Đông Cung Có Phúc

Chương 2: Chương 2: Vì sao chọn trúng ta?




Người nói chuyện là một cung nữ mặt trái xoan. Bộ dạng nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng giống như vừa mới gội đầu xong, xõa tung mái tóc dài nửa ướt, mặt mày mang theo nét ghen tị rõ ràng.

Bên cạnh có một cung nữ lặng lẽ kéo nàng một cái, thấp giọng nói: “Ngươi cần gì phải chọc vào nàng. “

“Đúng vậy Minh Thúy, ngươi biết rõ tính cách của nàng, Trần Tư Thiện lại rất thích nàng, cần gì phải chọc nàng.”

Minh Thúy đối với khuyên nhủ mọi người, lớn tiếng nói: “Thế nào? Ta có nói không đúng không? Có vài người chính là miệng nam mo bụng bồ dao găm, mặt ngoài cùng chúng ta nói nói cười cười, kì thực trong lòng cất giấu xấu xa, người ta bay lên cành cao buồn bực không hé răng, ngược lại các ngươi lúc trước thật đúng là, ngô nghê cho rằng người ta đối với chuyện này không có hứng thú. “

Nói xong, nàng đem tầm mắt hướng về phía một cung nữ bên cạnh có chút yếu ớt: “Nhất là Minh Nhi, lúc trước không phải cùng nàng tốt lắm sao, suốt ngày bám lấy người ta, bạn tốt của ngươi sao lại không đem chuyện này nói cho ngươi biết? Ngươi coi người như bạn tốt, người ta cũng không coi ngươi là cái thá gì, lại còn ngày ngày nâng đỡ người ta, đúng là mù quáng. “

Cung nữ tên Minh Nhi không nghĩ tới Minh Thúy lại lấy mình làm con tốt thí, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên. Nhưng mà lời này cũng vừa vặn nói lên lòng nàng, đôi mắt nàng rưng rưng phức tạp nhìn về phía Phúc Nhi.

Phúc nhi ném khóa trong tay ra, mặt không chút thay đổi đi tới phía các nàng.

Lời trước Minh Thúy nói vô cùng căm phẫn, bây giờ người tới, ngược lại cô có chút sợ hãi.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh ta sao? Ta có rất nhiều người ở đây!” Minh Thúy mặt biến sắc vừa nói lại phát hiện người bên cạnh nhao nhao tránh ra, dưới tình thế cấp bách, nàng đem Minh Nhi đẩy đến trước mặt.

“Ta đây chính là thay Minh Nhi nói ra uất ức, có người bạn tốt như ngươi!?”

Minh Nhi ngã xuống trước mặt Phúc Nhi, Phúc Nhi thấy trong mắt nàng ngấn nước mắt mơ hồ mang theo chút oán hận, khẽ thầm than một tiếng, nói: “Mặc kệ các ngươi có tin hay không, việc này ta cũng chỉ mới biết được.”

Minh Thúy cười lạnh: “Ai tin chứ? Lợi ích cho ngươi, ngươi lại nói rằng không biết.”

Phúc Nhi chán ghét nhìn Minh Thúy, nàng là loại người thích châm lửa, vốn Phúc Nhi sẽ giải thích một câu, cũng là nể tình bình thường Mính Nhi đối đãi nàng thân thiết. Mặc dù nàng tự hiểu hai người không tính là bằng hữu, đa phần là Minh Nhi chủ động tới tìm nàng, nhưng cũng không muốn bị Minh Thúy vu khống.

“Mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao ta cũng không thẹn với lương tâm.”

“Nhìn xem, đây là chột dạ, còn nói không thẹn với lương tâm...”

Lúc này, đột nhiên có người hắng giọng. Một đám cung nữ quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Trần Tư Thiện.”

“Trần Tư Thiện.”

Cả đám hết sức thành khẩn cúi đầu, Minh Thúy kinh hãi thất sắc, cũng không dám nói chuyện, cúi đầu làm chim cẩu.

Trần Tư Thiện nhìn chung quanh mọi người một cái, không nói gì đi về phía phòng Phúc Nhi. Phúc Nhi cũng liền đi theo sau.

Cung nữ bình thường đều là bốn người một gian phòng, hoặc là tám người một gian phòng, Phúc Nhi bởi vì ở trong cung lâu, lại có chức vụ đặc thù ở Ngự Thiện Phòng nên một mình chiếm một gian phòng.

