Động Cơ Tàn Khốc

Chương 7: Chương 7




Máy báy của Châu Tiểu Sơn hạ cánh ở sân bay quốc tế nước Y.

Anh khẽ nắm tay Tần Bân đi qua đại sảnh với phần mái làm bằng kính trong suốt của sân bay, bên cạnh là người đến từ các nước khác nhau. Mấy năm nay, đất nước này thực thi chính sách mở cửa, non nước tươi đẹp, phụ nữ duyên dáng cùng lao động giá rẻ hấp dẫn bao du khách và thương nhân từ khắp nơi trên thế giới, kinh tế dần phục hồi chỉ có điều so ra vẫn còn kém phát triển.

Bắc Kinh rét đậm, nhưng nơi này lại tràn ngập ánh nắng, ánh nắng như dòng sữa mẹ len lỏi qua cây lá xanh ươm, lướt trên giàn dây leo mềm mại rồi tràn ra ngoài, hoa quả căng tràn nhựa sống, cỏ hoa rực rỡ khoe sắc, đất đen một màu, đó chính là hương vị của vùng nhiệt đới châu Á.

Đi ra khỏi đại sảnh, Mạc Lị dang tay: “Ấm quá.”

Bọn họ tiến đến chỗ chiếc xe Jeep đã đợi từ lâu, Tần Bân ngồi bên cạnh Tiểu Sơn, Mạc Lị ngồi phía trước, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh qua gương chiếu hậu, khi đã chắc chắn không có gì nguy hiểm, chiếc xe mới lăn bánh rời đi.

Tài xế nói: “Tướng quân đi họp, bảo cậu cứ nghỉ ngơi đi đã.”

Anh gật đầu, lấy điện thoại bấm số Bắc Kinh.

Lần này cách lần cuối cùng anh liên lạc với Giai Ninh đã ba ngày.

Mới được ba hồi chuông đã có người nghe.

“Dạ. Cô ta tìm đến đây rồi… Không nói gì, chỉ hỏi ngài đang ở đâu… Tôi cho cô ta email và địa chỉ của ngài… Cô ta chọn cái thứ hai… Hôm nay cô ta lên đường rồi, rất quyết tâm… Buôn bán vẫn tốt, ẩm thực Vân Nam ngày càng được yêu thích… Ngài đừng khách sáo.”

Tiểu Sơn cúp máy, nhìn sang Tần Bân, nói với anh lại như tự lẩm bẩm một mình: “Cô ấy luôn chọn sai.”

Sai lầm đầu tiên của Giai Ninh đích thực là ở tiệm ăn Vân Nam.

Ngày hôm đó cô không nên uống say, không nên thảo luận với đám bạn về chuyện tình yêu, không nên cảm thấy trống vắng, không nên đi ra khỏi phòng ăn ngay lúc ấy, càng không nên gặp phải Châu Tiểu Sơn.

Thế nhưng dù tất cả chuyện này đều đã xảy ra, cô vẫn có cơ hội trốn tránh. Cô có thể làm như không nhìn thấy cậu học viên này. Có điều tính cách không cho phép cô Cừu để học viên trốn học, lý do gì cũng không được.

Lúc cô xông lên phía trước, không mảy may hay biết đến những trắc trở ở phía sau.

Tiểu Sơn đứng đằng sau nhìn cô gái này tranh cãi với người khác thì cảm thấy rất thích thú: Kẻ tự cho mình có thể quyết định thay người khác quả thật rất buồn cười. Giai Ninh đẹp, nhất là đôi mắt đen láy, to tròn hơn nhiều người, bởi vì lúc nào cũng long lanh như sắp khóc nên càng rực rỡ ngời sáng hơn, người có đôi mắt như thế ắt vừa thông minh vừa tốt bụng, không thể nói dối. Ấy vậy mà cô lại thích nói dối, hơn nữa còn nói dối rất vụng về, giấu đầu hở đuôi.

