Đông Cung Chi Chủ

Chương 159: Chương 159: Tình ý




Dịch: Thanh Hoan

Thượng Quan Mẫn Hoa trấn tĩnh lại, nàng mím môi cười một tiếng, lúc ngẩng đầu lên, thấy Chu Thừa Hi nhìn nàng lom lom, ánh mắt hừng hực chẳng hề che giấu. Nàng nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào hạ thân của hắn, thấy thứ kia đang phân chấn đứng thẳng lên, dù nàng có trầm ổn, mặt cũng không khỏi nóng ran lên.

Chu Thừa Hi trầm thấp cười rộ lên, mắt cũng trở lên thâm sâu, trước khi nàng kịp thét lên hắn đã một tay kéo nàng vào trong ngực, vùi đầu vào cổ nàng bắt đầu cắn mút tác quái. Thượng Quan Mẫn Hoa kháng cực một lát, cuối cùng cũng không nhịn được chủ động ôm hắn, sa vào nụ hôn sâu. Người hầu ở ngoài lên lên tiếng, báo quần áo của đế hậu đã được đưa đến.

Thượng Quan Mẫn Hoa thở hồng hộc trượt xuống khỏi người Chu Thừa Hi, mặt ngượng ngùng, đẩy Chu Thừa Hi ra, nhặt chăn dưới đất lên, đi chân trần ra ngoài, vừa định duỗi cánh tay trần ra ngoài thì bị Chu Thừa Hi túm về, mắt nhìn nàng thâm trầm, cười nói: “Dáng người của hoàng hậu, vẫn cứ để một mình trẫm thưởng thức được rồi.”

Giọng hắn khàn khàn, mang theo vẻ gợi cảm và dục vọng nồng đậm, làm người ta nghĩ liên miêng trong đầu. Thượng Quan Mẫn Hoa cười khẽ, mặc cho Chu Thừa Hi bá đạo thay nàng làm.

Chu Thừa Hi đi qua, vén mành lều lên, tia sáng chiếu vào, tiếng ồn ào huyên náo cũng theo đó truyền vào. Chỉ có điều, trong sau tấm mành như ngăn cách hai thế giới kia có một thanh kiếm nhanh như chớp giật, kiếm quang chói mắt chỉ thẳng vào người vừa vén mành.

Ý cười trên mặt Thượng Quan Mẫn Hoa còn chưa dứt, đột nhiên khựng lại, nàng kêu: “Cẩn thận!”

Lúc nàng lên tiếng, mũi kiếm kia đã tiến sát đến lồng ngực Chu Thừa Hi, kẻ đánh lén chính là tên cung nhân đến để đưa quần áo cho đế hậu. Bởi vì thời cơ đánh lén đột ngột như vậy, khoảng cách lại gần như vậy, bóng người Chu Thừa Hi nhanh chóng chớp lên, động tác né tránh và phản kích liền mạch nhau, chỉ nghe rầm một cái, tên đánh lén kia đã bị đánh ra xa mười trượng, rơi xuống đất.

Bên ngoài vang lên tiếng thị vệ chạy rầm rập cùng tiếng thét kêu gọi bắt thích khách. Lính cận vệ lập tức chạy đến trước mặt Khánh Đức Đế, quỳ xuống xin tha tội. Cung nhân nhanh trí tranh thủ thời gian mang áo choàng tới che long thể của Khánh Đức Đế. Mặt Chu Thừa Hi đen như đít nồi, hừ một tiếng nặng nề rồi ra lệnh: “Lăng trì. Hỏi cho ra kẻ đứng sau!”

Vừa dứt lời, hắn đã quay người xông vào trong lều ôm Thượng Quan Mẫn Hoa vào lòng, quân vương tàn bạo vừa nãy ở trước mặt Thượng Quan Mẫn Hoa lúc này chỉ là một người bình thường đang lo lắng cho người trong lòng mà thôi. Hắn ôm chặt lấy nàng, hôn loạn lên mặt và cổ nàng, trong giọng nói đầy vẻ bất an và sợ hãi: “Mẫn Mẫn, cũng may nàng không có việc gì, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng.”

