Đồng Cư Na Điểm Sự Nhân

Chương 36: Chương 36




Ninh Trí Viễn ở trong toilet khoanh tay nhìn chằm chằm cái áo sơ mi mới vừa rồi bị chính mình ném vào thùng rác mà thở dài. Cúi đầu vừa lại nhìn một chút trong cái giỏ mình đang cầm, lại thở dài tiếp.

“… Ha ha, tiểu thiếu gia không mặc gì thử xem sao?”

An Dật Trần thanh âm từ sau lưng truyền đến, Ninh Trí Viễn bặm môi xoay người cũng không thèm nhìn đã một quyền đánh tới: “An Dật Trần đáng ghét, anh biết rõ Lâm Hạo đưa em váy cũng không nói cho em nghe là sao?!”

An Dật Trần vừa đỡ nắm đấm vừa cười vô tội “Được rồi, anh bây giờ không phải mang cho em quần áo mới đây sao?” Vừa nói vừa quơ quơ túi xách trong tay. Ninh Trí Viễn ánh mắt hoài nghi trên dưới đánh giá vài lần, sau đó từ từ cầm túi: “… Anh tốt như vậy sao? Bên trong sẽ không phải là váy đi.”

“Váy và vân vân, lén mặc cho một mình anh xem là được rồi.” An Dật Trần ôn nhu cười vuốt vuốt tóc Ninh Trí Viễn. Người kia sắc mặt ửng đỏ mở túi lấy áo thun ra.

“Bất quá chỗ vui chơi này chỉ có bán áo thun này thôi, em chịu khó mặc đi.”

Nghe bên tai truyền đến tiếng nén cười của An Dật Trần, Ninh Trí Viễn cúi xuống nhìn dòng chữ thật to “tuần lộc” in trên áo —— này tuyệt đối vốn là cố ý đi. Quay đầu nhìn An Dật Trần, quả nhiên vẫn là nụ cười và vẻ mặt vô hại. Ninh Trí Viễn nhìn áo thun vừa lại nhìn một chút cái váy trong túi xách ban đầu, trầm mặc trong chốc lát cuối cùng thở dài cầm lấy áo thun mặc vào.

Hai người từ toilet đi ra nhân tiện chứng kiến băng ghế cách đó không xa là mọi người đang ngồi. Quay lại thấy Ninh Trí Viễn trước ngực in hai chữ thật to “tuần lộc “, Lâm Hạo cùng Thôi Lược Thương nhịn không nổi phá lên cười.

“Ha ha ha ha đại ca thật sự mặc ah~!”

Ninh Trí Viễn chạy tới một quyền nện vào Lâm Hạo: “Ta chỉ biết vốn là tiểu tử ngươi ra chủ ý! Ta không mặc chẳng lẽ muốn ta khoả thân đi vòng vòng đây sao?!”

“Ha ha ha ha ha ha ha!” Bị đánh nhưng Lâm Hạo vẫn cười đến chảy nước mắt, xoay người vùi vào lòng Trần Quân Bình, Thôi Lược Thương thấy vậy không có dũng khí làm càn nữa, bị Ninh Trí Viễn trừng mắt liếc một cái nhân tiện lặng lẽ ngậm miệng.

Có chút buồn bực Ninh Trí Viễn quay đầu đi đến cạnh Khương Hi Vũ “Hi Vũ, đệ còn muốn chơi cái gì?” Người kia không có trả lời, chỉ là thân thủ đưa tới một phong thư “… Này là vật gì?”

“Đại ca… Phần thưởng…”

“Hả?” Ninh Trí Viễn tiếp nhận vật nhìn qua cũng không phải phong thư dày, lật qua lật lại đánh giá “… Ta trúng cái gì rồi, sao là phong thư, chẳng lẽ là bưu thiếp?” Vừa nói vừa đem phong thư mở ra sau đó rút ra tấm vé.

Ngây ngốc nhìn vé máy bay trong tay, Ninh Trí Viễn ngẩng đầu lên nhìn An Dật Trần: “… Thật hay giả?”

