Dịch: Thanh Hoan
Lòng Mẫn Hoa có mỗi hai người đàn ông, một là Tây Nam đại tướng quân, sau này có thêm Bảy Hi =))
Nhưng người ta cứ đồn, nào là Chương Xuân Triều, nào là Lạc Sinh, nào là Tần Quan Nguyệt, nào là Tư Không Tiêu, xong rồi còn cả Tuyên Sở nữa. =))
Đầu tiên là trong buổi triều sớm, có đại thần trong triều đề nghị Khánh Đức Đế đi tìm Thượng Quan hoàng hậu mượn ít bạc dùng, bị Chu Thừa Hi mắng máu chó đầy đầu, lí do hắn đưa ra cũng chính là lí do Thượng Quan Mẫn Hoa dùng để cự tuyệt Chu Thừa Hi. Khánh Đức Đế mượn câu này đi ứng dụng thực tế, câu nào cũng giấu đao giấu kiếm, đế sư Tần Quan Nguyệt không thể không tỏ vẻ, lão sẽ gắng hết sức đốc xúc quan viên các bộ bớt ăn bớt mặc để tiết kiệm tiền cho chiến sĩ ở tiền tuyến.
Chưa đến buổi trưa, thục nghi Tả Khuynh Thành đang cấm túc trong cung chưa nhận được sự đồng ý của hoàng hậu, trực tiếp chạy khỏi hậu cung đến trước điện Việt Dương xin hiến gia sản. Ai nấy đều bị lòng ái quốc của thục nghi làm cho xúc động nghẹn ngào, có mười mấy quan viên xì bạc ra quyên góp tại chỗ. Việc này truyền ra ngoài liền mang đến thanh danh cực kì có lợi cho Tả Khuynh Thành. Không ít người còn lập tức yêu cầu phải xóa bỏ án phạt dành cho vị Tả thục nghi đại nhân đại nghĩa này, cũng phải khôi phục ngay phẩm cấp và đãi ngộ cũ cho nàng ta nữa.
Bọn thị nữ lại bắt đầu vây quanh Thượng Quan Mẫn Hoa bày tỏ nỗi bất bình thay nàng. Vốn liếng của Tả Khuynh Thành đâu chỉ có mười vạn lượng, mưu sĩ bên cạnh ả trộm đánh tráo khái niệm một cái, thế là giành về cho ả được một cái thanh danh tốt như mặt trời ban trưa, còn khen ả có phẩm đức xứng với bực mẫu nghi. Các thị nữ tức giận mắng ả đàn bà gian trá vô liêm sỉ kia không cần mặt mũi, dám cướp đi thanh danh vốn dĩ phải thuộc về Thượng Quan Mẫn Hoa.
Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ quan tâm một chuyện duy nhất: “Bên chỗ Tĩnh Viễn Hầu có động tĩnh gì chưa?”
Đám thị nữ đáp, Chu Đạm đã xin nghỉ ba ngày liên tục không vào triều, bọn Thu Đường không rõ nàng quan tâm Chu Đạm như vậy là vì nguyên nhân gì. Thu Đường bạo mồm nói: “Nương nương, người để ý Tĩnh Viễn Hầu như vậy chẳng trách bệ hạ không yên tâm, hằng đêm đều phải đến trông nương nương.”
“Muốn bị đánh phỏng?” Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ quát một câu nửa thực nửa giả: “Đất phong của Chu Đạm có lương thực, có binh khí, còn có binh lực đấy đủ, những thứ ấy các em thấy thế nào?”
Một trong số các thị nữ ở đây chen qua đám người chạy đến trước mặt nàng thưa: “Bạc chỗ Tĩnh Viễn Hậu không dễ lấy như vậy, y có ý chỉ của tiên hoàng không cho phép ai quản lý. Lại có quốc sư đại nhân thỏa thuận miễn thuế cho y, chỉ cần định kì giao binh khí mỗi quý một lần là được.”
Thượng Quan Mẫn Hoa gật gật đầu, nói cho các nàng biết nhiệm vụ tiếp theo chính là phải gặm cho bằng được khúc xương khó gặm này: Chiếm được Yên Thành mà không nhỏ một giọt máu nào.