Trái tim bị treo lơ lửng của Thượng Quan Mẫn Hoa chậm rãi trở về vị trí, nàng phối hợp Chu Thừa Hi, mặc hắn tùy ý hết hôn lại cắn, trong lòng cũng khổ sở: Ngay lúc nãy, nàng còn chưa kịp nghĩ nếu như Chu Thừa Hi thực sự chiếm một vị trí trong lòng nàng thì sẽ ảnh hưởng tới nàng thế nào, hiện thực đã làm nàng không thể không nhìn thẳng vào đoạn tình cảm dị dạng này…

Nàng có thể cò kè mặc cả về lợi ích với hắn về gia tộc, triều chính, thân phận, nàng có thể giữ vững sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình để khống chế khoảng cách giữa nàng và hắn. Nàng có thể nhìn thẳng, ngẩng cao đầu nói cho bất cứ kẻ nào rằng nàng chỉ là hoàng hậu của hắn, nhưng lại không có cách nào chối bỏ sự thật rằng, trong lòng nàng quả thực có hắn.

Thậm chí đã đến mức nàng không thể nhìn được cảnh hắn bị ám sát, vì nàng sẽ lo lắng cho hắn. Có lẽ tương lai sẽ có một ngày, lòng nàng còn sẽ đau vì hắn.

Đây là sự thật đáng sợ nhường nào.

Nghĩ đến đây nàng bắt đầu phát run vì nghĩ đến những chuyện mình sẽ gặp phải trong tương lai.

Chu Thừa Hi cuối cùng cũng chú ý tới nàng không hề chuyên tâm. Hắn ngẩn đầu, ôm lấy mặt nàng. Hai người mặt đối mặt, nhìn ra yêu thương trong đáy mắt hắn và vẻ ưu sầu trong mắt nàng, rõ ràng không hề che giấu.

Hắn nói: “Vô dụng! Cô sợ cái gì? Trẫm tuyệt đối sẽ không để cô chết trong tay người khác!”

Thượng Quan Mẫn Hoa cố ý nhếch miệng cười, mà không làm được. Nàng lườm hắn một cái: “Là kẻ thù của anh phái thích khách tới à?”

“Chắc vậy.”

“Cho nên, nhất định phải xử lý cẩn thận chuyện Mạc tộc Bắc Mạc mới được.” Thượng Quan Mẫn Hoa cố ép mình tìm chuyện gì đó để làm, để nghĩ. Nàng nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Chu Thừa Hi, lúc ngẩng đầu, nàng cười nhàn nhạt đề nghị: “Anh đưa Thành Thành đi trước, chuyện này để ta xử lý được không?”

Người trong lòng chạy mất, Chu Thừa Hi không vừa ý, lại kéo nàng vào lòng ôm chặt lấy rồi hỏi nàng muốn làm gì.

Hai mắt nàng nhìn hắn nhu hòa, dịu dàng hỏi: “Vậy anh có chịu phối hợp với ta không?”

Chu Thừa Hi nhíu mày, miễn cưỡng đồng ý.

Thượng Quan Mẫn Hoa gọi Thu Đường đến, mặc xong y phục lại gọi quân y đến băng bó lại vết thương cho Chu Thừa Hi, thuyết phục hắn ngoan ngoãn ngồi lên giường xong, nàng cũng ngồi xuống bên cạnh, nói thầm vào tai hắn. Chu Thừa Hi mặt mũi hớn hở bảo: “Bây giờ thì trẫm tin tưởng cô với tên kia chắc chắn chưa lên giường rồi!” Thượng Quan Mẫn Hoa thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng nụ cười yếu ớt trên mặt không thay đổi, nàng nhoài người hôn một cái nhẹ nhàng lên trán của người bị thương này. Sau đó vuốt tóc mai, xốc lại tay áo lùi về chỗ ngồi, dáng vẻ thanh tao nhã nhặn, thỉnh thoảng lại trao cho Chu Thừa Hi một nụ cười ngọt ngào, nhưng nghĩ gì thì chỉ có trong lòng nàng mới biết.

