Đông Cung Chi Chủ

Chương 181: Chương 181: Đặt nền móng




Dịch: Thanh Hoan

Bị chọc trúng nhược điểm, Khánh Đức Đế nhìn về phía thằng nhóc đắc ý nàng, trong mắt hiện lên ánh sáng hung ác. Hắn thay đổi sách lược rất nhanh chóng, cười lạnh hỏi: “Tiểu tử thối, làm thái tử thích lắm à?”

Chu Quảng Hoằng không thể hiểu lời này. Chu Thừa Hi cong môi cười yếu ớt, hỏi rất xấu xa: “Đông Cung có tinh anh của toàn bộ hoàng triều, mi chắc chắn đã học được không ít thứ tốt đi?”

“Đúng rồi, con nhất định sẽ tự mình bảo vệ mẫu hậu!” Chu Quảng Hoằng căng thẳng thần kinh, nó đứng dậy hứa hẹn chắc nịch với phụ hoàng nó như một nam tử thực thụ.

Chu Thừa Hi cười giảo hoạt, đưa tay phủi phủi long bào, nhẹ nhàng bảo: “Mi đọc nhiều sách như vậy, học được nhiều như vậy rồi, cũng nên ra cung trau dồi kinh nghiệm đi.”

Chu Quảng Hoằng đến giờ mới hiểu ra mưu hèn kế bẩn của phụ thân, mặt nó đỏ lên, định mở miệng phản bác, đối phương lại không cho nó cơ hội: “Muốn bảo vệ mẫu hậu của mi, phải bày ra bản lĩnh thật sự đi!”

Thượng Quan Mẫn Hoa ngồi bên cửa sổ, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn hai cha con kia, lòng nàng thầm nghiền ngẫm trọng tâm cuộc tranh chấp của hai cha con, sau đó lại lặng lẽ thu ánh mắt lại, tập trung vào quyển sách trên tay.

Thằng bé nào phải đối thủ của Chu Thừa Hi, ba câu đã làm nó thất bại thảm hại rồi.

Khánh Đức Đế thuận lợi ôm lấy hoàng hậu của hắn, làm bộ hỏi ý kiến nàng rằng hắn định lệnh cho thái tử theo Trấn Nam đại tướng quân đi tuần hành thiên hạ, hỏi nàng nghĩ thế nào?

Thượng Quan Mẫn Hoa vui vẻ đồng ý con trai ra ngoài lịch luyện, trong lòng nàng cũng đã có suy tính riêng rồi. Từ xưa đến nay, hoàng đế đều giao cho thái tử Đông Cung quyền lực cực lớn, thái tử có một khoản kim ngạc riêng khổng lồ, có thể tự do bổ nhiệm cận thần, có lực lượng vũ trang của riêng mình, thậm chí có một số lượng nữ nhân không kém so với hậu cung của hoàng đế.

Thái tử, vị thái tử sẽ là hoàng đế tương lai này, bên cạnh hắn sẽ có đủ loại người và thế lực, muôn hình muôn vẻ, nàng không thể nào chú ý đến con trai mọi lúc mọi nơi. Biện pháp tốt nhất chính là bồi dưỡng cho nó năng lực suy nghĩ độc lập, trí tuệ uyên bác, lòng dạ khoan dung và nhân cách toàn thiện.

Cho nên, Chu Quảng Hoằng không thể nhốt mình trong cung cấm được.

Năm Khánh Đức thứ mười bốn, hoàng thái tử Đại Chu mới mười một tuổi đã phụng chỉ thay thiên tử tuần hành thiên hạ. Quan viên theo đoàn đa số là chuyên gia về án hình sự, đến chỗ nào là bắt đầu mở phủ thẩm tra xử lý các vụ án lớn, các vụ trọng án cũ. Mỗi lần Chu Quảng Hoằng viết thư cho mẫu thân đều nói trong quá tình thẩm vấn các vụ án nó thu được lợi ích không nhỏ, cực kì cảm kích Sài tiên sinh dậy bảo.

