Trong sân trường đã hửng nắng ấm, tiếng giảng bài nhẹ nhàng truyền ra từ trong lớp học, rặng cây đằng sau trường khẽ đong đưa.
Lâm Tuyền vòng ra sau bếp, hiệu trưởng đang nấu bữa trưa cho lũ trẻ, nồi cơm trên đống lửa cháy bốc khói nghi ngút.
Rau tươi còn đọng nước nằm yên trong rổ, nồi nước luộc thịt ùng ục sôi, mùi thơm của gia vị dậy lên, hiệu trưởng ngồi xổm dưới sàn xắt nhỏ khoai tây.
Thấy có tiếng bước chân, ông ngẩng đầu lên, gặp Lâm Tuyền đang đứng ngoài cửa nhìn.
Hiệu trưởng dừng động tác, nở nụ cười ôn hoà hỏi thăm: “Tiết học đầu tiên thế nào? Không vất vả chứ?”
Cô lắc đầu, nhấc chân đi vào căn bếp nhỏ hẹp: “Khá tốt.”
Ông gật gù, nụ cười giữ nguyên bên môi: “Thế là tốt rồi. Bọn trẻ ở đây ngoan lắm, chẳng bao giờ quậy phá đâu.”
Khoai tây đang ngâm bắt đầu ra tinh bột, biến bát nước từ trong suốt thành trắng đục, hiệu trưởng xắt nốt chỗ khoai còn lại rồi bỏ hết vào bát nước, cả bát đầy ú ụ. Củi khô chỗ xó bếp hừng hực cháy, khói bốc lên phả hết vào trần nhà.
Lâm Tuyền bắt tay vào giúp hiệu trưởng một số việc, ông đưa cô mấy củ cà rốt, cô cầm dao thái thành từng lát nhỏ, cũng ngồi xổm xuống y hệt ông ban nãy, sau đó lại rửa rau, đảo cơm.
Không hiểu lớp học có gì thú vị mà các em học sinh bỗng nổ một tràng vỗ tay, rầm rầm truyền đến căn bếp.
Hiệu trưởng bỏ thêm củi vào đống lửa, nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm dậy thì bật cười một tiếng, trong con ngươi đen sẫm tràn ngập niềm vui dịu dàng.
Lâm Tuyền bỏ rổ cà rốt lên bàn, vừa lúc quay ra thì thấy nụ cười của hiệu trưởng lấp lánh bên ánh lửa, ngón tay cô ngứa ngáy, muốn lôi điện thoại ra chụp một tấm.
Nhưng cô nhịn lại.
Hiệu trưởng cầm kẹp sắt gắp củi, ngọn lửa như hàng trăm cánh tay vươn ra ôm trọn lấy chiếc nồi, nhiệt lượng nóng rực toả ra xung quanh.
Lâm Tuyền nhìn ông, tự dưng cất tiếng hỏi: “Sau khi học hết tiểu học ở đây thì học sinh sẽ làm gì?”
Hiệu trưởng ngẩng đầu, Lâm Tuyền đang quan sát ông, ông hạ mắt, trong đôi con ngươi chỉ toàn ánh cam. Ông đáp: “Trấn bên dưới có trường cấp hai, nếu chúng muốn học tiếp thì phải xuống trấn, hết cấp hai thì nghĩ đến chuyện vào thành phố học cấp ba.”
“Đã có ai học cấp ba chưa?”
“Từng có một.” Ông ngập ngừng: “...sau đó thì cũng bỏ khi học hết lớp mười.”
“Cấp hai thì sao?”
Ông lắc đầu: “Chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Lâm Tuyền không nói gì nữa.
Hiệu trưởng bỏ kẹp sắt xuống, đứng dậy cầm đũa vớt miếng thịt luộc từ trong nồi ra, lại cầm rau thả vào nấu chung với nước thịt. Thịt để trên bàn cho nguội, hiệu trưởng lấy đá mài mài con dao, thái miếng thịt thành từng lát nhỏ.
Ông cúi người, bàn tay toàn vết chai sạn giữ lấy miếng thịt, tay kia giữ dao.
