Đông Cung Có Phúc

Chương 18: Chương 18: Nàng nhìn sang kia, thái tử nhìn sang đây




Editor: Peach

Beta: Ngọt

Không lâu sau, Bích Ngọc được Bảo Toàn dẫn vào.

Nàng còn mặc bộ cung nữ phục kia, góc váy thêu mấy đóa hoa lan nhỏ nhắn trông rất tao nhã. Nhưng nếu so sánh với Phúc nhi ngồi phía trên thì vô hình lại kém hơn không ít.

Đại khái vì bình thường không gặp được người nào nên Phúc nhi cũng không tự giác, nhưng trong mắt Bích Ngọc, Phúc nhi lại giống như đổi thành người khác.

Áo đối xứng màu hồng anh đào lộ ra một chút nội y màu vàng nhạt, trên ngực thêu hoa mẫu đơn nhìn xinh đẹp lại sáng sủa. Nàng búi tóc tùy vân, có lẽ là vừa mới đứng lên, trên đầu không có trâm cài nên chỉ dùng một cái tóc mai xích kim khảm bảo ở một bên tóc.

Chân dưới giường bước lên, đặt một đôi giày thêu màu hồng, giày thêu rất tinh xảo, chói mắt nhất chính là mũi giày đính một đóa hoa văn phức tạp tích châu hải đường.

Đôi giày này vốn khó có thể có được, hết lần này tới lần khác còn bị chủ nhân không coi trọng, một ngã một nghiêng đặt ở chân bước lên, gót chân còn bị giẫm san bằng.

Lãng phí, thô tục!

Bích Ngọc mím chặt môi, cố gắng cười nói: “Vẫn không có cơ hội đến thăm ngươi, Phúc nhi bây giờ ta không nhận ra.”

Niệm Hạ nhíu mày, cảm thấy nàng ta nói chuyện như vậy là mạo phạm cô nương. Nhưng nếu nghiên cứu kỹ, cả hai đều là cung nữ thị tẩm hơn nữa Phúc nhi lại không có danh phận, Bích Ngọc như thế sẽ không tính là phạm vào quy củ.

Phúc nhi bảo Niệm Hạ di chuyển một cái ghế cho nàng.

“Ngồi, tìm ta có việc?”

Trước đây Bích Ngọc cảm thấy Phúc nhi là người không có tâm cơ, có chuyện thì nói, có bất mãn gì đều biểu hiện ra ngoài. Nhưng sau đó không hiểu tại sao Phúc Nhi lại trở thành người được Thái tử sủng ái nhất, nàng bắt đầu cảm thấy đối phương có lẽ không đơn giản như mình nghĩ.

Rõ ràng thân phận giống nhau, cảnh ngộ lại khác nhau một trời một vực.

Bích Ngọc cảm thán bảo: “Ngươi vẫn thẳng thắn như vậy.”

Phúc nhi nhíu mày, nàng là người rất thẳng thắn, có việc nói thẳng đừng làm bộ làm tịch. Thật ra nàng đã dự cảm được Bích Ngọc tới làm gì, nhưng nàng còn chờ đối phương tự nói.

Thấy Phúc nhi không để ý đến mình, Bích Ngọc thoáng có chút xấu hổ: “Đúng thật ta đến là có chuyện muốn tìm ngươi giúp đỡ, lần này ngươi đi hành cung tránh nóng có thể dẫn ta theo hay không?”

Niệm Hạ không nhịn được muốn nói gì đó, Phúc nhi giơ tay cắt ngang nàng.

“Vì sao ta phải dẫn ngươi đi?”

Bích Ngọc hình như sớm đoán được Phúc nhi sẽ nói như vậy, có ý tứ khác nhìn nàng một cái: “Ngươi và ta rốt cuộc đều có giao tình, giúp đỡ lẫn nhau đối với ngươi sẽ có lợi.”

Phúc nhi chê cười.

