Đông Cung Chi Chủ

Chương 74: Chương 74: Tối tăm




Suốt hành trình tháo chạy này, Thượng Quan Mẫn Hoa nếm đủ đau khổ. Nàng thật sự hận cái kẻ phụ trách truy đuổi ấy cực kì, không cần biết nàng chạy đến chỗ nào, đổi loại ngựa tốt nào, chỉ trong vòng nửa canh giờ là người của Phiêu Kỵ Doanh nhất định sẽ vây lấy chỗ đó. Hiệu suất truy bắt kinh khủng như vậy, nàng cũng hoài nghi trên người mình có mùi hương gì đó để theo dõi.

Tùy tiện cắn mấy miếng lương khô, nàng vỗ về cổ con ngựa mới mua, bỗng nhiên nảy ra một ý định rất táo bạo. Lấy tất cả những nhu yếu phẩm cần thiết từ trong bọc quần áo ra, buộc chặt bên hông, lại buộc chặt cổ tay áo với ống quần lại. Nàng cúi rạp người xuống lưng ngựa, huýt sáo, giục ngựa chạy nhanh lên.

Đến sơn đạo, nơi nơi là bụi cỏ lẫn cây gai. Thượng Quan Mẫn Hoa hơi quay đầu, truy binh bên người giơ cây đuốc, không nhanh không chậm mà đuổi theo, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy. Nàng vừa nghĩ đến liền tức sôi máu, nghiến răng rút trâm đâm vào mông ngựa, thừa dịp ngựa bị đau chồm lên, đúng trong khoảnh khắc ấy, nàng ôm đầu nhảy khỏi lưng ngựa, ngã vào bụi cỏ.

Đá vụn cùng bụi cây gai dạy cho nàng một bài giáo huấn đầm đìa máu me, Thượng Quan Mẫn Hoa lại cười rộ lên, nàng cũng không tin, đám mũi thính như chó kia có thể tìm nàng. Xử lý xong vết thượng, nàng đứng dậy, dựa theo trí nhớ tìm phương hướng đi đến sơn đạo.

Nàng chẳng có bao nhiêu bản lĩnh sinh tồn hoang dã, chỉ dựa vào một lòng hiếu thắng không chịu thua mà thôi. Dùng quả dại với nửa túi đường đỏ làm đồ ăn, thế mà nàng cũng đi được ra khỏi cái sơn cốc không có bóng người kia. Khi nàng nhìn thấy bộ dạng thổ dân hoang dã của mình dưới đáy suối nước, nàng cười đến thoải mái cực kì, còn nhìn cái bóng của mình trong nước mà nhe răng nhếch miệng, làm mặt quỷ. Nàng lấy bản đồ da trâu đeo trên lưng xuống, chuẩn bị bắt đầu lại hành trình đến Lạc Thành.

“Thế này là thế nào?”

Thượng Quan Mẫn Hoa không thể không khóc thét, nàng thế mà lại quên mất ở đây không có định vị, không có ai nói cho nàng hiện giờ đang ở đâu. Nhìn cái bản đồ không phải là bản đồ điện tử này, Thượng Quan Mẫn Hoa tức đến mức chỉ muốn giậm chân mắng chửi người.

Khí thế ngạo nghễ và sức lực của nàng đã hết sạch sau khi lao được ra khỏi rừng núi không tên kia. Nơi này không có thôn xóm, không có quán trọ, chạy đi đâu mua đồ ăn thức uống đây? Đây là một vấn đề cực kì chân thật. Thượng Quan Mẫn Hoa chống một cái cành cây to bằng cánh tay xuống đất, cầm khối đường phèn cuối cùng, dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, nàng chọn một con đường và đâm đầu đi.

Ngày hết trăng lên, đến khi nàng nhìn thấy tòa miếu sơn thần xập xệ sắp sụp kia ở phía xa xa, đáy lòng nàng bất giác sung sướng, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người rồi.

Nàng rảo bước lao về phía cửa miếu, mặc kệ nó rách nát, mặc kệ nó âm u, mặc kệ bốn phía yên tĩnh đến mức quỷ dị. Nàng vẫn như cũ nhắm mắt nhắm mũi đâm đầu vào.

Kéo một ít vải rách trên ban thờ xuống, kiếm được mấy cái chân bàn gãy, nàng lấy cái đánh lửa bên hông ra, đang định nhóm lửa thì nghe thấy ngoài miếu có người lạnh giọng hô to: “Cung thủ chuẩn bị!!”

Ngoài miếu, ánh đuốc lập lòe, một đoàn cung thủ xếp thành mấy vòng. Thượng Quan Mẫn Hoa rụt lại, thầm mắng mình xui xẻo, vì sao đang yên đang lành lại chui đầu vào cái miếu này chứ? Nhón mũi chân, nàng linh hoạt lách vào sau ban thờ. Vừa định thở ra một hơi thì thấy hai con mắt tỏa sáng lòe lòe trong bóng đêm, nàng kinh hãi tí nữa thì hét toáng lên.

“Ăn!”

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi phát run. Tay chân run lẩy bẩy lấy miếng đường cuối cùng đưa ra. Trong bóng đêm, hai bàn tay kia khẽ lướt qua lòng bàn tay của nàng. Nàng lập tức sợ hãi rụt tay lại. Người nọ phì cười một tiếng, nhét hết khối đường vào miệng xong, hắn nói: “Chờ!”

Dứt lời, bóng đen đã bắn ra ngoài miếu, tốc độ của hắn quá nhanh, Thượng Quan Mẫn Hoa cũng nhìn không rõ ràng, chỉ nghe đến quân địch vừa hô một câu “bắn tên” thì thanh trường kiếm của tên này đã chém được gần trăm cung thủ, chỉ còn lại tiếng rên rỉ thất thanh trước lúc chết đi.

Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn mà mạch máu phình hết cả lên, đây chính là tranh đấu trong giang hồ, là võ lâm phân tranh không ngớt, là tuyệt thế cao thủ. Phật tổ, tín nữ vô cùng cảm kích.

Khi bóng đen lùi về miếu, bóng lưng hơi lảo đảo, Thượng Quan Mẫn Hoa đều hiểu, cao thủ rơi vào đường cùng đều là tình cảnh này, không phải bị kẻ thù dùng thủ đoạn ti bỉ vô sỉ đuổi giết, thì chính là bị huynh đệ phản bội. Nàng tự nghĩ mình phân tích không sai lầm, chủ động thò đầu ra khỏi đằng sau ban thờ, lấy từ trong cái bọc đồ buộc sau lưng ra một bình thuốc, mặt mang mỉm cười, cực kì thành khẩn dâng cho vị anh hùng này.

Nam tử này đầu tiên là cúi đầu cười, nhận được bình thuốc rồi thì cầm trong tay xoay xoay, nhìn tới nhìn lui. Thượng Quan Mẫn Hoa nghĩ hắn không tin mình, liền lùi về chỗ bó củi nàng mới kiếm được lúc trước, nhóm lửa lên.

Ánh lửa lập lòe bắt đầu chiếu sáng khuôn mặt của người kiếm khách qua đường này, có điều, khoảng khắc mà nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt còn đang mang ý cười vui vẻ đột ngột hóa đá.

Là do người nọ đẹp trai đến mức người ta hết hồn, hay là vì bộ dạng của hắn quá bi thảm?

Người này đầu đội kim quan vàng, tóc buộc cao, lộ ra một cái trán cao, mày kiếm sắc lẹm, ngũ quan tuấn mĩ, thân thể cường tráng, giữa hai chân mày có một cái bớt đỏ sẫm giấu đi vẻ lãnh không trên khuôn mặt. Ánh mắt của hắn vẫn ngoan lệ như cũ, mặc kệ hai bên tóc mai rối tung, điều này chỉ làm cho hắn có thêm chút khí chất đại hiệp chứ không hề làm giảm vẻ tàn nhẫn hung ác trên người hắn chút nào.

“Sao không cười nữa, hả?”

Thấy người này, Thượng Quan Mẫn Hoa vốn là không sợ, nhưng mà kiếm pháp và công phu của hắn, ý cười yếu ớt trên môi hắn, vẻ lạnh lùng trong lời nói của hắn làm cho người ta nhịn không được mà cứng ngắc toàn thân. Chuyện này phải gọi bằng cái danh gì đây? Là trên đường trốn chạy tìm tình nhân bị chồng bắt quả tang, hay là kẻ thù gặp lại oán hận ngập trời?

Nàng chậm rãi đứng dậy, dập lửa, chạy ra ngoài miếu. Người này không ngăn cản, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: “Lại đây, bôi thuốc!”

Thượng Quan Mẫn Hoa mà lại nghe hắn sao? Nàng đoán chắc chắn hắn bị thương rất nặng, không thể làm gì nàng. Thế nên, Mẫn Hoa bước ra khỏi miếu. Vừa mới bước được vài bước thì đã thấy, đối diện với cửa miếu có một tên nam tử cuồng dã ngồi trên lưng ngựa, râu tóc xồm xoàm, tay trái nắm cương ngựa, tay phải cầm một thứ như roi da, phía sau lại là một loạt cung thủ mang giáp nặng, chặn đứng tất cả mọi đường sống.

Trong lòng nàng tức giận đến mức muốn mắng chửi người, động tác rất lưu loát, hai tay giơ lên đầu làm tư thế đầu hàng, nói: “Ta chỉ là người qua đường, không có quan hệ gì với người bên trong cả!”

Tên ngồi trên ngựa vừa giơ roi lên, nghe thấy nàng nói như thế thì chậm rãi buông tay xuống, đột nhiên ôm bụng cười điên cuồng. Đôi vai vạm vỡ không ngừng rung lên, khiến cho những miếng kim loại gắn trên áo giáp cũng va vào nhau lách cách.

Thượng Quan Mẫn Hoa chậm rãi di chuyển hai bước chân, đã nghe thấy tên tướng quân này lập tức ngừng cười, thét lệnh: “Người đâu, bắt nàng ta lại!”

“Này, ngài có phải hiểu nhầm không đấy? Ta quả thực chỉ là người qua đường thôi, mới dừng lại chỗ này chưa đến một nén hương!” Thượng Quan Mẫn Hoa vội kêu la, chỉ rõ thân phận của mình là trong sạch dữ dội, đi nhầm đến chỗ này cũng là vô tội dữ dội. Nàng tuyệt đối không muốn cũng không dám có ý đồ phá hỏng kế hoạch của bọn họ.

“Thượng Quan Mẫn Hoa, cô có đốt thành tro thì ta vẫn nhận ra cô!”

Lập tức tên tướng quân kia bày ra vẻ nghiến răng nghiến lợi, giống như hắn có nỗi căm thù tận xương tủy với Thượng Quan Mẫn Hoa vậy. Mẫn Hoa chỉ cảm thấy mình chẳng hiểu gì, thật mạc danh kì diệu. Nàng còn chưa kịp hại người thì đã có người căm hận nàng sâu đậm như thế, đây là cái thứ mầm tai vạ gì chứ?

“Năm Chính Đức thứ mười bốn, Đại Đô Đại Chu, ngoài Vĩnh An Môn, trước cửa trà phường Thu Phổ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.