Đồng Cư Na Điểm Sự Nhân

Chương 23: Chương 23




Chờ Phong Tình Tuyết đem Tiểu Thanh yêu quý của nàng về nhà, trong nhà mới khôi phục lại bình thường.

Ách, đại khái tính là bình thường đi.

Lúc Tiểu Thanh trụ lại một tuần, Ninh Trí Viễn lần đầu tiên ở lại công ty làm cho trong công ty bình thường không biết cậu là ai giờ mới biết căn bản còn có một phó tổng tài tồn tại ah… Sau đó một tuần Ninh Trí Viễn cư nhiên cũng có thói quen sáng sớm đi theo An Dật Trần vào công ty làm việc rồi, cho nên hôm nay trong nhà nhân tiện chỉ còn lại có Đồ Tô cùng Khương Hi Vũ, hai người thật là có chút không quen.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ xong, Đồ Tô đang muốn đứng dậy cùng Khương Hi Vũ chuẩn bị uống trà chiều, tránh việc có người về trễ khiến bữa cơm tối phải trì hoãn, Hi Vũ vừa lại đói sẽ đau dạ dày. Mới vừa đứng dậy đi ra khỏi thư phòng để xuống lầu, còn chưa kịp tiến vào bếp, chỉ nghe ngoài cửa ‘rầm’ một tiếng —— cửa bị đá văng ra rồi.

Khương Hi Vũ đang ngồi ở ghế salon vẽ tranh liền bị giật mình một tay lấy tranh vẽ gắt gao ôm chặt trong lòng, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa. Đồ Tô đang bưng khay cà phê cũng yên lặng mà nhìn ra cửa.

Ninh Trí Viễn nổi giận đùng đùng đi vào, một bên cởi áo khoác một bên tháo dây nịt ném xuống, áo khoác trong lúc ném ra phía sau đã hất vào mặt An Dật Trần. Vào phòng khách xong cậu nhân tiện ném luôn cặp đựng laptop lên ghế.

Khương Hi Vũ ngồi ở ghế sa lon mắt thấy túi laptop rơi xuống đất, cậu liền vội đứng lên đem túi laptop ôm vào trong ngực, sau đó mới thở phào một cái.

“… Anh nói tiểu thiếu gia em nghe anh giải thích được không?” An Dật Trần cười khổ đem áo khoác vắt lên ghế, kiên trì đi theo sau Ninh Trí Viễn, tay kéo lấy tay Ninh Trí Viễn, lại bị người kia lạnh lùng hất ra.

Hình như tức giận không nhẹ, Ninh Trí Viễn không nói một tiếng nhìn chung quanh bốn phía không biết đang tìm cái gì, cuối cùng đem tầm mắt dừng ở tách cà phê trên tay Đồ Tô, tiến lên một phát giựt lấy, xoay người hướng chân An Dật Trần ném xuống.

Tiếng ‘xoảng’ của tách vỡ cũng cắt đứt bước chân của An Dật Trần.

Đồ Tô yên lặng nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất mà thở dài. Không đợi Đồ Tô mở miệng hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cánh cửa lần nữa lại ‘cạch’ một tiếng mở ra.

Trần Quân Bình lạnh lùng thay dép xong đi thẳng vào phòng khách, hoàn toàn không nhìn mọi người mà đi lên lầu, đi theo sau là Lâm Hạo liên tục kêu: “Này Trần Quân Bình anh nghe em nói ah, này!” Thấy Trần Quân Bình hoàn toàn không để ý tới mình, trực tiếp hướng lên lầu, Lâm Hạo sắc mặt tối sầm lại, trên tay đang cầm bao tài liệu liền hướng sau gáy Trần Quân Bình ném tới: “Trần Quân Bình anh dám không nghe em giải thích sao?!”

Bao tài liệu ném không tới Trần Quân Bình, sau đó an tĩnh mà rơi xuống sàn nhà.

Trần Quân Bình ngừng bước, quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Hạo.