“Ta lại không cảm thấy giữa ta và ngươi có giao tình gì, cùng lắm chỉ gọi là quen biết mà thôi, hơn nữa ngươi vẫn không biết lời này của ngươi rất vô lý sao?”

“Vô lý thế nào?”

“Giúp đỡ lẫn nhau hẳn là hai người tương đương, ta giúp đỡ ngươi ngươi có thể đạt được chỗ tốt, vậy ngươi có cái gì để giúp đỡ ta?”

Lời này của Phúc nhi quá bén nhọn, chỉ trong nháy mắt chọc thủng gương mặt bình tĩnh của Bích Ngọc.

“Ngươi cần gì phải nói thành lời như vậy, chúng ta cùng xuất phát từ lục cục...”

“Nếu cùng xuất phát từ lục cục coi như giao tình, cho dù ta nhất định phải giúp, vậy không bằng đi giúp Thục Nguyệt, nói cho cùng ta cùng Thục Nguyệt từ nhỏ đã quen biết.”

Sắc mặt Bích Ngọc khó chịu.

“Ngươi xem, lý do của ngươi ngay cả chính mình cũng không thuyết phục được, vì sao có thể như không có chuyện gì đem nói với ta? Là do ngươi cảm thấy dù sao ngươi cũng tìm người giúp đỡ, nếu ta giúp, ngươi không công được chỗ tốt cũng không cần trả giá, không cần nỗ lực, nếu ta không giúp ngươi vậy thì ta chính là nhẫn tâm vô tình không niệm tình cũ?”

Phúc nhi đã không muốn thừa nước đục thả câu với nàng nữa.

“Đôi khi ta cảm thấy không rõ, vì sao luôn có người thích lấy người khác làm kẻ ngốc. Trước không nói ta có thể dẫn ngươi đi hành cung hay không, cho dù có thể thì ta mang ngươi đi đó là chia sủng, là vô duyên tìm đối thủ cho mình, trong cung có người nguyện ý đem sủng ái của mình phân cho người khác sao? Có ai ngu ngốc như vậy không?”

Những lời này cùng truy vấn, thật sự quá thẳng thắn, Bích Ngọc không còn giữ được bình tĩnh.

“Ta tới tìm ngươi, tự nhiên có đạo lý của ta, ngươi cũng đừng quên ta và ngươi đều là người của Hồ Thượng cung!”

Cuối cùng cũng nói ra chân ý!

“Nói như vậy, là Hồ Thượng cung cho ngươi tới?”

Bích Ngọc hơi có chút biến sắc.

Phúc nhi cười nhạt: “Nếu đã không phải ngươi cần gì phải đánh danh tiếng Hồ Thượng cung. Ngay cả, có nghe hay không là tùy ta, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nghe?”

Sắc mặt Bích Ngọc càng khó coi, thậm chí có chút uy hiếp nhìn Phúc nhi.

“Thế nào? Ngươi muốn phản bội Hồ Thượng cung?”

Phúc nhi lần này thật sự nở nụ cười.

Cười xong, nàng đột nhiên lạnh mặt: “Được rồi, đừng ở chỗ này cầm danh tiếng của người khác uy phong cho mình, chiêu này của ngươi ở chỗ ta vô dụng. Lời này của ngươi, dám nói trước mặt Hồ Thượng cung? Ngươi dám nói Hồ Thượng cung cho ngươi đến uy hiếp ta để ta giúp đỡ ngươi?”

Bích Ngọc á khẩu không nói nên lời.

Nàng đương nhiên không dám, nói trắng ra chuyến này của nàng bất quá chỉ là hành vi cá nhân.

Bốn cung nữ, chỉ có nàng và Phúc nhi là người của Hồ Thượng cung, cho nên khi biết Phúc nhi muốn cùng Thái tử đi hành cung mùa hè, Thục Nguyệt cùng Tử Thi đều ghen tị điên cuồng, duy chỉ có nàng đã có chủ ý. Lặng lẽ tới tìm Phúc nhi, đó là muốn đánh cờ hiệu cả hai cùng thuộc Hồ Thượng cung, dùng cái này uy hiếp đối phương giúp đỡ lẫn nhau.

