Đông Của Tôi

Chương 12: Chương 12




Nhậm Đông Nghê mím môi, sau một phút bối rối anh liền không hiểu được mình cứ nhìn Lâm Tuyền làm gì, vì thế nhanh chóng quay đầu đi.

Lâm Tuyền không chú ý tới động tác nhỏ đó, chân giẫm lên mặt sỏi cứng cáp, tạo thành chuỗi âm thanh giòn tan vang vảng trong tâm trí ai đó.

Trăng hôm nay sáng hơn mọi khi, sáng như chưa bao giờ được sáng.

Lâm Tuyền ngồi xuống, đống sỏi giữa hai người gồ lên, khoảng cách chỉ bằng hai bàn chân. Không hiểu sao, đầu óc Nhậm Đông Nghê rối như tơ vò, cảm giác chột dạ không khác gì ngày trước nghịch ngợm bị người lớn bắt gặp.

Anh nắm chặt ngón tay.

“Ban nãy anh làm thế nào thế? Đặt ngón trỏ đúng không?” Lâm Tuyền rũ mắt, nhớ lại động tác ban nãy của Nhậm Đông Nghê, đưa ngón trỏ đặt xuống dòng nước.

Hơi mát ôm lấy ngón tay cô, xen kẽ qua từng đường vân đệm tay mà đánh vào xúc giác, dường như dòng chảy có ý thức riêng của nó mà tuôn trào mãnh liệt hơn. Ban đầu có thể rất hiền, nhưng chỉ cần ai đó đụng đến là sẽ như con nhím xù gai phản kháng gay gắt. Sức nước đẩy ngón tay cô, Lâm Tuyền nhấc lên, dòng nước lại trở về với dáng vẻ mềm mại, nhu mì hiền dịu.

Cô bất giác cong môi cười.

“Thú vị thật.”

Lâm Tuyền quay sang, nói: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy.”

“Hả?” Nhậm Đông Nghê chậm chạp phản ứng.

“Anh cũng có lúc buồn bã ngồi một chỗ à?” Cô tốt bụng nhắc lại.

Anh hạ mắt, hàng mi nặng trĩu bị ánh trăng bạc đè xuống: “Tôi không buồn.”

“...chỉ là...”

Anh không nghĩ ra được từ để nói.

“Trăn trở?” Cô hỏi.

Nhậm Đông Nghê lắc đầu.

“Đắn đo?”

“...” Lắc đầu.

“Căng thẳng?”

“...” Lắc đầu.

“Vốn từ của tôi hạn hẹp lắm, tôi chịu rồi.” Lâm Tuyền phất cờ trắng đầu hàng.

Cô lại giơ tay chạm xuống dòng nước.

“Không buồn, chỉ tự nhiên muốn ra đây ngồi thôi.” Anh giải thích.

“Thế thì có một từ thích hợp đấy.” Lâm Tuyền cong môi, nheo mắt nhìn anh: “Rỗi hơi.”

“...”

Nhậm Đông Nghê ngoảnh mặt.

“Chuyện xảy ra giữa anh và em gái anh không làm hoà sao? Hôm qua cô bé vừa ngủ vừa đạp tôi, tôi ngủ không ngon gì cả.” Lâm Tuyền nói, hai tay chống ra sau lưng, trọng tâm ngả về sau.

“Xin lỗi.” Anh hắng giọng: “Hôm nay tôi sẽ bảo Diệp về, không làm phiền mọi người nữa.”

“Cô bé chịu về sao?” Cô thản nhiên hỏi.

“...”

Nhậm Đông Nghê không đáp, chứng tỏ anh cũng rất mơ hồ đối với câu trả lời.

Nếu bình thường chỉ cần anh nói một Diệp sẽ không bao giờ làm hai, nhưng hiện tại giữa hai anh em đang căng thẳng, không ai chịu xuống nước nhường ai, càng ương ngạnh chỉ sợ sợi dây đã kéo căng sẽ có ngày đứt.

