Đông Cung Chi Chủ

Chương 72: Chương 72: Nhập úng




Mấy ngày sau, Minh Tuyết Cung mới có động tĩnh.

“Muội muội sao phải làm tội bản thân thế này?” Thượng Quan Tuyết Hoa chỉnh bông hoa mẫu đơn trên búi tóc cao, thấy Thượng Quan Mẫn Hoa nửa mặt trang dung, nửa mặt thương thì đuôi lông mày cũng nhuốm ý cười: “Thánh Thượng cực kì thương tiếc mỹ nhân, chỉ tiếc lúc ấy muội muội dùng sa che mặt, nếu Thánh Thượng có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt yêu kiều này, sao có thể trách móc nặng nề chứ?”

Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không thèm đôi co mấy chuyện vặt này với nàng ta, chỉ kêu Linh Lung dâng trà lơn. Trong lúc ấy, Thượng Quan Mẫn Hoa chậm rãi đánh giá Duyên Khánh Cung này, càng nhìn sắc mặt càng khó coi, đợi đến khi thấy Thượng Quan Mẫn Hoa dùng khăn tay tơ tằm vàng để lau mồ hôi thì khuôn mặt phù dung đã thất sắc ba phần.

Đợi đến khi Linh Lung mang trà cụ lên, Thượng Quan Tuyết Hoa hất tung loảng xoảng, sắc mặt giận dữ, mất hết vẻ trấn tĩnh ngày xưa. Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn trong mắt, đáy lòng nghiền ngẫm.

Thượng Quan Mẫn Hoa lớn tiếng quát hỏi: “Muội muội có biết thế này là sẽ phải rơi đầu không?”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng a một tiếng, Thượng Quan Mẫn Hoa thấy nàng thờ ơ, vừa định cao giọng lại hạ giọng, vẫy lui thị nữ bên người rồi mới nói: “Sao cô dám dùng vật cấm?”

“Linh Lung, váy của Hiền Phi nương nương dính nước trà, ngươi lau cho nàng!” Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ cười cười, không trả lời câu hỏi của Thượng Quan Tuyết Hoa.

Linh Lung vừa lại gần, Thượng Quan Tuyết Hoa liền nhận lấy khăn tơ vàng trong tay nàng ta, vừa cầm vào tay đã phát hiện ra chỗ bất thường: Giở khăn ra, ngũ trảo kim long, nàng ta càng thêm kinh sợ, ngón tay thon gầy chỉ thẳng vào mũi Mẫn Hoa, quát: “Cô quả nhiên to gan, bài trí trong cung đã vi phạm tổ chế rồi, vật dụng cá nhân cũng dám dùng tương đương với thân phận Thái tử?”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn nữ nhân lửa giận bừng bừng, mỉm cười, chậm rãi nói một câu: “Thất hoàng tử cũng không chỉ trích, Hiền Phi nương nương sao lại giận như vậy chứ?”

Thượng Quan Tuyết Hoa kinh nghi, dịu giọng lại: “Muội muội sao lại hồ đồ vậy, muội nghĩ Thất hoàng tử là con trai yêu của Thánh Thượng đúng không? Tất nhiên là bất đồng, Thánh thượng sao có thể trách cứ hắn chứ, sau này có giáng tội cũng chỉ phạt một mình muội muội mà thôi, chỉ sợ còn liên lụy đến cả gia tộc nhà ta.”

“A, thế nếu Thất hoàng tử là chủ Đông Cung, bệ hạ chắc chắn sẽ không trách cứ rồi?” Thượng Quan Mẫn Hoa lại đáp một câu, hoàn toàn khác với vẻ lo lắng, tức giận của Thượng Quan Tuyết Hoa. Nàng từ đấu đến cuối đều dùng ngữ khí nhẹ nhàng, chậm rãi, ánh mắt thản nhiên.

Thượng Quan Tuyết Hoa nắm chặt khăn tơ vàng, ánh mắt sáng quắc đảo qua đảo lại, hừ lạnh: “Muội nghĩ làm Đông Cung chi chủ dễ như vậy à? Đấy là chuyện chỉ cần sơ sót một chút là có thể rơi đầu đấy!”

