Nếu đã chủ động nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn
kia, Thượng Quan Mẫn Hoa tất nhiên sẽ không cho phép bản thân mình vì
gân mạch run rẩy, toàn thân đau nhức mà lâm vào hôn mê. Sau khi rơi
xuống nước, nàng lập tức cắn môi, ép mình khua khoắng cánh tay theo dòng nước mà bơi đi.
Chu Thừa Hi nhảy xuống nước ngay sau đó, tiếng gầm rú cực kì bi
thương của hắn, sự tìm tòi của mấy ngàn cấm quân cũng không thể ngăn lại động tác của nàng. Dần dần, dòng nước lạnh căm lấy dần nhiệt độ cùng
sức lực của cơ thể nàng, dần dần, ý thức nàng cũng mơ hồ đi, cánh môi
cắn chặt đã không còn thấy đau nữa.
Chẳng lẽ hành trình chạy trốn khó lắm mới có một cơ hội này của nàng
cứ vậy là hết? Nàng cơ bản không bao giờ chấp nhận loại kết cục ấy xảy
ra với nàng, ý chí củ nàng bắt buộc nàn lại khua khoắng hai chân về
trước, loáng thoáng, còn có thể thấy ánh lửa lay động bập bùng hai bên
bờ.
Trước khi nàng hoàn toàn mất đi ý thức, đầu ngón tay vô lực của nàng
hình như đã chạm đến cái gì đó, có lẽ là cành cây khô, có thể là bèo,
càng có khả năng là lưới đánh cá.
Nàng không biết cụ thể là cái gì đã cứu nàng, chờ nàng tỉnh lại, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên một chiếc giường gỗ đơn sơ, y phục
hoa lệ trước kia đã không thấy đâu, giáp vàng hộ thể vẫn còn nguyên trên người. Bên cạnh giường là một cái bàn gỗ đen đen bẩn bẩn nhìn không ra
là loại gỗ gì, một cái bát đất nung sứt mẻ còn dính một chút dầu mỡ, nửa cái dây bấc đèn khô quắt vắt trên miệng bát.
“Kẽo kẹt!” một cái, tiếng cửa gỗ màu đèn vang lên, một bà lão tóc hoa râm, mặt mũi đầy nếp nhăn, áo vải thực bẩn, thực cũ, trên đôi giày màu
xám còn chi chít bốn năm mụn vá. Bà ta bưng một cái bát đất nung đang
bốc lên hơi nước, run rẩy đi đến bên giường, cẩn thận đặt bát thuốc lên
trên bàn gỗ, tiện tay lấy vạt áo mình lau lau bàn tay, thấy nữ tử trên
giường đã tỉnh, miệng cười mừng rỡ vội quỳ xuống đất, bà ta còn kêu:
“Nương nương, người tỉnh rồi!”
Chỉ đơn giản như thế đã xuyên thấu thân phận hoàng hậu Vĩnh Lạc cung, thân phận của bà lão này rất kỳ quái. Thượng Quan Mẫn Hoa tò mò, nhưng
vẫn thản nhiên gật đầu, nàng muốn ngồi dậy. Bà lão kia vội vã ngăn cản:
“Không được, không được. Thân thể nương nương bị tổn hại nghiêm trọng,
không tĩnh dưỡng mấy tháng thì không thể ngồi dậy được. Cái tên hoàng đế ác quỷ đáng chém nghìn nhát kia nha, Phật tổ nhất định sẽ có báo ứng!”
Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ nhìn bà ta, định từ dấu vết nào đó mà đoán ra được thân phận của bà lão, nhưng là, đối phương rất bình thường, bình
thường đến mức đây chỉ là một bà lão cùng khổ có thể gặp được ở bất cứ
làng chài nào, những câu chuyện của bà lão phần lớn cũng chỉ kể về cuộc
sống gian khổ, hoàn toàn khác biệt với cái chốn âm mưu quỷ kế đầy rẫy mà nàng vẫn phải đề phòng.