“… Em hỏi vé máy bay hay là hỏi nhân phẩm của em?” An Dật Trần cố nén cười hỏi.

Ninh Trí Viễn ngẩn người nhìn chằm chằm vé máy bay một lúc lâu, sau đó yên lặng mà đem nó thả lại trong phong thư. An Dật Trần ở một bên nhìn Ninh Trí Viễn vẻ mặt khó tin, hắn liền buồn cười vươn tay véo má cậu nói: “Ân, có chút đau, không phải nằm mơ.”

“… Đã sớm muốn ra nước ngoài chơi! An Dật Trần anh là đang lúc rảnh rỗi đi! Anh đang lúc rảnh rỗi đúng không!”

Ninh Trí Viễn nhìn An Dật Trần khuôn mặt tươi cười nhân tiện đi tới. Ôm lấy cậu vào lòng, An Dật Trần vẻ mặt sủng nịch gật đầu tỏ vẻ không rảnh cũng sẽ tranh thủ.

Bất ngờ vì hôm nay hình thức phô diễn tình cảm của hai người nọ hơi có chút không thích hợp, A Đình cười lắc đầu, quay đầu lại đột nhiên phát hiện Khương Hi Vũ ngẩng đầu, ngơ ngác mà không biết đang nhìn cái gì. Theo ánh mắt kia, vốn là nhìn vòng đu quay cách đó không xa.

Không biết có phải hay không do mới khai trương, vòng đu quay đặc biệt đủ ánh đèn chớp nháy, đủ mọi màu sắc đẹp mắt. Hơn nữa vốn là từng khoang ngồi đều là một kiểu riêng, có một loại còn dần dần biến thành bảy màu cầu vồng. Quả thật vốn là vô cùng hấp dẫn.

A Đình giơ tay vuốt vuốt tóc Khương Hi Vũ “Muốn ngồi sao?”

Quay đầu lại nhìn A Đình, Khương Hi Vũ nhu thuận gật đầu.

Hôm nay đến chỗ vui chơi vốn là bởi vì Khương Hi Vũ muốn đến, cho nên cậu nói muốn chơi cái gì mọi người nhân tiện hướng nơi đó chạy đến. Xác định mục tiêu xong mười người vừa lại nhanh chóng xuất phát.

Một bên hướng vòng đu quay bên kia đi tới, Trần Tam Lục một bên xem sổ hướng dẫn, nhìn mục giới thiệu vòng đu quay.

“… Lược Thương chúng ta tách ra ngồi đi.”

Thôi Lược Thương nghe Trần Tam Lục đột nhiên nghiêm túc nói, chân đang đi trực tiếp dừng lại “Ha?! Tại sao?” Quay đầu lại không hiểu tại sao mà nhìn người yêu, cậu nhưng lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình “… Bởi vì, nơi này viết cùng nhau ngồi vòng đu quay cuối cùng sẽ chia tay…”

Nhìn Trần Tam Lục vẻ mặt nghiêm túc, Thôi Lược Thương sau khi nhịn ba giây liền bật cười.

“… Ha ha ha ha Tam Lục em không nên tin vào mấy loại chuyện nhảm nhí này được không?”

Có chút xấu hổ nhìn Thôi Lược Thương cười đến run người, còn có Lâm Hạo ở một bên cười to, Trần Tam Lục có chút bối rối giơ lên quyển hướng dẫn trong tay “… Nhưng mà —— “

Thôi Lược Thương cùng Lâm Hạo cười đến không để ý hình tượng, cắt đứt luôn cả lời Trần Tam Lục muốn nói. Kết quả cách đó không xa Đồ Tô cùng Khương Hi Vũ cũng chạy lại xem quyển sách hướng dẫn.

Chứng kiến Đồ Tô cùng Khương Hi Vũ vẻ mặt cùng bộ dáng lo lắng đi xem quyển sách hướng dẫn, Lăng Việt cùng A Đình không nhịn được mím môi cười cười —— haha, làm sao bây giờ, rất đáng yêu nha.

