Đông Cung Chi Chủ

Chương 11: Chương 11: Chuyển viện




Hôm sau, Mẫn Hoa bị Thượng Quan Cẩm Hoa kéo vào lớp học của hắn, cũng xếp cho ngồi ở chỗ của hắn. Nàng dụi đi dụi lại mắt mình, chậc, không phải là Tùng Nhạc Viện mà là Không Nhiên Viện, là nơi các hoàng tử hơn mười tuổi học văn võ.

Lúc này Mẫn Hoa thực sự tức giận đến không nói được câu nào rồi.

Để đỡ phải chịu thằng nhóc khốn kiếp họ Chu kia bắt nạt, nàng mới hao hết tâm tư đi chế ra súng nước chỉ mong dời đi sự chú ý của đám nam sinh ăn no rửng mỡ này, không ngờ, không ngờ cha già của nàng lại có khả năng lớn như vậy – cho nàng chuyển viện. Sớm biết hắn có quyền lực như vậy, nàng còn hao cái tâm tư khỉ gì? Thật bị tức chết mà.

Một ngày nào đó nhất định phải vặt trụi chòm râu dê của lão mới được.

Nghiến răng nghiến lợi xong, Mẫn Hoa vững vàng ngồi bên cạnh Thượng Quan Tuyết Hoa, nhìn bốn chung quanh, thản nhiên đánh giá Không Nhiên Viện nhìn thì như rất bình thường, rất yên ả thực ra bên trong đang đấu tranh ngầm cực kì kịch liệt này.

Bây giờ còn chưa rõ ràng tình hình trước mắt lắm, ít nhất cũng phải quan sát thêm một thời gian nữa, thế nào cũng sẽ ra vấn đề. Mẫn Hoa từ sớm đã ngồi im lặng tại chỗ để luyện chữ, nhìn không chớp mắt, sắm vai một tiểu nữ sinh ngoan ngoãn giữ bổn phận hết sức.

Đợi đến buổi trưa, các học sinh đi tìm chỗ ăn trưa, Linh Lung lấy hộp cơm ra đi đến bên cạnh nàng, lấy ra một tô mì đặt trước mặt này, nhẹ giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật tiểu thư, đây là mỳ trường thọ mà Cửu phu nhân tự mình xuống bếp làm đấy ạ.”

Mẫn Hoa lấy cớ răng đau, ăn hai gắp là buông đũa. Linh Lung khuyên thế nào nàng cũng không chịu ăn thêm, chọc cho nàng cũng thấy phiền, nói luôn: “Ta không thích ăn mỳ, ngươi cứ về nói với mẫu thân như thế là được.”

“Tuyết Hoa, đây là muội muội mới của cô sao? Cô nói không sai chút nào, cặp chân mày này chính là động lòng người, muội tên gì vậy?”

Mẫn Hoa buông khăn tay, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ vừa thân thiện đặt câu hỏi kia, đáp: “Thượng Quan Mẫn Hoa ạ. Người có quan hệ tốt với Tam tỷ tỷ không nhiều, tỷ là ai?”

Đối phương nở nụ cười: “Quả là một đứa bé gan dạ, muội gọi ta Linh tỷ tỷ là được.”

Ngồi ở chỗ Thượng Quan Tuyết Hoa mà không bị chú ý, ấy là không có khả năng. Lại nói vị này chí là con gái thứ của Tấn Sơn Vương: Chu Linh, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàng cung, cực kì được các Thái phi trong cung sủng ái, quan hệ với các hoàng tử, công chúa, hoàng quý phi cũng không phải bình thường, phụ thân nàng là huynh trưởng của Hoàng đế, là phượng nữ chính tông, lại còn là một nữ tử cực kì biết thời biết thế.

“Đang ăn mỳ trường thọ sao? Cái này mới là có duyên này, ta với Mẫn Hoa muội muội có cùng sinh nhật đấy.” Chu Linh tươi cười đầy mặt, lấy hà bao trong tay ra, nhặt ra một đôi vòng bạch ngọc cực kỳ tinh xảo đưa cho nàng nói: “Đây là quà mà bà nội Thái phi thưởng cho ta, hôm nay nhân dịp này tặng cho muội coi như quà gặp mặt, không được từ chối đâu đấy!”

Mẫn Hoa mặc dù cảm thấy nữ tử này quá mức nhiệt tình, nhưng mình vừa mới tới đây, nhất thời cũng không suy nghĩ được rõ ràng, cúi đầu nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy. Linh Lung khuyên không được chủ tự, dọn dẹp đồ xong liền lui ra. Mẫn Hoa đang định nghỉ trưa, lại nghe Chu Linh cao giọng reo lên: “Ở bên trong mãi cũng chán, đi, chúng ta đi chơi đá cầu.”

Nàng kéo Văn Tú, Tuyết Hoa, còn muốn dẫn Mẫn Hoa đi. So với đá cầu, Mẫn Hoa thà ngồi tập tô còn hơn, liền từ chối: “Không biết đá.”

“Không sao, Linh tỷ tỷ dạy muội là được.” Chu Linh lập tức an tủi, kéo tay nàng hấp tấp đi ra khỏi phòng.

Trong sân viện, bảy tám nữ sinh túm lại một chỗ, xếp thứ tự một hai ba bốn thi đá cầu, nữ sinh thay phiên đám. Đến lượt Chu Linh, nàng đá đằng trước lại vòng đằng sau, rõ ràng là một cao thủ, chiêu thức cực kì đa dạng, làm đám nữ sinh vỗ tay rào rào. Mẫn Hoa đứng ở một bên, nhàm chán ngáp dài, hiện tại với nàng trên đầu có quyển sách mới là nhất.*

(*) Tác giả chơi chữ, học trò ngày xưa thường đội sách lên đầu nằm ngủ. Mẫn Hoa buồn ngủ nên chỉ muốn bây giờ trên đầu có quyển sách là đi gặp Chu Công chơi cờ luôn.