Nghĩ đến cô, Tiểu Sơn bỗng thấy lòng mình mềm hẳn, anh ngả người ra đằng sau, chầm chậm tựa vào ghế.

Cùng lúc đó, Giai Ninh cũng đang ngồi trên máy bay kiểm điểm lại lỗi lầm của mình.

Chỉ tại cô. Tại dục vọng. Trách mình vừa hèn vừa ngu ngốc, dễ dàng rơi vào bẫy của kẻ xấu, không những bản thân thương tích đầy mình, giờ lại còn bị ép lấy bí mật công nghệ quốc gia ra để đổi lấy Tần Bân.

Nhưng đó là chồng của cô, anh chính trực, trung hậu, đến một lời trách móc cũng không nỡ nói với cô, bao dung sự phản bội của cô, anh không hề làm sai điều gì mà lại phải chịu tội ở nơi đất khách quê người.

Kẻ đầu sỏ Châu Tiểu Sơn để lại hai thứ ở tiệm ăn Vân Nam – cậu ta biết cô nhất định sẽ tìm đến đây. Cô không chọn cách dùng email liên lạc mà nghe theo cậu ta sắp xếp, đi theo đoàn du lịch ra nước ngoài, trong tay là địa chỉ của cậu ta.

Ngoại trừ quyết tâm, Giai Ninh không còn có sự chuẩn bị nào khác. Cô muốn tìm Tần Bân, đưa anh mạnh khỏe trở về.

Châu Tiểu Sơn, Châu Tiểu Sơn.

Tiếng cười khẽ của cậu ta cứ văng vẳng bên tai cô. Không một sự chờ đợi nào có thể khó chịu hơn sự chờ đợi để gặp kẻ địch. Giai Ninh ngồi trên chuyến bay thẳng về phía Tây cố kìm nén những đau đớn giày xéo trong tim do hối hận và oán thù tạo nên. Đầu ngón tay lạnh như băng, đôi lúc cô mơ màng thiếp đi rồi chẳng mấy chốc lại bừng tỉnh, thở hổn hển, trong mơ có một thứ gì đó rất đáng sợ túm lấy họng cô, cô biết, đó chính là Châu Tiểu Sơn.

Cô mang theo đô la, thuốc lá bao mềm, aspirin để giữ bình tĩnh. Kể từ khi xảy ra chuyện, ngày nào cô cũng phải dùng hai liều, nếu không sẽ không ngủ được, cô phải ngủ, phải ngủ, cô hiểu rõ rằng mình không thể gục ngã. Xuống máy bay, cô muốn đi mua một con dao găm trước, thứ này chắc chắn sẽ phải dùng đến, để tự vệ, để cắt dây trói cho Tần Bân, hoặc đâm vào bụng Châu Tiểu Sơn. Nghĩ vậy Giai Ninh như thể không chờ nổi, quên hẳn rằng lực tay mình đến đâu.

Xuống máy bay, có một xe bus lớn đi thẳng từ sân bay vào nội thành, đến khách sạn, xe vừa mở ra đã có một đám trẻ con vây quanh đấy, ríu ra ríu rít hỏi bằng tiếng Trung: “Cô cần dẫn đường không?”, “Cô muốn ô liu không?”

Hướng dẫn viên của đoàn du lịch thông báo hành khách mau ra quầy lễ tân đăng ký, Giai Ninh mang theo hành lý tới hỏi một cậu nhóc có vẻ khỏe mạnh: “Cháu biết nói tiếng Trung không?”

Cậu ta đáp: “Cũng tạm ổn.”

Cô đưa địa chỉ của Châu Tiểu Sơn cho cậu ta: “Đưa cô đi.”

Cậu ta nhìn nhìn ngó ngó: “Xa đấy.”

“Xa bao nhiêu?”

“Mất cả ngày. Phải đi xe, qua sông, ngồi thuyền.” Cậu ta nói. “Cô phải trả cháu năm đô la.”

