Lời nói Chương Xuân Triều vừa thốt ra chứng mình nàng không có đoán sai về đại thế, thấy đi, vốn không đủ để khiến nàng sợ hãi…
Người ngoài đi rồi, nàng gắp hai miếng đồ ăn thanh đạm đã sắp nguội ngắt lên, cửa phòng bị đẩy ra kẽo kẹt một tiếng, thị nữ mặc y phục trắng đi vào, phúc thân hành lễ: “Chủ tử, Họa Ý có câu này không nói thì không chịu được.”
Thị nữ này nếu đã xưng là Họa Ý, lại nghiến răng nhấn hai chữ “chủ tử” nặng như vậy, hiển nhiên là đang thầm oán đối phương. Gọi nàng là “chủ tử”, bởi vì nàng ta chính là một trong những ám vệ do Thượng Quan gia bồi dưỡng, trung với dòng họ Thượng Quan thị.
Thượng Quan Mẫn Hoa hiểu rõ, sợ là chuyện Chu Quảng Hoằng dỗi nàng đã truyền khắp phủ, đám thị nữ yêu thương đứa nhỏ cuối cùng cũng đã chạy đến chỗ kẻ làm mẫu thân này nói lí lẽ rồi đây. Nàng gật gật đầu, ý bảo thị nữ nói tiếp.
Họa Ý trách, Chu Quảng Hoằng tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bị kẻ gian Chương Xuân Triều che mắt, chỉ rõ phải trái là được, vì sao phải phạt nó như vậy?
Thằng bé từ nhỏ đã sống nương tựa vào mẫu thân, tình cảm tất nhiên sâu nặng, thường ngày ngay cả một lời nói nặng Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không nỡ nói, lại để cho tên phụ thân hung ác không nói đạo lý giữa đường nhảy ra, thế là lần đầu tiên nó bị mẫu thân đối xử lạnh lùng, trong lòng khó chịu đến cơm cũng không buồn ăn.
Vất vả lắm mới lấy dũng khí đi xin lỗi mẫu thân, lại gặp phải một màn kia, về phòng lên khóc òa lên, hô to mẫu thân không cần Thành Thành, thật sự khiến lòng người chua xót. Thị nữ này trấn an một lúc lâu vẫn không thể khiến nó nín khóc. Họa Ý vốn yêu thương Chu Quảng Hoằng nhất, chờ Thượng Quan Mẫn Hoa rảnh rang liền chạy đến kêu than.
Thượng Quan Mẫn Hoa nghe xong chỉ nói: “Chuyện buôn bán ở Cát Mạc Vương Đình phải thu lưới rồi.”
Họa Ý dậm dậm chân: “Chủ tử, Họa Ý không xen vào chuyện này, chúng ta giờ đang nói đến con trai bảo bối của người kìa!”
Nhìn khuôn mặt hờn dỗi của cô gái trước mắt, trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa cũng hơi phiền muộn, nàng giải thích: “Chủ tử em là ta đây phải về kinh, có một số việc, để Thành Thành làm quen dần đi thôi.”
Cửa bị đẩy mạnh ra, Chu Quảng Hoằng mắt đỏ hoe dùng sức trừng mẫu thân, sau lưng nó còn vài người hầu khác, mọi người hơi kinh ngạc, Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng đảo qua, tất cả mọi người cúi đầu không nói. Chu Quảng Hoằng nắm chặt tay, gào lớn: “Vì sao mẹ nhất định phải đi cùng người xấu kia? Lúc trước mẹ mất bao nhiêu công sức mới thoát khỏi cái chỗ kia? Mẹ không cần Thành Thành nữa phải không?”
Mấy thị nữ như Họa Ý đột nhiên mềm lòng, vây quanh Chu Quảng Hoằng bảo nó đừng thương tâm, thằng bé một khi bướng bỉnh thì ai cũng không khuyên nổi, mắt nó trừng lớn như vậy, không hiểu được mẫu thân cho nên rất tin vào chuyện mẫu thân sắp vứt bỏ mình. Đẩy thị nữ xung quanh ra, nó xoay người bỏ chạy.