Lâm Hạo thấy Đồ Tô cùng Khương Hi Vũ cũng chạy lại, tiếng cười liền dừng lại, tựa hồ là không đành lòng chứng kiến các ca ca cũng như vậy ngốc nghếch, cậu tiến lên một tay giật lấy quyển sách trong tay Trần Tam Lục “Đừng xem, loại đồ vật này chính là gạt người.”

Đi theo sau Lâm Hạo là Trần Quân Bình thấy cậu giơ cao quyển sách liền tò mò cầm lấy “… Mọi người là chưa xem mặt sau đi, phía sau còn có nội dung khác.”

Thấy ánh mắt mọi người đổ về phía mình, Trần Quân Bình cười nhún vai: “Mọi người nghĩ đi, sách hướng dẫn tuyên truyền viết như vậy, trừ ra người muốn chia tay, chứ còn lại ai sẽ ngu ngốc đi ngồi vòng đu quay để chia tay hả.” Vừa nói vừa rất nhanh đảo qua dòng chữ nhỏ “… Xem đi, phía sau viết ‘ Nhưng mà, khi vòng đu quay đạt tới đỉnh cao nhất, nếu như cùng người yêu hôn môi, sẽ vĩnh viễn không chia lìa’, mọi người xem. “

Nghe Trần Quân Bình nói, An Dật Trần cùng Lăng Việt phụt cười.

Trần Tam Lục cùng Khương Hi Vũ cũng quay lại xem, bởi vì dòng chữ in tương đối nhỏ, mới vừa nhìn thấy dòng chữ trước xong quả thật vốn là đầu óc trống rỗng nhân tiện ngay cả phía sau nội dung là gì cũng đã quên nhìn.

Buồn cười lắc đầu, An Dật Trần ôm Ninh Trí Viễn đi trước.

A Đình cũng cười cười nắm tay Khương Hi Vũ tiếp tục hướng vòng đu quay đi tới.

Thôi Lược Thương lau nước mắt do cười quá nhiều, một bả đoạt lấy cuốn sách trong tay Trần Tam Lục tiện tay ném tới thùng rác: “Đừng tin mấy loại sách loạn thất bát tao này nữa thư ngốc, anh sẽ không cho em rời xa anh đâu.”

Đi tới vòng đu quay, phát hiện đâu đâu cũng là người xếp hàng. Hơn nữa đa số là các cặp tình nhân. Mười người họ vất vả xếp hàng, rốt cục cũng được ngồi vào vòng đu quay.

Khương Hi Vũ ghé mắt vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, A Đình nhìn cậu biểu cảm thích thú lại có chút sợ hãi toàn bộ thu vào đáy mắt, miệng đột nhiên mỉm cười.

Ôm lấy bả vai Khương Hi Vũ, đem người kia ôm vào trong lòng, nhìn người kia ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, A Đình cười chỉ chỉ ngoài cửa sổ cho Khương Hi Vũ xem.

Bên trái chính là toàn cảnh khu vui chơi, bên phải nhưng lại trái ngược, vốn là cảnh thành phố náo nhiệt.

Chứng kiến Khương Hi Vũ vẻ mặt vui vẻ, A Đình cũng ôn nhu nhìn cậu.

Ninh Trí Viễn ôm chặt An Dật Trần không nhúc nhích. Người kia buồn cười chỉ ngoài cửa sổ cho cậu xem, cậu cũng không xem. Trong trí nhớ tiểu thiếu gia trước kia vòng đu quay cũng không cao như vậy, không biết có phải hay không mới vừa rồi là do tâm lý. Tóm lại vì cậu sợ nên ôm chặt mình, cho nên An Dật Trần cũng vui vẻ tranh thủ đem người yêu ôm vào trong ngực, thản nhiên tự đắc mà nhìn ngoài cửa sổ cảnh sắc xinh đẹp khó có được.