Đồ Tô rất bình tĩnh mà đi vào phòng bếp một lần nữa bưng thức ăn ra phòng khách, đối với Khương Hi Vũ nói: “… Hi Vũ, mau ăn một chút lót dạ đi.”

Có chút lo lắng quay đầu nhìn bốn người bên kia đang giằng co, Khương Hi Vũ chậm rãi oh một tiếng, quay đầu gắp thức ăn.

“… Chậc chậc… Cánh cửa như thế nào bị hư rồi.” Không tới ba phút sau, ở cửa truyền đến thanh âm kinh ngạc của Thôi Lược Thương. Hắn rất nhanh thay đổi dép lê rồi vọt vào phòng khách: “… Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra? Có trò hay xem sao?”

Sau đó nhìn bốn người đang giằng co cùng hai người im lặng ngồi ở bàn ăn thức ăn, Thôi Lược Thương không hiểu gì liền nhìn một chút, chạy tới ghế sa lon vừa hỏi Đồ Tô chuyện gì xảy ra.

Đồ Tô tỏ vẻ khinh thường: “Thôi Lược Thương anh thân là một cảnh sát, về đến nhà thấy cửa bị phá hủy chuyện thứ nhất nghĩ đến chẳng lẽ không phải là bị trộm sao?”

“… Xì, cậu ở nhà mà, nếu thật sự có kẻ trộm tới ta cũng đau lòng thay bọn họ vì bị cậu đánh đó” Thôi Lược Thương trả đũa Đồ Tô, nâng tay chỉ chỉ bên kia bốn người: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

“Quỷ cũng không biết, tôi như thế nào biết.”

Cuối cùng vẫn là An Dật Trần thở dài, đánh vỡ giằng co giữa hai người: “Anh nói rồi, chỉ là một hiểu lầm.”

“Vốn là… oh… hiểu lầm.” Ninh Trí Viễn ngoài cười nhưng trong không cười mà đối với An Dật Trần mỉa mai “Cũng ngồi trên đùi anh ôm cổ anh rồi, cư nhiên là hiểu lầm sao. Tôi nếu không đi vào hẳn là nhân tiện củi nhóm lửa cháy rồi đi? An đại tổng tài bây giờ có phải hay không đang suy nghĩ tôi đi vào thật không phải lúc ah~.”

“Anh đều nói rồi đó là chính cô ta chủ động ngồi mà. Nàng vốn là đối tác lớn của công ty, anh vừa lại không thể đối với nàng động thủ!” An Dật Trần bất đắc dĩ giải thích “Cho dù em không vào anh cũng sẽ tìm lấy cớ đi ra ngoài ah~”

“Ha, phải không, nọ vậy ai biết được.” Ninh Trí Viễn hừ một tiếng, xoay đi không nhìn An Dật Trần.

Ba người ngồi ở ghế sa lon vây xem kịch vui sau khi hiểu rõ liền gật đầu.

Ghen thôi mà, bao nhiêu tuổi rồi mà chút sự tình cũng làm quá lên.

“… Đồ Tô, có chuyện gì xảy ra hả?” Trần Tam Lục kinh ngạc hỏi, một bên hướng phòng khách đi vào một bên nghi hoặc mà hỏi. Sau đó thấy được phòng khách bốn người kỳ quái trừng mắt nhìn, đang muốn mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Thôi Lược Thương tại ghế sa lon vẫy vẫy tay, liền khó hiểu đi tới: “Chuyện gì xảy ra?”

“Ngoan, ngồi xuống xem trò vui nè.” Thôi Lược Thương vỗ vỗ đầu Trần Tam Lục, tiện tay lấy thức ăn trên bàn đưa cậu.

Bên này An Dật Trần như thế nào giải thích đều bị Ninh Trí Viễn vặn vẹo nhất thời chán nản, sắc mặt cũng có chút khó chịu rồi, đơn giản vừa lại im miệng không nói.

Bên kia Lâm Hạo nâng tay sờ sờ cái mũi, thấp giọng nói: “… Này, Trần Quân Bình, cái cô y tá kia thật sự chỉ là bị ngã nên em đi đỡ nàng mà thôi…”

“Oh.” Mặt không chút thay đổi mà lên tiếng.

