Mười hai giờ trưa, nắng gắt đổ xuống đồng áng, các ruộng lúa xanh ngắt tựa như thảm cỏ hứng lấy nắng. Trong làn mây mờ, những dãy núi thoắt ẩn thoắt hiện uốn lượn tựa sóng biển, quả đồi trong tầm nhìn gần phủ kín một màu xanh thẫm già dặn, không có dấu hiện xói món hay khai thác, tất cả đều là một mảng nguyên sơ hoang dã chưa hề bị vấy bẩn.
Cả đường chỉ có một chiếc xe, càng đi lên cao càng thấy được núi non hùng vĩ mênh mông, ngôi nhà ngói đỏ dưới đồng bằng chỉ còn là dấu chấm rất nhỏ.
Gặp mây, gặp rừng, thiên nhiên phía Bắc luôn khiến người ta rung động đến mê muội.
Xuân tới, mộc miên bung nở sắc đỏ, cánh hoa như đốm lửa nóng hổi rơi lả tả trên mặt đường.
Cửa kính xe hạ xuống một nửa, gió mát ùa vào, tràn ngập trong khoang. Tóc cô gái đội mũ ngồi cạnh cửa bị gió thổi đến bay loạn xạ, sợi tóc đen mềm phóng khoáng duỗi mình.
Bản nhạc cũ kĩ từ năm bao nhiêu đang phát trên đài, người tài xế vừa lái xe vừa lẩm bẩm hát theo nhịp. Ghế lái phụ có một người con trai đang xem bản đồ, hai cô gái ngồi đằng sau một người ngủ, một người chơi điện thoại.
“Anh Bằng, hết con đèo này thì đi thế nào?” Chàng trai tên Lý Thăng cất tiếng, da ngăm, trẻ tuổi, khẩu âm miền Nam hơi nặng.
Anh Bằng là tài xế, ngâm nga đáp: “Không xem được bản đồ thì thôi, hết đèo là đến thị trấn, đến lúc đó hỏi đường vào bản là được.”
Lý Thăng gật đầu, ngại ngùng cười, gập bàn đồ lại cất đi.
“Trời ơi sóng yếu quá, điện thoại tôi không gửi tin nhắn được.” Hiểu Khanh là cô gái cầm điện thoại nãy giờ, rầu rĩ đưa máy lên vẫy vẫy muốn bắt sóng.
Anh Bằng cười khà khà: “Tốt nhất cô nên thích nghi sớm đi, trên đây muốn có sóng khó lắm.”
“Thế thì liên lạc với gia đình kiểu gì bây giờ...?” Hiểu Khanh bị câu nói của anh Bằng doạ, phụng phịu hỏi.
Lý Thăng quay xuống an ủi: “Đang trên đèo mà, chắc xuống thị trấn là có sóng rồi, cậu đừng lo.”
Hiểu Khanh nghe Lý Thăng nói xong, buồn rầu đến nỗi mặt xị ra, đành bật trò chơi trong máy lên nghịch.
“Ở đây không giống với thành phố đâu, cái gì cũng bất tiện, được cái là con người chất phác hiền hoà. Các cô cậu đồng ý lên đây làm giáo viên tình nguyện chắc chính quyền vui lắm, tôi nghe nói trên bản Tam Lục mấy năm nay thiếu giáo viên nên bọn trẻ không đến trường nữa, sáu, bảy tuổi đã đi làm công rồi, làm gì biết chữ.” Anh Bằng đánh tay lái ở khúc cua, mọi người theo quán tính nghiêng về bên trái.
Lý Thăng tiếp lời: “Anh có quen ai ở đó không?”
“Không.” Anh Bằng lắc đầu: “Lần nào tôi tới đây cũng chỉ đến thị trấn là hết, đến đưa hàng chứ đâu kịp làm quen với ai. Nhưng chắc vẫn có người trên bản xuống buôn bán, bằng không ở nơi hẻo lánh kia bọn họ đào đâu ra tiền mà sống.”
“Ồ.” Lý Thăng đáp.
“Đi từ sáng giờ chắc mệt rồi, tí nữa xuống trấn chúng ta dừng tạm ở đâu đó ăn nhé, muộn quá là các cô cậu không có gì để ăn đâu.”
Hiểu Khanh ngước lên khỏi màn hình, rướn người hỏi: “Trên này có món gì ngon không nhỉ?”
Anh Bằng trả lời: “Chỉ có bún, mì đơn giản thôi. Dân chỗ này chả bao giờ ăn hàng cũng không có đặc sản, cô muốn lên đây ăn ngon thì không được rồi.”