“Sư huynh xem, có thể thấy trường học của chúng ta ah~.” Đồ Tô có chút hưng phấn quay đầu nhìn Lăng Việt, ngón tay thon dài dán chặt lên mặt kính thủy tinh chỉ hướng kia.

Quay đầu lại phát hiện người bên cạnh ánh mắt căn bản không có nhìn ngoài cửa sổ mà là mang theo ôn nhu dừng lại trên người mình.

Có chút ngại ngần né tránh ánh mắt Lăng Việt, Đồ Tô mím môi “… Sư huynh nhìn đệ làm gì chứ, khó có được cảnh sắc đẹp như vậy.”

“… Ân, chỉ là cảm giác được vẻ mặt đệ so với cảnh sắc kia càng đẹp hơn.”

Nhìn thấy Lăng Việt trong mắt tràn đầy ôn nhu và ý cười, Đồ Tô ngẩn người, nhanh chóng quay đầu đi. Ánh mắt nhưng lại không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.

“Trần Quân Bình anh xem bên kia là hướng công ty của anh đi, ai nha có phải hay không là tầng lầu kia?” Lâm Hạo có chút kích động hỏi người bên cạnh, suy nghĩ một chút hình như không đúng vừa lại lắc đầu “Quá xa rồi thấy không rõ… Ay bệnh viện của em ở bên kia …”

Trần Quân Bình cười cười nhìn Lâm Hạo hết nhìn đông tới nhìn tây tìm những nơi quen thuộc “A Hạo em chưa ngồi qua vòng đu quay?”

“Khi còn bé cảm giác nếu ngồi càng lên cao sẽ dễ té xuống cho nên em chưa bao giờ ngồi…”

Nhìn Lâm Hạo vẻ mặt nghiêm túc nói, Trần Quân Bình không nhịn được nở nụ cười.

“… Cười nữa em đem anh bỏ lại đây.”

“Hảo hảo hảo, không cười không cười.”

Thôi Lược Thương trước giờ thật ra không phát hiện chính mình là có chứng sợ độ cao —— có lẽ hắn trước giờ lúc bò lên cao đều là bởi vì nhiệm vụ, trách nhiệm nên cảm giác khẩn trương mạnh mẽ mới không phát hiện đi.

Trần Tam Lục tuy bị Thôi Lược Thương gắt gao ôm chặt thắt lưng nhưng thật ra cậu đối với cảnh sắc bên ngoài cảm thấy hứng thú, không nhịn được nhân tiện kề sát người vào cửa sổ, thế nhưng mới vừa kề sát đã bị Thôi Lược Thương kéo trở lại chỗ ngồi.

“… Sẽ không té xuống đâu mà.” Trần Tam Lục cười khổ quay đầu nhìn Thôi Lược Thương “… Anh mau buông ra đi, anh xem, đây là cảnh sắc thành phố mà ngày ngày anh đều bảo vệ ah~. Thật đẹp.”

Cảm giác được Thôi Lược Thương hai tay ôm thắt lưng mình cứng đờ, Trần Tam Lục cười đối với hắn gật đầu. Người kia lúc này mới nuốt nước miếng, theo Trần Tam Lục cùng nhau hướng sát bên cửa sổ ngồi.

“Thế nào, rất đẹp đi.”

“Ân.”

Vòng đu quay nhìn tốc độ rất chậm, nhưng thời điểm di chuyển đến đỉnh cao nhất cũng đã tới.

Khương Hi Vũ thấy được cột trụ điểm cao nhất liền ngẩn người, ngẩng đầu nhìn A Đình đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng liền kề sát miệng hắn hôn một cái.

Cảm giác được Khương Hi Vũ xích lại gần A Đình vốn muốn hỏi cậu làm sao vậy, sau cùng lại được cậu hôn khiến hắn có chút kinh ngạc. Nhìn Khương Hi Vũ quay lại chỗ ngồi tựa hồ có chút bất an, A Đình ngẩn người, sau đó nở nụ cười.

