Xuyên qua sơn đạo, trước Trú Mã Than, có một nữ tử
trẻ tuổi chắp kiếm dẫn đầu, chín bóng đen khác tạo thành kiếm trận ngăn
lấy đường đi.
Thả chậm tốc độ tuấn mã, Thượng Quan Mẫn Hoa híp mắt nhìn lại, thì ra là Linh Lung đã bị nàng điều đi. Nàng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa
không nói gì, thấy ánh mắt hung ác của Linh Lung nhìn chăm chăm vào cặp
mắt mang ý cười của Chương Xuân Triều ngồi phía sau nàng.
“Tiểu Xuân sư phụ, xuất chiêu đi!”
Chương Xuân Triều mỉm cười, đuôi mắt mang theo sắc xuân tươi đẹp, hắn đáp: “Bổn tọa không rảnh.” Linh Lung liếc Thượng Quan Mẫn Hoa một cái,
ánh mắt đong đầy vẻ áy náy và bi thống. Thượng Quan Mẫn Hoa không khỏi
nghiền ngẫm, hình như đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng chưa tính đến, hơn
nữa còn là chuyện xấu.
Một bóng đen trong số đối phương cúi đầu lên tiếng, giọng nói trầm
thấp, khàn khàn: “Tiểu Xuân sư phụ, đại sư gia truyền lời, chỉ cần ngài
hộ tống hoàng hậu Vĩnh Lạc cung cùng hoàng thái tử về cung, đại sư gia
và gia tộc sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ.”
“Bỏ qua tất cả chuyện cũ?” Chương Xuân Triều cười rộ lên: “Bằng các ngươi cũng xứng sao? Muốn sống thì lập tức cút cho bổn tọa!”
“Hoàng hậu nương nương, mời theo bọn ta về cung!” Bóng đen ở phía sau thấy không thể đi thông đường của Chương Xuân Triều, liền ra hiệu cho
Linh Lung mở miệng. Nữ tử trẻ tuổi cắn môi, vẻ mặt chua xót lại tự
trách, thấy Thượng Quan Mẫn Hoa quay sang, nàng ta không khỏi quay đầu,
hai giọt lệ vương.
“Không về!” Thượng Quan Mẫn Hoa mặt không đổi sắc thốt ra hai chữ.
Những bóng đen kia không thể kiên nhẫn nữa, một trong số đó liền nói
thẳng: “Hoàng hậu nương nương, người nếu biết tốt xấu thì vẫn nên phân
rõ giới hạn với Tiểu Xuân sư phụ cho sớm thì hơn, còn hi vọng giữ được
danh tiết cùng tính mạng!”
Những kẻ khác cũng lên tiếng châm chọc Thượng Quan Mẫn Hoa có mắt
không tròng, không phân rõ ngay gian, nghe theo Chương Xuân Triều giật
dây, tự hủy danh tiết.
Linh Lung cũng nhịn không được mà quay đầu, vạch trần bộ mặt thật của Chương Xuân Triều. Nàng ta nói Chương Xuân Triều muốn thoát ly Thượng
Quan tộc. Không tiếc lấy thân ra làm bẫy mưu hại muội muội của tộc
trưởng, thậm chí kích động huynh muội Thượng Quan Cẩm Hoa nội đấu, khiến hai người trở mặt thành thù để chia rẽ Thượng Quan gia tộc để đạt được
mục đích riêng của bản thân, tội không thể tha thứ.
Thượng Quan Mẫn Hoa tinh tế cân nhắc những lời này, lần đầu được kiến thức thêm về một gia tộc kì quái lại có ảnh hưởng sâu xa như Thượng
Quan thị này.
Cơ nghiệp trăm năm của Thượng Quan gia tộc, tích lũy vô số tài phú,
nuôi dưỡng nguồn nhân lực dồi dào, chẳng những trong việc chọn tộc
trưởng phải do trưởng bối trong tộc ước thúc và khảo tra, ngay cả gia
phó của tộc cũng có gia pháp riêng để quản chế. Nàng nhớ tới những ông
già bí hiểm ở tổ trạch, nhớ đến vẻ uy nghiêm lạnh băng của đại từ đường
nơi hai huynh muội Thượng Quan Cẩm Hoa bị đánh ngày xưa, còn nhớ đến lễ
đầy tháng long trọng chọn đồ vật đoán tương lai kia của nàng hồi còn bé. Những người này cùng cái chế độ ấy đều nhằm mục đích đảm bảo gia tộc
khổng lồ này sẽ không bị hủy diệt trong tay đám con cháu bất tài, cho dù bị đế vương nghi kỵ, bỏ qua một ít thế lực cũng không khiến căn cơ của
gia tộc bị tổn hại.
Đây quả thực có chút hơi hướm của hình thức quản lý ở hiện đại,
Thượng Quan Mẫn Hoa âm thầm cân nhắc, có nên buông tha cho Chương Xuân
Triều hay không.