Nhậm Đông Nghê rất bực bội trong lòng. Cái cảm giác dồn nén đã khiến anh không mấy dễ chịu, tới khi đến giờ anh nhận ra, không biết giải quyết rắc rối thế nào mới là chuyện đáng phiền não.

“Bố mẹ tôi rất nghiêm khắc.” Lâm Tuyền đột nhiên kể.

Nhậm Đông Nghê nghiêng đầu nhìn.

Lâm Tuyền ngửa cổ, ánh mắt đón lấy vầng trăng, con ngươi cô lấp lánh màu bạc như bụng cá quẫy nước nhô lên khỏi mặt sông.

Cô đăm chiêu hồi tưởng: “Từ bé đến lớn tôi sống trong sự kiểm soát của họ, nếu làm gì sai, chắc chắn họ sẽ quát tôi.”

“Nặng lắm thì là đánh.”

“Tôi không dám bật lại, chỉ biết nhịn.”

“Rồi anh biết chuyện gì xảy ra không?”

Lâm Tuyền cong mắt nhìn vầng trăng, đôi môi mấp máy hỏi.

Nhậm Đông Nghê không lên tiếng, sự im lặng thay cho câu trả lời của anh.

“Năm mười sáu tuổi, tôi bỏ nhà đi một hôm, tới lúc về thì tôi không còn nhà nữa rồi.”

Anh sửng sốt: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Lâm Tuyền bật cười: “Có lẽ là bố mẹ tôi vì tôi bỏ nhà đi mà tức quá, đầu bốc hoả phun ra lửa thiêu rụi căn nhà chăng?”

“...”

Nhậm Đông Nghê nhìn Lâm Tuyền chăm chú, kĩ đến mức như thể đang bới móc xem nụ cười của cô có bao nhiêu giả dối.

Nhưng nó quá thật.

Tựa như đối với cô, nó mãi mãi là một câu chuyện khôi hài.

Lúc đó, Nhậm Đông Nghê nhận ra thực ra Lâm Tuyền rất phức tạp.

Cô khiến người khác phải cảnh giác.

“Dù sao thì, anh biết bài học tôi rút ra được sau từng đấy năm là gì không?”

Lâm Tuyền thò tay sờ túi quần, lôi ra một bao thuốc.

Nhậm Đông Nghê dõi theo từng động tác của cô như bị mê hoặc, từ rút điếu thuốc đến khi đôi môi căng mọng ngậm lấy đầu lọc, một đốm lửa như thổi bay màn đêm tối mịt loé lên, hun cháy đầu thuốc. Hương lá thuốc lá cháy nồng đậm trong không khí, bất giác bao trùm lên mùi vị trong lành nguyên sơ của cảnh vật.

Trong đầu Nhậm Đông Nghê loé lên suy nghĩ.

Giáo viên hút thuốc lá

...rất xấu.

Cô nói ra đáp án: “Không nên bỏ nhà đi, không ngoan.”

“...”

Cuộc đối thoại rơi vào trầm tư.

Khói thuốc tản rộng khiến Nhậm Đông Nghê khó thở, anh cau mày rất nhẹ, không hiểu vì sao mọi người đều muốn hút thứ này để giải toả căng thẳng.

“Cô nói với tôi cái này làm gì?” Cổ họng anh khô khốc, âm thanh cũng vì thế mà thanh nhẹ.

“Kể chuyện thôi, tôi cũng rỗi hơi mà.” Lâm Tuyền nhún vai.

Cô chớp mắt, hướng ánh nhìn xuống mặt sông đang phản chiếu bóng của hai người, tự hỏi vì sao bóng lưng vững vàng kia của Nhậm Đông Nghê có thể hoá mềm đến vậy. Có lẽ vì đó chỉ là hình ảnh chiếu lại, có lẽ đó chỉ là ảo tưởng.

Sự thật thì anh rất “cứng” mà.

“Anh thì sao? Có chuyện gì để kể không?”

Nhậm Đông Nghê lắc đầu.

“Không muốn hiểu nhau hơn à?”

Anh khó hiểu nhìn cô.

