Khoảng cách giữa Trú Mã Than và Yến Môn Quan ước chừng ngàn dặm.
Mảnh đất ngàn dặm này phần lớn là bình nguyên, địa thế hơi nhấp nhô, đại để có thể nhìn khắp thảo nguyên mênh mông bát ngát. Phía bên trái là mười vạn sông núi uốn khúc, mây giăng phủ lấy vực sâu không thấy đáy.
Rất nhiều năm trước, trên bình nguyên này từng trình diễn một màn kịch đuổi giết kinh tâm động phách.
Nam chính nữ chính trong vở kịch này gặp gỡ nhau trong một thần miếu giữa đường trên một ngọn núi ở bình nguyên. Có điều hôm nay đã không thấy dấu vết ngày xưa nữa.
Nhưng giết chóc và phản giết chóc lại chưa từng ngừng lại, giống như khi hoàng hậu Đại Chu trốn đi bốn năm trước, lại cũng giống như khi hoàng hậu Đại Chu trở về bốn năm sau.
Đoàn xe ngựa lộc cộc tiến về trước, tiếng chém giết bên ngoài dâng lên từng đợt, bọn thị vệ gầm thét tiến lên, thỉnh thoảng quản gia lại lên tiếng nhắc nhở, bảo bọn hắn đừng giết quá tay: “Không được bầm thây, nhớ để lại chứng cớ!”
Sáu cô nương thuộc Tuyết tự bối mặc một bộ áo trắng đứng giữa đám hắc y cực kì rõ ràng, các nàng vừa độc sát, vừa cười nũng nịu, giữa màn đêm tiếng cười ấy như gió phiêu liễu rủ, lại như những đóa hoa nở giữa trời thu. Ai nấy đều giết đến hưng phấn, còn ác độc cười cười bảo nhau: “Không có chứng cớ thì bổn cô nương cũng tạo ra cho bằng được! Các tỷ muội, giết sạch cho ta, một tên cũng không chừa!”
Từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn, ngăn lại hết tốp sát thủ này đến tốp sát thủ khác, vượt xa dự kiến của mọi người.
Ba ngàn tinh binh hộ tống cũng xốc xếch bảy tám phần, lúc nhìn thấy cờ xí tung bay trên đầu tường Yến Môn Quan, giết chóc dần ngừng lại. Hùng Vạn Lý ra lệnh, một lần nữa, cả đoàn người chờ đợi người của Yến Môn Quan đến tiếp giá.
Theo an bài nghênh giá, giờ Dậu Hùng Vạn Lý đưa hoàng hậu đến Yến Môn Quan, do Lã Minh Vọng ở lại thủ giữ quan nội tiếp nhận hộ tống hoàng hậu trở lại Đại Đô. Đợi đến tia nắng chiều cuối cùng biến mất trên bình nguyên, người của Lã Minh Vọng vẫn chưa xuất hiện. Hùng Vạn Lý lại cho người dò xét vài lần, tướng trấn thủ Yến Môn Quan lúc đầu nói là không nhận được lệnh gì cả, sau đó lại là “vẫn đang chuẩn bị”, thúc giục đến nóng nảy. Bọn chúng nói quy cách nghênh đón hoàng hậu nhất định phải phù hợp gia pháp tổ tông, bọn chúng còn đang đợi cấp trên chỉ thị.
Lời này khiến cho đám người của Thượng Quan Mẫn Hoa không chấp nhận nổi, mấy người của Mặc tự bối, Tuyết tự bối của Thượng Quan gia chẳng khác nào ma đầu khát máu. Còn nói nếu không mở cửa, sẽ điều hồng y đại pháo đến cho cái đám mắt mù đó biết thế nào là lợi hại. Không chỉ có thị vệ thiếp thân xúc động phẫn nộ như thế, mà ngay cả ba ngàn tinh binh hộ tống Trú Mã Than cũng bắt đầu bất mãn.
Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không ngờ tới điều này, bất luận là Tả Thanh hay là Tần Quan Nguyệt đều không phải người ngu xuẩn như vậy, thế mà có kẻ lại dám làm như thế. Ý đồ rất rõ ràng, người từ Trú Mã Than đi ra, không một ai có thể còn sống mà về.