Giai Ninh lấy tiền ra: “Đây là năm mươi đô, cháu thấy rồi chứ? Mau đưa cô đi.”

Cậu ta lấy tiền rồi vê tay vẻ rất sành sỏi xem tiền thật hay giả, sau đó mỉm cười, trên gương mặt đen nhẻm lộ ra hàm răng trắng bóc: “Đi. Đi luôn. Cháu đưa cô đi.”

Nhóm bạn của cậu ta cười rộ lên, líu ríu bảo, thật hâm mộ vận may của cậu ta.

Giai Ninh kéo cậu ta lại: “Từ từ đã, đi nói với mẹ cháu một tiếng đi.”

Cậu ta nhìn cô: “Cháu không có mẹ, cũng không có bố.”

Bọn họ tới nhà ga kiểu cổ mà thực dân Pháp để lại, trước khi lên tàu, cậu bé đưa Giai Ninh đi mua dừa. Quả dừa vẻ ngoài nhìn xù xì, vỏ lại cứng, người bán dùng một con dao hơi cong, lưỡi cực sắc chặt mạnh, phía trên nứt ra, trào một dòng nước màu vàng, cậu ta lấy tiền xu của mình trả, mang cho Giai Ninh uống, nhưng thứ hấp dẫn cô hơn lại là con dao bổ dừa kia.

Cô là chuyên gia vật liệu, biết đâu là dao tốt.

Con dao sắt đen nhánh đó, sắc lại bền vô cùng, Giai Ninh đặt tay đỡ thân dao, đưa mũi dao ra ngoài ánh nắng mặt trời quan sát, vô cùng hài lòng.

“Cô muốn cái này.” Giai Ninh bảo cậu nhóc chạy qua phiên dịch.

Mặc cả một lát, một món vũ khí tốt chẳng qua cũng chỉ bằng giá mấy quả dừa.

Cậu bé hỏi: “Cô muốn làm gì?”

Giai Ninh học theo cách người bán làm vừa nãy, xoay tay chặt dừa, một phát trúng đích, cô nói với thằng bé: “Thế này lúc nào chúng ta cũng có dừa ăn.”

Tàu chầm chậm chuyển bánh.

Toa khách vô cùng chật chội và ầm ĩ, có nông dân bản địa ngồi ở hành lang, có học sinh cười đùa ồn ã, có tiếng trẻ con khóc, có tiếng cười, còn có giọng nói dịu dàng như khúc ca trên radio của người bản xứ, tiếng ca cũng rất mềm mại. Cô ngửi thấy mùi của cây cỏ, hương trà, mùi mồ hôi và dầu mỡ trộn lẫn vào nhau, quyện vào bóng cây, bóng núi.

Giai Ninh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, núi non miền đất phương Nam, đất đai màu mỡ được che phủ bằng thảm thực vật xanh tốt mọc lên như cột chống trời. Mây sà xuống thấp, lững lờ trôi qua sườn núi, trong làn mây còn có tia chớp lóe lên, tiếng uỳnh uỳnh văng vẳng.

Dù ở Trung Quốc, ở Mỹ, hay là bất cứ nơi nào cô đã đặt chân tới đều chưa từng thấy cảnh tượng như thế này.

“Cô đến từ đâu vậy?” Thằng bé hỏi.

“Trung Quốc.”

“Bắc Kinh? Thượng Hải?”

“Bắc Kinh.” Giai Ninh đáp, “Cháu biết chỗ đó à?”

Thằng bé gật đầu: “Biết. Có dừa không?”

“Không có.”

“Có mít không?”

“Không có.”

“Thế thì có cái gì?”

Giai Ninh đáp: “Cao ốc. Rất nhiều tòa cao ốc. Nơi cô ở là một thành phố lớn thật sự.”

Thằng bé nhìn cô, cúi đầu uống nước dừa của mình: Nó không thích.