Cả đám nhăn nhó như gặp nạn, định khuyên nàng từ bỏ ý tưởng này, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ lắc đầu, ánh mắt nhìn về nơi xa, toàn thân tỏa ra một thứ khí thế không gì sánh được. Nàng bảo: “Biết rõ là không khả thi mà vẫn làm, điều này đủ khiến người ta có cảm giác thỏa mãn, đây cũng là một loại vui thú mà chỉ có tìm thấy trong chém giết nguy hiểm mà thôi.”
Đàn thị nữ im bặt như ve sầu mùa đông, Họa Ý hoàn hồn chặn lại một câu: “Nương nương cứ giải quyết Khánh Đức Đế trước đi đã.” Thượng Quan Mẫn Hoa nghiêng nghiêng đầu lườm nàng ta một cái, nói một câu cao thâm khó dò: “Hành động lần này của bản cung ấy à, đúng là đang tính kế hoàng đế bệ hạ trong điện Triều Dương kia kìa.”
Ai cũng không tin, Thượng Quan Mẫn Hoa cười gian xảo, đang định nói tiếp thì bên ngoài có tiếng thị nữ bẩm báo, nhất phẩm Kế quốc phu nhân của phủ Hữu tướng cầu kiến, nói là có gốc mặc mai danh phẩm đương thời sắp nở hoa, mời Nguyên Thù hoàng hậu đi chơi hồ cùng thưởng thức.
Đám thị nữ tấm tắc bảo lạ, không ngờ có người đến bái kiến vị hoàng hậu có vẻ đã thất sủng này trong mắt mọi người. Trước kia, trong lòng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều nghĩ mệnh lệnh “từ chối khéo, không gặp khách” kia là thừa thãi cơ đấy.
“Không gặp.” Thượng Quan Mẫn Hoa rất sảng khoái nói lời cự tuyệt. Sau khi người của phủ hữu tướng đi rồi, cửa cung Diên Khánh đã lạnh tạnh hồi lâu đột nhiên náo nhiệt lên. Phu nhân quan viên sáu bộ như đã hẹn trước, lập nhóm mượn danh đủ các loại hoa hoét đến để cầu kiến hoàng hậu, nhưng tất cả đều bị cản lại ngoài cửa, không một ai là ngoại lệ.
Trong số những người bị cản trở này không thiếu kẻ có quan hệ thông gia với quan đứng đầu Tam tỉnh*, bàn về sự tôn quý có lẽ bọn họ còn có quyền có thế hơn Thượng Quan Mẫn Hoa nhiều. Cho nên, Thượng Quan hoàng hậu vừa về cung quả thực rất cần liên hợp với những mệnh phụ này để có thể ngồi an ổn trên cái hậu vị xem có vẻ tràn ngập nguy cơ này. Nhưng mà cơ hội hiếm có này lại bị Thượng Quan Mẫn Hoa cự tuyệt toàn bộ một cách rất không nể mặt.
Tam tỉnh: là tên gọi chung cho ba cơ quan quyền lực trung ương cao nhất thời phong kiến Trung Hoa, bao gồm Thượng thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh và Trung Thư Tỉnh.
Vì sao ư?
Bọn thị nữ tung hết nghi hoặc trong lòng ra: “Nương nương, nói một câu khó nghe thì người phải dắt mối quan hệ với bọn họ thì chuyện buôn bán của chúng ta mới thông thuận, ngay cả bên chỗ thái tử cũng sẽ được lợi nữa!”
Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng cười một tiếng, bảo các nàng: “Các em nói thử xem, là ai có bản lĩnh lớn như vậy, bảo được bọn họ đến lấy lòng bản cung?”
“Đế sư Tần Quan Nguyệt!”
“Đúng rồi, lúc lên triều có nghe câu “gắng hết sức” kia của Tần Quan Nguyệt, lão đúng là đang “gắng hết sức” thật.”
Thượng Quan Mẫn Hoa lại hỏi: “Vậy thì còn ai có thể làm Tần Quan Nguyệt từ bỏ không cô lập bản cung nữa đây?”
Lần ân đoạn nghĩa tuyệt trước của Yến Môn Quan đã tuyên bố quốc sư đương triều và hoàng hậu là nước lửa không thể dung hòa. Người thị nữ vừa lên tiếng trước đó tỏ vẻ kinh hoàng tột độ, nàng ta như bừng tỉnh đại ngộ nhìn chủ nhân của mình, lắp bắp hỏi: “Chẳng lẽ là vì Tĩnh Viễn Hầu thật ạ?”