Bởi vì tên này đã phạm vào điều kiêng kỵ của cổ nhân. Đầu tiên, hắn
vi phạm chỉ lệnh cao nhất của toàn bộ gia tộc, trong đợt cung biến năm
Khánh Đức thứ hai, thừa dịp Thượng Quan Cẩm Hoa phải quyết định chuyện
tồn vong sinh tử của gia tộc, cố ý rời vị trí công tác, bỏ Thượng Quan
Mẫn Hoa trong cảnh hiểm nguy, ý đồ mượn tội này để thoát khỏi mối ràng
buộc với Thượng Quan gia. Thứ hai, lúc ám chỉ Thượng Quan Mẫn Hoa đi
phân gia sản, lại cổ động Thượng Quan Mẫn Hoa từ bỏ lợi ích cao nhất của gia tộc, từ bỏ ngôi vị hoàng hậu rồi mang hoàng thái tử rời cung.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất. Quản lý một gia sản khổng lồ
cần rất nhiều người. Người muốn quản lý lại cần chế độ. Với tính cách
thích làm theo ý mình một cách tự do vô tổ chức của Chương Xuân Triều,
hắn dĩ nhiên mất đi tư cách người quản lý cao nhất. Lý do rất đơn giản,
tiêu chí hàng đầu để chọn người quản lý cao nhất, ấy là tinh thần ngu
trung hèn mọn của cổ đại.
“Đừng nói cô tin ả nhé!” Chương Xuân Triều quét mắt sang, hàn quang hung tàn lạnh như băng chợt lóe rồi biến mất.
Thượng Quan Mẫn Hoa lắc đầu đáp: “Chân tướng, cho đến bây giờ vốn
không tồn tại, bây giờ còn đi truy cứu chuyện cũ từ ba năm trước, vốn
không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Một bóng đen khác thấy thế liền mắng: “Mỡ heo che mắt!” “Nếu thực sự
có gian tình, bọn ta chẳng phải thành trò cười?” “Nếu không có đại công
tử dặn dò phải chờ ở đây thì ai quản cô chết sống ra sao?”
Linh Lung vừa thương tâm vừa phẫn nộ: “Tiểu thư, nô tuyệt đối không
dám giấu diễm lừa gạt. Hắn ở trong cung âm thầm trợ giúp Tả hoàng hậu
Thái Như kia hại tiểu thư, cũng là hắn nói cho Thái Như rằng rắn có thể
khiến cô phát bệnh, cũng là hắn rải lời đồn rằng tiểu thư muốn xuất cung cùng hắn cao chạy xa bay, chọc giận Khánh Đức đế…”
Phập một tiếng, ngân kiếm của Chương Xuân Triều đã xuyên thấu nàng
ta, ngăn chặn lời nói còn dang dở. Bọt máu rỉ ra từ miệng nàng ta, cho
dù ở thời khắc này, nàng ta vẫn không quên nhắc nhở: “Tiểu thư, đi mau!”
Hổn hển mấy tiếng, trước kiếm thuật kinh thiên tung hoành thiên hạ
của Chương Xuân Triều, kiếm trận mà chín bóng đen kia tạo thành chỉ có
thể nói là đẹp mắt mà thôi, máu Linh Lung còn chưa chảy hết, những người đó đã đi theo nàng ta rồi.
Thượng Quan Mẫn Hoa rời mắt khỏi những gương mặt người chết lạnh băng tung tóe máu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đờ đẫn, Chương Xuân Triều vẫn cười
đến động lòng người như cũ.
“Cô muốn biết cái gì không? Cho cô biết, hiện tại tâm trạng ta vô
cùng tốt, có lẽ ta sẽ nói cho cô biết nguyên nhân vì sao ta làm như
vậy.”
“Không cần, ta không biết giết một đám ngu xuẩn lại là chuyện đáng để khoe như thế đâu.” Thượng Quan Mẫn Hoa giấu chặt toàn bộ sự kinh hoàng
chấn động dưới đáy lòng mình, trả lời với vẻ không kiên nhân: “Được rồi, mau dẫn ta vào Trú Mã Than!”
Chương Xuân Triều cười to: “Đúng là tâm địa lãnh huyết! Khà khà, ta
thích!” Nói xong, đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng: “Có
điều, sao cô lại có thể nghĩ bổn tọa còn có hứng thú chơi với cô chứ?”
Thượng Quan Mẫn Hoa đổi một tay ôm con, khẽ nhíu mày, quăng cho hắn
một ánh mắt khinh thường: “Xì, làm như ông biết võ thì rất giỏi à? Võ
nghệ cao siêu thì sao? Còn không phải vĩnh viễn đứng dưới người khác,
vĩnh viễn mang cái danh lão Nhị vạn năm kia, dù sao người là do ông đào
tạo ra, được mấy đứa ngu xuẩn thế thôi, tùy ông muốn giết thế nào thì
giết, coi như ta thỏa mãn nguyện vọng của ông đi.”
