Đồng Cư Na Điểm Sự Nhân

Chương 20: Chương 20




Vì chúc mừng Lâm Hạo cùng Trần Quân Bình về nhà, mọi người có ý định đêm nay ở nhà nấu ăn mở tiệc. Đồ Tô nhân tiện mang theo Khương Hi Vũ lái xe đi đón Trần Tam Lục tan ca, ba người cùng đi siêu thị mua đồ ăn. Tại siêu thị hoàn lại gặp Lâm Hạo cùng Trần Quân Bình đi mua đồ dùng cá nhân, sau khi mua hết liền cùng nhau về nhà.

Tới cửa nhà lại gặp A Đình, Lăng Việt, Thôi Lược Thương tan sở về, ba người rất nhanh tay đi đến giúp Đồ Tô cùng Trần Tam Lục xách đồ.

A Đình muốn giúp Khương Hi Vũ xách túi, nhưng cậu lại lắc đầu, nhỏ giọng nói chính mình có thể xách. Nhìn quả thật túi cũng nhỏ, A Đình cười vuốt vuốt đầu cậu. Chứng kiến Khương Hi Vũ ánh mắt chờ mong được khen ngợi, cười càng thêm vui vẻ rồi.

“… Hi Vũ làm tốt lắm” Khương Hi Vũ được khen liền vui vẻ nở nụ cười, đi theo A Đình vào nhà.

Cánh cửa vừa mở ra, trước hết nghe được trong phòng khách là tiếng hét của Ninh Trí Viễn “An Dật Trần hỗn đản nhà anh lặp lại lần nữa xem?” Theo thanh âm hoàn lại có một vật gì đó hướng phía cửa bay đến.

Mở cửa là Đồ Tô nhìn thấy có cái gì bay tới điều kiện phản xạ nhân tiện nghiêng đầu né, theo ở phía sau là Thôi Lược Thương không phản ứng kịp nên hứng trọn.

Vô tội trừng mắt nhìn, Thôi Lược Thương thân thủ chụp lấy ‘ hung khí ’… Điện thoại di động của Ninh Trí Viễn.

Mấy người đang cửa yên lặng liếc nhau, từ từ men theo vách tường đi vào.

Chỉ thấy An Dật Trần cùng Ninh Trí Viễn hai người tại phòng khách giằng co, Ninh Trí Viễn sắc mặt xanh mét, hình như tức giận không nhẹ. An Dật Trần đưa lưng về phía mấy người họ nên nhìn không thấy vẻ mặt thế nào, nhưng cũng liếc mắt một cái nhân tiện chứng kiến hắn tay nắm thành quyền có chút phát run.

Ninh Trí Viễn giương mắt nhìn mọi người vào nhà, tựa hồ là không có ý định ầm ĩ nữa, quay đầu chuẩn bị đi. An Dật Trần lại không cho cậu cơ hội, một bả kéo cổ tay cậu hung hăng bóp chặt.

Mọi người nghe được An Dật Trần đè thấp tiếng, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Chưa nói rõ ràng ai cho em dám đi.”

Ninh Trí Viễn giãy dụa nhíu mày, rõ ràng là bị An Dật Trần làm đau rồi, nhưng lại chỉ là cắn răng, cũng không chịu mở miệng.

An Dật Trần cầm lấy cổ tay thuận thế muốn đem Ninh Trí Viễn kéo lại, lại đột nhiên bị Khương Hi Vũ chạy tới ôm lấy cánh tay, cau mày một bộ muốn khóc nhìn chằm chằm hắn: “… Anh buông tay…đại ca…đau!” An Dật Trần nhìn Khương Hi Vũ vừa lại nhìn sắc mặt đã có chút tái nhợt của Ninh Trí Viễn, cánh tay liền buông lỏng, Ninh Trí Viễn nhân cơ hội vội vã rút tay xoay người đi.

Gỡ tay Khương Hi Vũ ra, An Dật Trần định chạy theo kéo Ninh Trí Viễn, lại bị Đồ Tô cùng Lâm Hạo ngăn trở.

