Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG -
Eva rời Miami trên chuyến bay đi New York, và từ đó nàng lên tiếp chiếc Concorde bay đi Paris. Bay bằng Concorde quả là một sự hoang phí, nhưng biết làm sao khi mà giờ đây nàng phải tự coi mình là một phụ nữ giàu có. Từ Paris đi Nice, rồi từ đó chạy xe băng ngang qua các vùng nông thôn tới thị trấn Aix ở Provence - một hành trình mà nàng và Patrick đã đi gần một năm về trước. Đó là lần duy nhất hắn rời khỏi Braxin. Hắn sợ phải đi qua các biên giới, cho dù là với một cuốn hộ chiếu giả hoàn hảo.
Người Braxin yêu thích mọi sự thuộc về nước Pháp, và hầu như tất cả những người có học đều biết tiếng Pháp và biết về văn hóa Pháp. Họ đã thuê phòng ở Villa Gallici, một khách sạn xinh xắn ở ngoại ô thị trấn, và dành cả một tuần lễ dạo chơi trên các đường phố, mua sắm, ăn uống và đôi lần mò tới tận những ngôi làng nằm giữa Aix và Avignon. Họ cũng dành nhiều thời gian với nhau ở trong phòng, giống như những đôi tân hôn. Đã có lần sau khi uống khá nhiều rượu vang, Patrick đã gọi đó là tuần trăng mật của họ.
Nàng tìm được một căn phòng nhỏ hơn ở cùng khách sạn đó, và sau một giấc ngủ ngắn, nàng ra ngồi uống trà ngoài hiên trong chiếc áo tắm. Thế rồi, nàng khoác lên người bộ đồ jeans và đi vào trong phố, tới đường Cours Mirabeau, đại lộ chính của Aix. Nàng nhấm nháp ly vang đỏ trong một quán cà phê đông nguời ngay trên hè phố và ngắm nhìn đám học sinh trung học qua lại từng đàn. Nàng phát ghen với những đôi tình nhân trẻ, đi dạo lang thang, tay trong tay, và không có gì để phải lo ngại. Nàng và Patrick cũng đã từng di dạo như vậy, tay trong tay, vẫn cười nói, như thể là không còn ai nhớ tới hắn nữa vậy.
Chính là ở Aix, trong cái tuần lễ duy nhất ấy khi họ được ở bên nhau mà không bị ai quấy rầy, lần đầu tiên nàng nhận ra rằng hắn ít ngủ đến thế nào. Bất kỳ lúc nào nàng tỉnh giấc, hắn đều cũng đã thức, đang nằm im và nhìn nàng chằm chặp như thể nàng đang bị nguy hiểm rình rập. Một ngọn đèn bàn để sáng. Phòng sẽ tối khi nàng ngủ, thế nhưng sẽ có một ngọn đèn khi nàng tỉnh giấc. Hắn thường tắt đèn, dịu dàng ve vuốt nàng cho đến lúc nàng ngủ thiếp đi, rồi bản thân cũng ngủ chừng nửa tiếng trước khi lại bật đèn lên. Hắn dậy từ lâu trước lúc bình minh, và cho đến lúc nàng nhẹ nhàng bước ra để thấy hắn ngoài hiên thì hắn đã đọc xong vài tờ báo hoặc dăm chương của một cuốn tiểu thuyết trinh thám.
"Không bao giờ quá hai tiếng,” hắn trả lời khi nàng hỏi về thời gian ngủ của hắn. Hiếm khi hắn ngủ trưa còn buổi tối, không bao giờ lên giường sớm cả.
Hắn không mang vũ khí trong người và cũng không nhòm ngó xung quanh. Hắn không nghi ngờ quá mức đối với những người lạ. Hắn hiếm khi nói về cuộc sống trốn tránh của mình và ngoại trừ thói quen ngủ nghê ra thì dường như hắn hoàn toàn bình thường dến mức nàng thường quên mất rằng hắn là một trong những đối tượng bị truy nã ráo riết nhất trên thế giới.