Cuối cùng Giai Ninh cũng nghĩ ra: “Có tuyết. Ở Bắc Kinh tuyết rơi trên những căn nhà cổ ngói xanh trụ đỏ trông rất đẹp.”

Thằng bé ngẩng đầu lên, ánh mắt xa xăm, đăm chiêu nghĩ một lát rồi gật đầu.

Chuyến tàu đi chầm chậm, tới chiều, khi đã chuyển tối, không khí ẩm hơn Giai Ninh mới thấy dễ chịu một chút, nhưng càng lúc càng thấy nhớp nháp.

Thằng bé thấy Giai Ninh quạt tay, biết cô ngạc nhiên, bèn nói: “Tới sông Mê Kông rồi.”

Cuối cùng còi tàu cũng vang lên những hồi dài báo hiệu tàu đã vào ga.

Giai Ninh xuống tàu, nhìn về phía Nam, rõ ràng nghe tiếng rì rào khe khẽ, thế mà chỉ thấy một khoảng trắng mênh mang, đó chính là hơi nước của sông Mê Kông.

Người bản xứ vừa xuống tàu đã chạy tới bên sông vẩy nước lên người, thằng bé kia cũng trong số đó. Nó vẫy tay bảo cô qua, Giai Ninh đi tới, nó cũng vẩy nước lên người cô. Giai Ninh là người thích đùa, thế nhưng tâm trạng lúc này lại thấp thỏm không yên, chỉ bảo: “Cô không nóng.”

Thằng bé đáp: “Không phải vì nóng.”

Bến tàu có phà, cô theo thằng bé lên thuyền, nó nói: “Qua con sông này chính là thành Tây. Nơi cô muốn đến nằm ở đó.”

Chiếc phà này cũng chạy chầm chậm như chuyến tàu vừa nãy. Rõ ràng là phương tiện giao thông hiện đại, ấy mà lại như thể không chịu nổi sức nặng, cứ ục ịch nặng nề. Cũng giống quốc gia này vậy, chiều dài lịch sử không phải quá dài, nhưng trước nay dường như chưa từng có tuổi trẻ.

Cô đứng bên mép phà, nhìn dòng nước mang theo gỗ cây mục nát nổi lềnh bềnh, nghĩ bụng, giao dịch của cô và Châu Tiểu Sơn rõ ràng có thể tiến hành ngay ở bên này sông, đó đã là địa bàn của cậu ta, thế nhưng cậu ta lại muốn cô phải một thân một mình bước từng bước tiến vào sâu bên trong, tới tận nội địa, chẳng lẽ Châu Tiểu Sơn muốn cô nếm thử cảm giác cô đơn giống như khi cậu ta một mình ở Bắc Kinh?

Đến đất liền thì đã là thành Tây.

Thành phố này đâu đâu cũng lưu lại dấu vết của thực dân Pháp, kiến trúc kiểu cổ, tường màu vàng nhạt, lan can khắc rỗng, tượng Đức Mẹ, còn có cây ngô đồng, cây xanh quanh năm, cây thay lá, trải rộng trên con đường đen đúa.

Thằng bé đưa địa chỉ cho tài xế, bọn họ đánh xe đi xuyên qua thành phố rồi dừng lại trước một khách sạn. Trời đã tối, ánh sáng dịu nhẹ từ ánh đèn neon hắt lên tấm biển.

Tiếng pháp: Khách sạn Hữu Nghị.

Giai Ninh nhận ra cái tên gai mắt đó, khách sạn Hữu Nghị? Bỗng cô phì cười, thò tay nắm chặt lấy chuôi dao trong túi xách.

Thằng bé nói: “Cô tới nơi rồi, cháu đi đây.”

Giai Ninh quay đầu lại: “Muộn rồi. Nếu cháu về theo đường cũ thì bao giờ mới đến nơi?”