Thượng Quan Mẫn Hoa lại a một tiếng thật dài, ý bảo Linh Lung nhận lại cái khăn tay vi phạm lệnh cấm kia từ tay Thượng Quan Tuyết Hoa, lấy cớ là sợ gây họa cho cả người nhà. Thượng Quan Tuyết Hoa thấy nàng nghe lời mình khuyên thì cũng buông tay, để Linh Lung cất cái khăn tay đối đi. Hai người ngồi thêm một lát, bầu không khí tẻ ngắt. Thượng Quan Tuyết Hoa lại vẫn ôm một bộ dạng có chuyện gì đó muốn nói, nhưng lại chờ đối phương mở miệng.

“À mà này, muội muội trước giờ luyện múa ở đâu thế?” Cuối cùng kẻ có việc muốn nhờ vả người là Thượng Quan Tuyết Hoa cũng chịu không nổi nữa, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ cười. Nàng đáp Thất hoàng tử đặc biệt dành sân luyện công ngày xưa cho nàng làm nơi luyện múa.

Thượng Quan Tuyết Hoa còn giả dối khen mấy câu. Nào là: “Thất điện hạ bây giờ yêu thương muội muội như thế, tỷ tỷ cũng thấy vui mừng. Hắn mới trước đây còn bất hảo như thế. Mọi người trong nhà còn đang lo lắng sau này muội muội phải chịu khổ nha.”

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi cắn môi, chỉ chờ Thượng Quan Tuyết Hoa nói ra câu kia. Đối phương không phụ sự chờ đợi của nàng, mặc dù có hơi ấp a ấp úng, cũng không giấu được cái cao ngạo của Hiền Phi, nàng ta nói nàng ta muốn có tập tranh Hồ Tuyền Vũ. Thượng Quan Mẫn Hoa đặt chén xuông, thong thả nói cho nàng ta biết tập tranh kia đã tặng cho người khác rồi.

“A, muội nhớ thế tử Tấn Sơn Vương kia cũng đang tham gia chiến dịch ở Bắc Mạc nha, tỷ tỷ sao không nhờ Thịnh Trinh ca ca tìm cho một tập?” Nghe vậy, Thượng Quan Tuyết Hoa tức đến nỗi mặt vặn vẹo, giận dữ phất tay áo rời đi.

Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ cần nghĩ đến bộ dạng tức giận tới mức ngũ quan vặn vẹo của Thượng Quan Tuyết Hoa là bắt đầu cười to không ngừng được.

Linh Lung chỉ có một nghi hoặc, hỏi: “Thiên hạ vẫn đồn Hiền Phi nương nương thông minh nhanh trí, tại sao hôm nay câu nào cũng bị tiểu thư chọc giận vậy?”

Thượng Quan Mẫn Hoa vừa cười vừa hảo tâm giải thích cho nàng ta: “Phàm là nữ nhân, nhìn thấy người kiều mỹ hơn mình, sao có thể yên lòng hay bình tĩnh như thường được?”

“Vậy cô cần gì phải chọc giận nàng ta. Cô biết rõ thế tử Thịnh Trinh kia là vết thương sâu nhất trong lòng nàng ta mà.” Linh Lung có chút không đồng ý, có lẽ là thương người lại nghĩ đến thân, giọng nói có chút trầm thấp: “Tiểu thư tuổi còn nhỏ, chưa từng nếm trải mùi vị tình yêu, phàm là người từng trải qua yêu đương, đều sợ đau khổ, nỗi đau kia quả thực là giằng xé ruột gan, sống không bằng chết.

Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ nâng mi, không tiếp lời.

Đợi Linh Lung hoàn hồn, phát hiện mình đã nói ra những điều không nên nói kia thì vội vã quỳ xuống, không dám nói gì, chỉ tự trách bản thân mình lắm lời. Thượng Quan Mẫn Hoa thấy nàng ta không chịu đứng lên, thu tay về, nói: “Ngươi cũng biết tên khốn Chu Xương kia hại nàng ta như thế nào, giờ thì làm sao có thể để tên đốn mạt ấy hại nàng ta vào chỗ chết được nữa. Ta nói như vậy, chính là để nàng ta nhớ lại nỗi nhục ngày đó. Nếu nàng ta vẫn là con gái yêu do Thượng Quan gia nuôi lớn, hừ, tự nhiên sẽ hiểu được phải làm thế nào.”