Tình cảm này tới quá đột ngột, quá mãnh liệt, nàng không dám đối mặt, nàng cần điều hắn đi nơi khác một thời gian, đợi đến khi nàng thực sự quen với sự thật đáng sợ kia, sẽ lại thử sống chung với hắn.

Nếu không, nàng mà chỉ cần để đầu lông mày hay ánh mắt toát ra một chút tình tứ như vậy, chắc chắn nàng sẽ chết rất thảm.

Sau khi toàn bộ tướng lĩnh quân đội đi vào, Chu Thừa Hi lên tiếng, nói toàn bộ công việc xử lý tù binh của Cát Mạc Vương Đình sẽ do hoàng hậu toàn quyền phụ trách. Quan viên đi cùng phải dốc toàn lực phối hợp, phải cố gắng sao cho kịp xuất phát vào giờ Thìn sáng mai.

Phe Sử gia quân vẫn không đồng ý, Tả Phong Hành vẫn là chim đầu đàn, không thèm nể mặt hoàng hậu. Hắn liên tiếp hỏi vì sao không phải là Khánh Đức Đế xử lý loại đại sự quốc gia thế này mà lại là một nữ nhân không tuân thủ tam tòng tứ đức? Chắc chắn là anh rể hoàng đế của hắn bị người ta quản chế rồi.

Quân y cúi đầu đáp lời, là Khánh Đức Đế mất máu quá nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng. Tả Phong Hành tức giận tỏ vẻ phải nghiêm trị thích khách. Chu Thừa Hi rất vui mừng, lên tiếng: “Phong Hành, người ở lại đây hầu hạ trẫm đi.”

Trong mắt Tả Phong Hành lóe lên một tia sáng, nhưng trước khi đế hậu kịp sinh nghi, hắn quỳ một gối xuống đất nhận lệnh, cảm tạ sự tín nhiệm và ân sủng của anh rể hoàng đế.

Thế là, hoàng hậu dẫn một đoàn đủ ban bệ tránh được tai mắt nhà họ Tả, sang một cái liều khác để thảo luận về các điều khoản cắt đất bồi thường. Một trong số các tướng lĩnh nhát gan nhắc nhở một câu: “Công văn này, phải chăng cần tể tướng bàn bạc rồi hẵng quyết định?”

Thượng Quan Mẫn Hoa mặt mang ý cười, hỏi ngược lại: “Tướng quân có thể áp giải Cát Mạc Vương đến Yến Môn Quan à?”

Lập tức không có ý kiến phản đối nữa. Khi hoàng hậu yêu cầu đưa năm tòa thành bao gồm cả thành Tháp Đạt Đán vào điều khoản cắt đất, quan viên bên phe Sử gia quân liền kích động, luôn mồm bảo diện tích đất lớn như vậy, Cát Mạc Vương chắc chắn sẽ không đồng ý, không cần thêm vào làm gì cho lãng phí thời gian. Còn nói thành Tháp Đạt Đán bần cùng, có chiếm được cũng không có lợi lộc gì, không cần.

Thái độ của Thượng Quan Mẫn Hoa rất kiên quyết, không chịu nhún nhường lấy một chút. Đến lúc thương thảo về khoản tiền bồi thường, nàng cũng một câu quyết luôn: Đặt ra hệ số tương đương với chức quan và tước vị của tù binh ra mà nhân lên, thiên hộ trưởng có giá mười vạn quan, vạn hộ trưởng thì giá trăm vạn quan, cứ theo thứ tự mà tính.

Lúc các quan quân lui xuống bố trí thư lại đăng ký vào danh sách không giấu nổi nỗi lo lắng trong lòng bọn họ: “Điều khoản này của hoàng hậu quá hà khắc rồi, điều khoản thế này, sẽ không một quân vương nào chịu ký cả!”