Thì ra là thế, vừa lại là ghen hả. Gần đây bán dấm chua phát tài rồi, không biết có lên giá hay không. Bốn người ở ghế salon ăn ý mười phần gật đầu, sau đó tiếp tục vừa ăn vừa xem kịch vui.

“Oh em gái anh chứ oh! Anh có phải hay không không tin hả!”

“…” Trần Quân Bình yên lặng nhìn thoáng qua Lâm Hạo, xoay người lại muốn chuẩn bị lên lầu. Lâm Hạo chứng kiến động tác kia, tức giận tiến lên nhân tiện đá Trần Quân Bình một cước: “Anh tại sao không tin hả! Em như thế nào chính mình chủ động đi ôm ai khác ngoài anh chứ!”

Lâm Hạo đá vào gối Trần Quân Bình nhưng sau đó hắn lại chỉ quay lưng chuẩn bị lên lầu. Lâm Hạo lặng đi một chút, nhanh chóng chạy theo kéo tay hắn lại, túm được rồi nhưng Lâm Hạo chính mình lại mất đi thăng bằng.

Nhờ có Trần Quân Bình tay mắt lanh lẹ đỡ Lâm Hạo kéo về ôm vào trong lòng, hai người lúc này mới đứng vững.

“… Anh rốt cuộc có tin hay là không.” Lâm Hạo thở hỗn hển ôm chặt lấy Trần Quân Bình, dựa vào trong lòng hắn lo lắng hỏi.

Trần Quân Bình nhìn người trong lòng, rốt cục bất đắc dĩ mà thở dài.

“… Anh không phải không tin em, chỉ là chứng kiến cảnh đó thấy không thoải mái.” Kéo tay Lâm Hạo đặt lên ngực hắn khiến Lâm Hạo ngẩn người, sau đó cười nói anh thật ngốc.

“… Đồ Tô Hi Vũ hai người không có việc gì đi?!” Ngoài cửa tiếng bước chân hốt hoảng, Lăng Việt vọt vào phòng khách sốt ruột nhìn chung quanh một vòng, sau đó mới an tâm thở ra.

Ngồi vào chỗ cạnh Đồ Tô xong Lăng Việt thấp giọng hỏi phòng khách hai người ôm ấp ân ái cùng hai người kịch liệt giằng co là chuyện gì xảy ra. Đồ Tô tiện tay cầm quả táo trên bàn kín đáo đưa cho Lăng Việt: “Huynh chỉ cần xem thôi.”

Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm An Dật Trần hồi lâu, xoay chân nhân tiện chuẩn bị lên lầu quay về phòng. An Dật Trần tất nhiên là sẽ không cho cậu lên lầu, tiến lên từng bước muốn đuổi kịp, nhưng lại quên trên mặt đất có vô số mảnh vỡ, hắn mới vừa rồi sốt ruột đuổi theo Ninh Trí Viễn, chân lại chỉ mang vớ nên giẫm phải, thực sự rất đau đi.

‘ Ahhhhhh ’ một tiếng, An Dật Trần đau đớn ngừng động tác. Nghe được hắn hét như vậy Ninh Trí Viễn hình như cũng nhớ đến cái tách vỡ, cuống quít mà quay đầu nhìn lại.

An Dật Trần quả nhiên giẫm phải mảnh vỡ, sắc mặt trắng bệch, trên trán đều là mồ hôi lạnh, một cử động nhỏ cũng không dám.

“… Oa, đau quá. Hy vọng không ghim quá sâu…” Không biết từ khi nào Lâm Hạo đã cùng Trần Quân Bình gia nhập hội xem trò vui tại ghế sa lon, thấy cảnh đó xong cậu tặc lưỡi một cái, nhét vội miếng táo vào miệng xong liền chạy lại “… Ai nha có phải hay không chờ đệ hỗ trợ băng bó…”

Trần Tam Lục bất đắc dĩ mà cười nhìn Lâm Hạo: “Thật là….”