Lâm Tuyền theo bản năng không nhịn được cười: “Trừ phi tôi không bị ai đó trên này bắt cóc thì anh với tôi còn gặp nhau nhiều mà, hiểu nhau thêm một chút cũng không mất gì, đằng nào cũng là hàng xóm.”

“Cô sẽ rời khỏi nơi này sớm thôi.” Nhậm Đông Nghê đáp lại.

Cô đùa giỡn: “Anh là nhà tiên tri à?”

“Không phải, nhưng mọi người đều thế.”

Lâm Tuyền rất tò mò: “Vậy anh có thế không?”

“...”

Nhậm Đông Nghê nghe tiếng gió ngân cao rồi hạ xuống, núi rừng từ chỗ huyền ảo trở về lại dáng vẻ cứng ngắc quen thuộc, hằn một vết sâu trong kí ức suốt quãng trưởng thành của anh, vừa quen mà cũng vừa lạ.

Có cái gì đó chợt sống dậy.

Như một chiếc rương luôn khoá chặt đột nhiên mở ra, mang theo rất nhiều bí mật, tâm tư sâu kín đào thoát ra ngoài.

Lần đầu tiên Nhậm Đông Nghê ý thức được mong muốn của bản thân mình, rõ ràng trước kia anh chưa hề nhận ra.

“Nếu có thể, tôi sẽ thế.” Anh không biết đang trả lời Lâm Tuyền hay trả lời chính mình nữa.

“...”

Lâm Tuyền dập điếu thuốc, phủi tay đứng dậy.

Nhậm Đông Nghê ngạc nhiên quan sát, cô vươn hai vai, bàn tay gần như chạm lấy vầng trăng treo trên đầu.

“Tôi chưa muốn rời khỏi đây vội, dù sao không khí trong lành tuyệt hơn khói bụi thành phố.” Cô mỉm cười, hai mắt mê ly.

“...còn có anh nữa.”

Nhậm Đông Nghê mù mờ không hiểu: “Ý cô là sao?”

Thế nhưng Lâm Tuyền chỉ cười mà không nói gì. Cô xoay người, nhấc chân men theo con đường mòn đi lên trên nhà, bỏ lại anh và bờ suối ở sau lưng.

Tới khi bóng dáng mảnh mai của cô khuất sau rặng cây, Nhậm Đông Nghê định thần lại, anh thả bàn tay nắm chặt từ đầu đến giờ của mình ra, một điếu thuốc lăn lóc rơi từ trong lòng bàn tay anh ra ngoài.

Nhậm Đông Nghê nhìn điếu thuốc bị anh bóp nát rơi trên mặt đất, cảm giác như mọi uất ức đè nén gần như không còn nặng nề nữa.

Rất kì diệu.

...

Tờ mờ sáng hôm sau, trời đổ mưa rào, nước cuồn cuộn từ trên cao đổ xuống, xối đi lớp đất đỏ bụi bặm ầm ầm như xả lũ.

Lâm Tuyền tỉnh giấc vì tấm tôn chặn cửa sổ bị gió thổi đập vào mặt tường, va thành quãng vang đinh tai thức óc không thể ngủ nổi. Trần nhà rầm rầm tiếng mưa đổ, nước mưa róc rách chảy qua mái hiên.

Hiểu Khanh đang trùm kín chăn ngủ ngon lành, Lâm Tuyền rời giường, phát hiện chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ bị mưa hắt ướt mất một nửa.

Balo của cô và Hiểu Khanh ướt nhẹp.

Lâm Tuyền vội chuyển đồ ra chỗ khác, nhìn mới biết dây nilon buộc cửa sổ bị đứt, bảo sao tấm tôn cứ bị thổi đập vào tường như ngựa đứt cương.

“Chị Tuyền, chị đóng cửa sổ vào được không? Ồn quá.” Hiểu Khanh nửa tỉnh nửa mê nói, xoay người trùm kín chăn ngủ tiếp.

Lâm Tuyền mở cửa, gió lạnh lập tức ủa vào như vũ bão, tóc cô bị thổi cho bay.