Nhưng không nghĩ tới Phúc nhi lại không đồng ý, còn vạch trần nàng là hồ giả hổ uy.

Sao nàng dám?

Chẳng lẽ nàng không muốn trợ lực lục cục này sao? Hay là cho rằng mình được sủng ái nên chẳng để ai vào mắt?

“Đừng nói Hồ Thượng cung căn bản không có khả năng làm như vậy, cho dù thật sự làm thế, ta cũng không thích nghe.”

Phúc nhi sắc mặt lãnh đạm: “Quên nói cho ngươi biết, lúc trước ta nói ta không muốn tiến vào Đông cung, không muốn làm cung nữ thị tẩm là nói thật, ta đến để hoàn ân hoàn tình, người đã tới, tiền ân tiền tình một khoản xóa bỏ, về phần sau này như thế nào, vậy thì phải xem về sau.”

Lần đó nàng đi Thượng Thực cục, ngoại trừ thăm Trần Tư Thiện ra vẫn là dự định nhìn một chút thái độ của Thượng Thực cục.

Nàng đồng ý tiến Đông cung là hoàn tình, việc này nàng hiểu, Trần Tư Thiện cũng hiểu. Cho nên Trần Tư Thiện đúng lúc nói cho nàng biết 'nàng kỳ thật chỉ có một đối thủ', cũng chủ động nói ra sau này đối mặt với Bích Ngọc cùng thuộc Hồ Thượng cung nên xử sự thế nào.

Đó là một dấu hiệu tốt.

Là bình đẳng, cả hai xóa bỏ tình cũ trước đó, từ thời điểm này bắt đầu tính toán tình cảm mới.

Đều cho rằng sau lưng nàng là Thượng Thực cục, đúng vậy không sai, nhưng từ thời điểm nàng vào Đông cung quan hệ giữa hai người sẽ không còn phụ thuộc nữa, mà là cùng có lợi.

Tên ngốc Bích Ngọc lại cho rằng Thượng Cung cục vẫn là mảnh trời trên đầu nàng, cho rằng nàng sẽ khuất phục. Ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không rõ ràng, dù một ngày nào đó nàng thật sự được sủng ái, chỉ sợ sẽ chỉ là con rối dây trong tay người khác.

“Ngươi đi đi, về sau đừng đến nữa.”

“Ngươi cho rằng ngươi vĩnh viễn được sủng ái sao? Ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đứng vững ở Đông Cung sao? Ngươi không bằng giúp ta, hai chúng ta liên thủ...” Bích Ngọc khẽ hô.

“Có thể hay không đều là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi.”

Bích Ngọc còn chưa buông tha, nhưng lúc này Niệm Hạ đã lên muốn đưa nàng ra ngoài, nàng chỉ đành không cam lòng oán giận rời đi.

Niệm Hạ lúc trở về sắc mặt đặc biệt phức tạp.

Nghiêm túc mà nói, nàng cũng coi như người của Hồ Thượng cung, hết lần này tới lần khác cô nương của nàng nói những lời này.

Phúc nhi cười cười, lời này của nàng cũng không phải nói cho một người nghe.

“Đúng rồi, đợi lát nữa ngươi giúp ta đi Thượng Thực cục một chuyến, xem lần này Thượng Thực cục đi hành cung có người nào.”

Niệm Hạ hơi sửng sốt, thần sắc càng phức tạp.

Đã nói chuyện cho nàng nghe lại không tính, còn chủ động cho nàng cơ hội để ra ngoài nói chuyện?

Niệm Hạ suy nghĩ một chút, bảo: “Cô nương không cần thăm dò nô tỳ, trước khi đến từng có người nói với nô tỳ, nếu đã tới hầu hạ cô nương thì sau này chính là người của cô nương, một tôi tớ không làm hai chủ, đạo lý này nô tỳ vẫn hiểu.”

