Lâm Tuyền xuống đến nhà trưởng bản, bên trong đã có một đoàn độ năm, sáu người đang rôm rả cười nói. Trưởng bản ngồi ở mép giường rót nước trà cho bọn họ, hiệu trưởng bắt tay với mấy người đàn ông, gương mặt nở nụ cười rất tươi.
Lần đầu tiên Lâm Tuyền thấy bản Tam Lục yên bình, nhạt nhẽo trở nên sống động, ồn ào như thế này.
Cô bước vào sân, con chó nhà trưởng bản chạy ùa ra sủa gâu gâu, không hề tỏ vẻ hung dữ mà nồng nhiệt tiếp đón.
Hiểu Khanh vẫy Lâm Tuyền, hớn hở kêu: “Chị Tuyền, bên này!”
Lâm Tuyền bình tĩnh rảo bước đến.
Lý Thăng và Hiểu Khanh đang nói chuyện với một người đàn ông độ hơn ba mươi, vóc dáng cao, trên người khoác vẻ phong lưu, thâm trầm, đôi mắt nâu nhạt rất có sức sống. Lâm Tuyền đặt chân lên bậc thềm trước cửa, Hiểu Khanh hồ hởi giới thiệu.
“Đây là Lâm Tuyền, chị ấy cũng là giáo viên tình nguyện giống bọn em.”
Người đàn ông kia tươi cười vươn tay ra, lịch lãm chào hỏi: “Chào cô, tôi là Hồ Phong, trưởng đoàn.”
Lâm Tuyền khách sáo bắt tay anh ta, cười lịch sự: “Chào anh.”
Hồ Phong cười, hai mắt nhìn cô đầy thiện cảm: “Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc cô là người miền Bắc nhỉ? Thành phố X?”
“Đúng vậy.” Lâm Tuyền buông tay.
Hiểu Khanh tán dương giơ ngón cái với Hồ Phong, trong mắt toát lên vẻ ngưỡng mộ: “Anh giỏi thật, mới nói được hai câu đã biết quê quán người khác rồi!”
Hồ Phong bật cười xua tay, thế nhưng cũng không phủ nhận lời khen: “Chỉ là tôi hay đi tình nguyện nhiều nơi nên hơi nhạy cảm với khẩu âm của từng vùng.”
Lý Thăng nghe thế cũng lấy làm hào hứng, dùng ngón trỏ chỉ vào mình: “Vậy anh đoán được quê em ở đâu không?”
Hồ Phong giương môi, gương mặt đăm chiêu làm bộ suy nghĩ, sau đó chần chừ đưa ra đáp án.
“Có phải...tỉnh Y không?”
“Đúng rồi! Anh giỏi thật đấy!” Lý Thăng vỗ tay đầy sùng bái.
Hồ Phong trang nhã mỉm cười: “Mọi người đừng thần thánh hoá như vậy, tôi sẽ ngại đấy.”
Mấy người trong nhà không hiểu nói đến chuyện gì mà cười rất vui, tiếng cười thích chí của trưởng bản là lớn nhất khiến mấy con gà đang mổ thóc giật mình, đập cánh trốn lủi về sân sau. Con chó màu nâu vui vẻ chạy vòng vòng, thi thoảng cũng sủa lên mấy tiếng hùa theo đám đông.
Bốn người trẻ tuổi đứng ngoài nói chuyện, Hiểu Khanh tò mò hỏi: “Anh Phong, sao anh lại biết đến bản Tam Lục thế? Em nghe hiệu trưởng nói năm nào anh cũng đến đây quyên góp cho trường học.”
“À.” Hồ Phong trả lời: “Mấy năm trước tôi từng đến đây công tác, lúc đó bác Dậu vừa xây xong trường học, cơ sở vật chất lẫn công tác vận hành gặp nhiều khó khăn quá, trẻ con trên này nhiều em lại không chịu đi học. Thực sự mà nói tôi rất hâm mộ bác ấy, có thể thay đổi suy nghĩ của mọi người trên đây về chuyện học hành. Tôi cũng muốn đóng góp để làm chút gì đó nhưng còn công việc ở thành phố, vì thế nên tôi chỉ có thể lấy danh nghĩa đi làm tình nguyện để lên đây hàng năm thôi.”
“Công tác? Cho hỏi anh làm nghề gì vậy?” Lâm Tuyền cất tiếng.
Hồ Phong nhìn cô, vẻ mặt ôn hoà mẫu mực: “Tôi là phóng viên.”
“Nếu mọi người từng đọc tờ báo A, mong rằng từng lướt qua bài tôi viết.” Anh ta bông đùa.
Hiểu Khanh trợn mắt: “Anh làm cho tờ báo đó á? Đó là tờ báo yêu thích của bố em đấy! Cả mẹ em nữa! Nếu bố mẹ em mà biết anh làm cho tờ báo đó chắc hận không thể mời anh vào nhà nói chuyện!”
“Vậy sao? Thế thì đó là vinh dự của anh rồi.” Hồ Phong thoải mái đáp lại.