Mặt Hiểu Khanh lộ rõ vẻ thất vọng, gật đầu biết rồi cắm đầu chơi trò chơi tiếp.
Lý Thăng vừa nhìn con đường phía trước vừa nói chuyện với anh Bằng, thi thoảng hợp ý nhau sẽ cùng phá lên cười, âm thanh hơi lớn khiến cô gái đang ngủ ở đằng sau cựa mình tỉnh giấc.
Lâm Tuyền mở mắt, phản ứng đầu tiên là nhìn ra bên ngoài, xe đang đi xuống đèo.
Vì ngủ không thoái mái nên sống cổ cô đau nhắc, Lâm Tuyền đưa tay xoa nhẹ sau gáy, nâng người ngồi thẳng dậy. Lúc chỉnh lại tư thế cô hơi cúi xuống, vạt áo khoác ngoài nghiêng một cái, lộ ra chiếc áo ba lỗ đen tuyền cùng mảng da thịt trắng bóng bên trong.
Đằng sau phát ra tiếng động, Lý Thăng liền quay đầu lại, vừa vặn đúng lúc Lâm Tuyền ngẩng lên, tầm mắt hai người giao nhau, dưới mũ cô là con ngươi đen láy lãnh đạm, trong đến nỗi phản quang được hình ảnh mà cô đang thấy.
Lý Thăng thoáng có chút bối rối, chỉ biết ngơ ngẩn nở nụ cười thì Lâm Tuyền đã nheo mắt nhìn ra ngoài cửa kính.
Lý Thăng lập tức hoàn hồn, lịch sự hỏi: “Chị tỉnh rồi à? Chúng ta sắp đến thị trấn rồi, xong sẽ đi ăn trưa.”
Lâm Tuyền gật đầu: “Ừ.”
Hiểu Khanh biết cô tỉnh, nhanh chóng trườn người sang: “Chị Tuyền, điện thoại của chị có bắt được sóng không?”
Lâm Tuyền mò vào túi quần lấy điện thoại ra, mở lên, trên cùng thể hiện có một vạch sóng yếu ớt. Cô giơ máy cho Hiểu Khanh xem, cô ấy liền reo: “Bắt được này! Cho em mượn nhắn một cái tin cho mẹ được không?”
Cô vứt điện thoại luôn cho Hiểu Khanh, chẳng nói gì.
Hiểu Khanh nhận lấy điện thoại của Lâm Tuyền thì cười toét cả miệng, y hệt một đứa trẻ được người ta cho kẹo vui tới nỗi không giấu diếm được cảm xúc.
Lâm Tuyền không để ý tới cô ấy, quay sang hỏi anh Bằng: “Còn bao xa thì mới đến bản hả anh?”
Anh Bằng vẫn còn vẻ thoải mái ban nãy lúc nói chuyện với Lý Thăng, trả lời cô: “Xuống tới trấn thì tôi nghĩ còn khoảng mười cây, hỏi dân địa phương mới biết chắc được.”
Lý Thăng bên cạnh gật đầu, nói lại cho Lâm Tuyền biết rằng anh Bằng chưa từng vào bản Tam Lục, không biết rõ đường cụ thể.
“Ừ.” Cô đáp gọn.
“Chị Tuyền! Chị có tin nhắn mới này!” Hiểu Khanh nhắn tin xong thì ngoan ngoãn trả lại điện thoại cho cô.
Ánh mắt Lý Thăng động đậy, Lâm Tuyền không nhìn cậu ta, cầm điện thoại của mình xem tin nhắn mới.
Sầm Nghị: Đến chưa?
Tin nhắn trước đó cô báo chuẩn bị lên xe khởi hành, thời gian là ba tiếng trước, lúc ấy Sầm Nghị không trả lời.
Lâm Tuyền: Sắp.
Sóng yếu, tin nhắn quay chầm chập mãi chưa gửi đi được.
Lâm Tuyền để mặc kệ nó đấy, tắt điện thoại cất vào túi, lại nghiêng người ngồi nhìn phong cảnh lần lượt vượt qua.
...
Gần nửa tiếng sau, bọn họ đến thị trấn.
Giữa con đường đất đỏ mù mịt chỉ lác đác một vài hàng quán nhỏ nhoi, xe máy dựng vất vưởng hai bên lề đường, chó mèo đuổi nhau dưới gốc cây, trong các quán nước thỉnh thoảng vọng ra tiếng cười đùa của mấy người thanh niên. Băng rôn, khẩu hiệu của thị trấn không biết đã treo từ bao lâu mà bợt bạt không thấy nổi chữ, lồng đèn giao thông chăng kín bụi, mờ đến độ ánh đèn phát ra rất yếu ớt.