Bà lão cẩn thận và ân cần như chăm chút cho con gái ruột, bón thuốc
xong lại dẹm lại chưn, cầm bát không đi ra khỏi cửa. Cách vách chính là
phòng bếp, nằm trên giường gỗ, Thượng Quan Mẫn Hoa còn có thể nghe được
tiếng củi cháy nổ lép bép.
Nàng tìm không ra chỗ nào có thể hoài nghi. An tâm ngủ thiếp đi, ngủ
cực ngon, sau đó tỉnh lại. Đầu óc còn hơi mơ màng, mắt cũng không muốn
mở ra, nhưng nàng không thể không mở mắt vì bên ngoài có người đến.
“Lục thẩm, tiểu thư sao rồi?” Đúng là giọng nói quá quen thuộc.
Thượng Quan Mẫn Hoa vạn không thể tưởng được người cứu tính mạng mình
lại chính là nàng ta, nữ tử vẫn kiên trì dùng ý tưởng của bản thân mà đi phản bội nàng – Linh Lung.
Giọng nói của bà lão chỉ nghe qua cũng thấy được trong đó hàm chứa sự vui mừng chân thành tự đáy lòng, bà lão đáp: “Tỉnh một lần rồi, uống
hết thuốc mà con gái mang đến, bây giờ vẫn còn ngủ đấy.”
“Ừ.” Linh Lung phát ra một tiếng không rõ là ý gì, nàng ta đưa cho bà lão một thứ gì đó: “Lục thẩm, vẫn cứ sắc thuốc như cũ, đừng ngừng
thuốc.”
“Yên tâm đi con gái, bạc đãi ai cũng không được bạc đãi nương nương.” Bà lão do dự một chút, lại lo lắng hỏi: “Con gái à, thuốc này đắt lắm
hả?”
“Không cần lo lắng.” Linh Lung khẽ ho một tiếng: “Ta sẽ nghĩ cách,
Lục thẩm, chỗ bạc này ta không thể lấy được.” Bà lão cứng rắn nhét gì đó vào tay đối phương, đáp lời: “Cầm đi, con gái. Chỗ bạc này là do thôn
trưởng gom góp vội đến để xem bệnh mua thuốc cho nương nương đấy. Nương
nương là người tốt lắm nha, xứng với loại hoàng đế heo chó không bằng
ấy, ngay cả con cũng muốn giết, đúng là nghiệp chướng!”
Bên ngoài phòng là một mảnh trầm mặc, bà lão lắc đầu, lê bước chân đi vào phòng bếp bắt đầu sắc thuốc. Linh Lung xoay người, lẳng lặng nhìn
nhà gỗ, sau đó cúi đầu rời đi. Thượng Quan Mẫn Hoa thu hồi lực chú ý từ
khe hở hắt sáng lại, nhắm mắt, chỉ chốc lát đã quên đi tin tức sáng sớm
vừa nhận được ấy.
Theo thường lệ, nàng uống thuốc rồi ngủ dưỡng thương, Thượng Quan Mẫn Hoa không thể nào quên được mùi thơm ngát trong thuốc, vị thuốc này
trước đây nàng vẫn hay uống, theo lời kể công của Chu Thừa Hi, hắn đã
từng hạ lệnh khuân hết tuyết liên từ ba lá trở lên trong toàn bộ lãnh
thổ Đại Chu về quốc khố.
Chờ Linh Lung quay lại làng chài này, Thượng Quan Mẫn Hoa nghe thấy
tiếng nàng ta ho khan nặng thêm, nàng gõ gõ tấm ván gỗ. Linh Lung hơi do dự, cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào: “Tiểu thư, người có gì sai bảo ạ?”
Thượng Quan Mẫn Hoa mắt chẳng buồn nâng, bình thản trả lời: “Đưa ta đi xuống hầm hoặc mỏ muối dưỡng thương đi.”
Thượng Quan Mẫn Hoa liếc nàng ta một cái, sắc mặt Linh Lung xanh xao
vàng vọt, chính là bộ dạng của kẻ nội thương chưa lành. Nàng không nói
gì, Linh Lung cũng tự nghĩ thông rồi. Nàng ta xấu hổ cúi đầu, không hề
biện giải rằng trộm được tuyết liên từ Việt Dương Điện ra dưới sự bảo vệ của hai chi cấm quân nội vệ Bắc Nha Nam Nha là chuyện khó khăn cỡ nào.