Lâm Hạo nhún nhún vai, Trần Quân Bình ở một bên chứng kiến Trần Tam Lục ánh mắt quan tâm, liền gãi gãi đầu: “… Làm cho Tam Lục ca lo lắng rồi.”

“… Không có chuyện gì là tốt rồi.”

“An Dật Trần anh không sao chứ!?” Ninh Trí Viễn thấy An Dật Trần như vậy vẻ mặt thống khổ, cũng bất chấp chính mình có phải hay không còn đang tức giận, bước lên phía trước lo lắng hỏi An Dật Trần.

Ninh Trí Viễn ngồi xuống chăm chú nhìn chân An Dật Trần, lại bị người kia kéo cổ tay ôm chặt vào lòng.

“Này An Dật Trần! Buông ra! Để em xem chân anh…” Ninh Trí Viễn lo lắng giãy dụa, An Dật Trần nhưng lại càng ôm càng chặt: ” … Không buông. Chút thương tích kia không đáng” Dừng một chút, An Dật Trần cúi đầu dụi dụi vào cổ Ninh Trí Viễn ” … Còn hơn em không tin anh, so với vết thương kia còn đau hơn.”

“… Ai nói không tin! Em chỉ vốn là...!” Ninh Trí Viễn ngập ngừng ” … Em chỉ vốn là…” Vốn là tâm lý không thoải mái mà thôi.

Lắp bắp hồi lâu, như trước cái gì cũng chưa nói ra khỏi miệng, An Dật Trần nhưng lại cúi đầu nở nụ cười, ngẩng đầu liền hôn vào miệng Ninh Trí Viễn.

“… Đây là đang làm cái gì thế?”

A Đình không biết từ khi nào trở về đột nhiên lên tiếng khiến mọi người giật mình. Chỉ có Khương Hi Vũ cao hứng mà chạy tới trước mặt ôm cổ A Đình kêu một tiếng hoan nghênh trở về, A Đình.

A Đình cười cười hôn trán Khương Hi Vũ: “Uh, anh về rồi.” Sau đó quay đầu tiếp tục khó hiểu mà đặt câu hỏi: ” … Đây là đang làm sao?”

Lâm Hạo cười hắc hắc hồi đáp: “Xem kịch vui.”

An Dật Trần có chút thô bạo hôn Ninh Trí Viễn càng sâu. Bị hôn sâu khiến cậu có chút thất điên bát đảo, sắc mặt chậm rãi bắt đầu có chút ửng hồng.

“Tách tách “

Phòng khách an tĩnh truyền đến tiếng camera, Ninh Trí Viễn mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, một tay đẩy An Dật Trần, quay đầu nhìn ghế sa lon một loạt người vừa ăn vừa xem hai người đóng phim, mà mới vừa rồi thanh âm chính là đến từ cái điện thoại trên tay Lâm Hạo…

Ninh Trí Viễn mặt càng đỏ, quay đầu chứng kiến An Dật Trần vẫn ngồi cười thoả mãn, lời chưa kịp nói ra đã nhân tiện xoay người chạy trốn rồi.

“… Ai, màn đặc sắc đang hay mà…” Lâm Hạo buông điện thoại di động tiếc hận nói.

An Dật Trần buồn cười mà mở miệng gọi Lâm Hạo: “… Lâm Hạo.”

Bị gọi tên khiến cậu giật mình nghi hoặc nhìn. Nhưng chỉ thấy An Dật Trần tươi cười nói: “Giúp ca băng bó vết thương đi.” Thấy Lâm Hạo gật đầu, hắn vừa lại cười cười nói: ” Được rồi, ảnh chụp nhớ gửi cho ca nữa.”

“Gửi cái đầu anh An Dật Trần! Lâm Hạo tiểu tử ngươi ta hạn ngươi ba mươi giây mau xoá!”

An Dật Trần vừa dứt lời, trên lầu bỗng dưng xuất hiện một cái gối bay thẳng xuống.

Không nhìn tới Ninh Trí Viễn, Lâm Hạo đối với An Dật Trần giơ tay ra hiệu OK

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.