Mặc dù hắn không muốn nói về quá khứ, nhưng cũng có những khi không còn cách nào tránh khỏi trong câu chuyện của họ. Dù sao thì việc họ đang ở bên nhau chỉ là do hắn đã chạy trốn và sống một cuộc đời khác. Đề tài ưa thích của hắn là tuổi thơ ấu ở New Orleans; chứ không phải là cuộc sống ở tuổi trưởng thành mà hắn đã phải trốn tránh. Hắn duờng như không bao giờ nhắc đến vợ, nhưng Eva biết đó là một người phụ nữ mà Patrick rất khinh bỉ. Cuộc hôn nhân đã trở nên khốn nạn, và khi nó ngày một xấu đi hơn thì hắn không còn cách nào chịu đựng nổi nữa, ngoài việc bỏ đi.
Hắn đã cố nói chuyện về Ashley Nicole, thế nhưng ý nghĩ về con bé làm mắt hắn đẫm lệ. Giọng hắn khản lại, và hắn nói lời xin lỗi. Nỗi đau quá lớn.
Bởi vì quá khứ chưa khép hẳn lại nên cũng khó mà tính trước được tương lai. Không thể có những kế hoạch khi mà đâu đó phía sau vẫn có những kẻ rình rập. Hắn không cho phép mình nghĩ tới tương lai khi mà quá khứ chưa được giải quyết.
Nàng biết rằng những kẻ rình rập kia đã làm cho hắn không ngủ. Những kẻ rình rập hắn không thể nhìn thấy mà chỉ có thể cảm thấy.
Hai năm về trước, họ đã gặp nhau trong phòng làm việc của nàng ở Rio, khi hắn tự giới thiệu mình là một nhà doanh nghiệp Canađa hiện sống ở Braxin. Hắn nói là cần một luật sư giỏi để cố vấn các vấn đề nhập khẩu và thuế. Trong vai đó, hắn mặc bộ complê may rất đẹp, với chiếc sơmi trắng bong. Trông hắn gọn ghẽ, nước da rám nắng và điệu bộ dễ mến. Tiếng Bồ Đào Nha của hắn rất khá, dù rằng không được như tiếng Anh của nàng. Hắn muốn được nói chuyện bằng ngôn ngữ của nàng; nàng thì lại đòi nói bằng ngôn ngữ của hắn, họ đã có một bữa ăn trưa để trao đổi công việc kéo dài trong ba giờ, lúc thì bằng thứ tiếng này lúc thì với thứ tiếng kia, và cả hai nhận ra rằng sẽ còn những bữa ăn chung khác nữa. Thế rồi đã có một bữa tối kéo dài, và một cuộc đi dạo trên bãi biển ở Ipanema với cả hai cùng để chân trần.
Chồng nàng là một người đàn ông lớn tuổi, đã chết trong một tai nạn máy bay ở Chilê. Không con cái. Patrick, hay Danilo, như hắn tự gọi lúc ban đầu, tuyên bố sẽ rất vui mừng được ly hôn với ngưòi vợ đầu tiên của hắn, người mà hắn nói là vẫn đang sống ở Toronto, trong ngôi nhà của họ.
Eva và Danilo gặp nhau vài lần một tuần trong hai tháng đầu tiên, ở cái lúc cuộc tình bắt đầu chớm nở. Sau cùng, hắn kể với nàng sự thật. Tất cả.
Sau một bữa ăn tối muộn trong căn hộ của nàng, và một chai vang Pháp tuyệt hảo, Danilo đã đối mặt với quá khứ của hắn và bộc bạch hết. Hắn nói liên tục cho tới tận tảng sáng và từ một nhà doanh nghiệp đầy tự tin trở thành một người đàn ông đang bị săn đuổi. Một người đàn ông đang sợ hãi, lo lắng, nhưng cực kỳ giàu có.
Hắn suýt phát khóc vì đã nói ra được tất cả, nhưng cố kìm lại. Dù sao thì đây cũng là đất Braxin và đơn giản là những người đàn ông không khóc. Đặc biệt là trước mặt những người phụ nữ xinh đẹp.
Nàng yêu hắn vì thế. Nàng ôm lấy hắn, hôn hắn và khóc trong khi hắn không thể khóc, và hứa sẽ làm mọi việc có thể được để che giấu cho hắn. Hắn đã nói với nàng điều bí mật thầm kín nhất, nguy hiểm nhất của hắn, và nàng hứa sẽ luôn luôn giữ kín.
