài chứ. Còn phải ăn cơm nữa. Tiểu thư, thế có được không? Cô không
thể cứ ngồi trong phòng vệ sinh mãi.”
Con bé để tóc mái bằng dài tới chân mày, lộ ra gương mặt tròn trịa
bầu bĩnh, Giai Ninh nhìn con bé, con bé cũng nhìn cô, trông có vẻ giống
một đứa bé người Nhật
Giai Ninh rửa tay xong thì đi ra, con bé đó vẫn ngồi ở đấy, vẻ mặt
thờ ơ, dù cô bảo mẫu bên cạnh có năn nỉ thế nào cũng không thèm để ý. Cô bảo mẫu dang tay định ôm con bé ra thì nó cau mày như đang tức giận, cô bảo mẫu vội vàng dừng tay.
Thấy cô bảo mẫu hết đường xoay sở như vậy, Giai Ninh không đành lòng. Cô bèn bước qua, ngồi xổm xuống trước mặt con bé, nhìn vào đôi mắt đẹp
như trái hạnh: “Em biết ở ngoài kia có ảo thuật gia nổi tiếng không?”
Con bé không nhìn cô, làm như không thấy gì.
“Bọn họ ký tên cho tất cả mọi người.”
Mặt con bé vẫn hờ hững.
“Chỉ cần phẩy tay là biến ra một bông hoa. Thích không nào?”
Con bé nghe xong câu này bèn quay sang nhìn cô, trông có vẻ ngập ngừng.
Giai Ninh thấy chút tác dụng, tiếp tục cố gắng: “Chúng ta cùng ra xin chữ ký nhé?”
Cuối cùng con bé cũng động lòng, vươn cánh tay mũm mĩm ra, Giai Ninh
tưởng nó muốn cô bế nên có chút ngập ngừng vì cô chưa từng bế trẻ con,
đang cân nhắc nên đưa tay thế nào thì cô bảo mẫu đột nhiên chạy qua, ôm
chặt con bé: “Cảm ơn phu nhân, một tiếng rồi con bé mới chịu ra khỏi
đây.”
Bọn họ cùng bước ra ngoài, lúc đi qua bàn của Siegfried và Roy, Giai
Ninh ngắt một cái lá của bồn cây bên cạnh, nói với con bé: “Cùng xem bọn họ có thể làm gì nào.”
Vị ảo thuật gia nổi tiếng rất kiên nhẫn nghe Giai Ninh kể cô và đứa
bé này hâm mộ họ thế nào, không quản ngàn dặm xa xôi tới nơi này xem bọn họ biểu diễn ra sao, đoạn vui vẻ đưa tấm ảnh xin chữ ký, Siegfried vừa
xoay cổ tay, cái lá trên tay Giai Ninh đã biến thành một bông cúc, ông
gài lên vành tai con bé, lúc này con bé mới hơi mỉm cười.
Cô bảo mẫu ôm con bé cảm ơn Giai Ninh rồi vội vàng ra ngoài, bên
ngoài nhà hàng có hai vệ sĩ đi theo, Giai Ninh nhìn theo bóng bọn họ,
nghĩ bụng, đứa bé xuất thân từ gia đình giàu có mới bé tí đã có tiền bạc và quyền lực, nhưng lại không biết cười, thật đáng thương.
Cô về chỗ, Tiểu Sơn vừa ngắt điện thoại, nhìn cô bảo: “Anh thấy em sang đó xin chữ ký.”
“Giúp một đứa bé thôi.” Cô đáp.
Tiểu Sơn nhìn đồng hồ đeo tay: “Vẫn còn sớm.”
“Còn có chuyện gì khác sao?”
Anh không đáp, kéo tay phải cô qua, mân mê đốt đầu tiên của ngón cái Giai Ninh.
“Đốt này của em rất dài, lại rất mềm, người như thế này…”
“Giàu sang phú quý?”
Anh phì cười: “Hợp làm dân cờ bạc.”
“Còn tưởng anh nghĩ ra cái gì hay ho chứ.”
“Đi chơi không?”
“Sao lại không?”
Hai người ra khỏi nhà hàng, Tiểu Sơn lái ô tô dọc vùng duyên hải về
phía Bắc khoảng mười phút, rời xa khu dân cư đông đúc, xuyên qua khu cây cảnh âm u thì bỗng một nơi cực tráng lệ hiện ra: Phía sau đài phun nước là một tòa thành cổ kính, cửa lớn chạm trổ, cột trụ chạm thành hình
binh lính cổ đại khổng lồ với cánh tay giơ cao, họ bị ánh đèn màu xanh
chiếu vào, bị các loại xe hơi đắt giá lượn quanh, dòng người ăn mặc
chỉnh tề vào ra như nước.