“Hôm qua tối muộn tôi thấy cô sang nhà Đông Nghê, cần phải mua cái gì à?” Ông cất tiếng.
Cô không buồn nâng mi mắt, cầm muôi đảo cơm, hạt cơm trắng dẻo sáng bóng: “Lúc đi quên mất mang nên nhờ anh ấy mua.”
“À.” Ông gật đầu: “Chính ra hai người bằng tuổi nhau thì phải. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu ấy sinh tháng tám.”
Kém cô hai tháng.
Trong đầu Lâm Tuyền đột ngột hiện lên hình ảnh tối hôm qua.
Trời mưa, quần áo anh ướt nhẹp, đường nét cứng rắn trên người thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh nến lờ mờ. Gương mặt dầm mưa dãi nắng mang theo phong vị trưởng thành rất riêng biệt, đôi mắt đen sâu hoắm, tựa như con thú săn mồi đầy nguy hiểm.
Cực kì gợi cảm.
Lâm Tuyền chớp mắt, hình ảnh đó liền tan vào hư không.
Rõ ràng đang là ban ngày, thế mà vẫn có thể mộng xuân.
...
Mười một giờ là thời gian nghỉ trưa, các em học sinh ăn xong cơm thì rất ngoan ngoãn mang bát đũa đi rửa rồi úp vào chậu, xong việc liền quay trở lại lớp học ngủ trưa.
Chờ lũ trẻ đi ngủ hết rồi, bốn người giáo viên mới tụm lại ăn cơm.
Hiểu Khanh gắp một miếng rau lớn, cười tít mắt kể lại: “Trước kia tôi từng đi dạy thêm ở thành phố, rõ ràng không vui bằng dạy ở trên này!”
Lý Thăng nhai cơm, nói: “Bọn trẻ ngoan lắm, tinh thần học bài cũng hăng hái.”
Hiệu trưởng cười ha hả, tay cầm bát cơm để lên đùi: “Mọi nguời hào hứng như vậy tôi cũng bớt lo, chỉ sợ mọi người không quen hoàn cảnh ở chỗ này.”
“Mọi thứ rất tốt mà.” Hiểu Khanh giơ ngón cái: “Mong rằng sau này có thể xây nhiều trường hơn, ban nãy bọn trẻ nói với tôi là muốn đi học cấp hai, cấp ba. Anh nghe xem, ở chỗ chúng ta cấp hai, cấp ba nghe bình thường quá mà với các em ấy thì như giấc mơ vậy.”
Dứt lời, bầu không khí trầm xuống.
Nụ cười của hiệu trưởng trở nên gượng gạo, động tà nhai của Lý Thăng dừng lại, ánh mắt ngưng trệ.
Hiểu Khanh gắp miếng thịt vào bát, hiển nhiên không để ý đến sắc mặt của hai người bên cạnh lâm vào trầm tư.
Lâm Tuyền ăn hết cơm, đặt bát xuống bàn, thản nhiên đáp lại ý của Hiểu Khanh: “Trong tương lai sẽ có thôi, không sớm thì muộn.”
Lúc này Lý Thăng hoàn hồn, gật đầu đồng tình với Lâm Tuyền: “Chị Tuyền nói đúng, làm gì có ai giàu ba họ, ai khó ba đời.”
“Phải, phải.” Hiểu trưởng cũng gật đầu.
...
Ngày dạy học đầu tiên của họ kết thúc khi mặt trời ngả xuống núi.
Hoàng hôn như miếng sắt đỏ rực được lôi từ trong lò nung ra, trời mây mỏng tang, xao xuyến, mất hồn. Núi rừng trải dọc khắp tầm mắt, các ngọn đồi ảo ảnh vẽ một nét uyển chuyển vào trong bầu hoàng hôn, nửa thô ráp sinh động, nửa lại mềm mại, cố gắng tóm lấy ánh sáng cuối cùng trước khi nó vụt mất dưới đường chân trời.
