Đông Cung Chi Chủ

Chương 23: Chương 23: Nội bộ




Sau khi cửa thư phòng đóng lại một lần nữa, Chương sư gia lên tiếng hỏi: "Lão gia, xảy ra chuyện gì mà ngài tức giận như vậy?"

Cha già râu dê nhìn thằng con trai trưởng chết cũng không chịu hối cải kia, hừ một tiếng, nói: "Triều Sinh, ngươi nói xem thằng nghịch tử này hôm nay đứng trước đại điện làm ra thứ chuyện tốt gì? Nó lại cùng thằng con trai của Tấn Sơn Vương (chỉ Chu Xương) kia cùng tiến cùng lui, nó không tức chết lão phu thì nó không biết hối cải!"

Tấn Sơn Vương, huynh trưởng của Hoàng Đế, con ruột của Bạch Thái Phi, được tiên hoàng cực kì thương yêu, đã từng được lập làm Thái tử một lần rồi. Sau khi Nguyên Hoàng hậu của tiền triều sinh con trai thì vì chuyện đích thứ mà bị phế. Năm Chính Đức thứ ba, Tấn Sơn Vương để tỏ lòng trung thành đã đưa ba đứa con trai cùng với đích nữ được thương yêu nhất vào trong cung làm thế chấp. Mấy năm gần đây, có tin đồn Tấn Sơn Vương tự chiêu binh mãi mã, cấu kết với mẫu phi là Bạch Thái Phi trong cung, có ý làm phản.

"Triều Sinh, ngày mai ngươi dẫn Mẫn Hoa đến chỗ Tiểu Xuân đi!"

Mẫn Hoa chú ý đến vẻ kinh ngạc chợt lóe trên mặt hai huynh muội Thượng Quan Cẩm Hoa, Tiểu Xuân này có lẽ không phải nhân vật bình thường. Chỉ thấy Chương sư gia mặt lộ vẻ khó xử, cười khổ mà rằng: "Lão gia, Mẫn Hoa tiểu thư còn nhỏ, thật sự không nên đưa nàng vào trong vũng nước đục này."

Thượng Quan Thành khoát tay nhìn lên bức sơn thủy đồ trên tường, chòm râu dê xám trắng giật giật, thong thả cảm thán: "Triều Sinh, vì sao lão phu lại không biết chứ? Chỉ là bây giờ không còn giống ngày xưa nữa rồi. Nó đã bước vào cái vũng nước đục này mất rồi! Hôm nay trên Kim Loan điện, ngươi không biết tiểu nữ nhi này của lão phu đã ngăn cơn sóng dữ cứu toàn bộ Thượng Quan phủ chúng ta như thế nào đâu. Ai cũng biết nữ thần đồng năm tuổi được đương kim thánh thượng khen ngợi đồng thời được các triều đại bốn phương đồn đại là Thất tiểu thư của Thượng Quan phủ. Bạch Thái Phi, Cam Hoàng Hậu, Tấn Sơn Vương đều chịu ơn của nó, ngươi bảo cái vũng nước đục tranh giành ngôi thái tử này nó còn có thể tránh được nữa sao?

Ba chữ Sơ Thiện Đường kia, vừa là vinh quang, vừa là bùa đòi mạng của Thượng Quan phủ, chẳng bằng sớm tính toán cho xong.”

Thượng Quan Thành một bộ không muốn nhắc lại, phất phất tay nói: “Đáng tiếc, lão phu cẩn thận nửa đời người bảo vệ toàn bộ Thượng Quan bộ tộc, kết quả lại sinh ra một nghịch tử như vậy, nhất quyết nhảy vào cái hố lửa kia.”

Lại nghe đến Thượng Quan Tuyết Hoa kia dập đầu thật mạnh, kiêu ngạo cãi lại: “Phụ thân xin nghe Tuyết Nhi một lời. Tử Du ca ca sao có thể không biết Thượng Quan gia là cây to đón gió, chướng mắt bệ hạ; không trừ bỏ Thượng Quan gia, bệ hạ ăn không ngon ngủ không yên? Tử Du ca ca giao hảo với thế tử của Tấn Sơn Vương cũng chính là vì muốn để Thượng Quan gia được trăm năm phú quý.”