Nghe xong lời này, Chương Xuân Triều chỉ nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa
thật sâu, thật thật sâu, vẻ mặt không đổi, tia sáng trong mắt như mặt
nước tĩnh lặng, phản chiếu ánh mắt khinh thượng lại cao ngạo lạnh lùng
của nữ tử phía đối diện.
“Vì sao ta lại an bài tất cả những chuyện này? Là bởi vì sự an nhàn
trong Vĩnh Lạc cung mài mòn ý chí chiến đấu của cô, cô phải là cốt nhục
Thượng Quan gia không bao giờ chịu thua kém, cô tuyệt đối không được
biến thành loại đàn bà tầm thường, ta không thể để cô làm hỏng kế hoạch
của ta!”
Chương Xuân Triều thì thào tự nói, Thượng Quan Mẫn Hoa nghe xong,
thân mình chao đảo một cái, cơ hồ sắp ngã khỏi lưng ngựa. Chương Xuân
Triều nhanh nhạy, ôm lấy thân trân của nàng, hai mắt sắc như dao nhìn
thật sâu vào đáy mắt của nữ tử. Thượng Quan Mẫn Hoa cười rộ lên, nhẹ
nhàng mở to mắt nhìn hắn, Chương Xuân Triều nhào tới, hôn lên cặp môi
hồng mê hoặc lòng người kia.
Nụ hôn này từ khẽ đến sâu, lại từ sâu đến dây dưa không dứt. Thượng
Quan Mẫn Hoa mang vẻ mặt say mê, giống như cũng rất thích thú, có điều
đây không phải sự thật. Chương Xuân Triều giữa nụ hôn sâu đột nhiên đẩy
mạnh nữ tử ra, xuất chưởng nhưng vô lực, hắn chậm rãi ngã xuống, trên
nét mặt không còn lấy một tia mê loạn, trong ánh mắt đã lộ ra tia sáng
nguy hiểm.
Ngón tay Thượng Quan Mẫn Hoa vuốt ve cặp môi đỏ sẫm, nhìn lướt qua
hắn, khẽ cười: “Tiểu Xuân sư phụ, lúc rảnh rỗi thì bỏ thời gian chơi đùa với nữ tử một chút đi, kỹ thuật của ông so với Chu Thừa Hi vẫn còn kém
nhiều lắm… À, đây là bí dược trong cung, tên là Triền Miên, Chu Thừa Hi
cho ta dùng phòng thân…”
Độc dược tên Triền Miên, còn có tên khác là “Sinh tử tướng tùy”,
không có giải dược. Kẻ trúng độc mỗi tháng phải uống máu của người hạ
độc, nếu không, da thịt toàn thân sẽ héo rũ mà chết.
Chương Xuân Triều kinh ngạc, không cam lòng giãy dụa muốn động đậy,
nhưng tứ chi dần dần cứng ngắc lạnh băng làm cho hắn hiểu ra, độc dược
của Thượng Quan Mẫn hoa là cực kỳ hữu hiệu.
Thượng Quan Mẫn Hoa xoay người xuống ngựa, đi đến chỗ thi thể của
Linh Lung, yên lặng nhìn mà không nói. Nữ tử từ nhỏ đã canh giữ bên
người nàng này, từng cẩn thận che chở ấu chủ, cũng từng phản bội ấu chủ, cuối cùng lại dùng máu để tỏ rõ lòng trung thành của nàng ta.
“Ánh mắt này, chính là ánh mắt này, giống như ánh mắt của thú dữ, cho dù mắt rưng rưng lệ vẫn quật cường như cũ, tràn ngập ý chí chiến đấu,
vĩnh viễn không chịu thua, thật sự khiến cho người ta muốn quên cũng
không quên được! Ba năm, suốt ba năm!”
Tên biến thái này! Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu, bước dằn từng bước
đến chỗ hắn, nhấc chân đạp lên vết thương cũ của hắn, cho đến khi mặt
mũi Chương Xuân Triều không chịu nổi mà vặn vẹo đến trắng bệch.
Thượng Quan Mẫn Hoa buộc chặt đứa bé ở trước ngực mình, lên ngựa, kéo cương quay đầu nói: “Chương Xuân Triều, ngày xưa ông lừa ta mình bị độc của dòng máu Thượng Quan gia khống chế, hừ, hôm nay ông hãy nếm thử mùi vị đó đi!”
Chương Xuân Triều ngẫm lại tất cả mọi giả dối ngày trước, đáp lời: “Cô chưa bao giờ tin tưởng bổn tọa!”
“Ngay cả kịch tự biên ra cũng không tự diễn được, ai ngu thế đâu?
Tiểu Xuân sư phụ, thưởng thức phong cảnh quan ngoại đi nhé, hẹn gặp lại ở Trú Mã Than!”