Vào đêm thứ hai sau khi chuyển xuống hầm muối, đèn đuốc của Hắc Kỵ
quân đã vây kín lấy làng chài nhỏ này, đi đầu là kẻ am hiểu nhất thuật
truy đuổi – Tuyên Sở, đứng phía sau hắn cách đó không xa, Chu Thừa Hi
sát khí đầy người ngồi trên lưng một con ngựa đen cao to, môi khẽ nhếch
lên lạnh như băng: “Lục soát!”
Quan binh đã được huấn luyện chuyên nghiệp lặng lẽ xâm nhập vào trong làng chài nhỏ này, khi các ngư dân còn đang mơ ngủ đã lục soát cả thôn
này được ba lần, ngay cả mặt đất cũng đã xới tung lên ba thước nhưng vẫn không tìm ra chỗ nào khác thường cả.
Sau đó đám người Nhậm Phục Thu cũng đã vội vàng đuổi tới, vây quanh
chỗ hoàng đế, khuyên Khánh Đức đế lấy long thể làm trọng, lấy quốc sự
làm đầu. Chu Thừa Hi thúc bụng ngựa, lạnh lùng đẩy những kẻ chặn đường
ra, vọt vào làng chài đang đứng đầy những ngư dân rúm ró, vòng mấy vòng, sau khi tin chắc trong thôn không có người mà hắn muồn tìm thì hạ lệnh
một cách vô tình: “Đồ thôn!”
Đến lúc này, những bé trai bé gái không có áo mặc bắt đầu khóc ra
tiếng, các nam nhân dùng ánh mắt mà lặng lẽ bày tỏ sự phẫn nộ của bọn
họ, nhưng vẫn không một ai đứng ra nói mình biết tung tích của hoàng
hậu.
Đứng trước trái tim lạnh lẽo tàn khốc của Chu Thừa Hi, sự chống cự
kiên trì và ngoan cố của ngư dân là hoàn toàn vô dụng, hắn không cho
phép bất cứ kẻ nào hay thứ gì bức bách mình.
Tần Quan Nguyệt đã vội vã chạy tới rồi, nam nhân vốn luôn tao nhã nội liễm lúc này trông thật chật vật, lão vẫy lui quan binh ở bốn phía,
ngăn cánh tay đang vung dây cương của hoàng đế, tận tình khuyên bảo và
ngăn cản. Lão nói: “Bệ hạ, Liễu tướng quân đã đuổi theo phía Nam.”
“Không đúng, cô ta đang ở chỗ này!” Chu Thừa Hi nắm chặt trường kiếm
nhuốm máu, lạnh lùng đáp lời. Hắn dùng ánh mắt như mãnh thú chậm rãi đảo qua gương mặt của những ngư dân ở đây, trẻ con bị dọa đến mức khóc
không kịp thở. Chu Thừa Hi vung tay lên, ngân kiếm rời tay bay ra ngoài, mục tiêu nhắm thẳng vào đứa bé, ý đồ trực tiếp găm đứa bé đang khóc
không ngừng kia xuống đất.
Tần Quan Nguyệt phi thân ngăn thanh kiếm lại, lão cung kính đặt ngang thanh kiếm ra dâng lên cho hoàng đế, giáo huấn bằng giọng tương đối
nghiêm khắc: “Bệ hạ! Suốt thời gian qua ngài buông bỏ quốc sự, phóng
túng quan bình tùy ý quấy rầy dân gian, tùy tiện đạp lên luật pháp Đại
Chu, giết hại dân chúng, phá hoại thành quả khó khăn lắm mới đạt được
của Tân Chính, vi sư thấy ngài sơ tang ái nhân mà chưa từng ngăn cản một lần. Nhưng mà…”
“Câm miệng! Nàng chưa chết!” Nỗi tức giận vốn đang đè nén trong Chu Thừa Hi bắt đầu bùng nổ, hắn giận dữ hét lên: “Trẫm đã nói rồi, nàng chưa
chết! Bất cứ kẻ nào, cho dù ngươi thân là quốc sư cũng không được rủa
nàng chết! Kẻ vi phạm tru di cửu tộc!”