Trong phòng bài trí đơn giản, có vách chia làm hai, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài có một cái bàn vuông, bốn cái ghế, bên cạnh tường có vài cái tủ cao thấp, trên có nồi đồng, lò sưởi.

Phúc Nhi sau khi tiến vào cũng không cùng Trần Tư Thiện nói chuyện mà đi đun một bình nước.

Đợi nước sôi xong, nàng pha một chén trà, bưng tới đặt ở trước mặt Trần Tư Thiện.

“Tức giận? Không muốn? Có phải oán giận ta không nói trước với ngươi? “

Trần Tư Thiện hơn bốn mươi tuổi, làn da trắng nõn, khóe mắt có nếp nhăn tinh tế, nhìn diện mạo rất hiền lành, nói chuyện nhỏ nhẹ chậm rãi.

Phúc Nhi vẫn không nói gì, mãi sau mới mở miệng.

“Ta chính là nghĩ không ra, cung nữ trong Ngự Thiện Phòng tốt hơn ta không ít, vì sao chỉ chọn ta?”

Phúc Nhi thật sự nghĩ không ra!

...

Kỳ thật Phúc Nhi được chọn cũng coi như có chút cơ duyên.

Điều này còn phải nói đến lúc trước Thượng Cung nhận được mệnh lệnh chọn cung nữ thị tẩm cho Thái Tử.

Nếu đã là chọn người cho nhi tử, nhất định Lê hoàng hậu không thể không để ý, nàng mặc dù không cố ý yêu cầu, nhưng lại dặn dò không được chọn những cung nữ quá xinh đẹp.

Đôi khi trên đó chỉ là một câu, dưới đây phải suy nghĩ trong một thời gian dài.

Ngươi có thể cân nhắc ra ý tứ, liền có thể làm cho chủ tử hài lòng, ngược lại, công việc làm hỏng, ngươi không được tự nhiên có người khác được.

Nếu luận phỏng đoán ý tứ của Hoàng hậu nương nương thì Hồ Thượng Cung, người đã đi theo nàng nhiều năm tuyệt đối là một cao thủ.

Sau khi trở lại Thượng Cung, nàng liền phân phó thủ hạ, để cho các nàng đi chọn cung nữ. Diện mạo phải không yếu đuối, tốt nhất là nhìn cung nữ thành thật một chút, có phúc tướng, nhưng lại muốn khi lớn lên nhìn thuận mắt. Yêu cầu này có chút khó xử, muốn lớn lên thuận mắt, lại phải diện mạo thành thật, thành thật cô có thể lớn lên xinh đẹp? Nhưng nếu xinh đẹp, cô nhìn cũng không thành thật. Còn phải có phúc tướng! Thật khó chịu!

Vương Đại Trù không hổ là tâm phúc của Hồ Thượng Cung, mặc dù Hồ Thượng Cung không nói rõ, nhưng lúc này liền nghĩ đến không thể chọn thêm một người như Chân Quý Phi.

Cái gọi là Sở vương thắt lưng nhỏ, trong cung sớm đã chết đói. Là một trong sáu cục nữ quan, Vương Ngự Trù sao có thể không biết sau khi Chân Quý Phi được sủng ái, phía dưới có rất nhiều cung nữ tranh nhau noi theo người làm đẹp, thế cho nên làm cho rất nhiều nữ quan oán giận “cung nữ gầy nhom yếu đuối, làm sao có thể làm việc”, chỉ tiếc lại không dám bài xích rõ ràng. Ngươi bài xích loại cung nữ gầy yếu này, chẳng khác nào là đang phản đối Chân Quý Phi sao? Nếu không thể chọn những người yếu đuối xinh đẹp, vậy phạm vi lựa chọn liền rõ ràng.

Vương Ngự Trù nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng nghĩ đến Phúc Nhi.

Nếu luận Phúc Nhi ở Ngự Thiện Phòng thì nàng rất có danh tiếng, không chỉ bởi vì nha đầu này trước kia là một cái gai nhọn, gây ra không ít họa, còn bởi vì nàng trời sinh một bộ phúc tướng.

Muốn nói nữ tử phúc tướng rốt cuộc trông như thế nào, vậy định nghĩa liền trở nên rất mơ hồ.

Tóm lại lấy tiêu chuẩn nữ tử như sau: ngũ quan đoan chính, ánh mắt sáng, to tròn, sống mũi thanh tú, môi không mỏng không dày, thân thể không thể quá mập cũng không thể quá gầy, nên vừa vặn mà tốt nhất là hơi đẫy đà một chút. Nếu là vành tai dày, ngực to mông tròn, đa phúc ngụ ý tốt.