Phúc nhi cũng không dối trá nói mình không có ý này, nàng hài lòng gật gật đầu.

“Nếu ngươi đã nói như vậy, ta sẽ tin ngươi. Bất quá ta cho ngươi đi Thượng Thực cục, đúng là không phải có dụng ý khác, mà là thật muốn biết lần này Thượng Thực cục chọn ai để đi, cũng không biết Trần Tư Thiện có thể đi hay không?

“Vậy nô tỳ đi hỏi một chút.”

Niệm Hạ rất nhanh đã trở về.

Nàng mang theo hai tin tức, chuyến này không riêng gì Trần Tư Thiện, sư phụ Vương Lai Phúc của Phúc nhi cũng sẽ đi.

Nghe tin, Phúc nhi ngồi không yên.

Lúc trước Phúc nhi còn dám chạy đến Ngự thiện phòng, nhưng từ sau khi nàng được sủng ái, chưa từng ghé qua.

Không phải vì không muốn đi, mà là rõ ràng có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, nàng không muốn sinh sự.

Sau khi nghe nói sư phụ sẽ tham gia chuyến hành cung, theo bản năng nàng liền muốn đến Ngự thiện phòng một chuyến nhưng lại nhịn xuống rồi sai người tới, bảo hắn đi tìm Tiểu Đậu Tử hỏi thăm tình huống cụ thể.

Tiền An sẽ sớm trở lại.

“Nghe nói gần đây bệ hạ khẩu vị không tốt lắm, đặc biệt hạ mệnh để Vương Ngự Trù tùy giá. Vương Ngự Trù bên kia cũng đã chuẩn bị xong, cho tiểu nhân nói với cô nương không cần lo lắng. Hắn đi theo người của Thượng Thực cục phía sau, một đường có xe ngồi không có gì đáng ngại.”

Hành cung Thừa Đức cách kinh thành ước chừng hơn bốn trăm dặm, nhanh nhất cũng phải đi mười ngày. Mười ngày bôn ba đường dài còn phải ngồi trên xe xóc nảy, lại nóng như vậy, thật không biết sư phụ có thể chịu đựng được hay không?

Lo lắng thì lo lắng, nhưng việc này rõ ràng không phải mình có thể chi phối, Phúc nhi chỉ có thể đem lo lắng đặt ở đáy lòng.

Đảo mắt đã đến ngày hôm sau, Phúc nhi theo Thái tử dậy sớm.

Bình thường buổi sáng Thái tử thức dậy còn nàng chỉ lo ngủ, chưa từng có ý thức hầu hạ Thái tử thay quần áo rửa mặt dùng bữa sáng. Hôm nay đột nhiên dậy sớm, Vệ Phó cảm thấy không hiểu?

“Thực ra ngươi không cần dậy sớm như vậy, ta là muốn bồi giá, trước khi đi còn vướng chút nghi lễ rườm rà. Về phần ngươi, có thể đi vào buổi trưa đã là tốt rồi.”

Phúc nhi chẳng những kinh ngạc nàng còn hoài nghi.

Nghĩ dù sao cũng dậy, nàng phải cùng Vệ Phó dùng bữa sáng, sau khi tiễn hắn đi nàng liền ngồi ở trong phòng chờ. Mãi đến khi nàng buồn ngủ Trần Cẩn mới sai người tới mang hành lý của nàng, còn phải đợi gần nửa canh giờ mới có người đến thông báo.

Mà khoảng cách tới trưa còn nửa canh giờ.

...

Trong cung bình thường không thể ngồi xe, nhưng hôm nay thì khác. Bởi vì có các nương nương muốn theo, một loạt không nhìn thấy đầu đuôi xe lớn dừng ở đường Đông Trường, Phúc nhi đi theo được ngồi trên một chiếc xe.

Mọi khi đường dài trống trải rộng rãi, hôm nay có vẻ đặc biệt chật chội, xe cộ nhiều người.

