Đông Cung Chi Chủ

Chương 194: Chương 194: Phiên ngoại: Mơ thấy Giang Nam (Thượng)




Dịch: Thanh Hoan

Chương này và chương sau là phiên ngoại về Chu Tiểu Thất.

Có vẻ độc giả kêu gào nhiều quá, ép tác giả phải nặn ra phiên ngoại này cho người đọc biết tại sao Chu Tiểu Thất đáng ghét như thế, tra như thế vẫn được làm nam chính =)))

Tất cả đều có lí do mà. Đọc đi sẽ rõ

***

Trước năm mười bảy tuổi, ta chưa từng đi tới Giang Nam, chỉ ngửi thấy vẻ tốt đẹp của nó trong gió.

Khi ta đứng trên hành lang hoàng cung nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ kia ngẩng đầu nhìn trăng thu, trong trẻo như mặt nước, ta lại đột nhiên nghĩ đến, ta đã gặp Giang Nam từ rất lâu, rất lâu rồi.

Xuất thân là hoàng tộc, sứ mệnh của ta chính là cướp đoạt ngôi bảo tọa của người đứng đầu thiên hạ được vạn dân chú mục kia. Từ nhỏ, ta đã được sủng ái một cách khó hiểu. Được phụ hoàng sủng ái, được mẫu hậu sủng ái, được quốc sư Tần Quan Nguyệt sủng ái, chỉ không được mỗi Bạch thị ở cung Vinh Phúc sủng ái mà thôi.

Xuất thân là hoàng tộc, ta hiểu rõ từ rất sớm rằng trên đời này không có chuyện gì là khó hiểu, nhất là trong hoàng cung giết người không nhả xương này.

Giữa hai đầu lông mày của ta có một nốt ruồi son, giống hệt với nữ nhân duy nhất mà phụ hoàng yêu, một nữ nhân tên là Như Tuyết. Bởi vì một chút tương tự này mà tất cả người của một nửa cái hoàng cung này chuyển động xung quanh ta, không cần biết ta muốn cái gì hay làm chuyện gì, phụ hoàng của ta tất sẽ thỏa mãn ta.

Người người đều sợ ta, tránh ta, thần phục ta, bởi vì ta chính là người thừa kế tiêu chuẩn cho hoàng vị, tầm mắt của mọi người hẳn là phải đổ dồn vào vị chủ nhân này là ta.

Khắp thiên hạ này, người duy nhất không biết về ý nghĩa sâu xa của nốt ruồi son ấy chính là Giang Nam của ta.

Ta vẫn còn nhớ mơ hồ rằng, vào cái năm mà ta gặp nàng lần đầu tiên ấy, nàng vẫn còn rất nhỏ. Khi đó, ta giết một tiểu thái giám ngay trước mặt nàng. Phụ hoàng, hoàng hậu, quốc sư và tất cả mọi người đều khen ta làm tốt, chỉ có thể làm thế mới khống chế được thần tử phía dưới, để bọn họ e sợ ta, tôn kính ta, thần phục ta.

Nhưng Giang Nam của ta lại vì thế mà khóc. Ta thấy rất mới lạ, nếu có người muốn hỏi lý do vì sao ta làm vậy, thì chủ tử đánh giết nô tài đâu nào có lí do gì đâu?

Cho nên, trong một khoảng thời gian rất lâu sau đó, ta đều muốn hỏi nàng, nàng khóc là vì nàng muốn gì đây? Nữ nhân trong hoàng cung này khóc, không vì cái gì khác ngoài việc cầu ân sủng hoặc là vì quyền thế, hoặc là nói dối. Nàng còn nhỏ như vậy, đã biết thế nào là cầu ân sủng ư?

Giang Nam của ta rất can đảm, dám trêu đùa hoàng tử của hoàng đế ngay trước mặt hắn. Đáng tiếc, nàng không thích ta, nàng chỉ thích ở cùng với mấy học sinh chẳng đáng để vào mắt như Tư Không Tiêu, Chu Thanh Mi, Chu Thừa Lưu… kia thôi. Nàng luôn có dáng vẻ của một bà cụ non, trầm tĩnh không nói nhiều, bị bắt nạt thì sẽ luôn nhớ kỹ trong lòng chờ đến lúc có cơ hội sẽ hung hăng trả thù lại.

Ta thích.

Nàng là người duy nhất trong hoàng cung này dám bày sắc mặt ra cho ta nhìn. Từ “sắc mặt” này là do mẫu hậu dạy. Mẫu hậu bảo ta phải hung hăng giẫm đạp cho nát bét vẻ kiêu ngạo trên mặt của Thượng Quan Mẫn Hoa kia. Không có một nô tỳ nào dám bày sắc mặt như thế ra trước mặt chủ nhân cả, nàng cũng không có tư cách để kiêu ngạo như thế.