Phúc Nhi từ nhỏ đã được khen vẻ mặt phúc tướng, loại tướng mạo này rất biết lấy lòng, thế cho nên nữ quan lớn tuổi trong cung đều thích tiểu cung nữ như nàng.

Mấu chốt nàng được yêu thích không chỉ vì vẻ mặt phúc tướng, vận khí tốt mà còn là cung nữ duy nhất trong Ngự Thiện Phòng được Vương Ngự Trù hết mực đối đãi, cũng cho phép vào Ngự Thiện Phòng làm việc.

Nhắc tới ngự thiện phòng cùng Vương ngự trù nàylại thành nói nhiều, tóm lại bởi vì việc này, rất nhiều người trong Ngự Thiện Phòng hâm mộ Phúc Nhi, cảm thấy nàng có phúc khí.

Vì thế lúc nói phúc tướng càng sâu, Vương Ngự Trù cũng nghe thấy liền nghĩ ngay đến Phúc Nhi. Sau lại gọi người tới nhìn một cái, thật sự phù hợp với yêu cầu của Hoàng hậu nương nương, bộ dạng tốt, nhìn lại cực kỳ nhu thuận, vừa nhìn đã biết là một cô nương thành thật, ít nhất là trên bề ngoài.

...

Trần Tư Thiện nhìn Phúc Nhi một cái, nói: “Hoàng hậu nương nương cùng quý phi nương nương đều lợi hại, ngươi là người của ta, ta là người của Vương Ngự Trù, Vương Ngự Trù là người của Hồ Thượng cung, mà trong Thượng Cung ngoại trừ Hồ Thượng cung, còn có Hà Thượng cung. Hà Thượng Cung là người của quý phi. “

“Lần này vì Thái Tử điện hạ chọn cung nữ thị tẩm, là bệ hạ hạ lệnh, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không thể toàn quyền làm chủ. Hồ Thượng Cung và Hà Thượng Cung mỗi người chia làm hai danh sách, Hồ Thượng Cung coi trọng Vương Thượng Thực, đem danh sách cho người, nhất định Vương Ngự Trù sẽ chọn trúng ngươi, ngoại trừ các loại cân nhắc ra, kỳ thật cũng là coi trọng ta, mà lại biết ta coi trọng ngươi. “

Lời này của Trần Tư Thiện kỳ thật là đang giải thích với Phúc Nhi.

Mà những lời này cũng làm cho Phúc Nhi đối với sự tình càng rõ ràng hơn một chút, thì ra bề ngoài chỉ là chọn cung nữ thị tẩm cho Thái Tử, trên thực tế cũng không đơn giản như vậy.

Lê hoàng hậu cùng Chân quý phi tranh đấu đã lâu, tổng thể mà nói hoàng hậu chiếm ưu thế, đây là căn cứ vào thân phận hoàng hậu của nàng, cùng Thái tử là do nàng sinh ra. Nhưng Chân quý phi cũng không phải là nhân vật đơn giản, mấy năm gần đây đều độc chiếm thánh sủng, cùng hoàng hậu đồi đầu.

Hoàng hậu không có khả năng để cho người bên cạnh nhi tử trà trộn vào quý phi, nhưng quý phi dùng mưu kế, cậy sủng ái, mượn lời Nguyên Phong đế muốn trong cung thuận cho nên nhìn như chỉ chọn hai cung nữ cho Thái tử làm cung nữ thị tẩm, nhưng nội tình bên trong không chỉ đơn giản như vậy.

Ta vẫn cảm thấy tính cách của ngươi rất thích hợp ở lại trong cung, chỉ là ngươi vẫn luôn muốn xuất cung...”

Đúng vậy, Phúc Nhi vẫn luôn nghĩ đến chuyện xuất cung, từ ngày tiến cung, nàng đã chuẩn bị tốt tính toán, sau khi lăn lộn trong cung liền xuất cung về nhà.

Cung nữ tiền triều không thể xuất cung, vào cung liền đại biểu phải cả đời chết già ở hoàng cung, Thái Tổ hoàng hậu xuất thân cung đình, biết được sự đau khổ của các cung nữ, liền cho phép cung nữ tròn hai mươi lăm tuổi có thể xuất cung quy gia, xem như cho những cung nữ tầng dưới chót này một tia hy vọng.