Thượng Quan Mẫn Hoa gật đầu đầy khen ngợi: “Bốn phần mười binh khí của Đại Chu bắt nguồn từ Lạc Hà Sơn, Tĩnh Viễn Hầu không vào triều, ai cấp được? Quốc sư cũng sốt ruột nha.” Lúc trước, Cát Mạc Vương của Bắc Mạc và hoàng thái tử Nam Lương đã hẹn nhau, liên thủ giáp công hai đầu Nam Bắc để phá Đại Chu, chuyện mà thành công sẽ lấy sông Tấn Hà làm ranh giới, chia nhau cai trị. Cát Mạc Vương bắt cóc hoàng hậu Bắc Chu, Khánh Đức Đế cũng không trúng kế mà huy động lực lượng cả nước đi xâm lấn Bắc Mạc, ngược lại, hắn mượn cơ hội đánh trọng thương Bắc Mạc mới giành cho Đại Chu một chút thời gian thở dốc.
So sánh hiện trạng hỏng bét của Đại Chu cùng với tình hình đủ binh thừa lương của Nam Lương thì thấy, dù mất đi đồng minh phương Bắc, nếu như thống soái Nam Lương chỉ huy hợp lý, đánh xuống Lạc Thành giành lấy cương thổ phía Nam Tấn Hà cũng không phải chuyện khó khăn.
Tần Quan Nguyệt không thể không sốt ruột, lão quýnh lên sẽ thỏa hiệp thôi. Dù cho đáy lòng lão có mâu thuẫn chuyện Thượng Quan Mẫn Hoa nắm lại quyền to thế nào cũng không thể thắng được chấp niệm cố hữu trong lòng lão rằng Đại Chu nhất quyết phải nhất thống được thiên hạ này trong tay lão. Cho nên, lão phải chế tạo cơ hội cho Tĩnh Viễn Hầu tiếp cận Thượng Quan hoàng hậu.
Thượng Quan Mẫn Hoa làm sao có thể làm vừa ý lão chứ? Nàng hừ khẽ: “Cho dù là quốc sư đại nhân đích thân đến đây, vẫn cứ ngăn cản như thường cho bổn cung.”
“Nương nương, Tần Quan Nguyệt sẽ đi cầu người thật ư?” Tất cả thị nữ đều nghiêm túc lên, tinh thần tập trung cao độ, cô nào cô nấy chà xát tay, định lưu lại cho đối phương một cái ấn tượng không thể nào quên.
Nàng phất phất tay: “Nào có đơn giản như vậy, quốc sư tất nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp khác ép bổn cung phải ra mặt.”
“Mỹ nam kế ạ?”
“Nô gia nghe nói năm xưa quốc sư đã dùng vô số trai lơ làm mồi như để hút mất hồn nương nương đó.”
“Nương nương, người phải tóm chặt lấy lão ta nhé!”
Thượng Quan Mẫn Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, đuổi hết đám thị nữ không giúp được gì ra ngoài, nàng mở giấy Tuyên Thành ra đang định cầm bút lông màu vẽ để vẽ tranh, đột nhiên nghe thấy ngoài cung có người hô hoán: “Bắt thích khách!” Nhóm thích khách này không đi đâu cả, chỉ khóa chặt cung Diên Khánh, thấy người là giết. Mấy thị nữ như Thu Đường cũng bị vây chặt chân, nhất thời không thoát ra ngoài bảo vệ hoàng hậu được.
Hai bóng đen mượn cơ hội xâm nhập vào tẩm cung, tay phải Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn đang cầm bút vẽ, vẻ mặt lạnh nhạt, tỉnh táo đối mặt với sát chiêu đột nhiên xuất hiện này.
“Xoẹt! Xoẹt!” hai tiếng, thích khách đã bị tiêu diệt.
Thống lĩnh cấm quân Bắc Nha Tuyên Sở thu kiếm vào vỏ, vẻ mặt kì quái, gọi thuộc hạ kéo thi thể ra ngoài. Đợi trong phòng chỉ còn trai đơn gái chiếc, Tuyên Sở lùi ra đứng cách nàng hơn mười trượng, quỳ một gối xuống hành lễ. Sau khi đứng dậy, hắn vẫn tự trách khom người cung kính nói: “Quấy rầy nhã hứng của hoàng hậu nương nương, kính xin nương nương trách phạt!”