“Đừng nói nữa! Tuyết Nhi.” Thượng Quan Cẩm Hoa vội vàng cắt lời của muội muội yêu, Thượng Quan Tuyết Hoa căn bản không nghe, vẻ mặt tràn đầy tin tưởng mà ngạo nghễ nói tiếp: “Tử Du ca ca chịu nhục, đứng sau người ta, là vì huynh ấy chưa từng quên trách nhiệm của con trai trưởng Thượng Quan gia! Thế tử của Tấn Sơn Vương kia cũng đã đáp ứng, đợi đại sự thành công xong sẽ cùng Thượng Quan bộ tộc chia sẻ giang sơn, tộc nhân cũng được hưởng tôn vinh muôn đời!”

Mẫn Hoa hoạt kê, Chương sư gia kinh ngạc, Thượng Quan Thanh thì tức giận đến toàn thân phát run, siết chặt tay đập rầm rầm lên mặt bàn.

Thượng Quan Cẩm Hoa bịch một tiếng quỳ rạp xuống, dập đầu không ngẩng dậy: “Con phạm đại sai, làm cha phải nhọc lòng dạy bảo, ngàn vạn lần xin phụ thân bảo trọng thân thể.”

Thượng Quan Thành chỉ trong chớp mắt đã trông như già đi thêm mười tuổi, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Hoa ẩn chứa sự thất vọng và nỗi thống khổ không nói thành lời, xua tay ngăn Thượng Quan Cẩm Hoa lại cầu xin, đã thấy lão chắp tay xoay người sang chỗ khác, giọng nói cũng lạnh đi: “Triều Sinh, bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho Tuyết Nhi đi!”

“Cha!” Hai huynh muội Thượng Quan Cẩm Hoa trăm miệng một lời cầu xin: “Xin phụ thân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, con không dám tùy ý làm bậy nữa.”

Thượng Quan Tuyết Hoa mặt giàn giụa nước mắt, thẫn thờ, Thượng Quan Cẩm Hoa ôm muội muội đang yên lặng khóc, hai người trong sự thúc giục của Chương sư gia lặng lẽ bước ra khỏi thư phòng, bỏ lại Mẫn Hoa với Thượng Quan Thành ở trong, hai mặt nhìn nhau. Cha già râu dê của nàng lúc này không còn vẻ mặt nghiêm khắc nữa mà thay bằng vẻ trìu mến, xoa đầu nàng hỏi: “Mẫn Hoa có sợ chịu khổ không?”

Mẫn Hoa khẽ lắc đầu, nói: “Không sợ.”

Thượng Quan Thành ôm này vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng nhẹ nhàng dặn dò: “Mẫn Nhi phải dốc lòng học tập đấy, phụ thân cũng không biết còn có thể bảo vệ con được bao lâu nữa.”

Lời nói xúc động dường này cũng nói ra miệng bằng cái vẻ sầu não đấy cơ, Mẫn Hoa chỉ ôm chặt lấy cha già râu dê, tỏ vẻ hiểu ý, lòng lại cảm thấy giận dữ: “Lão hồ ly này lại bắt đầu diễn tiết mục cha già hiền lành, cũng không thấy buồn nôn sao? Lão nếu thực sự sợ chuyện cấu kết với Tấn Sơn Vương mưu phản thành sự thật thì đã sớm đánh gãy chân thằng con trai lão rồi.

“Con ngoan, con ngoan, vi phụ chỉ mong con có thể bình an trưởng thành.”

Kinh, Mẫn Hoa cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng hết cả lên, nếu không biết bộ mặt thật của lão hồ ly này chắc nàng cũng tin sái cổ mất. Thượng Quan Thành chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể đi hơn mười mạng người rồi, sự ngoan tuyệt thà giết nhầm còn hơn bỏ sót của lão chỉ cần là kẻ có đầu óc một tí đều phải nhớ kĩ chặt chẽ trong lòng.

“Con ngoan, con phải nghe lời Tiểu Xuân sư phụ, học cho được bản lĩnh. Không được lười biếng đâu, Thượng Quan gia ta sau này còn phải dựa vào Mẫn Nhi.”

Tới rồi, quả nhiên là những câu này. Lão hồ ly mặt dày này, dám ôm ý định đưa mình vào hậu cung của Hoàng Đế sao, thật đáng ghét, xem bổn cô nương hôm nay có vặt trụi râu dê của lão không?

“Ối, tiểu tổ tông của ta, đau quá, buông tay, mau buông tay...”

Mẫn Hoa sao chịu buông tay, Chương sư gia kia tiến lại gần, khẽ điểm một cái vào cổ tay của nàng, nàng chỉ cảm thấy tay phải đột nhiên bủn rủn một cái, không thể không buông ra. Chương sư gia cười tủm tỉm cúi đầu nói: “Mẫn Hoa tiểu thư, cô nên đi về nghỉ ngơi rồi.”