Không thể phủ nhận, Hồ Phong là người rất khéo léo, gặp anh ta lần đầu tiên sẽ có ấn tượng về dân trí thức hiểu nhiều biết rộng, đề tài nói chuyện miên man không dứt, Hiểu Khanh và Lý Thăng bị cuốn theo, ngay cả Lâm Tuyền cũng vậy.
Trưởng bản cùng hiệu trưởng tiếp khách đã xong, mọi người lục tục rủ nhau mang đồ quyên góp lên trường, tất cả đều là
dụng cụ học tập lẫn quần áo ấm cho học sinh, mọi thứ đầy đủ không sót một cái nào.
Trong đoàn của Hồ Phong có sáu người, ngoài anh ta ra thì có ba người đàn ông và hai phụ nữ, năm người đều ở độ tuổi trung niên, riêng Hồ Phong là người trẻ tuổi và nhanh nhẹn nhất.
Sân nhà hiệu trưởng chất ngổn ngang các thùng carton lớn nhỏ, mọi người vừa tụ tập, Hồ Phong liền xung phong đứng lên trước chia phần việc cho từng người, nhẹ hơn cho bên nữ, nặng hơn cho bên nam, mỗi người đều có việc riêng để làm.
Lý Thăng xách theo mấy túi quần áo, Lâm Tuyền định tiến đến bê một chiếc thùng carton thì bị Hồ Phong thấy, anh ta ngăn cản cô lại.
“Cô đừng bê cái đó.” Hồ Phong ôn hoà cười: “Đó là dụng cụ học tập, nặng lắm.”
Anh ta ga-lăng cầm một chiếc bọc lớn màu đen cho cô: “Đây là thực phẩm khô bọn tôi mua để nấu bữa trưa cho học sinh, trông to mà không nặng đâu, cô cầm cái này đi.”
“Cảm ơn.” Lâm Tuyền nhận lấy, chiếc túi đúng là nhẹ như mây.
“Không có gì, việc nặng cứ để hết cho đàn ông.” Hồ Phong mỉm cười nhìn cô, ánh mắt chan hoà dịu dàng.
Lâm Tuyền rời mắt đi.
Trưởng bản đã dẫn theo mấy người đi khỏi sân, Lâm Tuyền đánh mắt qua, đúng lúc âm thanh ầm ĩ của xe ba gác chạy vụt tới, cô thấy Nhậm Đông Nghê lái xe đi xuống dốc. Anh không để tâm đến đám người xa lạ đột ngột xuất hiện, ánh mắt thẳng tắp hướng về con đường phía trước, lãnh đạm, xa cách.
Anh đi rất nhanh, chưa đầy mấy giây đã biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Tuyền.
Tiếng gọi của Lý Thăng kéo cô lại: “Chị Tuyền!”
Lâm Tuyền xoay mặt.
Lý Thăng đứng trước cổng gọi vào: “Chị lấy hộ em cái kéo để cắt đồ với. Trưởng bản bảo kéo ở trong phòng bếp, trong giá đựng đũa.”
Cô gật đầu, cầm theo bọc đen đi ngược trở lại.
Lâm Tuyền đi vòng ra sau nhà, phòng bếp của trưởng bản nằm trong một căn riêng ở sân sau, cô ngó nghiêng một lúc thì tìm được chiếc kéo ở đằng sau rổ bát đĩa, nằm chen chúc với đống đũa, thìa.
Lúc chuẩn bị rời khỏi bếp, cô đột ngột nghe được tiếng loạch xoạch ở trong kho.
Lâm Tuyền dừng bước.
Ở trên này hầu như nhà ai cũng có kho nhỏ để chất củi hoặc ngô, khoai, sắn, nhà hiệu trưởng lẫn trên trường học đều có. Kho ở nhà trưởng bản lớn gần bằng phòng bếp, nằm kế bên nhà vệ sinh, cánh cửa ghép lại bằng những thanh tre hé mở.
Bên trong rất tối, Lâm Tuyền thử nheo mắt nhìn vào nhưng không thấy gì, tiếng loạch xoạch thì ngày một lớn.
Cô hồ nghi lại gần, tới khi mũi chân chỉ cách cửa hai bước thì tiếng động bên trong bỗng im bặt.
Lâm Tuyền cau mày.
Cô nâng tay, đẩy nhẹ cánh cửa ra.
“Gâu!” Một tiếng sủa vang lên làm cô giật mình.
Lâm Tuyền thở hắt ra bình ổn lại cảm xúc, con chó đứng bên trong cào cào vách tường bị che lấp bởi đống củi khô, cái đuôi vẫy qua vẫy lại như con lắc đồng hồ.
Hai cái móng không ngừng đào bới như đang tìm kiếm thứ gì đó, đầu nó cúi sâu xuống, ngửi ngửi đánh hơi.
“Mày đang tìm gì thế?” Lâm Tuyền bước vào kho, lại gần con chó.
Ngay khi cô rướn cổ quan sát, con chó rít lên, nhảy chồm ra khỏi chỗ đang đứng. Do quá bất ngờ lại không kịp phản ứng, cằm của Lâm Tuyền bị nó đập vào, hai hàm răng va vào nhau, đầu cô đau điếng.