Trong thư, nó có nhắc đến tình hình khôi phục dân sinh trong dân gian. Chính sách đổi mới đã được triển khai hơn hai năm, nhân khẩu các nơi đã tăng trưởng nhẹ. Có triều đình đền bù và nâng đỡ, các ngành nghề nông công thương phát triển nhảy vọt, trên các tuyến đường giao thông chính của thành trấn đã chất đầy hàng hóa, đương nhiên, số ăn mày vô gia cư cũng rất nhiều, còn có dân lưu lạc áo rách quần manh, chỉ dựa vào thiện đường tiếp tế thành ra áp lực của triều đình rất lớn.

Xét về mặt tổng thể, tình hình này đã tốt hơn so với dự đoán rất nhiều rồi. Những câu đánh giá già dặn này là do mưu sĩ bên cạnh con trai dạy. Thượng Quan Mẫn Hoa hiểu ý cười một tiếng, cầm bút lông lên trải giấy viết thư hồi âm, hoàn toàn không để ý đến một nhân vật chính khác đang có mặt trong điện.

Khánh Đức Đế viện một cái lý do đường hoàng để đuổi thái tử đi, để thời gian ở chung giữa hắn và hoàng hậu tăng lên. Kết quả, thái độ Thượng Quan Mẫn Hoa dành cho hắn vẫn lãnh đạm như cũ. Bất cứ vấn đề hay câu hỏi gì trong thư của con trai nàng đều có thể chiếm lấy toàn bộ tâm tư của nàng.

Chu Thừa Hi chỉ hận không thể đốt hết chỗ giấy viết thư kia đi, hắn bảo: “Xem ra Giám Sát Tư làm việc không ra hồn!”

Thượng Quan Mẫn Hoa viết thư xong bèn xếp lại những lá thư khác, cẩn thận thả vào trong hộp rồi giao cho thị nữ bảo quản. Sau đó nàng mới quay đầu lại nói: “Bệ hạ, anh phải biết, có một số việc Giám Sát Tư cũng không tiện ra mặt.”

Chu Thừa Hi thấy nàng rốt cục cũng rảnh, trực tiếp ôm người vào trong lòng, thân mật ngửi tới ngửi lui chỗ hõm vai của nàng, thỉnh thoảng lại hôn trộm mấy cái, hắn cũng không vội, đợi cảm thấy hơi thỏa mãn rồi mới hỏi: “Hoàng hậu có ý tưởng gì hay à?”

Thượng Quan Mẫn Hoa nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, nheo mắt đáp: “Phải xem bệ hạ có dám không đã.”

Lời này thật sự là coi thường Chu Thừa Hi, vẻ bá đạo trời sinh hiển hiện giữa hai đầu lông mày của hắn càng thêm ác liệt, hắn nói: “Hoàng hậu cứ nói đi.”

“Lúc bệ hạ mới đăng cơ, thời cuộc bất ổn mới lộ ra Giám Sát Tư, nhưng nó dù sao cũng chỉ là tổ chức gián điệp không thể lộ mặt, càng thích hợp làm việc trong bóng tối.”

“Nói trọng điểm đi!”

“Sao không dung hợp Giám Sát Ti với các đầu mối giao thông then chốt là dịch trạm, kênh đào… chứ? Giá cả đã có Nam Bắc tin tức bù đắp nhau, hàng Nam Lương điều lên phía Bắc, hàng đã lưu thông thì ngay cả an trí cho dân lưu lạc cũng được.” Thượng Quan Mẫn Hoa chậm rãi nói: “Toàn bộ đế quốc, bất cứ ngóc ngách nào đều nằm trong khống chế của bệ hạ.”

Chu Thừa Hi không bị dụ hoặc này mê đến choáng váng đầu óc, hắn chỉ hỏi đối phương một chuyện mà thôi: “Trẫm muốn biết, vì sao trong lòng hoàng hậu, Hình Bộ lại đứng đầu?”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhíu mày, nhắc nhở hắn: “Bệ hạ, Tam Tỉnh, Lục Bộ ta chưa hề nhúng tay bao giờ.”

