Đông Cung Chi Chủ

Chương 113: Chương 113: Lệ Tạ




Tuyên Sở ức mà không có chỗ giải oan, có trời mới biết nữ nhân ở trong kia trước mặt Chu Thừa Hi đã bố trí thế nào mà lại khiến cho Khánh Đức Đế tin sái cổ rằng Tuyên Sở hắn với hoàng hậu có gian tình ghê gớm lắm.

Tuyên Sở nhẫn nhịn xúc động muốn hộc máu nói: “Bệ hạ, xin ngài nâng đỡ Tam đệ của thần thành tộc trưởng Tuyên thị.”

Chu Thừa Hi gật gật đầu, thình thoảng lại nhìn vào ánh nến đang bập bùng trong Vĩnh Lạc Cung vẻ mặt khó hiểu. Tuyên Sở nghĩ tối nay hắn muốn ngủ lại ở đây. Đợi một lúc lâu, Chu Thừa Hi lại hỏi: “Mười hai châu phủ, hai mươi bảy thế gia, không phải ai cũng thấu đáo như Tuyên Sở, ngươi nói nên làm thế nào mới có thể đánh tan thế lực này?”

Tần Quan Nguyệt và Chính Đức Đế cố gắng hai mươi năm mới chỉ trừ bỏ được Thượng Quan thị, Bạch thị và Cam thị, nhưng thế cục thiên hạ là như vậy, cứ thế lực cũ ngã xuống thì thế lực cũ lại nổi lên uy hiếp hoàng quyền.

Tuyên Sở không trả lời, vẫn đề này rất nguy hiểm, cũng quá khó khăn.

Chu Thừa Hi chắp tay sau lưng rời khỏi Vĩnh Lạc Cung. Tuyên Sở lại đi về đại điện, lẳng lặng đứng sau lưng Thượng Quan Mẫn Hoa.

“Hắn hỏi anh cái gì?”

Tuyên Sở nhịn không nổi sự hiếu kỳ trong lòng mà hỏi: “Hoàng hậu với bệ hạ bằng tuổi, vì sao nương nương có thể trưởng giả như thế, đối xử với bệ hạ như một đứa bé hư?”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng đưa đẩy cái nôi trúc, nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Là do bản tính trời sinh.”

Tuyên Sở không tin nhưng vẫn thành thực đưa ra vấn đề mà Khánh Đức Đế mặt chưa đủ dày để hỏi: “Bệ hạ hỏi, đại thế thiên hạ hiện tại, hoàng lệnh không thể thông đạt, phải giải quyết như thế nào?"

"Hoặc là "thấy lợi xông vào", hoặc là, "đoạt trong loạn lạc"."

"Chữ "Lợi" giải thích thế nào, chữ "Loạn" lại giải thích thế nào?"

Thượng Quan Mẫn Hoa ngáp một cái, đáp: “Thời cơ đến, thấy là hiểu."

Tuyên Sở thấy hỏi không được, hết sức kính cẩn lui về một bên đứng gác.

Ngày hôm sau.

Sau khi tỉnh giấc, Thượng Quan Mẫn Hoa liền phân phó cho Tuyên Sở lo liệu thủ tục xuất cung du ngoạn. Thấy thế, Tuyên Sở cảm thấy đầu mình cũng thành cái đấu lớn rồi, người bên cạnh - Lã Minh Vọng cũng cật lực đồng tình. Đối mặt với thái độ mời hẹn của Tuyên Sở, Lã Minh Vọng kiên quyết lắc đầu cự tuyệt, bụng nghĩ thầm: Đừng có đùa, vị hoàng hậu này xưa nay chưa từng làm chuyện vô bổ bao giờ, lần này bà ta xuất cung chắc cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Thỉnh cầu xuất cung của Hoàng hậu nhanh chóng được Khánh Đức Đế chấp thuận. Mọi người đổi trang phục thường dân, mau chóng xuất cung.

“Tới đường lớn phía Đông.”