Đồ Tô ôm cổ tay An Dật Trần, ánh mắt trầm xuống: “… Dật Trần ca, đừng ép ta động thủ.”

Lâm Hạo nhưng thật ra không có vẻ mặt như vậy dọa người giống Đồ Tô, nhưng là cũng mang vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn An Dật Trần: “Dật Trần ca, mặc kệ các anh tại sao ầm ĩ, anh cũng nên trước tỉnh táo đi.”

Trần Tam Lục vội vã ném túi đồ, lôi kéo Khương Hi Vũ chạy lên lầu. Đồ Tô buông tay An Dật Trần, cũng cùng Lâm Hạo xoay người lên lầu.

An Dật Trần nhìn mấy người họ thân ảnh biến mất trên thang lầu, tức giận xoay người đá ghế sa lon. Không biết vừa lại nghĩ tới cái gì, mắng câu thô tục nhân tiện xoay người vào toilet.

Nghe trong toilet có tiếng nước ‘ào ào’, đoán là An Dật Trần đang rửa mặt tỉnh táo. Thôi Lược Thương vuốt vuốt điện thoại di động cùng cái mũi đỏ lên của mình do bị nó đập trúng, nghiêng đầu hỏi A Đình: “Đại ca… Anh từng thấy qua nhị ca như vậy tức giận chưa?”

A Đình lắc đầu: “… Nó khi còn bé thường xuyên bị người ta khi dễ phát khóc nào có tức giận vậy, trưởng thành vừa lại điềm tĩnh, tức giận ngươi cũng nhìn không ra đâu.”

“Ai nói, tức giận mà tươi cười, nhìn thật dọa người.” Lăng Việt ở một bên nhắc tới Lâm Hạo cùng mấy người kia ném túi một bên, liền nhanh chóng đến xách.

Cửa toilet mở ra, An Dật Trần đi tới nhìn một chút A Đình cùng Thôi Lược Thương, quay đầu đi tới ghế sa lon đặt mông ngồi xuống.

A Đình cởi áo khoác và dây nịt, đi qua ngồi xuống cạnh An Dật Trần.

“… Chuyện gì xảy ra?”

An Dật Trần quay đầu nhìn A Đình, vừa lại cúi đầu, bộ dáng không muốn nói. A Đình nhún vai, thân thủ vỗ vỗ bờ vai của hắn nhân tiện an ủi: “Mặc kệ phát sinh cái gì, đại ca luôn đứng ở phía sau ủng hộ đệ.”

Nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ nói lời cám ơn.

Thôi Lược Thương ở cửa phòng bếp nhìn phòng khách hai vị ca ca trao đổi không tiếng động, quay đầu đối với Lăng Việt nói cảm giác tình thế hoàn lại nghiêm trọng, cư nhiên đem nhị ca ức chế đến không nói được. Đảo mắt xong vừa lại nghĩ tới cái gì, liền cười nói: “… Ai nhị ca bình thường nuông chiều Trí Viễn ca như vậy, không nghĩ tới bây giờ dám đứng lên chống lại ah~.”

Lăng Việt nhìn Thôi Lược Thương liếc mắt một cái, nói: “Nói nhảm.”

“… Đồng ý.” Trần Quân Bình thêm vào một câu.

Ở phòng ngủ, Ninh Trí Viễn ôm cánh tay ngồi ở trên giường, bốn người khác ngồi quanh thành một vòng.

Ngẩng đầu nhìn vây quanh mình ngồi thành một cái kết giới là bọn đệ đệ, không biết như thế nào đã nghĩ nhớ bọn hắn khi còn bé quấn quít nghe mình kể chuyện, cũng là như thế này đem cậu vây ở chính giữa ngồi thành một vòng, chuyên tâm nhìn chằm chằm chính mình.

Có chút buồn cười nói: “… Đừng vây quanh ta rồi, để làm chi vậy? Không phải nói buổi tối chúc mừng đệ cùng Quân Bình về nhà sao? Không cần đi làm cơm?” Vừa nói vừa sờ sờ đầu Lâm Hạo.