Ngẫm lại, nàng lại thêm một câu: “Ta đang nhắc nhở nàng ta, bỏ mặc ngôi vị hoàng đế kia cho Chu Xương tranh giành, còn không bằng để chính con trai nàng ta lên ngồi!” Chỉ có cắt đứt âm mưu liên minh của đối phương thì Thượng Quan gia tộc mới không bị Tấn Sơn Vương kéo xuống cái vực sâu mưu phản kia.

“Là Linh Lung lỗ mãng!”

Thượng Quan Mẫn Hoa nghiêm mặt, không thèm để ý đến, vẫy Linh Lung lui ra, cảm xúc không hiểu sao cũng dồn dập như một cơn sóng nhỏ. Vết thương hai năm qua chưa từng chạm vào, sau buổi trưa hôm nay lại bắt đầu đau nhức. Nàng đành phải tự nhủ với lòng: Đợi một chút nữa đi.

Không vội vã, chúng ta không thể vội vã.

Duyên Khánh Cung khôi phục vẻ tĩnh lặng ngày xưa, chỉ có thỉnh thoảng lúc Ngũ công chúa đến mới có thể khiến Thượng Quan Mẫn Hoa chú ý một chút, còn hầu hết thời gian, nàng đều đứng bên cửa sổ nhìn lên bầu trời xanh lam kia, có lúc còn đứng không nhúc nhích nguyên một ngày.

“Mẫn Hoa muội muội, muội đang nhìn cái gì thế?”

Có một ngày, Chu Thừa Tuyền nhịn không được tò mò, hỏi nàng có chuyện gì? Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ cười, không đáp. Chu Thừa Tuyền không nghĩ nhiều, chỉ nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa mà cười, vẻ mặt cực kì vui vẻ, lại mang theo chút thẹn thùng đáng yêu. Thượng Quan Mẫn Hoa hơi nghi hoặc, thử hỏi: “Có phải hay không có rồi?”

Chu Thừa Tuyền lập tức dùng sức gật đầu, càng cười tươi khanh khách ôm lấy tay Mẫn Hoa. Đáy lòng Mẫn Hoa có lời nói không nên lời, nàng cảm kích cô gái trong sáng đáng yêu này, cho nên nàng liền nói thêm vài câu về chuyện bên ngoài. Cho dù là việc vặt hay là bí sự trong cung, nàng biết trong những câu ấy của nàng có những điều mà cô gái này thực sự quan tâm.

Thượng Quan Mẫn Hoa hiểu được ý nàng ta, khẽ lắc đầu, không cho phép mình lại tiếp tục tính kế, nàng hỏi: “Mấy tháng rồi?”

Chu Thừa Tuyền vui sướng đáp: “Sắp được hai tháng rồi.”

Thượng Quan Mẫn Hoa trầm mặc không lên tiếng, nghe Chu Thừa Tuyền tâm sự nỗi lòng sung sướng vui vẻ của một cô gái lần đầu làm mẹ, tay nàng ta thật cẩn thận ôm lấy cái bụng bằng phảng kia. Trong đáy lòng nàng có cái gì đó đang chảy xuôi, nàng đột nhiên thật hi vọng mình có thể ôm gì đó, mới đầu nàng còn không hiểu đây là cảm xúc gì.

Sau đó, khi nàng nghe thấy: “Mẫn Hoa muội muội, muội muội nói ta phải làm sao bây giờ, ta cũng không biết làm thế nào? Làm thế nào để chăm sóc được đứa bé đây? Bà vú nói phải cực kì cẩn thận, tiểu bảo bối rất nhỏ, rất mềm mại, rất dễ bị cảm lạnh...”

Nàng đã hiểu.

Thứ cảm xúc đang chảy xuôi trong đáy lòng nói cho nàng, nàng thích trẻ con, nàng cũng muốn sinh một đứa con.

Thượng Quan Mẫn Hoa cực kì đau đầu, thân thể này mới mười hai tuổi, nhưng linh hồn bên trong khi đứng cạnh người khác, đã bất tri bất giác lộ ra vẻ khoan dung bản năng của một người mẹ, ở đâu, chỗ nào thì nàng không biết!

“Mẫn Hoa muội muội cũng thích tiểu bảo bối phải không? Ha ha, chẳng mấy chốc muội cũng sẽ có thôi.”

Chu Thừa Tuyền nói bằng giọng thần thần bí bí, Thượng Quan Mẫn Hoa sực tỉnh từ trong suy nghĩ mông lung, chợt nghe đến câu này thì cả kinh, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.