Tuyên Sở đánh xe ngựa đi về phía đó. Thượng Quan Mẫn Hoa tay bồng con trai, thỉnh thoảng lại kề sát mặt vào nhau trêu chọc, đứa nhỏ hoạt bát, tiếng cười khanh khách thỉnh thoảng lại phát lên khiến cho nàng cảm thấy mỹ mãn, quanh thân tỏa ra vầng sáng mẫu tử.

Bọn họ dừng chân trước một tòa lầu, trên cửa có bảng hiệu chữ triện đề hai chữ "Lệ Tạ". Vừa mới xuống xe, tiểu nhị đã nồng nhiệt nghênh đón, cứ mở miệng là một mực “lão gia, phu nhân”. Lễ nghi tiếp đón nồng hậu như vậy, thật khó lòng khiến quan khách phật ý được.

Tuyên Sở ném cho tiểu nhị một đĩnh bạc, ý bảo hắn ta đi mời trưởng quầy ra nghênh tiếp khách quý. Thấy vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa vội ngăn anh ta lại mà rằng: “Ta chính là bà chủ nơi đây, khách quan ngài tìm ta có việc gì sao?”

Nói rồi không thèm để ý tới sắc mặt khó coi của Tuyên Sở, nàng bồng con, nhẹ nhàng đi lên lầu hai. Lên tới nơi, Thượng Quan Mẫn Hoa bước ngay tới giá đựng vài vóc cùng những quý phụ kinh thành chọn tới chọn lui, hết xem màu sắc tới hoa văn trên lụa, cuối cùng chọn trúng một cuộn lụa hoa nền trắng. Nàng cũng chẳng kể thể thống cùng thân phận, bắt đầu cùng người khác lôi kéo tranh giành. Con trai nàng cũng không sợ người lạ, chớp cặp mắt to cười khanh khách, cổ vũ mẫu thân cậu tiếp tục chiến đấu.

“Phu nhân, cẩn thận!”

Tuyên Sở - một đại nam nhân lách vào giữa một đám nữ nhân với xiêm y hương phấn, trên mặt đầy vẻ xấu hổ, nhưng vẫn phải bảo toàn an nguy cho Thượng Quan Mẫn Hoa cùng hoàng tử trưởng, thành ra đám nữ nhân tranh giành điên cuồng cùng mùi hương phấn xộc vào mũi làm hắn thực sự không biết xoay sở thế nào.

“Đứa bé này thật khôi ngô!”

“Đúng vậy, không biết được mấy tháng, một chút cũng không sợ người lạ nha!”

“Bé con lúc nào cũng toét miệng cười, nhìn xem, bé con cười lên xinh chưa này. Vị phu nhân này có thể cho ta ẵm một chút được không?”

Thượng Quan Mẫn Hoa hào phóng giao nhi tử cho người khác bế, những phu nhân kia tán dương không ngớt làm nàng cũng hãnh diện, lòng vui sướng không thôi. Trái ngược với Thượng Quan Mẫn Hoa, Tuyên Sở lại thần sắc lo lắng, chỉ sợ mấy người kia làm hoàng tử trưởng bị ngã.

"Ôi, vị này chính là trượng phu của phu nhân đi, lo lắng như vậy, vợ chồng son hai người thật là ân ái mặn nồng nha."

"Đúng vậy nha, muội đã bảo huynh ấy khỏi cần tới, phu quân lại cứ nằng nặc đi theo đến cùng." Thượng Quan Mẫn Hoa nửa đùa nửa thật nói như giận yêu, giọng nói mềm ngọt, bất cứ ai cũng nghe ra được tình ý thắm thiết trong đó. Tuyên Sở mặt đanh lại, than thầm, thôi rồi phen này thì Chu Thừa Hi sẽ lột da róc xương hắn mất.

Thượng Quan Mẫn Hoa lại nói: "Muội đã bảo chốn này toàn đồ đắt tiền, đừng đến, nhưng hắn lại nói đồ ở đây toàn loại thượng hạng, có toàn bộ xiêm y được ưa chuộng nhất của kinh thành, nhiều bạc như vậy, lãng phí quá."."

"Ha ha, muội muội à, bạc mà nam nhân kiếm được ấy à, chính là để cho nữ nhân xài thôi..."