Không có nhà cao tầng, không có đất chật người đông, những ngôi nhà bé nhỏ núp mình dưới bóng râm, trong nhà tối như ban đêm.
Trong lúc lơ đãng, Lâm Tuyền quay đầu thấy một đứa bé đang nghịch bông lau ngoài đường, làn da đen nhẻm khiến nụ cười thêm sáng ngời, đôi mắt thơ ngây trong trắng. Cảm giác có người nhìn mình, thằng bé ngẩng lên, đụng phải ánh mắt đen sẫm của Lâm Tuyền liền thu ngay nụ cười lại, dè chừng nắm chặt lấy thân lau, hoa lau trắng nghiêng theo chiều gió mà xe ô tô tạt qua.
Đi qua rồi, đứa bé đấy vẫn nhìn theo bên cửa kính mở.
Anh Bằng dừng xe trước một hàng mì, mặt bằng rất nhỏ, ngoài gian nấu ăn ra chỉ đủ kê hai bộ bàn ghế mục gỗ.
“Còn đồ ăn không bà ơi?” Anh Bằng nói vọng ra.
Bà chủ ngẩng lên, ngữ âm địa phương đặc sệt: “Mấy bát?”
“Bốn!”
“Vào đi.”
Đến thị trấn là có sóng, Hiểu Khanh vừa tót xuống xe đã ôm khư khư lấy điện thoại. Túi quần Lâm Tuyền rung lên một cái, cô lấy di động ra, hệ thống báo tin nhắn ban nãy đã gửi thành công.
Tin vừa đi, Sầm Nghị hồi âm lại rất nhanh: Về sau có chuyện gì gấp nhớ báo với hiệu trưởng, trong đó thiếu thốn gì bảo anh gửi vào.
Lâm Tuyền nhếch môi cười nhạt, nhắn lại: Gửi anh vào được không?
Sầm Nghị: Không.
Lâm Tuyền: Nhạt nhẽo.
Sầm Nghị không nhắn nữa, Lâm Tuyền cũng lười dây dưa, cất điện thoại bước vào trong quán.
Anh Bằng và Lý Thăng đã ngồi xuống cái bàn cạnh cửa ra vào, Lý Thăng thấy cô vào thì niềm nở kéo chiếc ghế bên cạnh mình: “Chị Tuyền, ngồi đây đi.“.
Lâm Tuyền sải bước đến chỗ cậu ta, ngồi xuống cái ghế bé tí tẹo.
Mùi nước hầm xương chỗ bà chủ rất thơm, thêm chút hành phi, hương thơm đủ làm người ta đói bụng.
Bốn bức tường trong quán dính đầy vết dầu mỡ chuyển màu đen sì, mặt sàn loang lổ gạch vỡ, ruồi muỗi bay lung tung.
Lý Thăng rút đũa và thìa trong ống ra, cầm khăn lau một lượt thật sạch rồi phát cho mỗi người.
Còn một chỗ trống bên cạnh anh Bằng, Lý Thăng ngó đầu ra ngoài: “Sao Khanh chưa vào nhỉ?”
“Đây vào đây!” Hiểu Khanh chạy vọt vào, hào hứng kéo ghế ngồi xuống, môi tủm tỉm cười.
“Vui quá thế?” Anh Bằng trêu chọc.
“Không có gì ạ.” Hiểu Khanh lắc đầu, dù không nói nhưng nụ cười càng thêm lớn.
Bốn bát mỳ nhanh chóng được bê ra, mì thủ công do chính bà chủ tự làm, trong tô có đến mười miếng thịt chân giò, hành và rau mùi hoà với nước sườn thơm phức.
Mọi người đã quá đói nên không bận tâm đến gì nữa, nhanh nhẹn cúi đầu ăn.
...
Bà chủ bắt đầu dọn dép quán chuẩn bị đóng cửa, ngoài đường vắng tanh vắng ngắt, mấy con mèo từ đâu đứng ngoài xin ăn.
Sức đàn ông lớn, anh Bằng thoắng một cái đã ăn hết cả tô mì, thoải mái “Ợ” một cái. Lý Thăng là người thứ hai ăn xong, vừa lấy giấy lau mồm thì Lâm Tuyền cũng bỏ đũa xuống.