Trong những tuần tiếp theo đó, hắn cho nàng biết chỗ tiền kia đang ở đâu và dạy nàng cách di chuyển nó nhanh chóng trên khắp thế giới. Cùng nhau, họ tìm hiểu những thiên đường về thuế ở nước ngoài và tìm ra những khoản đầu tư an toàn.
Cho đến khi họ gặp nhau thì hắn đã ở Braxin được chừng hai năm. Hắn đã sống ở São Paulo, ngôi nhà đầu tiên của hắn là ở đó, rồi Recife, Minas Gerais và dăm bảy nơi khác. Hắn đã từng làm việc hai tháng ở vùng sông Amazon, ngủ trên một cái phà trong một chiếc màn dày và đám muỗi bu đặc kín đến mức hắn không nhìn thấy được cả vầng trăng. Hắn đã làm công việc dọn dẹp những loài thú hoang dã bị giết chết bởi những người Achentina giàu có ở vùng Pantanal, một khu bảo tồn thiên nhiên lớn cỡ bằng nước Anh, thuộc các bang Mato Grosso và Mato Grosso de Sol. Hắn đã được thấy đất nước nàng nhiều hơn cả chính nàng; hắn đã đi tới những nơi nàng chưa bao giờ được nghe nói tới. Hắn đã thận trọng chọn Ponta Porã làm nơi trú thân. Đó là một thị trấn nhỏ hẻo lánh, và trên cái đất nước có cả triệu nơi ẩn náu tuyệt vời này, Danilo đã xác định Ponta Porã là nơi an toàn nhất. Thêm vào đó, nó có một lợi thế chiến thuật là nằm ngay trên biên giới với Paragoay, và có thể dễ dàng chạy sang bên đó nếu xuất hiện một mối đe dọa.
Nàng không tranh cãi về điều này. Nàng những muốn hắn ở lại Rio, gần gũi bên nàng, thế nhưng nàng không biết gì, về cuộc sống trốn tránh và miễn cưỡng chấp nhận quyết định của hắn. Hắn hứa với nàng nhiều lần rằng một ngày nào đó họ sẽ sống bên nhau. Thỉnh thoảng, họ gặp nhau tại căn hộ ở Curitiba; những tuần trăng mật ngắn ngủi không bao giờ kéo dài quá một vài ngày. Nàng thèm muốn hơn thế, nhưng hắn không chịu.
Với tháng ngày trôi đi. Danilo - nàng chưa bao giờ gọi hắn là Patrick - càng trở nên tin rằng hắn sẽ bị tìm ra. Nàng không tin như hắn, nhất là với những biện pháp chu đáo mà hắn thực hiện để né tránh quá khứ. Hắn lo lắng nhiều hơn; thậm chí ngủ ít hơn nữa; nói chuyện nhiều hơn về việc nàng nên làm gì trong tình huống này, hay tình huống khác. Hắn thôi không nói về tiền bạc. Những gì xảy ra trong quá khứ luôn ám ảnh hắn.
Nàng dự tính sẽ ở lại Aix trong vài ngày, theo dõi chương trình quốc tế của CNN và đọc những gì nàng có thể tìm được trên những tờ báo Mỹ. Họ sắp chuyển Patrick đi, đưa hắn trở về, tống giam hắn và đệ lên tòa án mọi lời tố cáo độc địa chống lại hắn. Hắn biết là hắn sẽ bị bắt, thế nhưng hắn bảo đảm với nàng là mọi việc ổn thỏa. Hắn sẽ đối phó; hắn có thể xử lý được mọi chuyện chừng nào mà nàng hứa là sẽ đợi chờ hắn.
Có thể là nàng sẽ trở lại Zurich và thu xếp các công chuyện của nàng. Ngoài chuyện đó ra, nàng chưa biết làm gì cả. Không thể về nhà và điều này làm đầu óc nàng nặng trĩu. Nàng đã nói chuyện với cha ba lần, luôn luôn là gọi từ những buồng điện thoại trả tiền ngoài sân bay và luôn luôn cam đoan với ông là nàng không sao. Nàng giải thích rằng lúc này, đơn thuần là nàng chưa thể về nhà.