Sau đó Mẫn Hoa mất đi ý thức, không hay biết gì nữa, sáng hôm sau tỉnh lại Linh Lung hầu hạ nàng thức dậy, không biết là cố ý hay vô tình còn bỏ thêm một câu: “Từ hôm nay, tiểu thư chính là chủ tử của Linh Lung.”

Mẫn Hoa kỳ quái quay đầu, một câu này của cô thị nữ lanh lợi kia chắc chắn có dụng ý. Đợi đến khi nàng bước vào phòng khách ăn sáng mới biết rõ ý đồ này. Mỹ nhân mẫu thân của nàng đang chia thức ăn cho Mẫn Hoa thì Chương sư gia dẫn theo vài người bước vào. Lão chỉ vào mấy người có vẻ trung hậu thành thật đứng phía sau: “Mẫn Hoa tiểu thư, từ nay về sau mấy người này chính là ảnh tử của cô.”

Nàng gật gật đầu, hỏi: “Ăn điểm tâm chưa? Nếu không có thì ngồi xuống ăn một chút đi.”

Bốn người đồng thanh đáp, cùng một cử chỉ, cùng một động tác cực kỳ đều, mặt mũi không biểu tình. Linh Lung đứng ở phía sau Mẫn Hoa cười trêu: “Đại sư già, ngài tìm cho chủ tử bốn đầu gỗ về ấy chứ?”

Mẫn Hoa lấy khăn lụa lau miệng, nghiêm trang nói: “Vậy tốt lắm, bốn người các ngươi đi đánh cho Chương sư gia một trận cho ta.”

“Mẫn Nhi!” Mỹ nhân mẫu thân kinh hô ngăn cản, Mẫn Hoa lại chỉ chăm chú nhìn vào phía trước sảnh. Bốn người kia nghe được mệnh lệnh, lập tức đứng dậy huy chưởng về phía Chương sư gia, chuyện phát sinh quá đột nhiên, Chương sư gia quả thực bị bốn người này liên thủ tấn công bất ngờ đánh cho luống cuống tay chân.

“Được lắm, trở về ăn cơm tiếp đi.” Mẫn Hoa gọi hộ vệ của nàng về, nhìn một người toàn thân chật vật còn lại bảo: “Chương sư gia, Mẫn Hoa chỉ muốn biết mức độ trung thành của bọn họ thôi.”

Mẫn Hoa chớp chớp mắt mấy cái, ngây thơ trả lời: “Chương sư gia, ngài không tin Mẫn Hoa sao? Vậy ngài cứ ra lệnh mấy ảnh tử của ngài đến đánh trả Mẫn Hoa là được.”

“Mẫn Nhi, thân làm chủ tử phải đặt tên cho nô tài mới.” Mẫn Hoa quay đầu lại thấy mỹ nhân mẫu thân ngồi tại chỗ cầm mảnh khăn tay chấm chấm khóe môi: “Đây là quy củ, đừng làm người khác coi nhẹ!”

Mẫn Hoa tùy ý trả lời: “Tùy theo ý của mẹ đi!”

Thượng Quan phu nhân vui vẻ nói: “Mẫn Nhi, con nếu không muốn làm vậy để mẹ đặt giúp con. Cát Tường, Như Ý, Phúc Nguyên, Bát Bảo được không? Nghe thật có phúc!”

Mẫn Hoa khẽ vâng một tiếng đồng ý, mỹ nhân mẫu thân liền cười như hoa sơn trà nở: “Vậy mẹ đi bảo vú nuôi của con đi báo danh cho mấy người họ nhé.” Nàng nhún nhún vai, người phụ nữ này quả thực dễ dàng thỏa mãn, hạnh phúc.

Giống như mình... Không được tiếp tục nghĩ đến người ấy nữa, báo ân đến nỗi tí nữa đều rớt cả tính mạng. Không được, nhất định phải tìm chút việc làm mình phân tâm mới được. Mẫn Hoa dừng lại, nhấc chân đi về phía phòng thu chi.

Phiếu phiếu, ngẫu muốn phiếu phiếu. . . Khóc hô muốn phiếu phiếu

Mình cầu phiếu phiếu, các tình yêu ơi, nguyệt phiếu, vote nguyệt phiếu cho mình đi mà....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.