"Muội muội tốt, ta khỏi cần nói thì ai cũng biết, đồ ở đây tốt thật, nhà của ta ở Tây Lương, hàng năm luôn phải đến kinh thành tranh giành mới mua được, người nhà ta ai cũng khen..."

"Đúng vậy a, ta ngàn dặm xa xôi từ Nam Bối chạy đến mới tranh được ba rương quần áo, căn bản không đủ ta mặc!"

"Ta đã thương lượng với chủ cửa hiệu này từ đầu rồi rồi. Nếu hắn muốn mở cửa tiệm, cứ đên nhà ta ở Thường Châu đi; chi phí, mặt bằng cửa hiệu ta lo hết, chỉ cần cung cấp y phục cho ta là được."

Thượng Quan Mẫn Hoa ha ha cười không ngừng, Tuyên Sở vẫn không hiểu ý nàng ra sao. Khi các vị phu nhân đã thỏa lòng ôm ấp hoàng tử trưởng, hắn vội vội vàng vàng đón lấy hoàng tử trưởng. Cơ mà Tuyên Sở hắn trước nay đâu đã biết ẵm trẻ con, thành ra phải luống cuống tay chân một hồi, các vị phu nhân trên lầu chọn quần áo nhìn thấy bộ dạng ông bố trẻ của hắn đều nhịn không được mà cười rộ lên.

"Muội muội, mới đây đã đi rồi sao?" Có người còn chưa chọn đủ quần áo đề nghị: "Hương Tạ ở bên cạnh còn có các loại thúi thơm, nhanh đi chọn lấy mấy cái đi, đảm bảo trượng phu nhà muội không rời nổi muội luôn."

Thượng Quan Mẫn Hoa ý cười đầy mặt gật gật đầu. Tuyên Sở che chở nàng thoát khỏi đám người, thiếu phụ tay bồng con cười không ngớt, nói: "Sang bên cạnh xem xem."

Tuyên Sở cố gắng nén giận vén rèm, vừa tiến vào của hàng đã thấy một hương thơm thanh nhã thấm vào ruột gan, kiến lòng người như yên bình trở lại. Tuyên Sở có chút kinh ngạc, nhưng thấy Thượng Quan Mẫn Hoa không tỏ vẻ gì ngạc nhiên, vẻ mặt này hoàn toàn là vì nàng đã sớm biết sự ảo diệu trong này.

Khác với cảnh tranh giành mua bán của Lệ Tạ, trong Hương Tạ rất yên lặng. Bởi vì người trông cửa hiệu là một người mù.

"Vị phu nhân này..." Vị chưởng quầy mù mới nói mấy chữ, đột nhiên thần sắc khẽ động, đứng dậy nghênh đón: "Thượng Quan tiểu thư."

Thượng Quan Mẫn Hoa đổi tay ôm nhi tử, thấp giọng nói: "Hàn tiên sinh không cần phải khách khí."

Hàn Sinh cũng không để ý tới nàng, lục lọi trong ngăn kéo rồi mang ra một cái hộp gỗ đen, bên trong một chồng sổ sách, để trước mặt vị khách nữ. Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không nhận, chỉ nói: "Hàn tiên sinh, ngày đó Mẫn Hoa đã nói, cửa hàng này là của mẫu thân. Mẫu thân lòng dạ từ bi, thương những bé gái kia khổ cực bần hàn không nơi nương tựa, không người chở che mới che giấu thân phận để dạy dỗ các nàng một chút kỹ nghệ mưu sinh. Cửa hàng nãy cũng coi như là để tiêu thụ số hàng mà các nàng làm ra..."

Vị chưởng quầy mù vẫn tỏ vẻ lãnh đạm, không để ý đến khiến bầu không khí có chút quỷ dị. Đứa nhỏ tựa hồ cảm giác được đối phương không có ý tốt, cọ quậy bất an, Thượng Quan Mẫn Hoa nhè nhẹ vỗ về dỗ dành xong, dừng một chút mới nói: "Hàn tiên sinh nếu không thích cửa hàng này, thì đóng cửa lại là được, Mẫn Hoa tuyệt đối sẽ không làm khó dễ."

Hàn Sinh lạnh lùng trả lời: "Ý Thượng Quan tiểu thư muốn ra sao?"​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.