Thằng bé lắc đầu: “Cháu phải đi, em cháu còn ở đó.”

Cô dúi tiền cho thằng bé, thằng bé chắp tay trước ngực trả lễ: “Trên người cô có nước sông, chúc cô may mắn.” Rồi nó quay người chạy đi, biến mất trong màn đêm.

Giai Ninh một mình bước vào khách sạn Hữu Nghị, đến quầy lễ tân đăng ký, chỉ nói ra tên mình, lễ tân đã mỉm cười đưa chìa khóa cho cô.

“Mong quý khách nghỉ ngơi thoải mái.”

Tầng ba, phía Tây, cửa gỗ, cô lấy chìa khóa tra vào ổ, cánh cửa kẽo kẹt mở ra.

z

Căn phòng này rộng khoảng mười lăm mét vuông, ánh trăng len lỏi qua ô cửa thông gió chầm chậm chiếu sáng căn phòng, một chiếc tủ, một chiếc tivi, một chiếc bàn và cả những bóng của chúng nữa, gió đêm lùa vào khiến chiếc ghế tựa thoáng lắc lư. Giai Ninh bật đèn lên, dưới ánh đèn tối vàng, góc kia của căn phòng hiện ra một tấm rèm, cô đóng cửa lại, bước qua xốc rèm lên. Có một chiếc giường lớn, phía trên trải một chiếc chiếu trúc tinh tế, thoang thoảng hương thơm.

Không có ai.

Nhưng trên giường lại có đồ chuẩn bị sẵn cho cô. Đó là trang phục dân tộc dành cho nữ giới, chiếc áo dài có nút bấm ở cổ và quần dài màu xanh nhạt, chất tơ mềm mại, vuốt vào liền cảm thấy vừa nhẹ vừa mềm.

Giai Ninh cầm lấy quần áo.

Đây là trò chơi của Châu Tiểu Sơn, đây là đạo cụ cậu ta chỉ định.

Gạo tẻ khác với gạo hương của Thái Lan hoặc gạo trồng ở phía Bắc Trung Quốc: không thơm bằng, không dẻo bằng, cũng không có hàm lượng đường cao bằng, khi nấu thành cơm lại rạc ra từng hạt, không ngon chút nào. Nhưng nếu nhào thành mỳ, nấu thành cháo bột hay cháo hạt thì lại ngon vô cùng. Hạt gạo trắng sắc ngọc đó ăn cùng với canh thịt bò đậm đà, kèm rau thơm, thêm lát chanh chính là thứ Mạc Lị thích ăn nhất.

Món thịt bò lại càng tuyệt hơn. Miếng thịt tươi ngon được thái lát mỏng như giấy, không luộc, không xào mà chỉ dùng chút nước canh đậm rưới qua, chần tới khi miếng thịt nhạt màu đi. Trong vị giòn, vị tươi còn có vị ngọt tự nhiên của thịt.

Mạc Lị ăn nem rán xong lại chờ cháo của mình.

Tiểu Sơn đang chế biến thịt bò tới công đoạn cuối cùng. Anh rất tỉ mỉ, kiên nhẫn, như thể ngoài chuyện này ra anh không còn chuyện gì khác để làm.

Mạc Lị không chờ được nữa, đành lên tiếng: “Người đàn bà đó đã tới đây ba ngày rồi. Anh không đi gặp cô ta à?”

Cuối cùng Tiểu Sơn cũng làm xong một phần, đưa sang cho Mạc Lị: “Không cần vội, vẫn còn thời gian.”

Anh nghĩ, nếu ngay cả Mạc Lị cũng không nhịn được nữa, thì Cừu Giai Ninh sẽ sốt ruột tới độ nào?

Cô nên nếm thử cảm giác chờ đợi xem nó ra sao, đó là sự khó chịu từng chút từng chút một ăn sâu vào tận xương tủy. Cảm xúc giờ này của cô có thể không giống anh trước đó, bỏ qua ân ái khi ấy, chỉ còn lại thù và hận lấn át hết thảy. Làm sao đây, cô phải nhấm nháp kỹ cảm giác chờ đợi này thôi, đó chính là điều cô nợ anh.