Trước khi xuống xe, Tiểu Sơn cài cúc sơ mi lại.
“Đây là đâu?” Giai Ninh hỏi.
“Sòng bạc.”
Anh nhìn cô: “Tòa thành này kéo dài tới tận biên giới, phía bên kia chính là đất nước của em.”
“…”
“Tên sòng bạc này, có thể em có ấn tượng đấy.”
“…”
“Petersburg.”
z
Đương nhiên là cô nhớ cái tên này, vụ án kinh thiên động địa của Tần
Bân, vì ảnh của một quan chức hiển hách bị anh chụp lại nên anh mới gặp
nguy hiểm, lúc ấy người cứu anh đang ngồi trước mặt cô đây.
Cô kinh ngạc nhìn anh, bỗng thấy đầu óc mình thật trì trệ, Châu Tiểu
Sơn, cậu ta bày ra trò này chỉ để cô và Tần Bân sa vào lưới? Vì sao giờ
lại mang cô tới đây?
“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh nhìn cô trong bóng tối âm u, đôi mắt lóe sáng dưới ánh trăng.
“Tôi đang nghĩ, Châu Tiểu Sơn, một mũi tên của cậu trúng mấy đích?”
Anh tắt máy xe, nhìn Giai Ninh qua chiếc gương chiếu hậu: “Xin em hãy dùng cái đầu thông minh của mình nghĩ đi, nếu anh muốn có ảnh của tên
đó còn phải làm ầm ĩ như vậy sao? Với anh mà nói, chẳng phải lấy mấy thứ đó quá dễ dàng?”
“…”
“Chiếc USB lưu ảnh được Tần Bân lấy băng dính quấn lại, đặt trong
chai rượu vang hãng Great Wall, màu sậm, còn chừa khoảng một phần ba
bình. Chai rượu đặt trong phòng bếp của em, ngăn thứ hai ở tủ âm tường.
Em không thích nấu ăn lắm nên phòng bếp rất sạch sẽ, phần lớn đồ dùng
nhà bếp còn nguyên như mới…”
“Cậu từng đến nhà tôi?”
“Anh nói rồi, ngạc nhiên lắm hả?” Tiểu Sơn nhìn cô, thong thả nói,
“Chắc chắn là rất ngạc nhiên rồi. Lúc hai người không có nhà, anh vào
thăm quan, ăn mấy thứ, xem đĩa CD của em, còn nghĩ rằng hai người này
thật xui xẻo, động phải người không nên động.”
“Đồ biến thái.” Cô nghiến răng nghiến lợi rít lên ba chữ.
Châu Tiểu Sơn khẽ cười: “Nhưng anh nói đúng, không phải sao?”
“…”
“Anh không liên quan gì đến nơi này. Nếu anh không bắt anh ta, tự anh ta sẽ gặp phải nguy hiểm khác, anh làm vậy cũng là cứu hai người thôi.”
“Tôi nên cảm ơn cậu đúng không? Châu Tiểu Sơn.”
“Không dám.” Anh quay đầu nhìn cô, “Chúng ta đi chơi thôi.”
Cô không nhúc nhích, Tiểu Sơn nói: “Hôm nay không đi, sau này đừng hối hận.”
Tuy người này không nói nhiều, nhưng ý trong ý, đang lúc Giai Ninh còn lưỡng lự Châu Tiểu Sơn đã xuống xe.
Petersburg so với các sòng bạc ở Las Vegas, Macao hay Monaco không
tính là to, nhưng vị trí bí mật, trang hoàng lộng lẫy, đủ trò bài bạc
lại còn có các dịch vụ giải trí đi kèm hấp dẫn khác. Petersburg nằm ngay trên biên giới, thuộc vùng đất không ai quản lý, không có sự cố bất
ngờ, có thể chơi thỏa thích, bởi vậy nơi này rất được các con bạc vung
tiền như nước, không muốn để lộ thân phận ưa chuộng.