Lòng nàng trầm xuống, có người, còn ác hơn nàng nhiều.
Canh Ba giờ Hợi, đại môn Yến Môn Quan mở ra, đoàn xa trang bị cung thép chỉnh tể được đẩy ra, mũi tên đen bóng chỉ thẳng vào đoàn xe hộ tống. Mọi người hít không khí, bọn họ chỉ là đoàn hộ tống, trang bị nhẹ nhàng đơn giản, ai cũng không ngờ, kẻ địch lại là người trong nhà, Hùng Vạn Lý lĩnh quân lập tức lớn tiếng quát mắng những người kia là kẻ phản quốc.
Tướng trấn thủ Yến Môn Quan cũng lợi hại, mắng ngược Hùng Vạn Lý bụng dạ khó lường, mọi người ai nấy đều biết Nguyên Thù hoàng hậu bốn năm trước đã hoăng, Hùng Vạn Lý còn hộ tống ai nữa chứ. Không phân trần thêm liền hạ lệnh bắn tên tru sát.
Một thiết cung nỏ có tầm bắn khoảng bảy trăm mét, chưa được một dặm. Xe thiết cung nỏ liên hoàn dùng để tấn công, bởi vì có thể di động trước sau mà tầm bắn có thể đạt đến tầm hai dặm.
Mấy xe thiết cung nỏ này vừa xuất hiện, quan binh đã xếp xong hết mũi tên vào lẫy. Thị vệ Thượng Quan gia xông liền ba hồi đều bởi vì trận trận mũi tên dày đặc mà trở xuống.
“Lui!”
“Phu nhân!”
Dù là lui không được, Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn dứt khoát gọi Hùng Vạn Lý lui binh.
Hùng Vạn Lý không chịu, nàng xốc màn xe lên đưa khăn có ấn ngọc tỉ của hoàng đế cho hắn xem để hắn nghe lệnh nàng, lập tức lui về Trú Mã Than, không hi sinh vô ích. Hùng Vạn Lý lúc này mới quỳ xuống tiếp chỉ. Người xung quanh cũng quỳ hết xuống. Tướng trấn thủ Yến Môn Quan cũng ác, một khi đã sai liền sai đến cùng, hắn trực tiếp đẩy một chiếc xe nhắm ngay vào Thượng Quan Mẫn Hoa không hề phòng bị, bắn tên.
Sau giờ phút ấy, đã không còn vãn hồi được nữa.
Binh lính Trú Mã Than có ai chưa từng chịu ân huệ của Thượng Quan Mẫn Hoa đâu, bọn họ thà rằng dùng thân thể máu thịt đi bảo hộ Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không cho người khác có nửa phần hại nàng.
Tim Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh đi, run rẩy, một đám người không chùn bước đảo mắt đã biến thành bia đỡ tên máu chảy đầm đìa, cái chết của bọn họ khiến nàng không còn suy nghĩ đến những âm mưu quỷ kế kia nữa. Nàng gọi cao thủ bắn tên đến, lấy khăn thêu kim long buộc lên chuôi mũi tên, bắn thẳng đến trước Yến Môn Quan.
“Mặc Tứ, ngươi đến kêu gọi đầu hàng!” Theo mũi tên có buộc khăn in dấu ngọc tỉ của hoàng đế cắm vào cửa thành Yến Môn Quan, bốn chữ “Khánh Đức thánh ấn” cũng từ miệng một người công lực thâm hậu nào đó mà truyền vào tai mọi người. Nhưng khi mũi tên từ Yến Môn Quan bắn ra không vì sự xuất hiện của dấu ngọc tỷ của Khánh Đức Đế mà dừng lại, tất cả mọi người đã biết rõ: Đội thiết cung nỏ thi hành mệnh lệnh giết chóc trước mặt đây không phải là quân đội của hoàng đế.
Hùng Vạn Lý cũng ý thức được âm mưu trong này, hắn hô to lên với nữ tử mà hắn đã từng cầu hôn kia: “Người đi trước, để Đại Đao (phó tướng phụ tá của hắn) tới cứu!”