“Ngốc tử, chúng ta sẽ không tách rời đâu.”

Bị A Đình ôm vào trong ngực, Khương Hi Vũ dựa vào bờ vai của hắn gật đầu “… Ân, chúng ta, sẽ không… Tách rời!”

“Tiểu thiếu gia.”

Nghe được người bên cạnh an tĩnh hồi lâu đột nhiên dùng thanh âm ôn nhu gọi mình, Ninh Trí Viễn liền ngẩng đầu lên.”… Có việc gì cứ nói thẳng… Đừng…”

Nháy mắt nhìn thấy An Dật Trần đã gần ngay trước mắt, chưa kịp phản ứng đã bị hắn hôn.

“… Anh, anh làm gì vậy…”

“Ân? Bởi vì không muốn tiểu thiếu gia rời xa ah~ ~ “

“Nói bậy bạ gì đó…”

Lăng Việt chứng kiến Đồ Tô đột nhiên len lén dùng ánh mắt nhìn mình, có chút khó hiểu mà suy nghĩ. Đột nhiên thấy xuất hiện ngoài cửa sổ đỉnh cao nhất của cột trụ, hắn liền nở nụ cười.

Đại khái vốn là phát giác Lăng Việt nhìn thấu ý nghĩ của mình, tưởng rằng Lăng Việt là đang cười nhạo mình mà cũng có ý nghĩ như vậy ngây thơ, Đồ Tô có chút buồn buồn cúi đầu.

Lăng Việt thu hồi nụ cười, nghiêm túc nâng cằm Đồ Tô, cúi đầu tiến đến gần hôn cậu một cái.

“Oh, điểm cao nhất nè.” Lâm Hạo vừa thấy đu quay lên đến đỉnh, liền vui vẻ mở miệng nói. Trần Quân Bình ừ một tiếng, sau đó nở nụ cười “Có muốn hay không cũng tới đón một nụ hôn?”

Lâm Hạo có chút bực mình quay đầu nhìn hắn một cái: “Cái loại nhảm nhí đó người nào sẽ tin hả. Cho dù không dựa theo bọn họ nói, em cũng không tin chúng ta sẽ xa nhau ah~.”

Trần Quân Bình cười gật đầu: “Ân, anh đồng ý, nhưng mà…” Thừa dịp Lâm Hạo nhất thời phân tâm, Trần Quân Bình nhào đến hôn trộm một cái “… Hôn một chút cũng không bị thế nào, đúng không.”

“Bên kia vốn là cảnh cục sao…?” Thôi Lược Thương chỉ vào xa xa hỏi.

Trần Tam Lục nhìn hướng hắn chỉ, gật đầu: “Hình như là vậy, vòng đu quay này không hổ danh là cao nhất thành phố, thật sự thấy rất rõ nha…”

Thôi Lược Thương gật đầu, cười hai tiếng “… Nhưng vẫn là cảm giác có chút đáng sợ.”

Nghe Trần Tam Lục cười khẽ, Thôi Lược Thương không khỏi đỏ mặt.

“Thật sự sẽ không té xuống mà ~” Trần Tam Lục quay đầu nhìn Thôi Lược Thương cười “Cho dù té xuống rồi cũng không có gì ah~, em không phải cùng anh ở đây sao?” Nhìn Trần Tam Lục tươi cười, Thôi Lược Thương ngẩn người.

“Nói bậy bạ gì đó thư ngốc, anh sẽ không cho em chết đâu.”

Thấy Thôi Lược Thương đột nhiên nghiêm túc, Trần Tam Lục đang muốn nói đừng như vậy nghiêm túc, mình chỉ vốn là tùy tiện nói một chút, kết quả chưa kịp nói đã bị Thôi Lược Thương tiến đến hôn lên môi cắt đứt lời nói, toàn bộ nuốt trở lại vào trong bụng. Ngẩn người, cậu nhắm mắt lại đáp trả nụ hôn.

Vô luận như thế nào, cũng không bao giờ tách rời nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.