Ta dẫn người hung hăng đánh nàng, đá nàng. Đáng tiếc, xương cốt nàng rất cứng, ánh mắt rất sáng, bộ dạng quật cường ấy thật sự, thật sự rất đáng yêu. Ta thích vô cùng. Từ lúc ta hiểu chuyện đến giờ, ta còn chưa từng thích điều gì như thế.

Ta quyết tâm đánh nàng, đá nàng, mắng nàng gấp bội, chính là Giang Nam của ta, để cho nàng cũng thích ta, giống hệt như ta thích nàng vậy.

Nhưng Giang Nam của ta lại không rõ lòng ta, nàng chỉ nhớ mãi không quên Thanh Sơn ca ca của nàng.

Ngày đó, ở cửa hoàng cung, ta gặp được một nữ nhân có vẻ mặt và bộ dạng rất nhát gan. Nô tài của ta nói đó là mẫu thân của Thượng Quan Mẫn Hoa. Nô tài của ta còn nói, Thượng Quan phu nhân hẳn là phải quỳ xuống hành lễ với ta, nếu không thì phải bị phạt trượng.

Chuyện rất bình thường, sau đó, Giang Nam của ta phịch một tiếng quỳ xuống nặng nề, còn dập đầu hành lễ với ta. Nàng hành lễ với một người có địa vị cao hơn nàng. Nhưng tận sâu trong ánh mắt của nàng có một điều gì đó làm ta phải hoảng hốt.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, ta hiểu được câu nói mà nàng không nói ra thành lời, Giang Nam của ta chán ghét ta. Mặc dù tư thế của nàng chính xác như vậy, giọng nói của nàng kính cẩn như vậy, nhưng mà, nàng xem thường ta từ sâu tận đáy lòng.

Nếu như trên trán ta không có nốt ruồi son kia, nếu như thân phận của ta không phải là con trai thứ bảy của hoàng đế Đại Chu, nếu như mẫu thân của ta không phải hoàng hậu Đại Chu, ta hẳn là sẽ phải giống với những người khác ở trong hoàng cung này, phải bị người đánh, bị người mắng, bị người giết mà không dám phản kháng, cũng vĩnh viễn sẽ không có kẻ nào thần phục ta.

Trong cặp mắt trong suốt như nước kia, có một loại ưu thế đương nhiên của ta đã hoàn toàn sụp đổ và tan rã.

Giang Nam của ta thông minh cỡ nào chứ, ta nghĩ ta hiểu ý tứ mà nàng không nói ra, nàng nhất định đang mượn cơ hội nói cho ta rằng, chỉ cần ta có thể chứng minh được thực lực của mình mà không phải lấy thân phận đè người, nàng sẽ thích ta. Dù cho nàng không nói, nhưng ta vẫn biết đấy.

Không đợi ta chứng minh được năng lực của mình thì lão già đáng ghét Thượng Quan Thành kia đã điều Giang Nam của ta đi rồi. Ta còn chưa đính ước với Giang Nam của ta, nàng đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ bị người cướp mất. Cho nên, ta nói với Tần Quan Nguyệt rằng ta muốn ở cùng một chỗ với Giang Nam của ta.

Ở chỗ mới, ta nhìn thấy rất nhiều thứ, thấy gian tình giữa tên Chu Xương kia và Thượng Quan Tuyết Hoa, thấy hư tình giả ý giữa Thượng Quan Cẩm Hoa và Chu Linh, thấy sự quấn quýt si mê của Chu Thanh Mi và Thanh Sơn ca ca của nàng ta, thực sự, cực kì không thú vị.

Nhìn tới nhìn lui, vẫn cứ là Giang Nam của ta tốt nhất, mặc cho ngươi làm mưa làm gió, nàng vẫn khoan thai tự đắc như cũ.

Trong lòng ta càng thích Giang Nam của ta nhiều thêm.

Cho dù nàng hại ta mất đi ngôi vị thái tử mà ta đã mười phần chắc chín, đám nô tài của ta đều nói vậy. Lý do này thật sự quá hoàn mỹ, ta không thể che hết nỗi vui sướng trong lòng, dẫn người chặn đường Giang Nam của ta. Vừa khéo lúc ấy hộ vệ của nàng không có mặt ở đó, ta đánh nàng một trận điên cuồng, ta lại nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo quật cường không rơi nước mắt ấy của Giang Nam của ta lần nữa, đáng yêu đến nỗi làm ta cảm động đến muốn khóc.

Quá hạnh phúc, ta nhất định phải cố gắng gấp bội để nàng gả cho ta.