Giai Ninh đợi suốt ba ngày.

Từ Bắc Kinh tới đây cùng lắm chỉ mất chưa đầy hai ngày, vậy mà cô lại phải đợi ở đây ba ngày.

Cô ép mình ăn cơm, đi ngủ trong tâm trạng nôn nóng, rồi giữa đêm mơ thấy cảnh Tần Bân chịu khổ lại choàng tỉnh, mở mắt ra, biết mình đang ở nơi đất khách quê người, Giai Ninh cảm giác như anh đang ở một nơi nào đó ngay bên cạnh, mà lại như hai con người ở hai thế giới riêng, không thể chạm đến.

Nhắm mắt lại rơi vào giấc mộng, lần này cô gặp Châu Tiểu Sơn. Cậu ta nhào lên xé nát cô, rồi đột nhiên quay người đi, chắp tay ra sau, bả vai gầy gò, giọng trầm trầm: “Trách tôi ư? Là em tự chuốc lấy. Là em tự tới tìm tôi.” Cô đau khổ gào khóc trong giấc mơ.

Sáng sớm tinh mơ Giai Ninh thức giấc, chiếc gối đã ướt đẫm.

Phía sau khách sạn Hữu Nghị, dưới cửa sổ phòng Giai Ninh là một con sông. Sáng nào trên sông cũng buông một làn sương len lỏi vào phòng khiến quần áo trên người hay đồ dùng đều bị ẩm ướt cả. Bên kia sông toàn khách sạn có vốn đầu tư nước ngoài, người dân bản xứ chèo thuyền nhỏ rao bán thuốc lào, hoa quả tươi trong mùa cùng hàng thủ công mỹ nghệ, cũng có những chiếc thuyền du lịch được dọn dẹp sạch sẽ, chở khách thăm quan ven sông.

Cô ngồi trên bậc thềm bên sông, một người bản xứ còn trẻ đứng trên thuyền của mình nói với cô bằng tiếng Anh: “Phía Tây, có chợ, chim, rất nhiều.”

Cô nhìn người đó, không nói gì.

“Rẻ thôi.” Người đó giơ tay lên, đòi năm đồng.

Giai Ninh đứng dậy bỏ đi.

Người trẻ ấy lấy điếu thuốc lào bằng ống trúc ra tỏ ý bảo cô nếm thử xem, anh ta rít một hơi, sau đó áp hai tay nghiêng đầu qua một bên, ngụ ý bảo với cô rằng: Hãy quên hết mọi thứ, ngủ thật ngon.

Giai Ninh lên thuyền của anh ta.

Anh ta châm thuốc lào cho Giai Ninh, sau đó chậm rãi chèo thuyền ra khỏi mé sông.

Điếu thuốc lào vang lên tiếng rít rít, Giai Ninh thử một hơi, một hương vị cổ xưa kỳ lạ, có chát, có đắng và thơm thoảng. Tâm tình của cô được thả lỏng trong chốc lát như thể uống thuốc, thuốc từ từ ngấm dần. Cô hít vào rồi lại thở ra, làn khói nhè nhẹ như hơi thở dài.

Không biết chèo bao lâu, chiếc thuyền nhỏ bỗng nhiên dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn lên, đối diện là một chiếc thuyền mũi nhọn. Lòng sông quá hẹp, hai chiếc thuyền bị kẹt một lúc, mạn thuyền gỗ sượt qua nhau vang lên tiếng kẽo kẹt.

Giai Ninh cúi đầu, tiếp tục hút thuốc.

Trên chiếc thuyền đi sượt qua có người hỏi: “Tiểu thư thích hoa không? Mới cắt sáng nay đấy.”