Tầng một là đại sảnh và trung tâm giải trí bình thường, mọi người đổi phỉnh poker là có thể chơi các trò truyền thống như máy đánh bạc, bàn
quay roulette hoặc bài baccarat. Tầng hai là các ghế lô, dân bài có thể
ngồi bốn người hoặc bắt cặp sát phạt nhau, dùng bài poker nạm vàng hoặc
những con xúc xắc và mạt chược tinh xảo được làm từ ngọc Myanmar, không
giới hạn tiền. Những kẻ thù hằn nhau muốn đánh bạc cược mạng cũng được,
sẽ có người chuyên nghiệp tới dọn dẹp hậu quả đâu vào đấy. Tầng ba là
hộp đêm, suối sâm banh phun mãi, biểu diễn nghệ thuật xen kẽ những trò
bạo dâm, còn có những cô gái trẻ xinh đẹp mỉm cười trong tủ kính chờ đợi những vị khách may mắn, còn cả thuốc kích dục, thế gian này đều biết
nơi có ma túy tốt nhất thế giới chính là đây.
Tiền bạc, mỹ nhân và chất kích thích: Đó chính là suối nguồn của sự sung sướng.
Trước năm 1989, nơi này chưa có Đốc Mạch, chỉ có mỗi Petersburg, đột
nhiên có một đám người Nga mới, mang một số tiền mặt lớn tới đây tìm
niềm vui bị kìm nén đã lâu, nhưng họ không được tự do, không thể tùy
tiện đi khắp Đông Tây, vì thế nơi này trở nên đông đúc, mang tên
Petersburg là muốn khách tới nơi đây “xem nơi này như nhà”: Petersburg
giống như tất cả thực vật ở đây, hấp thu vàng bạc rồi phát triển mạnh
mẽ.
Sau khi nước Y và thành phố với cục diện chính trị ổn định này có
bước phát triển đầu tiên, khách tới nơi này không chỉ là người Nga như
trước mà có cả những doanh nhân, khách du lịch từ nơi xa xôi đặt chân
tới muốn tìm sự thoải mái. Bọn họ trở thành nguồn khách mới và vô cùng
quan trọng, đương nhiên cả những người Trung Quốc láng giềng ngay biên
giới nữa.
Vì thế bồi bàn thấy Giai Ninh bèn nói thứ tiếng Trung thành thạo, cô
cũng không ngạc nhiên. Vốn dĩ cô đang có nhiều tâm sự, không có hứng
chơi, nhưng ngồi xuống bàn quay nhập cuộc, vận ngày càng đỏ, Tiểu Sơn
đứng cạnh, thì thào cổ vũ bên tai cô: “Đừng thắng nhiều quá, nhớ phải
boa tiền.”
Giai Ninh vung tay đưa luôn cho bồi bàn hai trăm đô tiền phỉnh.
Vì không có đối thủ nên bọn họ lên tầng hai, thang máy dừng ở tầng
một, trước mắt xuất hiện một người Ả Rập để râu, đầu đội khăn trắng, có
lẽ là thắng tiền nên gương mặt cực kỳ phấn chấn, lại còn say mèm, đi
không vững, may mà bên cạnh có người. Giai Ninh vừa liếc cái đã nhận ra
một gương mặt quen thuộc, một ngôi sao nữ nổi tiếng của nước H, người
đẹp như phim, cô ta đỡ lấy tay người Ả Rập, chăm sóc cẩn thận.
Giai Ninh nghiêng đầu đi, Tiểu Sơn nắm lấy tay cô.
Lên đến tầng ba, không biết hai người kia tới chỗ nào tìm vui ở cái nơi tối tăm này rồi.
Trong giai điệu thánh thót của Ấn Độ, Giai Ninh chỉ thấy suối rượu
núi thịt, một cảnh xa hoa dâm loạn, đàn bà gần như trần truồng và đàn
ông cười với nhau sau tấm kính, tuy khác màu da nhưng đều trẻ trung và
xinh đẹp. Trong tiếng nhạc xập xình, ánh sáng chói mắt nhấp nháy, giữa
sàn nhảy, cô gái Nam Á mặc áo da vung roi đánh lên người đàn ông da đen, máu văng tung tóe.
Giai Ninh lùi lại vài bước, dạ dày cuộn lên, như sắp sửa nôn ra. Rồi
cô nghe thấy giữa phòng có tiếng trầm trồ, mọi người ném những phỉnh giá trị cao lên sàn nhảy để cổ vũ.
Một người thuộc giới tính thứ ba không rõ là nam hay nữ lắc mông đi
tới phía họ với một điệu bộ kỳ lạ, đền gần Giai Ninh và Tiểu Sơn, người
đó mở chiếc hộp nhung ra, bên trong là ống thuốc chích nho nhỏ màu tím:
“Hai vị có muốn dùng thử loại thuốc mới này không? Không hề có tác dụng
phụ, hiệu quả cực cao, bốc xuyên đêm.”