Một lát sau có một vị nương nương đến leo lên xe, phía trước đều là nương nương có vị trí thấp, càng về sau vị trí càng cao.

Xe của Phúc nhi ở vị trí phía sau.

Theo Tiền An nói, mấy chiếc xe phụ cận đều là thị thiếp của các vị hoàng tử, bởi vì các hoàng tử còn chưa đại hôn nên những thị thiếp này đều không có danh phận, giống như Phúc nhi, bởi vậy xe đều ở phía cuối.

Xe của Phúc nhi tuy phía sau nhưng vị trí cũng không tệ lắm, vừa lúc có thể nhìn thấy mỗi nương nương đi qua. Nàng lặng lẽ nhấc rèm cửa sổ lên một góc, lén lút nhìn trộm bên ngoài, các nương nương công chúa trước kia chưa từng thấy qua chỉ một lần đều nhận ra.

Chân quý phi đến uy thế rất lớn, Lục hoàng tử còn nhỏ năm nay mới tám tuổi, cùng nàng ngồi một chiếc xe.

Hoàng hậu là người đến cuối cùng.

Chờ Hoàng hậu lên xe, lại đợi một lúc, xe rốt cục cũng động.

Đoàn xe chậm rãi rời khỏi phố Đông Trường, ở cửa cung cùng Nguyên Phong đế dẫn đầu đại đội ngũ hội hợp.

Trước khi đi đã có người nhắc nhở Phúc nhi, chưa ra khỏi thành không nên tùy ý mở rèm xe, thậm chí còn chưa ra khỏi hoàng cung, Niệm Hạ liền đem rèm trúc dùng để che nắng buông xuống che cửa sổ kín mít.

Niệm Hạ nói: “Cô nương nhẫn nhịn, chờ ra khỏi thành mới có thể mở rèm, nếu không người ngủ trước một lát?”

Nhưng trong xe thật sự oi bức, sao có thể ngủ được?

Bất quá một đường đi tới cũng không nghe thấy tiếng người, bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, Phúc nhi đoán hẳn là đã sớm quét sạch đường xá.

Đi gần hai khắc đội ngũ rốt cục cũng rời khỏi thành.

Xe Phúc nhi ngồi đột nhiên tăng tốc độ, sau khi đi tới kim kiệu của Thái tử mới dần chậm lại.

Trong đội ngũ, hành động như vậy còn có mấy chiếc xe, đều là gia quyến như Phúc Nhi. May mà hai bên đoàn xe vẫn có thị vệ cấm quân phụ trách điều phối nên không gây ra hỗn loạn.

Niệm Hạ bảo Tiền An ngồi trên xe nhìn động tĩnh trước sau, nghe nói rất nhiều rèm xe được mở ra, phỏng chừng đều là nóng đến mức không chịu nổi. Nàng mới đứng dậy mở rèm trúc, chỉ để lại một tầng rèm lụa.

Cuối cùng cũng có gió, mặc dù vẫn còn nóng nhưng ít nhất là không ngột ngạt.

Lần này Phúc nhi rốt cục có thể quang minh chính đại nhìn ra bên ngoài.

Hai bên đoàn xe đều là thị vệ cấm quân giáp trụ phân biệt rõ ràng, phía trước là kim kiệu của Thái tử, xa hơn nữa là ngọc kiệu của Hoàng hậu cùng đại kiệu của Nguyên Phong đế. Ba chiếc xe nối liền cùng thị vệ trùng trùng điệp điệp vây quanh, nhìn khí thế uy vũ hoa lệ bức người lại khiến cho người ta có chút choáng váng.

Một ít hoàng thân quốc thích huân quý đại thần, hoặc là mặc quan bào, hoặc là mặc giáp phô cưỡi ngựa bồi bên cạnh Nguyên Phong đế. Trong đó có mấy vị thiếu niên quần áo chói mắt, chính là các hoàng tử.