Con đường đất đá ngoằn ngoèo khúc lượn, mái nhà rợp rơm lượn lờ trong khói sương mù, vọt một cái là cả đồng bằng bát ngát như giếng trời bên dưới.
Trong không trung có tiếng gió thổi, có mùi củi cháy và vị nồng đậm của hoa quế.
Các em học sinh tách thành từng đoàn ra về, sân trường bỗng trở về một khoảng vắng lặng.
Lâm Tuyền đứng ở con đường mòn phía sau trường, cúi đầu đứng từ trên đồi nhìn xuống dưới, con suối nhỏ hẹp róc rách chảy từ khe núi mà ra, sỏi và đá chìm nổi trong nước bị tán cây um tùm gần như che khuất.
Một, hai người đàn ông đứng bên cạnh bờ suối, đưa cánh tay xuống dòng nước kì cọ. Nước thấm đến khuỷu tay, cánh áo sơ mi bị dính vài ba hạt nước.
Lâm Tuyền đưa mắt hờ hững quan sát, tay lần mò đến túi quần nhưng chợt nhớ ra điều gì, mấy ngón tay lại bỏ ra.
Mấy người đàn ông kia đi khỏi, cười đùa rẽ vào lối khuất chỗ cây già.
Bờ suối không còn ai nữa, Lâm Tuyền đứng lên, đạp sỏi quay trở về.
Hiểu Khanh và Lý Thăng đang chờ hiệu trưởng khoá cổng để về nhà, Lâm Tuyền đi tới, gia nhập bọn họ.
Trên núi tối sớm, mặt trời gần như lặn rồi, bọn họ chậm rãi đi bộ để trở về.
“Hôm nay dạy học mệt nhỉ?” Hiểu Khanh vươn vai.
Lý Thăng cười: “Tôi thấy cậu rất vui.”
“Không vui chả lẽ tôi nên khóc sao?” Cô ấy làm mặt quỷ.
“Xin thứ lỗi, tôi nói sai rồi.” Lý Thăng chắp hai tay.
“Thôi, tôi rộng lượng, tha thứ cho cậu!” Hiểu Khanh sảng khoái cười, tót chân đi trước.
Lâm Tuyền cúi đầu nhìn đồng hồ, năm giờ năm mươi hai phút chiều.
Về đến nhà nghỉ là sáu giờ đúng, Lý Thăng nhận nấu cơm, Hiểu Khanh kêu muốn đi tắm, hiệu trưởng dẫn cô ấy ra đằng sau chỉ chỗ nhà tắm.
Khoảng sân nhà bên cạnh yên ắng, không có bóng dáng của chiếc xe ba gác.
Lâm Tuyền ở trong phòng một mình, cô lôi hai hai bao thuốc mua lúc ở thị trấn ngày hôm qua ra, xé vỏ, rút một điếu khỏi bao.
Thuốc lá kiểu cũ sản xuất rất thiếu thẩm mỹ, một đầu lọc và đầu thuốc bị xoắn lại giống vỏ kẹo, tựa như đang bao bọc một sự bất ngờ bên trong hấp dẫn con trẻ.
Lâm Tuyền ngồi trên ghế, bật lửa trong tay, hết mở rồi lại tắt.
Cô xoay điếu thuốc nhìn đi nhìn lại, không biết nghĩ gì mà bần thần một lúc lâu, cuối cùng vẫn đặt nó xuống bàn, lôi điện thoại ra chụp một tấm hình.
Chụp xong, sao lưu vào thư mục ẩn.
Lâm Tuyền nhét điếu thuốc vào lại bao, đóng nắp vứt vào trong balo rồi đứng lên, nhấc chân đi ra ngoài cửa.
...
Nhậm Đông Nghê đứng bên ven đường, trời đã tù mù tối, ngọn đèn trên cao hắt một luồng sáng xuống nửa bên mặt anh tuấn.
Anh ngồi xổm, đưa mắt nhìn người đang hì hụi cạnh chiếc xe ba gác: “Được không anh?”
Anh Lý lau mồ hôi, cất giọng ồm ồm: “Xe cậu mới đi mưa à? Hình như nước vào trong máy rồi.”