Nhìn Chu Thừa Hi bắt đầu nổi điên bên cạnh, Tần Quan Nguyệt cúi đầu hít
một hơi, dịu giọng nói: “Nếu bệ hạ tin tưởng hoàng hậu nương nương chỉ
đang mượn cớ để gỡ bỏ lời thề với bệ hạ, vậy thì bệ hạ lại càng không
được dung túng quan binh tàn sát dân chúng vô tội!”
Chu Thừa Hi bình tĩnh lại, thu liễm tức giận đi một chút rồi hỏi: “Một
lũ chết tiệt này dám giấu giếm trẫm, tội đáng chết vạn lần.”
“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương bản tính nhân hậu, mặc dù là kẻ thù của
chính mình cũng nhân từ ba phần, huống chi là bá tánh Đại Chu mà người
yêu quý và bảo vệ.” Tần Quan Nguyệt chậm rãi khuyên nhủ: “Nếu hoàng hậu
nương nương biết bệ hạ vì lẽ ấy mà tạo sát nghiệt nặng như vậy, chắc
chắn sẽ chạy trốn xa hơn.”
“Thế thì đã làm sao? Giết, không giết, không cần biết trẫm làm thế nào
thì cô ta cũng sẽ không hài lòng, đồ lừa đảo miệng đầy nói dối kia, cô
ta không bao giờ quên tìm cách tính kế trẫm, cô ta sao có thể không chạy trốn khỏi trẫm, chỉ cần có cơ hội, cô ta nhất định sẽ chạy thật xa, sau đó ở một nơi bí mật gần đó nhìn trẫm xấu mặt!” Chu Thừa Hi nghiến răng, hung tợn gầm lên: “Trẫm nhất định phải tìm ra cô ta, đánh cô ta một
trăm roi, lại rút gân, lột da, róc xương mới rửa được mối hận này!”
Đám đông lại bắt đầu rối loạn, ngay cả đao kiếm của cấm quân cũng không
ngăn nổi tiếng thóa mạ ngầm của mọi người: Hoàng đế ác quỷ! Tần Quan
Nguyệt á khẩu, lão vạn lần không dự đoán được hành vi và nội tâm của
Khánh Đức đế lại cổ quái như vậy. Có lẽ điều mà Thượng Quan Mẫn Hoa lo
lắng không phải là chưa tới đâu. Lão cười khổ một tiếng, buông dây cương của hoàng đế, tránh sang một bên.
Lúc này tên “hoàng đế ác quỷ” đang ngồi trên lưng ngựa kia đột nhiên
cười rộ lên, giữa đêm tối vắng lặng tiêu điều trước bình minh này, tạo
lên một vẻ quỷ dị khiến người ta dựng hết lông tóc. Hắn cúi đầu cười
nói: “Trẫm sao lại quên mất còn có tiểu súc sinh kia chứ? Người đâu?”
“Có mạt tướng!” Tuyên Sở bước ra khỏi hàng.
“Xuôi Nam, toàn diện tiêu diệt phản nghịch của Thượng Quan thị, tìm cho được hoàng thái tử Chu Quảng Hoằng, bất luận sống chết!”
Tuyên Sở cúi đầu nói: “Mạt tướng tuân lệnh.” Sau đó lập tức điểm binh xuất phát về phía Nam.
Chu Thừa Hi cười rộ ra hàm răng trắng, hàn ý dày đặc. Hắn lẩm bẩm: “Nhìn ngươi làm sao bây giờ, trẫm khiến ngươi không thể không quay về cầu xin trẫm!”
Tần Quan Nguyệt lắc đầu rời đi. Trước khi đi, lão còn quay đầu nhìn
thoáng qua làng chài nhỏ bé này, cũng không phát hiện có điều gì bất
thường.