Lâm Tuyền mất đà lùi lại vài bước, tay cô bám lấy cột gỗ, hai mắt nổ đom đóm hoa lên.
Cô hít một ngụm khí lạnh.
“...”
Mẹ kiếp!
Con chó hoảng loạn chạy lòng vòng trong kho, thân nó va đập khắp nơi, đập vào bó củi khô khiến bó củi rơi xuống, bụi bay mù mịt. Vẫn chưa dừng lại, nó kêu la thất thanh, tiếng kêu như dùng dũa mài lên tấm nhôm sắt, vô cùng chói tai.
Lâm Tuyền từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường, đầu ngón tay bám vào cột gỗ từ trắng bệch dần chuyển sang màu hồng nhạt thì con chó đã ngã lăn ra đất, thân thể co giật như trúng điện, một dòng bọt màu trắng trào ra khỏi mép, mắt đảo thành lòng trắng.
Cô sửng sốt.
Cái mũi ươn ướt của nó cọ xuống mặt đất, đốm trắng li ti lẫn cùng cát bụi.
...
Hồ Phong xem đồng hồ, vừa định quay vào nhà thì thấy Lâm Tuyền ôm bọc màu đen cùng chiếc kéo đi ra, bờ môi hồng hào đượm lạnh.
Anh ta cười ôn hoà: “Thấy cô đi lâu quá, tôi còn định vào xem.”
Lâm Tuyền giương khoé môi: “Tìm mãi mới được cái kéo, hoá ra trưởng bản để nó ở rổ rau dưới gầm, tôi cứ đi tìm trong giá đựng đũa.”
“Nên khiếu nại vì ông ấy khai báo thông tin sai sự thật.” Anh ta đùa giỡn.
Cô nhướng mày: “Đúng thế.”
“Anh có cần giúp gì không?” Dưới đất còn hai thùng to.
Hồ Phong lắc đầu: “Tôi tự bê được. Cô cứ đi trước đi, tôi sẽ đuổi kịp sau.”
“Ừm.”
Lâm Tuyền bê đồ rời khỏi sân, đến khi thứ Hồ Phong thấy chỉ còn là bóng lưng mảnh khảnh, ánh mắt cô mới trầm xuống, suy tư, lạnh lẽo.
...
“Hôm nay mọi người vất vả quá, thực sự thì bao nhiêu lời cảm ơn tôi cũng không biết nói sao cho đủ, chỉ có thể làm một bữa cơm coi như thể hiện tấm lòng này.” Hiệu trưởng nặng lòng nhìn đồ quyên góp được sắp xếp đâu vào đâu, hai mắt đỏ ngầu.
Một người phụ nữ trong đoàn thấy thế liền cười ha hả, trêu chọc: “Sao năm nào lên đây chú cũng phải khách sáo như thế? Cứ mỗi năm tôi lại phải nhìn chú khóc, chán chết đi được!”
Mọi người cũng hùa vào nói: “Đúng đấy.”
“Bọn tôi làm việc này xuất phát từ tấm lòng cả, đâu có thèm cái gì từ chú.”
“Muốn cảm ơn bọn tôi thì cho vài chén rượu, mọi người quây quần ăn uống vui vẻ, thế là quá tuyệt vời!”
Hồ Phong đi tới vỗ vai hiệu trưởng, thân thiết đáp lời: “Họ nói đúng đấy, bác không phải mang ơn bọn cháu làm gì, bọn cháu đều là vì muốn mấy đứa nhỏ có điều kiện học tập tốt hơn thôi.” Anh ta nói: “Người bác thực sự nên cảm ơn ấy...”
Hồ Phong đưa mắt nhìn sang ba người Hiểu Khanh, Lý Thăng và Lâm Tuyền đang gỡ từng món đồ dọn vào trong lớp học: “...là ba người họ. Bọn cháu đi tình nguyện thì cũng chỉ đến đây một ngày, còn họ bỏ cuộc sống ở quê nhà để lên tận nơi xa xôi này làm công tác dạy học, có bao nhiêu người dám làm điều đấy chứ?”
Các bác trong đoàn gật đầu đồng tình: “Phong nói đúng đấy.”
“Người trẻ tuổi như bọn họ rất hiếm.”
Hiệu trưởng gật đầu, giọng khàn đi: “Đúng...đúng vậy.”
Hồ Phong cười hiền: “Bác xem bác này, còn gì là dáng vẻ nhà giáo vĩ đại nữa?”
“Cậu cứ đùa tôi.” Hiệu trưởng gượng cười: “Tôi đã bao giờ vĩ đại đâu.”
“Chú không nhận thì đành vậy thôi, nhưng bữa cơm là phải có đấy!” Một người đàn ông nói.
“Được! Được! Tôi sẽ không làm mọi người thất vọng!”
Hiệu trưởng lật đật chạy vào bếp, mọi người bật cười, sau đó tản ra cùng giúp gỡ những thùng đồ tình nguyện.