Nhiều năm như vậy Phúc Nhi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, làm hết thảy mọi việc, đều là vì muốn xuất cung quy gia. Việc này không riêng gì Uông Kỳ biết, Trần Tư Thiện cũng biết.

Nhưng hôm nay tất cả đều bị hủy, một khi vào Đông cung, mặc kệ có được lâm hạnh hay không, Phúc Nhi cả đời này cũng không có khả năng xuất cung.

Nếu tốt hơn một chút như lời Uông Kỳ nói, Phúc Nhi được Thái Tử sủng ái, đạt được một danh phận, cho dù là thục nữ thấp nhất, tối thiểu cũng có danh phận, ngày sau Thái Tử đăng cơ, lớn nhỏ cũng là nương nương.

Nếu không, chính là nữ tử vô danh, cả đời chết già ở cung đình. Có thể đợi đến ngày Thái Tử đăng cơ, có lẽ ngài còn chẳng nhớ ra mình từng có một cung nữ thị tẩm như vậy.

...

“Ngươi muốn oán thì oán ta đi, là ta phá hỏng tính toán xuất cung của ngươi, khi Vương Ngự Trù chọn trúng ngươi, ta đã không lên tiếng khuyên can.” Trần Tư Thiện thở dài một tiếng.

Nhưng Phúc Nhi sao có thể oán đây?!

Nàng thừa nhận nàng rất tức giận, còn có chút oán hận, nhưng nhìn Trần Tư Thiện như vậy sao có thể nói ra miệng?

Năm đó khi nàng còn là một cung nữ nhỏ, chính là được Trần Tư Thiện chọn vào Ngự Thiện Phòng. Nhiều năm như vậy, nàng không ít lần gặp họa, đều là Trần Tư Thiện vì nàng thu dọn cục diện rối rắm.

Phúc Nhi không phải là người vô tâm vô phế, sao có thể nhìn không ra sự việc đến nước này đã không còn do Trần Tư Thiện làm chủ, mà nàng cũng có bất đắc dĩ của nàng.

Vương Ngự Trù có ân với Trần Tư Thiện, cũng giống như Trần Tư Thiện có ân với nàng, trong lục phòng cũng không phải tất cả cung nữ đều sống tốt, Vương Ngự Trù là người không để ý khuyết điểm, cho nên trên thế nào thì ở dưới cũng theo thế ấy, cung nữ của Ngự Trù Phòng sống cũng không tệ lắm, không giống những nơi thượng quan thất đức, cuộc sống cung nữ phía dưới đều phải trải qua gian nan.

Phúc Nhi cũng là người được Ngự Thiện Phòng che chở.

Không có Ngự Thiện Phòng, sẽ không có Vương Đại Trù, Trần Tư Thiện hôm nay, không có Vương Đại Trù và Trần Tư Thiện, sẽ không có Phúc Nhi hôm nay. Có lẽ năm đó nàng có thể bị phân đến nơi khác, cũng có thể bởi vì nàng gây họa, đã sớm bị ban trượng đến chết rồi kéo ra khỏi cung, nào có được tiêu dao tự tại như bây giờ, suốt ngày mưu tính sau khi xuất cung như thế nào.

Tất cả đều là bù trừ cho nhau, Ngự Thiện Phòng cùng Vương Ngự Trù che chở nhiều người phía dưới như vậy, ở phía trên cần dùng đến các nàng, các nàng cũng nên đưa ra hồi báo.

“Ta cũng không phải oán ngài, nhưng ngài cũng nên nói trước với ta một tiếng, những người khác đều biết, ngược lại ta đến cuối cùng mới hay, bỗng nhiên trở thành chuyện cười.” Phúc Nhi thấp giọng.

Trần Tư Thiện thấy cô nói như vậy, biết được cô đã chấp thuận:

“Khi việc này chưa định, ai cũng không dám nói có thể thành công, hơn nữa Hà Thượng Cung vẫn nhìn chằm chằm động tĩnh bên Hồ Thượng Cung, Vương Ngự Trù đặc biệt dặn dò không được tiết lộ ra bên ngoài.”

Phúc Nhi còn có chút không cam lòng: “Thật sự không thể đổi người? “

Trần Tư Thiện lắc đầu, cũng không có ý định gạt nàng.

“Vương Ngự Trù đã chọn trúng ngươi, là có cân nhắc, không phải không có ý bồi dưỡng ngươi.”