Phúc nhi thấy Thái tử.

Hắn mặc một thân áo giáp dệt rồng vàng, hoa văn kim long ở hai bên vạt áo. Bên trong dệt rồng đỏ và mây ngũ sắc, vàng đến sáng ngời, đỏ đến chói mắt. Tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, dáng người cao lớn, đặc biệt có loại cảm giác hăng hái.

Ở trong đám người vô cùng chói mắt, rõ ràng nhiều người như vậy lại có thể làm cho người ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy hắn.

Phúc nhi thấy hai vị hoàng tử khác, nhìn thế nào cũng không bằng hắn.

Lại đến chiếc xe lớn kim kiệu thập phần hoa lệ thuộc về Thái tử, ngẫm lại chiếc xe ngựa màu xanh sơn son mà mình đang ngồi, Phúc nhi bỗng nhiên sinh ra quẫn bách, luôn cảm thấy phía sau một con tuấn mã sáng sủa mạnh mẽ dẫn đầu là một con lừa nhỏ xám xịt.

Đội ngũ này thật sự quá lớn, kéo dài mấy dặm cho nên đi rất chậm.

Nhìn ra ngoài trong chốc lát, Phúc nhi không còn hứng thú, buồn ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, đột nhiên xe dừng lại, đánh thức nàng dậy.

Hỏi xong mới biết là muốn đổi xe.

Pháp giá kiệu xa nhìn uy nghiêm đẹp mắt, biểu hiện ra khí thế hoàng gia, nhưng cũng không thích hợp cho hành trình đường dài. Bình thường sau khi ra khỏi thành sẽ đổi xe nhẹ hơn.

Nghe nói bệ hạ cũng hạ mệnh, nói năm nay nóng bức không cần quá chú trọng quy củ, tận lực trang bị đơn giản, sớm ngày đi hành cung Thừa Đức.

Chủ yếu là Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái tử đổi xe, loại xe như Phúc nhi thì không cần đổi.

Chờ sau khi đổi xe, Phúc nhi nhìn về phía trước, lúc này trong lòng cuối cùng cũng cân bằng.

Hiện giờ xe ngựa của Thái tử được đổi thành một chiếc xe ngựa hoa sơn son, mặc dù xe vẫn lớn hơn xe của nàng nhưng ít nhất sẽ không để cho nàng nhìn mà sợ hãi.

Sau khi đổi xe tốc độ đoàn xe rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Mặt trời càng ngày càng gay gắt, rất nhiều huân quý đại thần cưỡi ngựa bồi giá trái phải, dần dần chịu không nổi phải cưỡi ngựa chạy về, phỏng chừng là muốn trở về nghỉ ngơi trên xe ngựa.

Phúc nhi ẩn sau rèm cửa, nhìn Tứ hoàng tử trở lại, Tam hoàng tử cũng trở về, một lúc sau mới thấy Thái tử cưỡi ngựa chạy về phía sau.

Nàng nhìn sang bên kia, Thái tử nhìn sang đây, hai người vừa lúc đối diện ánh mắt.

Phúc nhi cũng không sợ, cứ nhìn hắn như vậy.

Thái tử tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, xoay ngựa.

Vốn Phúc nhi cho rằng hắn muốn trở về xe của mình, trong lòng nàng còn đang suy nghĩ, nếu xe không ngừng, hắn lại ở trên ngựa, làm sao mới có thể lên xe?

Ngay sau đó thấy hắn chậm lại, dần dần song song với xe của nàng.

Nàng còn chưa biết rõ hắn muốn làm gì, chỉ thấy hắn xoay người lại mượn bảng ngựa nhảy lên, tư thế cực kỳ tiêu sái đứng lên xe ngựa của nàng.

Bên ngoài xe người người cảm thán Thái tử điện hạ võ nghệ thật tốt, mặc kệ những thị vệ bên ngoài có thật sự giật mình hay không, dù sao Phúc nhi cũng bị kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.