Lông mày Thượng Quan Mẫn Hoa không thèm nhấc lấy một chút, nàng cầm bút vẽ mấy đường lên giấy, trong bầu không khí bình tĩnh có một chút hơi ấm thổi qua, nàng thu bút xoay người, lại đổi một chiếc bút lông cừu nét nhỏ, hững hờ hỏi thăm: “Là ý của ai?”
“Kính xin nương nương thương lấy tướng sĩ Tây Nam.” Tuyên Sở phun ra một câu khô khốc như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa cười lạnh: “Xem ra quốc sư đại nhận dạy dỗ Tuyên đại tướng quân rất có tiền đồ nhỉ, chuyện gì cũng đổ lên đầu bổn cung.”
Tuyên Sở trầm mặc, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng biết chuyện này chưa xong. Tần Quan Nguyệt đưa Tuyên Sở tới chỗ nàng làm gì? Chẳng lẽ để canh chừng cho Tĩnh Viễn Hầu đến hẹn hò với hoàng hậu lúc nửa đêm? Còn chưa chờ nàng đoán ra được ý đồ trong chuyện này thì còn một chuyện làm nàng không thể giải thích được là Khánh Đức Đế lại tới.
Giọng nói kích động giận dữ của Chu Thừa Hi từ gian ngoài truyền vào: “Đã bắt được thích khách chưa? Ban ngày ban mặt cũng có người dám mưu sát, lôi đi dùng cực hình cho trẫm!”
Câu này nghe giả quá, trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa đã hiểu ra.
Đã thấy Khánh Đức Đế lo lắng sợ hãi gọi tên hoàng hậu, vội vã sải bước đi vào gian trong ôm hoàng hậu đang ngồi vẽ tranh dậy, còn làm bộ an ủi một phen: “Hoàng hậu không sao là tốt rồi.”
Dứt lời, hắn xoay người hạ lệnh cho Tuyên Sở, bảo thống lĩnh cấm quân truyền chỉ cho các cung các phủ: “Hoàng hậu Thượng Quan thị từ hôm nay sẽ khôi phục đãi ngộ cùng ăn cùng ở với hoàng đế.”
Tuyên Sở lặng lẽ lùi ra, Chu Thừa Hi thả người trong ngực ra, đi đến trước bàn vẽ, nhìn bức họa nguệch ngoạc xấu xí của nàng, trào phúng ngầm: “Hoàng hậu thật là nhàn hạ.”
Cặp mắt Thượng Quan Mẫn Hoa xoay tròn mấy vòng, khóe môi cong lên, cười mà như không cười hỏi hắn: “Bệ hạ có ý gì đây?”
Điều mà nàng ám chỉ chính là chuyện thích khách đột nhiên phát sinh lại đột nhiên kết thúc này, kẻ mắt sáng nhìn cái là biết do người trong cung gây nên, còn mua chuộc được hẳn thống lĩnh cấm quân Bắc Nha kia kìa.
Chu Thừa Hi cầm chén trà nguội lên uống ực một ngụm to, ánh mắt thâm trầm lại nguy hiểm, hắn bảo: “So với việc ngồi chờ người ta lấy Tĩnh Viễn Hầu ra uy hiếp trẫm, chẳng bằng trẫm tự ra tay cho thỏa lòng mong mỏi của quốc sư.”
Thượng Quan Mẫn Hoa thầm lắc đầu, người này đúng là không chịu ăn đến nửa phần thiệt mà.
Có điều trong lòng nàng vẫn còn nghi vấn nho nhỏ: “Ta vẫn nhớ Tuyên Sở luôn là người của anh, sao Tần Quan Nguyệt lại phái hắn tới làm chuyện này?”
“Theo Sử Nghiêu điều tra ra được thì trên tay Tần Quan Nguyệt có nhược điểm của Tuyên Sở, làm hắn không thể không nghe lệnh của quốc sư.” Chu Thừa Hi đáp lãnh đạm, còn bổ sung thêm rằng chỉ cần không ảnh hưởng đến non sông xã tắc, hắn có thể cho phép quốc sư ngầm giở mấy trò lặt vặt ấy.
Nếu Khánh Đức Đế đã không để ý nhược điểm kia là gì, dĩ nhiên Thượng Quan Mẫn Hoa cũng chẳng quan tâm.