Mọi người cũng không nói tiếp, cũng là im lặng nhìn cậu.

“… Đại ca không vui… Hi Vũ buồn…”

Ninh Trí Viễn nhìn Khương Hi Vũ vẻ mặt lo lắng, có chút nhíu nhíu mày, nhưng lại lập tức nở nụ cười: “Đại ca không có không vui ah~, đệ xem!” Vừa nói hoàn lại ngẩng đầu lên cười to hai tiếng, sau đó nhìn Khương Hi Vũ.

Thấy Ninh Trí Viễn mạnh mẽ gượng cười, bốn người cũng không tự chủ được mà nhíu mày.

“… Đại ca, đừng như vậy cười, so với khóc còn khó coi hơn.”

“… Lâm Hạo ngươi nói gì đó, đại ca ta phong lưu anh tuấn tiêu sái, cười rộ lên như thế nào khó coi… Ừm…” Ninh Trí Viễn quay đầu một bên cười vừa nói, nói còn chưa dứt lời thì Khương Hi Vũ ngồi ở đối diện đã nhào vào trong lòng, cắt đứt cậu nói.

“… Đại ca, đừng buồn, có Hi Vũ ở bên đại ca rồi.” Nghe được Khương Hi Vũ thanh âm rầu rĩ, Ninh Trí Viễn chưa kịp nói thêm, Lâm Hạo Đồ Tô Trần Tam Lục cũng đều nhích lại gần, đem cậu cùng Khương Hi Vũ ôm chặt.

“Đại ca.” Đồ Tô nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm có chút run.”Bọn đệ cũng đều trưởng thành, bả vai sớm có thể cho ca dựa vào rồi.”

“… Đừng cái gì cũng giấu trong lòng, phải tâm sự với bọn đệ ah~.” Trần Tam Lục tiếp lời Đồ Tô nói, mang theo một chút ý cười.

Lâm Hạo nghẹn ngào một hồi, mới chậm chạp mở miệng: “… Đệ thích đại ca cùng bọn đệ hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ, ca cau mày nhìn bọn đệ cười, bộ dáng đó khi còn bé nhân tiện nhìn chán rồi.”

Khương Hi Vũ nhất thời không biết nói như thế nào, chỉ dùng sức gật đầu.

Ninh Trí Viễn đột nhiên cười lớn.

“… Uh, các đệ cũng trưởng thành rồi.”

Ngày đó buổi tối mọi người cũng không ăn cơm, bốn người xuống lầu đem đồ ăn vặt trong nhà toàn bộ mang lên lầu, ba một tiếng đem cửa phòng ngủ đóng lại. Làm hại bên này huynh đệ năm người, oh không, vốn là bốn người, không thể làm gì khác hơn là nấu nước sôi chế mì gói ăn.

An Dật Trần vẫn trầm nghiêm mặt nhìn chằm chằm lên lầu, không nói gì, không ăn gì, bốn người cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng không hỏi nhiều, ăn xong thì nằm xem TV, sau đó phát hiện các lão bà nhà mình tựa hồ là không có ý định từ phòng Ninh Trí Viễn đi ra, không có biện pháp đành quay về phòng ngủ.

Nhưng là sau đó liên tiếp ba ngày, Ninh Trí Viễn cùng An Dật Trần cũng không giảng hoà, bọn đệ đệ của Ninh Trí Viễn cũng đều theo đại ca đoàn kết đứng lên một lòng rồi, đối với người yêu cũng coi như không thèm để ý… Đương nhiên chỉ là biểu hiện ra thôi, vẫn là lén nhắn tin trò chuyện. Bất quá như vậy cũng làm cho người ta sốt ruột, cũng ba ngày không quay về phòng ngủ rồi…

An Dật Trần ở phòng khách ngủ ba ngày.

Mắt thấy hôm nay các lão bà vừa lại ở phòng Ninh Trí Viễn bồi đại ca bọn họ, mấy người kia đành thở dài về phòng.

Phòng khách tăt hết chỉ chừa đèn nhỏ, cả gian phòng mờ ảo.