Yến Môn Quan có Tần Quan Nguyệt, Trú Mã Than có Tả Thanh, chạy đi đâu được chứ?
Thượng Quan Mẫn Hoa lắc đầu, lòng nàng đã cứng rắn đến mức độ không chảy được giọt nước mắt, cho dù trước mắt là địa ngục huyết tinh do thi cốt của ba ngàn tinh binh chồng chất mà thành. Nàng nhẹ giọng tự trách: “Vạn Lý tướng quân, là ta làm phiền ngài.”
Hùng Vạn Lý vung trường thương, ngăn cản những mũi tên mang lực cực mạnh kia làm tổn thương nữ tử hắn đã từng ái mộ, càng không ngừng quát lớn, kiên quyết không ngừng lại. Thượng Quan Mẫn Hoa lẳng lặng nhìn một hồi vầng trăng sáng xa xa phía Thiên Sơn, quan ải vạn lý, tần thì minh nguyệt, ngày xưa cảnh đẹp, hôm nay mất hồn.
Vậy thì kết thúc đi! Tần Quan Nguyệt, xem là hôm nay ngươi mất hồn ở Yến Môn Quan, hay là Thượng Quan Mẫn Hoa ta bỏ mệnh Trú Mã Than.
Nàng vươn tay ra, Mặc Tứ võ nghệ cao cường tiến lên. Nàng lệnh hắn đánh ngất xỉu Hùng Vạn Lý đưa đi, nàng nói: “Ai cũng có thể chết, chỉ có hắn là không thể. Nhớ kỹ, hắn trấn thủ là cả Đại Chu này!”
“Tiểu Tứ hiểu rõ.” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi, thân ảnh nhỏ choắt cực kì khéo léo vọt đến chỗ Hùng Vạn Lý, chỉ chốc lát sau, đứng trên chiến trưởng chỉ còn là thị vệ do Thượng Quan gia bồi dưỡng, mỗi người cầm trong tay một thanh trường kiếm, thân nhuộm máu tươi, ngăn cản phía trước Thượng Quan Mẫn Hoa.
Gió thổi đêm thu này, khắc nghiệt, lạnh như băng và vô tình.
Trăng sáng đêm thu này, trong trẻo như lạnh lùng, cao ngạo và xa thẳm.
Trong màn sương máu tứ tán đầy trời, Tần Quan Nguyệt mặc hắc y cầm ngân kiếm, thân hình cao lớn, khuôn mặt thanh lãnh, chậm rãi bước đến.
Lão cùng với Yến Môn Quan sau lưng lão, như hùng cư Thiên Sơn, vượt qua vạn thủy, thế như cầu vồng, cũng tịch mịch như máu.
Một đám thị vệ bị quật ngã, thị vệ thiếp thân quăng ra khói độc cũng chỉ để cho người cầm kiếm kia hơi dừng lại một chút, nhưng kết quả vẫn bị giết đến trước mặt.
Quản gia không có chút công phu nào, Thượng Quan Mẫn Hoa đẩy hắn xuống xe, tự lấy thân mình đi nghênh đón chuôi kiếm lạnh như băng ấy. Mặc dù vậy, Tần Quan Nguyệt khẽ đạp chân phi kiếm, xuyên qua lưng của quản gia, giết sạch toàn bộ thành viên đi theo trong đội xe.
Gió vùng thảo nguyên, nhẹ nhàng mà thổi, lạnh lùng mà thổi, mang theo chút ngọt ngào, tựa như quá khứ trước kia, như chút ấm áp giữa bầu không khí lạnh băng ấy.
Yến Môn Quan gần trong gang tấc, áo giáp của quan binh trên trường thành ánh lên thứ ánh sáng phản chiếu lạnh tanh và vô tình dưới ánh trăng. Bọn họ mặc kệ huyết án trình diễn ngay trước môn quan, tuyệt không có ý định cứu giúp.
Ánh mắt trong trẻo như xưa, kiếm của lão đặt trên cổ của nữ tử, máu tươi chậm rãi nhỏ xuống.
Lão nói: “Nguyên Thù, ngươi phải chết!”