Chưa kịp chạy xa, nó liền té mạnh trên mặt đất, không rên một tiếng, đứng lên xong lại chịu đựng đau đớn chạy về phòng. Trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa thấy đau tột độ, đuổi theo mấy bước, nhớ tới quyết định của mình lại lùi về. Bé trai bảy tuổi hẳn nên thân cận với phụ thân nhiều hơn, như vậy mới giúp nó trưởng thành được, nàng không thể do dự nữa.
Lòng đã nghĩ rất rõ ràng rồi, nhưng rốt cuộc, mẹ con liền tâm, một đêm này tra tấn Thượng Quan Mẫn Hoa đến không thể an giấc. Trời còn chưa sáng, nàng khoác áo đứng bên cửa sổ nhìn cửa phòng con đóng chặt, giật mình thảng thốt.
“Phu nhân!” Quản gia vội vàng đi vào, báo cáo phủ Thành chủ đêm qua đột nhiên gặp đại hỏa, phá hủy quá nửa. Bên trong phủ, đám người Khánh Đức đế, Tần quốc sư, Tả thục nghi và Tả tướng đã bị thế lực không rõ công kích, nghiêm trọng nhất là kho tư liệu đã bị hủy, trong đó còn có bản vẽ cơ mặt do các kỹ sư như Thái tiên sinh giao cho Thường Tĩnh, tất cả đều đã bị thiêu hủy sạch.
“Bên chỗ Thái tiên sinh kia có thương vong không?”
Quản gia làm một cái thủ thế là không, nói đám người Thái tiên sinh đã rời đi từ lâu, hắn lại hỏi: “Phu nhân, người xem, giờ tạm thời đổi mới địa chỉ hay là toàn bộ ẩn náu vào quan nội?”
“Toàn bộ tư liệu đã hủy diệt, tất cả kỹ sư giải tán, tạm thời sắp xếp dưới trướng Hùng Vạn Lý, chuyện này đừng lộ ra ngoài. Ngươi cùng Thường đại nhân, Thái tiên sinh nói trước một câu đi.” Thượng Quan Mẫn Hoa nói với hắn mấy câu, chủ yếu khiến đối phương ghi nhớ một câu: Cẩn thận với yêu cầu trao đổi của Tần Quan Nguyệt.
Quản gia nhớ kĩ, lại hỏi nàng còn gì phân phó không, Thượng Quan Mẫn Hoa cẩn thận dặn dò thêm vài câu, đang nói chuyện, cửa lớn ngoài viện bị gõ rầm rầm, gia nhân vừa mở then, người ngoài cửa đã bay qua tường vây nhảy vào trong viện, lao thẳng về phía phòng của nữ chủ nhân.
Thượng Quan Mẫn Hoa vẫy quản gia lui ra ngoài, đón tiếp Chu Thừa Hi mặt nôn nóng. Tóc, râu cùng ngoại bào của hắn còn bốc mùi khét, trên cánh tay còn mấy vết rộp. Hắn không để ý chính mình, mắt hổ nhìn chằm chằm nữ nhân, sắc bén, thâm trầm, lại toát ra một thứ tình cảm khó nói nên lời.
Vị hoàng đế trẻ tuổi này giữ chặt nàng, nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Cô không sao chứ?”
Nàng lắc đầu, Chu Thừa Hi ôm chầm lấy nàng, thân thể còn hơi run run. Thượng Quan Mẫn Hoa không biết đáp lại người ta như thế nào, lại không thể chống cự rất rõ ràng, nàng hơi cứng người lại, thản nhiên nhắc nhở: “Bệ hạ nên trở về chủ trì đại cục!”
Chu Thừa Hi buông tay, lui về sau mấy bước, vẻ mặt không hiểu, quát lên: “Trẫm phải làm gì không cần cô dạy! Con cô đầu, gọi nó ra đây, lập tức về kinh.”
Thượng Quan Mẫn Hoa kiên nhẫn nói cho hắn, nàng còn có rất nhiều sự vụ cần bàn giao, nếu tùy tiện rời đi, toàn bộ cửa hàng ở phương Bắc này sẽ vào tay kẻ địch hết. Sắc mặt Chu Thừa Hi rất khó nhìn, cũng biết nàng đang nói thật.
Hắn hỏi: “Phải mất bao lâu?”
Nàng đáp: “Chậm thì ba tháng, lâu thì nửa năm.”