“Hôm trước vừa đi.”
“Bảo sao.” Anh Lý bỏ cái cờ lê xuống, cầm bao thuốc trong hộp dụng cụ rút một điếu kẹp ở miệng, xoẹt bật lửa, khói thuốc lan toả.
“Chắc phải thay phụ tùng thôi, nhưng mà trong kho hết rồi ngày mai anh mới mua được, tối nay cậu cứ lấy tạm xe của anh mà về nhà nhé.”
Nhậm Đông Nghê đứng thẳng dậy, liếc con xe mô tô đỗ ngay sát của anh Lý, hơi nhíu mày: “Để em đẩy xe về xưởng cho anh trước đã, anh đi về trước đi.”
Anh Lý phẩy tay, nhếch môi cười: “Cậu tốt đến đần à? Bây giờ cậu mà đẩy xe về xưởng cho tôi thì trời tối om om rồi, cậu về nhà kiểu gì? Bay về chắc?”
Nhậm Đông Nghê mím môi.
Anh Lý đứng lên huých vai anh: “Về luôn đi nhóc, anh tự đẩy xe cậu về.”
“Ngày mai em trả tiền công cho anh.” Anh im lặng mấy giây rồi cất giọng.
“Tiền nong gì ở đây? Anh mà thèm tiền của cậu à?” Anh Lý gãi cằm: “Đống rau củ nhà cậu bán được bao nhiêu đồng chứ? Lại còn phải nuôi bé con kia ăn học. Thôi, cậu cho anh bữa cơm là được rồi, tiền kia giữ lại cho bản thân đi.”
Nhậm Đông Nghê muốn nói, cuối cùng lại thôi.
Anh sửa lời: “Cuối tuần đến cửa hàng, anh nhớ dắt cả chị và bọn trẻ theo.”
Anh Lý cười sảng khoái: “Được!”
Sắp xếp xong, Nhậm Đông Nghê ngồi lên xe mô tô của anh Lý, cầm mũ bảo hiểm định đội lên thì bỗng nhớ ra một thứ, anh mở miệng gọi: “Anh.”
Anh Lý đang cất đồ vào hộp dụng cụ, nghe gọi thì ngẩng lên: “Hả?”
Nhậm Đông Nghê rút một tờ giấy trong túi áo khoác đưa cho anh ấy: “Anh biết mua thứ này ở đâu không?”
Anh Lý cầm lấy, nheo đôi mắt nhìn dòng chữ gọn gàng ghi trên tờ giấy, ngay lập tức lườm Nhậm Đông Nghê: “Tên nhãi này, cậu học hút thuốc đấy à?”
“...mua hộ.”
Anh Lý bán tín bán nghi, song cũng trả lời: “Ở trấn không có loại này, nhưng anh có người bạn hay hút, để mai bảo anh ta mang cho mấy bao.”
Nhậm Đông Nghê gật đầu: “Cảm ơn anh.”
“Cậu mua hộ ai đấy? Ở bản nhà cậu có người sành điệu thế này à?”
Anh mở miệng định bảo “giáo viên tình nguyện”, thế nhưng lại ngẫm nghĩ cẩn thận, cuối cùng đưa ra câu trả lời mơ hồ: “Người mới quen.”
“Ồ...” Anh Lý ngâm nga cười: “Nếu là phụ nữ thì cẩn thận đấy. Nghe nói phụ nữ hút thuốc là hay có phiền muội, mà có phiền muội thì rất muốn tìm chỗ giải toả.”
“...”
Nhậm Đông Nghê bỗng nhớ tới lời Lâm Tuyền nói ngày hôm qua.
“Nhất định phải có à?”
“Không có sẽ dễ căng thẳng.”
Anh chớp mắt lấy lại tinh thần, đội mũ bảo hiểm lên, gạt chân trống: “Em về đây.”
Anh Lý vẫy tay.
Nhậm Đông Nghê nhấn nút đề, sau đó vặn tay ga, phóng xe rời đi.
Một giây, hai giây, cả người lẫn xe hoà vào bóng tối.