Cô như bị sét đánh, từ từ ngẩng đầu lên.

Châu Tiểu Sơn.

Gương mặt như ngọc, đôi mắt đen sâu không đáy, miệng khẽ cười, tay cầm một cái rổ bày đầy những bông hoa màu trắng, hương hoa thoảng qua, nhàn nhạt, ngòn ngọt, nhưng cũng thật dữ tợn, quấn quanh Giai Ninh, thoáng chốc đã xé toạc sự mê đắm và bình tĩnh của cô lúc này, chỉ còn nỗi hận thoáng chốc đã đốt cháy cả tim, cổ họng cô bỗng chốc trở nên đau rát.

Uống máu là tốt nhất, máu của kẻ thù.

Uống trước đã rồi nói sau. Uống trước đã rồi nói sau.

Giai Ninh rút con dao lúc nào cũng đem theo bên người ra, lấy hết sức bình sinh đâm về phía Tiểu Sơn, cuốn theo một trận gió.

Anh không hề trốn tránh, chỉ dùng ngón tay gẩy đống hoa trong rổ ra, bên trong giấu một tấm ảnh.

Giai Ninh vội dừng lại, lưỡi dao nhọn hoắt cũng dừng trước ngực Tiểu Sơn, chỉ còn cách đúng một ngón tay.

Lòng bàn tay và cổ tay cô run lên, vũ khí rơi xuống, anh tiện tay đón được.

Trên bức ảnh đó, Tần Bân ở trong một căn phòng tối, bình tĩnh cầm trên tay tờ báo ngày hôm qua.

Cô mệt mỏi ngồi phịch xuống, ngửa đầu lên, nhìn anh theo luồng sáng ngược chiều: “Cậu là đồ ma quỷ, cậu là đồ ma quỷ…”

Anh thong thả dang tay ôm cô lên thuyền của mình, một tay luồn ra sau ôm lấy eo cô. Anh nâng mặt cô lên, đối diện với chính mình, nhìn vào trong đôi mắt ấy, có mệt mỏi, nhưng vẫn đẹp như trong ký ức.

Tiểu Sơn nói: “Lâu rồi không gặp, cô Cừu. Cô muốn bắt tôi về ư?”

Cô cắn răng ra sức giãy giụa thoát khỏi vòm ngực của anh, lại bị anh nắm chặt hai tay lại: “Sao em lại quên rồi? Em và tôi, ai là người đưa ra quy tắc?”

Cô thở hổn hển, không nói nên lời, trợn mắt nhìn anh, ngọn lửa hận thù hệt như muốn xé rách cô ra.

“Chúng ta đi, lập tức lên đường.” Châu Tiểu Sơn nhìn cô nói, “Kể từ giờ em phải ngoan ngoãn. Nếu không vĩnh viễn cũng không gặp lại anh ta được đâu.”

Đó là điều kiện chí mạng. Giai Ninh nhắm mắt lại, tự nhủ rằng phải bình tĩnh, người này là dao thớt, cô và Tần Bân đều là thịt cá, phải liều chết mà kháng cự, không thể để tình hình hỗn loạn thêm.

“Cậu bỏ tay ra cho tôi.” Giai Ninh nói.

Anh buông tay ra, cúi đầu xuống nhặt con dao của cô, đặt trong tay quan sát: “Có thuận tay không?”

“…”

Anh đặt nó vào trong túi xách của cô: “Em giữ lại đi, có thể hữu dụng đấy. Nhưng sau này hãy nhớ kỹ, đầu tiên phải chắc chắn rằng đối tượng nằm trong phạm vi công kích, động mạch ở cổ mới là nơi chí mạng.”

Đúng, chính là nơi này.

Một khi đã ra tay, bất luận thế nào cũng không thể vãn hồi.

“Đây là bài học đầu tiên tôi dạy em.”

“Tôi chỉ mong có một ngày giết được cậu.”

“Tôi sẽ chờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.