“Chị ăn nhanh nhỉ?” Lý Thăng đưa cô tờ giấy ăn.
“Đói.” Lâm Tuyền đáp, không khách sáo nhận tờ giấy của cậu ta.
Nhìn sang bên kia, bát của Hiểu Khanh mới vơi được một nửa.
Thấy mọi người ăn nhanh quá, cô ấy mếu máo: “Mọi người hùa vào bắt nạt em.”
Anh Bằng bật cười: “Cô cứ ăn đi, vẫn còn sớm mà.”, rồi nói: “Cô cậu ngồi đây, chờ tôi ra ngoài hỏi đường lên bản đã nhé.”
Anh Bằng chuẩn bị đứng dậy, Lâm Tuyền cũng đứng lên theo: “Tôi đi với anh. Ban nãy tôi thấy có tiệm tạp hoá, tranh thủ mua ít đồ.”
“Đi nào.”
Anh Bằng và Lâm Tuyền ra ngoài, Lý Thăng ở lại với Hiểu Khanh.
Ngoài trời nắng chang chang, anh Bằng thấy quán nước đối diện có mấy chàng trai đang tụ tập đánh bài liền bảo chạy qua đó, Lâm Tuyền gật đầu, nói mình qua tiệm tạp hoá.
Từ bên này đường sang bên kia chỉ chạy vài bước chân là tới, thị trấn không lớn, nhỏ bé như nằm gọn trong lòng bàn tay.
Lâm Tuyền đi bộ đến tiệm tạp hoá cách đó hai trăm mét.
Ngoài đồ vệ sinh cá nhân thì tiệm chỉ bán vài đồ tạp nham khác, trông tiệm là một cô bé mười mấy tuổi buộc tóc đuôi ngựa đang học bài, thấy có khách vào ngoan ngoãn tiếp đón: “Chị... mua gì ạ?”
Có lẽ nhận thấy Lâm Tuyền là người vùng khác, cô bé không nói giọng địa phương mà cố lái giọng phổ thông của miền Bắc, nghe ngọng.
“Ba bịch băng vệ sinh.” Cô đứng trước quầy, vành mũ lưỡi trai che khuất mắt, chỉ lộ chiếc cằm và đôi môi đỏ mọng.
Cô bé chạy đến mở tủ lấy băng vệ sinh, Lâm Tuyền lại nói tiếp: “Hai bao thuốc lá nữa.”
“Dạ.”
Lấy hết đồ xong, cô bé bày ra trước mặt Lâm Tuyền, cô nhận ra thuốc lá ở đây là loại cũ đã biến mất trên thị trường từ vài năm trước.
Ở thành phố muốn tìm không có, vậy mà đến đây lại thấy.
“Chỉ còn loại thuốc này à?” Cô hỏi.
“Vâng ạ.” Cô bé sợ Lâm Tuyền chê, vội bồi thêm: “Ở chỗ này đây là loại thuốc được ưa chuộng nhất đó ạ.”
“Tính tiền đi.” Cô không hỏi thêm gì.
Cô bé đếm đồ bỏ vào túi, băng vệ sinh nhét hết vào túi đen, hai bao thuốc bỏ vào túi trắng, hai tay đưa cô: “Bảy mươi ạ.”
Lâm Tuyền rút tiền ra trả, nhận lấy đồ.
Cô bé cẩn thận bỏ tiền vào hộp sắt, Lâm Tuyền chưa rời đi vội, nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Em biết đường vào bản Tam Lục không?”
Cô bé gật đầu: “Nhiều đường lắm chị ạ, bình thường hay đi theo lối mòn qua rừng, ô tô thì đi qua đèo Lập Tuyên.”
“Đèo Lập Tuyên ở chỗ nào?”
Cô bé nghe xong thì gãi đầu gãi tai, hiển nhiên là không biết.
Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe vù vù, mắt cô bé vừa liếc qua liền sáng lên, reo: “Anh trai em biết, để em bảo anh ấy chỉ đường cho chị!”
Cô bé mở vách ngăn chạy ra ngoài, Lâm Tuyền nhìn theo hướng cô bé chạy, quay ra ngoài cửa, bắt gặp bóng dáng thật cao lớn màu đen đứng quay lưng lại với cô, ngay cạnh là xe ba gác chất đầy rau củ quả.
Tầm mắt cô ngưng lại chút.
Bóng lưng ấy phải nói thế nào nhỉ?
Rất thẳng, rất cường tráng, mạnh mẽ, “cứng“.