Liễu Tử Hậu kiên định đứng về phía hoàng hậu, kể cả nàng có nói người là do khỉ biến thành, hắn cũng sẽ không phản bác. Hắn là người rời đi cuối cùng, Thượng Quan Mẫn Hoa gọi hắn lại, bảo: “Trước khi ngươi cùng bệ hạ khởi hành, nhớ cấp cho Vũ Mông Châu ít đồ ăn nước uống cùng chăn đệm, cũng không cần nhiều lời, chỉ dặn bọn họ phải đối xử tử tế với tù binh là được.”

Hắn không hỏi gì thêm, nhận lệnh đi ra ngoài làm ngay.

Thu Đường đi tới, bảo Chương Xuân Triều đã ở trong lều chờ nàng. Thượng Quan Mẫn Hoa gật đầu, đứng dậy cùng nàng ta đi gặp Chương Xuân Triều.

Chương Xuân Triều vừa thấy mặt nàng, lập tức hứng thú bừng bừng hỏi sắc mặt nàng kém thế, có phải Khánh Đức Đế làm nàng bất mãn không? Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn bình tĩnh, thanh thản ngồi đối diện với hắn, hai chân vắt lên nhau, tay đặt lên đầu gối, dịu dàng thì thầm: “Tiểu Xuân sư phụ, chủ tử của ông là ta đây có việc muốn ông đi làm, có rảnh không?”

Chương Xuân Triều rót một chén trà liếc mắt đưa tình với nàng: “Phải xem là chuyện gì đã.”

Thượng Quan Mẫn Hoa cười rộ lên, ý cười ôn hòa, thỏa mãn: “Chuyện tốt.”

Nàng lấy một nửa cái ngọc tỉ truyền quốc mà Khánh Đức Đế đưa cho ra, hỏi hắn có hứng thú xây dựng một vương quốc ngầm, khống chế toàn bộ từ Nam ra Bắc không?

Vẻ mặt bất cần của Chương Xuân Triều dần nghiêm túc lại, sau đó hắn cười điên cuồng, cười đến toàn thân đều run lên, hắn nói: “Thượng Quan Mẫn Hoa, Chu Thừa Hi dính phải cô, là mệnh hắn định sẵn là phải gặp cướp rồi!”

Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ cười, không đáp, ngón tay vuốt ve miếng ngọc tỉ trong lòng bàn tay trái, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh, nhưng tròng mắt thì xoay tròn, làm Chương Xuân Triều nhìn đến càng động lòng. Cũng không thấy hắn làm động tác gì, người đã phi thân đến bên cạnh nàng, ôm lấy nàng, sau đó là một nụ hôn lưỡi ướt át.

“Yêu cầu của chủ tử, Tiểu Xuân nào dám không nghe?”

Thượng Quan Mẫn Hoa áp chế cảm giác khó chịu dưới đáy lòng, cười híp mắt vin lấy cổ hắn kéo xuống, ghé vào bên tai hắn thì thầm gì đó. Chương Xuân Triều nhe rằng cười gật đầu, cảm xúc khát máu dần dần nở rộ trong mắt hắn. Hắn bóp cằm của Thượng Quan Mẫn Hoa nâng lên rồi nói: “Nữ nhân lòng dạ đen tối, ha ha, ta thích!”

Sau khi hắn đi rồi, Thượng Quan Mẫn Hoa mới vỗ tay, Thu Đường bước ra chờ lệnh. Thượng Quan Mẫn Hoa bảo nàng ta nói với Chu Thừa Hi, lực lượng cản trở đại tướng Bắc Mạc tới cứu viện đã xuất phát rồi, để quân đội của hắn theo sau đi.

Thấy Thượng Quan Mẫn Hoa muốn đi ra ngoài, vai Thu Đường run run, nhịn thật lâu mới lên tiếng: “Chủ tử, cổ áo ngài bung.”

“Làm chuyện của em đi!” Thượng Quan Mẫn Hoa mặt không đổi sắc kéo lại cổ áo, giữa vô số vẻ mặt cổ quái của tướng sĩ xung quanh, lặng lẽ bước vào đại doanh giam giữ tù binh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.