Chu Thừa Hi không chờ được lâu như vậy, Thượng Quan Mẫn Hoa định khuyên hắn đi trước, nhưng hoàng đế này mà bắt đầu cố chấp thì nửa phần đạo lý cũng không nghe. Thượng Quan Mẫn Hoa hỏi hắn rốt cục muốn thế nào, Chu Thừa Hi híp mắt lại nói: “Trong khoảng thời gian này cũng đủ cho hoàng hậu xây bếp khác rồi!”* (Ý bảo Thượng Quan Mẫn Hoa đã kịp chạy chỗ khác, sống với người khác.)
Thượng Quan Mẫn Hoa im lặng, nếu không xảy ra chuyện hồng y đại pháo kia, nàng chắc chắn sẽ thấy Chu Thừa Hi là chạy, hơn nữa, ngay cả chỗ ẩn náu tiếp theo nàng cũng đã sắp xếp xong. Nàng khẽ cắn môi, đang định buông tha cho cái gì để khiến Chu Thừa Hi tin tưởng, lại nghe được hắn nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ý cười ác ý: “Giao con cô cho trẫm.”
Nằm mơ! Hai mắt Thượng Quan Mẫn Hoa phun lửa, nàng và hắn, vĩnh viễn đều không có khả năng tín nhiệm lẫn nhau.
Chu Thừa Hi nhìn ra suy nghĩ của nàng, ánh mắt hai người chạm vào nhau, đều muốn thử ra điểm mấu chốt cuối cùng của đối phương, hiển nhiên rất phiêu lưu, nhưng so với kết quả trong tương lai, cả hai bên đều tin tưởng bọn họ nếu trả giá lớn nhất cũng sẽ có thể đổi được kết quả giá trị nhất…
Hắn nói, dùng nửa khối ngọc tỷ truyền quốc để đổi lấy quyền giám hộ tạm thời con nàng.
Thượng Quan Mẫn Hoa cẩn thận cân nhắc, cũng không quá an tâm. Chu Thừa Hi không kiên nhẫn: “Bảo người của cô đuổi kịp là xong chứ gì, quyết định nhanh lên, trẫm không rảnh giày vò tiểu tử thối kia đâu!”
Như vậy thoạt nhìn có vẻ tốt hơn cả, Thượng Quan Mẫn Hoa quyết tâm đánh cược một phen, đánh cược lòng đế vương của Chu Thừa Hi.
Được Thượng Quan Mẫn Hoa đồng ý, Chu Thừa Hi nhanh chóng lo xong chuyện chia đôi ngọc tỷ truyền quốc. Hắn đi dẫn Chu Quảng Hoằng đi, thằng bé kia sao có thể chấp nhận chứ? Lúc trước còn đang thầm oán mẫu thân không yêu thương nó, hiện giờ, tình huống lại diễn biến thành giống như lời nói đùa của đám bạn cùng lớp nó rằng: phụ hoàng nó không cần mẫu hậu, chỉ cần hoàng tử là hắn trở về làm người thừa kế mà thôi.
“Không, con không đi, con muốn ở cùng với mẹ! Ngươi là người xấu, tránh ra!” Thằng bé ôm lấy chân mẫu thân, kiên quyết không muốn rời đi, nó tin chắc chỉ cần nó theo phụ hoàng nó đi rồi, vợ bé được sủng ai kia của phụ hoàng nó sẽ ngầm trừ bỏ mẹ đẻ nó, các truyện về cung đình xưa nay đều nói như vậy.
Chu Thừa Hi vốn đã không thích sự tồn tại của thằng bé, giờ phút này, nếu không có Thượng Quan Mẫn Hoa ở đây, chỉ sợ một chưởng đã đánh ngất thằng bé đang tranh cãi ầm ĩ này rồi. Thượng Quan Mẫn Hoa vừa khuyên con một câu, nó liền gào lên: “Thành Thành nhất định sẽ bảo vệ mẹ, không để mẹ bị bắt nạt!”
Vẫn là Chu Thừa Hi có cách, một câu chặn miệng Chu Quảng Hoằng: “Ngươi dựa vào cái gì để bảo vệ nàng, hết khóc lại nháo? Đừng có ở chỗ này làm vướng bận nữa, thế thì mẹ ngươi mới về cung sớm được!”
Chu Quảng Hoằng im bặt, không khóc nháo nữa. Nhìn vẻ mặt hiểu biết của con, trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa thầm than: Quả nhiên là đến tuổi cần phụ thân.