Giai Ninh quay đầu bỏ đi, Tiểu Sơn theo sau cô.
Cô đi như bay, người run lẩy bẩy, không thể kiểm soát được bản thân.
Cô là phần tử trí thức trưởng thành trong gia đình êm ấm, xã hội văn minh, đây không phải là thế giới của cô.
Giờ được tận mắt chứng kiến mới thấy, so với thành Tra Tài, nơi này còn gần địa ngục hơn một tầng.
Cuối cùng cũng tháo chạy được ra khỏi Petersburg, Giai Ninh cố ổn
định lại cảm xúc trong gió đêm se lạnh, thế nhưng dạ dày vẫn cuộn lên,
cô khom lưng nôn khan, Tiểu Sơn khẽ vỗ vai cô từ phía sau.
Cô quay đầu lại, giận dữ nhìn anh: “Cậu không nên đưa tôi tới đây. Cậu…”
“Em đang trách anh à, Giai Ninh?” Anh thản nhiên hỏi cô, bàn tay đặt trên lưng cô tỏa ra hơi ấm.
Cô nghĩ hẳn là mình đang nhìn lầm, vẻ mặt Châu Tiểu Sơn lộ rõ sự đau đớn.
“Anh đã vô tình nhìn thấy thế giới của em, em có những ngày tháng
thật an lành, em sống một cuộc sống thoải mái lại vẻ vang, em tụ tập với bạn bè, xem những bộ phim tình cảm lãng mạn Mỹ. Đã thế vì sao em không
thể ghé thăm thế giới của anh? Em thấy nơi này thật ghê tởm đúng không?
Không phải vậy, nơi này, Đốc Mạch, thành Tra Tài, thành Tây, vùng đất
ngoài kia, quốc gia của anh, anh thấy rất tuyệt, đương nhiên là anh thấy vậy. Nếu anh không làm công việc hiện giờ, không phải nghĩ trăm phương
nghìn kế trộm đồ, lấy hàng bán hàng thì có lẽ anh sẽ thành một tên bồi
bàn ngồi bên bàn quay, đĩ đực ngồi trong kính hoặc là một trong những vị khách ném phỉnh lên sàn nhảy ở nơi này. Vì sao em lại ghét, Giai Ninh?
Em không thích, em không thấy thì em sẽ ghê tởm chốn này ư? Đừng như
vậy, chúng ta đều sống, đều phải làm việc. Chỉ có con đường khác nhau mà thôi.”
Cô không phản bác được, nhưng không thể kiềm nổi cơn run rẩy.
Anh gạt lọn tóc lòa xòa trước trán cô, muốn ôm cô vào lòng: “Làm em
sợ rồi phải không? Anh xin lỗi. Giờ chúng ta về khách sạn nhé? Ngủ một
giấc, ngày mai chúng ta sẽ đi xem ảo thuật.”
Bỗng nhiên Giai Ninh túm lấy áo Tiểu Sơn, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Tiểu Sơn, nói cho tôi biết, tôi muốn cậu nói lại cho tôi nghe một lần
thôi, cậu thật sự không dính líu gì đến nơi này.”
Anh nắm lấy tay cô, đáp với giọng chắc nịch: “Anh không dính líu gì
đến nơi này. Ông chủ của nơi này giờ là…” Anh nghĩ một lát, “Một người
bạn cũ.”
Đúng lúc đó, trước camera trên tầng cao nhất của sòng bạc, dường như
một người khác cũng đã nhìn thấy đối thủ thời trẻ của mình. Hình bóng mơ hồ của anh gợi dậy trong gã ký ức mờ ảo về những tháng ngày giành giật, tranh cướp và cả cô gái dù bản thân gã đã dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng
không thể chiếm được trái tim. Gã dán mắt vào bóng lưng của Châu Tiểu
Sơn trên màn hình, cau mày, nheo mắt lại, rồi lại cảm thấy có thể không
phải, đã lâu lắm rồi, ký ức cũng phai mờ như bóng trúc dưới trăng, khó
tìm thấy dấu vết. Nhưng lúc này gã bất chấp tất cả những điều đó, tiêm
thứ thuốc tuyệt vời vào tĩnh mạch, tất cả ký ức nhòa dần đi, biến mất,
không thể khơi lại nỗi đau được nữa. Gã tê dại nằm trên chiếc ế của
mình, khóe miệng còn nở một nụ cười mỉm đắc ý về phía hư vô: “Chẳng phải tao vẫn lấy được cô ấy đấy thôi? Mày chỉ là một gã tôi tớ, mày không
xứng.”