“Mẫn Hoa muội muội, muội cũng lại thử xem đi!”

Chu Linh bắt đầu dạy Mẫn Hoa mấy động tác bình thường nhất, chờ nàng có thể đá được hai cái. Sau đó, dạy nàng một động tác khó hơn là chuyền trái chuyền phải. Động tác này cũng đã là cực kỳ khó rồi, bằng thần kinh vận động yếu kém như vị học giả của chúng ta đây thì không ngã lăn quay là chuyện không thể nào.

“Oạch!” một tiếng, Mẫn Hoa nghiêng người ngã sấp xuống,, tay nhỏ bé sượt trên mặt sân có cát, lập tức thấy hồng lên rồi. Mẫn Hoa xuýt xoa kêu đau, Linh Lung đi theo nàng vội lấy bình thuốc trong áo ra, nhanh chóng bôi thuốc giảo đau, vừa bôi thuốc vừa dỗ dành: “Phù, không đau, không đau.”

“Sao vậy?” Thượng Quan Cẩm Hoa nhanh chóng xuất hiện, đi cùng với hắn còn có không ít người. Mẫn Hoa còn chưa trả lời, Chu Linh kia hấp tấp đáp: “Tử Du, ta thấy Mẫn Hoa muội muội ở học đường một mình quá cô đơn, mới rủ muội ấy cùng đi đá cầu, không ngờ đang đá thì lại bị ngã, thực sự là lỗi của ta.”

“Ca ca, Linh tỷ tỷ cũng là có ý tốt, ca đừng trách cô ấy.” Thượng Quan Tuyết Hoa ngay lập tức tiếp lời nói đỡ cho Chu Linh: “Cũng phải ngã vài lần mới học được đá cầu chứ.”

Thượng Quan Cẩm Hoa tặng cho Chu Linh một nụ cười yếu ớt, cả một rừng mỹ nhân như hoa như ngọc đều mất hết nhan sắc, bị hắn làm cho mê mẩn. Hắn cúi đầu nói cảm ơn sau, lại nói: “Mẫn Hoa muội muội còn nhỏ, sau này còn phải nhờ Linh muội muội chiếu cố nhiều hơn.”

Chu Linh nhận được nụ cười này của người mình ái mộ, e lệ đến mức lắp bắp một hồi, đáp: “Tất nhiên rồi, ta hứa.”

Mẫn Hoa không nói gì ngửa mặt lên trời, thì ra đám nữ sinh này có ý khác, để ý tuấn nam soái ca ở viện ngoài cũng không nói rõ. Nàng vừa không hi vọng ngày sau còn phải chịu khổ thế này, lại vừa không muốn trở mặt với đám nữ sinh kia, khẽ cắn môi, ép mình chảy ra ít nước mắt, nói: “Muội cũng không muốn đá cầu nữa, rất đau.”

Mái tóc đen dài như mực của Thượng Quan Cẩm Hoa dùng ngọc quan buộc lên, lúc xoay người, ba quang liễm diễm trong mắt, thân cao như ngọc, khí phái phong thần tuấn lãng, lại làm điên đảo tâm hồn các nữ sinh. Hắn khuyên nhủ: “Mẫn Hoa muội muội, đứng mãi trong phòng cũng không tốt, đá cầu cũng có thể rèn luyện sức khỏe.”

“Ta thích viết chữ, Linh Lung, lấy cho ta thêm vài bộ thiếp chữ mẫu nữa mang đến chỗ ta.” Mẫn Hoa không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp cự tuyệt. Đối đáp qua loa vài câu, nàng liền trở về trong lớp, thu liễm tâm thần luyện chữ.

Sau bữa trưa là đến giờ học cưỡi ngựa bắn cung, Mẫn Hoa tuổi nhỏ đứng ở ngay hàng đầu, hai bên là Thượng Quan Tuyết Hoa và Chu Linh. Nàng tinh tế quan sát, cuối cùng cũng phát hiện ra nguyên nhân khiến cho Thượng Quan Tuyết Hoa lại thân thiết với Chu Linh như vậy.

Huynh trưởng của Chu Linh ở trên giáo trường, đi trước tiên phong, cho đại hoàng tử tâm cao khí ngạo kia ngửi khói sau gót ngựa, phóng ngựa về trước bắn liền mười tên, mũi nào cũng trúng chính giữa hồng tâm, một thân khí thế oai hùng ngạo nghễ, chỉ nhìn thôi Mẫn Hoa đã có ảo giác người này chính là lãnh tụ của đám học sinh này.

Thượng Quan Tuyết Hoa chính là chung tình với vị thế tử tao nhã đang lại đang đắc thế này – Chu Xương, tự Thịnh Trinh, con trai thứ tư của Tấn Sơn Vương. Nhìn gần, một thân nam nhi khí khái, mũi cao mắt sâu, dáng người hào sảng phóng khoảng, thực sự phải khen một câu quả là một thiếu niên không tồi.

Đợi đến khi Thượng Quan Cẩm Hoa cưỡi bạch mã qua giáo trường, hai mắt của các danh môn thục nữ không khỏi tỏa sáng, mặt cũng sáng bừng lên, khắp nơi truyền đến tiếng xì xào bàn tán, thậm chí còn đỏ mặt. Mẫn Hoa nhìn trái lại nhìn phải, cảm thấy rất thú vị. Chỉ có vị thái tử phi tương lại là Chu Thanh Ca kia, trước hành động cố ý khoe tài của các hoàng tử công tử vẫn ngồi tại chỗ như lão tăng, trên mặt cũng là vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, không có tí biểu cảm nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.