An Dật Trần tại ghế sa lon trở mình một hồi, ngủ không được, nhân tiện ngồi dậy. Ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía thang lầu.

Từ khi hắn quen Ninh Trí Viễn tới nay, hai người chưa hề cãi nhau, càng đừng nói chiến tranh lạnh ba ngày. Ninh Trí Viễn mấy ngày nay tận lực trốn hắn, như thế nào cũng không thấy được, thật vất vả gặp được cũng nhìn chưa chớp mắt mà vội vã rời đi, hoặc là đi theo cạnh là Đồ Tô, An Dật Trần cũng không thể đến gần.

Đều nhanh đã quên ba ngày trước rốt cuộc tại sao ầm ĩ.

Suy nghĩ một chút, oh, hình như là chính mình không cẩn thận thấy được một tin nhắn của nữ nhân gửi cậu, nói năng mập mờ, chính mình nhất thời bị ăn dấm chua đến phát điên, hỏi cậu một câu có phải hay không thích người kia, nếu có nói nói một tiếng, chính mình lập tức rời đi.

An Dật Trần bật cười.

Cười chính mình như thế nào nhất thời xúc động nói ra như vậy. Nhưng lại quên chính mình ngày đó vì gấp trở về ăn cơm mà liều mạng làm việc điên cuồng, dùng não quá độ đến đau cả đầu.

Rất muốn biết Ninh Trí Viễn mấy ngày nay ngủ ngon không, ăn cơm thế nào. Cơm tối dù sao cũng không xuống ăn, không biết Đồ Tô mang cơm cậu có ăn hay không… Luôn ăn đồ ăn vặt đối với thân thể sẽ không tốt. Dạ dày cậu vốn không khoẻ…

Nghĩ tới nghĩ lui đột nhiên nghe được trên lầu có tiếng cửa mở, An Dật Trần tò mò nhìn.

Từ thang lầu chậm rãi đi xuống là một người, mặc dù rất tối, nhưng An Dật Trần vẫn là liếc mắt một cái nhân tiện nhận ra thân hình kia vốn là Ninh Trí Viễn, không kịp nghĩ nhiều, đại não cũng chưa kịp làm ra phản ứng, An Dật Trần đã đứng lên, ngay cả dép lê cũng không mang, chạy tới một tay lấy người ôm trong lòng.

Ninh Trí Viễn thấy An Dật Trần chạy tới liền lặng đi một chút, sau khi bị ôm lấy lại không nhịn được hít hít mũi, quay lại nhìn đối phương. Có thật nhiều thật nhiều điều nghĩ muốn nói, cuối cùng suy nghĩ hồi lâu nhưng lại chỉ nói: “… Ngủ ghế sa lon có lạnh không?”

An Dật Trần buồn cười mà cọ cọ vào vai cậu gật đầu: “Lạnh, tiểu thiếu gia đến cùng ngủ đi.”

“… Bổn thiếu gia không thèm ngủ ghế sa lon.”

“Uh, vậy trở về ngủ chen chúc với bọn đệ đệ đáng yêu sao?” An Dật Trần sau khi nói xong chính mình cũng không nhịn được cười hai tiếng, người kia không có trả lời, hắn liền cười cười ôm lấy cậu tới ghế sa lon, sau đó chính mình nằm lên, đem cậu dùng sức ôm lấy.

“… Trí Viễn, anh sai rồi…” Áp vào bên tai Ninh Trí Viễn nhẹ giọng nói. Cậu nhưng lại chỉ là cúi đầu mà ân một tiếng, không đáp lời.

Ninh Trí Viễn mơ mơ màng màng nghĩ tới, ba ngày qua rốt cục có thể ngủ ngon rồi.

Buổi sáng nhận được điện thoại có ca cấp cứu nên Lâm Hạo trời còn chưa sáng nhân tiện vội vã rời giường chạy xuống lầu, chứng kiến trên ghế sa lon hai người ôm nhau cùng một chỗ đang ngủ say, không nhịn được cười cười.

Lấy điện thoại ra mở chụp ảnh, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.