“Ngược lại trẫm rất hi vọng cô có nhúng tay.” Chu Thừa Hi nói nhỏ một câu, sau đó hắn nghiêm túc yêu cầu nàng nói ra lí do, vì sao thái tử đi tuần lại lấy Hình Bộ để khai đao?

Nàng cũng nghiêm mặt bảo: “Minh bạch, chuẩn mực mới xây dựng niềm tin vào triều đình, Đại Chu mới có thể cai trị lâu dài và ổn định.

“Hai năm trước sao không thấy cô nhắc?” Chu Thừa Hi không tin nàng lại có lòng tốt suy nghĩ vì hắn như vậy, hắn lạnh lùng vạch rõ rằng thời điểm triển khai chính sách đổi mới đã có thể làm thế rồi.

Đáy mắt Thượng Quan Mẫn Hoa có ánh sáng chớp lên, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, che giấu tâm tư, nàng đáp: “Bệ hạ hẳn phải hiểu, lúc ấy điều kiện không cho phép. Bây giờ nha, thời cuộc cũng coi như thái bình, quốc khố cũng hơi dư dả, vừa đẹp.”

Nàng đã bóp chặt yết hầu của đế quốc là đường vận tải, nếu như cũng giao cả Giám Sát Tư ra thì vị hoàng đế là Chu Thừa Hi đây sẽ chẳng khác nào mắt mù. Hôm đó, nàng đã ước định với Chương Xuân Triều, phải xây được vương triều dưới mặt đất để bảo đảm vĩnh viễn ngôi vị hoàng đế cho con trai nàng, mà hôm nay chính là thời điểm mấu chốt.

“Hoàng hậu, cô thật sự rất thông minh!” Xưa nay Chu Thừa Hi chưa bao giờ ngốc. Hắn không quên hắn cho Thượng Quan Mẫn Hoa quyền lực to lớn thế nào, nhưng hắn cũng không thể từ chối lợi ích phong phú mà đề nghị này có thể mang lại. Hắn suy nghĩ một lát rồi đồng ý với đề nghị của nàng.

“Nhưng là, hoàng hậu định giải thích với Tam Tỉnh Lục Bộ thế nào để đưa Giám Sát Tư ra ngoài vòng pháp luật đây?” Trong giọng nói của Chu Thừa Hi có mang vẻ hứng thú nồng đậm, hắn nhướng mày, chuẩn bị nhìn nàng xấu mặt, phải biết, ngành này nắm giữ quá nhiều bí mật không muốn ai biết.

Thượng Quan Mẫn Hoa đã tính trước, nàng ngẩng mặt lên nhìn Khánh Đức Đế cười yếu ớt còn có vẻ hơi gian trá, nàng bảo: “Án gian lận trường thi!”

Nụ cười trên mặt Chu Thừa Hi lập tức khựng lại, hắn trừng mắt với nàng, khẽ nói: “Xem ra hoàng hậu đã chắc chắn trẫm sẽ đồng ý cho cô sát nhập.”

Nàng lập tức tỏ vẻ khiêm tốn bảo, đấy là vì hắn nhìn xa trông rộng. Chu Thừa Hi vẫn trừng mắt nhìn nàng, không thèm nghe lời dối trá già mồm kia, hắn hỏi: “Sao hoàng hậu không đặt tâm tư kia lên chính sách đổi mới?”

Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ nhíu mày, rất uyển chuyển bày tỏ bất mãn của mình: “Anh cứ nằng nặc bắt ta chính miệng thừa nhận là ta không hiểu mấy thứ kia mới bằng lòng bỏ qua cho ta à?”

Mặt Khánh Đức Đế đổi sắc mấy lần, khuôn mặt cứng ngắc, cuối cùng mới nói khô khốc: “Hoàng hậu che giấu rất khá đấy.”

“Đa tạ bệ hạ khích lệ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.