Đám nô tài của ta đều có nữ tử ấm giường, nghe bọn họ nói đến sự mỹ diệu của noãn ngọc ôn hương, ta cũng nghĩ nếu như ta có thể cùng Giang Nam của ta ở cùng một chỗ, vậy thì sẽ sung sướng cỡ nào chứ? Vẫn là phụ hoàng hiểu được tâm ý của ta, trong đêm giao thừa năm ấy, mở miệng bảo sẽ hứa hôn Thượng Quan Mẫn Hoa cho ta.

Mụ già Bạch thái phi kia thế mà lại cản trở chuyện này.

Ta sốt ruột, ta lập tức nhảy dựng lên nói cho Giang Nam của ta biết, rằng ta muốn cưới nàng đến mức nào. Vậy mà Giang Nam của ta lại hạnh phúc đến hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Vào thời điểm mấu chốt như vậy, sao nàng lại té xỉu được chứ? Kể cả có kích động thì cũng phải chờ đến lúc lấy được thánh chỉ chứ. A, ta hiểu rồi, lần sau, lần sau ta chắc chắn sẽ đánh tiếng trước cho nàng.

Ta nói cho phụ hàng, nói cho mẫu hậu, nói cho quốc sư rằng ngoại trừ Giang Nam của ta ra, ta sẽ không cưới bất cứ ai khác. Tất cả mọi người đều khen ta chọn đúng. Thượng Quan Mẫn Hoa thông minh trầm ổn, đằng sau có gia tộc lớn chống lưng, đấy là trợ lực lớn nhất cho hoàng tử bản triều.

Nhận được sự khẳng định của cả hoàng tộc còn chưa đủ, ta còn phải đạt được sự cho phép của Thượng Quan Mẫn Hoa nữa. Ta chú ý chặt chẽ mọi động tĩnh của Giang Nam của ta, ta nhất định phải tìm tới cơ hội, thổ lộ tâm ý của ta dành cho nàng, trừ bỏ hết mọi chướng ngại.

Mùa đông năm đó, Thượng Quan Mẫn Hoa bước vào một cái bẫy được thiết kế cực kì tỉ mỉ, đi vào chỗ chết.

Ta chạy đến ngăn cản, ta dùng một ít thủ đoạn kịch liệt, chỉ cần Giang Nam của ta bình yên, dù có phải chết thêm nhiều nô tài nữa cũng đáng, ta chỉ sợ Giang Nam của ta sẽ chết ở một chỗ nào đó mà ta không biết.

Giang Nam của ta, nàng lại đâm ta một đao, nàng hoảng sợ run rẩy, trong mắt nàng chiếu ra đầy màu máu, nàng bị dọa sợ.

Ta rất muốn nói cho nàng, đừng sợ, ta sẽ không để cho mẫu hậu có cơ hội được trách phạt nàng. Lúc ta tĩnh dưỡng, ta hỏi đám nô tài của ta rằng, vì sao Giang Nam của ta lại muốn lấy đao đâm ta chứ? Ta thích nàng như vậy, thích hơn so bất cứ điều gì trên đời này.

Đám nô tài của ta vừa sợ hãi vừa ngơ ngẩn, như mấy cái đầu gỗ vậy. Bọn hắn bảo, bọn hắn vẫn cho là ta hận Thượng Quan Mẫn Hoa, hận đến nỗi muốn giết chết nàng, bởi vì không có người nào sẽ nhẫn tâm đến mức ra tay đánh người mình thích.

Là như vậy sao?

Đúng là như vậy đấy.

Ta hận chết mẫu hậu, khó trách Giang Nam của ta lại chậm chạp không hiểu lòng ta. Ta có nỗi phiền não của thiếu niên, ta không biết nên hỏi ai, nhờ cậy ai nghĩ kế mới có thể khiến Giang Nam của ta cũng thích ta.

Thượng Quan Thành lại cầu thân với Tư Không Cao cho Thượng Quan Mẫn Hoa và Tư Không Tiêu, ta tranh thủ thời gian phái người ngăn cản.

Giang Nam của ta, chỉ có thể là của ta.

Người của Nam Lương cũng muốn cướp Giang Nam của ta, nếu không phải ta có thương tích trong người, không làm thịt thằng nhãi da đen kia thì làm sao hết được nỗi hận trong lòng ta? Sầm Lĩnh Nam và Tần Quan Nguyệt tranh chấp ngay giữa triều đình vì chuyện hôn nhân giữa ta và Thượng Quan Mẫn Hoa. Bọn họ chất vấn về tình ý giữa ta và Giang Nam của ta. Thượng Quan Mẫn Hoa có vẻ do dự, ta dùng ám hiệu để nói cho nàng, ta có thể chịu thương vì nàng, tình cảm của ta dành cho nàng tuyệt đối còn thật hơn vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.