Mưa rất lớn, đến cả nhánh cây quế trong vườn của Nhậm Đông Nghê cũng chao nghiêng, lá cây với bụi bay mịt mù. Trời âm u đen kịt, cảm tưởng như úp cả chiếc chảo sâu lòng lên, ngoài sấm chớp loé sáng thì cảnh vật đều rất mông lung.

Lan can ướt sũng toàn nước mưa, Lâm Tuyền mon men đi sát bờ tường để vào bếp tìm dây nilon, đúng lúc thấy Lý Thăng đội mũ cối, ống quần xắn lên đầu gối, cầm đèn pin chạy rượt từ ngoài vào sân.

“Chị dậy rồi à?” Lý Thăng bất ngờ.

“Trời chưa sáng mà cậu đã đi đâu thế?”

Tóc tai Lý Thăng ướt rượt, bộ đồ trên người cậu cũng chả khá hơn là bao.

Lý Thăng cởi đôi ủng đi mưa ra, thở hổn hển đứt hơi: “Em đi cùng bác Dậu xuống nhà trưởng bản. Hôm qua dự báo thời tiết nói có mưa nên trưởng bản nói với bác Dậu rồi lọ mọ ra vườn lúc nửa đêm để chăng bạt, ai ngờ sáng sớm vẫn chưa quay lại mà trời mưa to lắm, nước ngập cả vào trong nhà rồi. Em đang ngủ thì bác Dậu lay em dậy nói đi cùng bác, bọn em đi tìm trưởng bản mà chả tìm được ông ấy, đang sợ ông ấy bị kẹt ở đâu đó.”

“Bây giờ bác Dậu đâu?” Cô hỏi.

“Vẫn đang đi tìm cùng mấy người khác. Bác bảo em về trước không sợ lát nữa trời sáng mưa càng to, lại thêm người mất tích.”

Lâm Tuyền nói: “Mọi người đi lâu chưa?”

“Em không để ý đồng hồ, chắc cũng được gần một tiếng rồi.” Lý Thăng mệt bở hơi tai, dùng mu bàn tay quệt đi giọt nước lấm lem trên cổ: “Bên dưới đường mòn ngập dữ lắm, nước lên đến bắp chân, trước khi về em chạy lên trường xem tình hình, may mà trường vẫn không sao.”

Trong lòng Lâm Tuyền đột nhiên nổi lên dự cảm không lành.

“Chị với Khanh đừng đi đâu cả nhé, nguy hiểm lắm. Nãy em với anh Đông Nghê nhà bên cạnh đi tìm trưởng bản, có một cành cây gãy bị đổ, suýt nữa đập vào đầu cả hai, may mà anh ấy kéo em tránh đi kịp.” Lý Thăng dặn dò.

Lâm Tuyền không biết mải mê suy nghĩ gì, Lý Thăng nói xong mất một lúc mới phản ứng lại, gật đầu nói “Ừ” rồi tiếp tục dõi theo màn mưa cuồn cuộn như đám đông giận dữ đang dồn hết nội lực để đánh bại kẻ địch.

Khoảnh khắc ấy, cô ngộ ra một thứ.

Nếu không thể tìm thấy trưởng bản trong trời mưa lũ, vậy thì mọi thứ sẽ bị chôn vùi thật sâu xuống lòng đất.

Một là có hi vọng, hai là mất tất cả.

Bầu trời gần như đổ sập xuống trước mắt hai người, Lâm Tuyền bị gió thổi cho rét run.

Lý Thăng chạy vào phòng thay bộ quần áo khác rồi run cầm cập đi ra, lúc mở cửa bỗng thấy lan can không có một bóng người.

Cậu ta hoảng hốt gọi “Chị Tuyền!”, đến khi nhìn xuống dưới chân mới thấy đôi ủng đi mưa và đèn pin ban nãy mình dùng đã mất tăm hơi, trong màn mưa chẳng thể tìm thấy Lâm Tuyền đâu nữa.

“Khốn khiếp!” Lý Thăng vò đầu bứt tai rủa thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.