Thượng cung lục phòng vì sao có thể đứng vững trong cung đình không ngã, đến nay vẫn chưa bị những thái giám nội thị thay thế? Đó là điểm đặc biệt của họ.

Một triều thiên tử một triều thần, mỗi một triều hoàng đế hậu cung khi thành hình, Thượng cung lục phòng đều sẽ lựa chọn hậu phi cấp cao để dựa dẫm. Đương nhiên những thứ này còn xa mới biết được, cho nên khi an bài cung nữ cho các cung chủ tử, chính là cơ hội tốt để hành động.

Có lẽ ở đây nên nói về mấy người thân cận lục phòng, hiện tại còn chưa nhìn ra chỗ tốt, nhưng ai biết tương lai sẽ như thế nào? Lục phòng cùng nội thị giám đều giống như nhau, cũng chưa nói đến ai lợi dụng ai, bất quá là cùng có lợi mà thôi.

Hơn nữa lần này là an bài cung nữ tư tẩm cho Thái Tử.

Thái Tử là ai? Là Thái Tử, cũng là hoàng đế sau này, nếu có thể ở hậu cung của hắn giúp đỡ một người thân cận, tương lai người này sẽ có chỗ tốt rất lớn.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Hồ Thượng Cung vì sao lại đem danh sách cho tâm phúc Vương Ngự Trù, mà Vương Ngự Trù lại chọn người từ tâm phúc Trần Tư Thiện.

Đều là một vòng tròn, tương trợ lẫn nhau.

Phúc Nhi rõ ràng hiểu những đạo lý này, nàng cuối cùng cũng hết hy vọng, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta biết rồi, để cho ta suy nghĩ một chút đi. “

Trần Tư Thiện đứng lên: “Ta tin rằng ngươi có thể suy nghĩ thông suốt. Kỳ thật ta thấy, ở lại trong cung đối với ngươi mới là côn đường tốt nhất.”

Trần Tư Thiện ra khỏi tiểu viện, tới trước mặt một nữ tử trung niên đầu đội tóc búi, mặc áo lam cổ phối với áo bảo hộ màu trắng, mặc váy màu nâu.

Chính là Lưu Tư Oanh.

Dưới Ngự Thiện Phòng có bốn ti, theo thứ tự là Ti Thiện Ti, Tư Oanh Ty, Ti Dược Ty, Tư Diêu Ti, người chưởng sự đều là nữ quan lục phẩm.

“Sao rồi?” Lưu Tư Oanh hỏi.

“Mặc dù vẫn có chút không muốn, rốt cuộc vẫn là tiếp nhận.”

Lưu Tư Oanh thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Trần Tư Thiện nhíu mày, không khỏi thắc mắc: “Nếu nàng ta đã tiếp nhận, ngươi còn có gì sầu não? “

Trần Tư Thiện vừa đi vừa nói: “Nàng là một đứa trẻ thông minh, ta nhớ rõ lúc nàng mới tiến cung, các tiểu cung nữ khác đều đang khóc nức nở, một mình nàng tìm ta hỏi cung nữ khi nào có thể xuất cung. Người khác đều bởi vì luyện quy củ quá khổ, ban đêm trốn trong chăn khóc, một mình nàng ngủ say. Hỏi nàng vì sao lại như vậy, nàng nói nếu ban đêm ngủ không ngon, ngày mai đứng lên luyện quy củ không có tinh thần, sẽ bị phạt nặng. “

“Nàng biết rõ suy nghĩ của mình, xác định rõ mục tiêu của mình, dũng cảm rời đi. Tựa như nàng hiểu sau khi xuất cung nếu không có kỹ năng gì, một nữ tử như nàng sợ rằng sẽ trải qua rất nhiều gian nan, cho nên ngày ngày đi quấn quýt Vương ngự trù kia, cho đến khi đối phương nguyện ý dạy nàng trù nghệ. Nàng là loại người cho dù cuộc sống có gian nan đến đâu, cũng có thể làm cho nó có vị, không buông bỏ không nản lòng. “

Lưu Tư Oanh thản nhiên: “Đã như vậy, ngươi còn lo lắng cái gì? Người như vậy vốn thích hợp ở lại trong cung. “

Trần Tư Thiện nhìn về phía nàng, thở dài: “Ta luôn cảm thấy có chút áy náy, nàng vẫn luôn muốn xuất cung, hiện giờ lại bởi vì Ngự Thiện Phòng, bởi vì ta, không thể không từ bỏ tính toán của mình.”

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.