Nàng và Patrick sẽ liên lạc thông qua Sandy, nhưng còn phải nhiều tuần lễ nữa trôi qua trước khi nàng có thể thật sự nhìn thấy hắn.
*
**
Hắn gọi viên thuốc đầu tiên vào trước hai giờ sáng, sau khi tỉnh ngủ vì một cơn đau như xé. Giống như lúc bị tra điện. Và những tiếng nói tàn nhẫn của những kẻ kia vẫn đang ám ảnh hắn. “Chỗ tiền đó ở đâu, Patrick?” Những câu hỏi vang lên như một dàn đồng ca của quỷ dữ. “Chỗ tiền đó ở đâu ?"
Viên thuốc được một hộ lý trực đêm mang đến nhưng anh ta lại quên mang theo nước lạnh. Hắn xin một cái cốc, rồi nuốt chửng viên thuốc cùng với chỗ xôđa âm ấm còn thừa lại trong lon.
Mười phút sau, không có công hiệu gì. Người hắn đầm đìa mồ hôi. Tấm vải trải giường ướt sũng. Mồ hôi mặn làm những vết thương nhói buốt. Mười phút nữa. Hắn bật TV lên.
Những người đã bắt trói hắn, hành hạ hắn vẫn đang ở bên ngoài kia, tìm kiếm chỗ tiền đó, và không nghi ngờ gì hoàn toàn biết rõ hắn đang ở đâu lúc này. Hắn cảm thấy an toàn hơn về ban ngày. Màn đêm và những cơn mê đưa họ trở lại. Ba mươi phút. Hắn gọi y tá, nhưng không có ai trả lời.
Hắn thiếp đi.
Vào lúc sáu giờ, hắn tỉnh giấc khi người bác sĩ đi vào, hôm nay không có một nụ cười nào, và hoàn toàn với thái độ công việc khi kiểm tra những vết thương một cách nhanh chóng, rồi tuyên bố “Anh đã sẵn sàng cho việc di chuyển. Họ có những bác sĩ giỏi đang đợi ở nơi anh sắp đến." Ông ta nguệch ngoạc vào biểu theo dõi và bỏ đi, không nói thêm lời nào nữa.
Ba mươi phút sau, nhân viên đặc biệt Brent Myers bước vào với một nụ cười đanh ác và chìa tấm thẻ ra, như thể là anh ta cần phải tập dượt cái động tác đó vậy. “Xin chào." anh ta nói. Không thèm nhìn, Patrick hỏi, " Ông không thể gõ cửa trước à ?"
“Rồi, xin lỗi. Này, Patrick, tôi vừa mới nói chuyện với bác sĩ của ông. Tin vui đó, ông bạn, ông được ra viện rồi. Tôi được lệnh đưa ông trở về. Chúng ta sẽ lên đường vào sáng mai. Chính phủ dành cho ông một chuyến bay đặc biệt đáp xuống Biloxi, trên một chiếc máy bay quân sự. Chẳng nhẽ điều đó không thú vị sao? Và tôi sẽ đi cùng ông.”
“ Ông có thể đi ra được không ?”
“Tất nhiên. Hẹn gặp vào sáng sớm mai.”
“Đi đi.”
Hắn vụt ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Tiếp đó là Luis, lặng lẽ đến với một khay cà phê, nước quả và những miếng xoài. Anh ta tuồn một cái gói xuống dưới đệm của Patrick, và hỏi hắn có cần gì nữa không. Không, Patrick đáp, và nhẹ nhàng cảm ơn anh ta.
Một giờ sau, Sandy đến với hy vọng là sẽ có cả một ngày dài để tìm hiểu về bốn năm qua cùng những câu trả lời cho vô số các câu hỏi sẽ được nêu ra. TV được tắt đi, những tấm rèm được cuộn lên, và căn phòng sáng dần khi một ngày mới bắt đầu.
"Tôi muốn anh trở về ngay lập tức,” Patrick nói. “Và mang theo những thứ này ” Hắn trao cái gói. Sandy ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng, lật xem những tấm ảnh chụp bạn mình đang trần trụi, hơi trầm ngâm.
" Những tấm ảnh này được chụp khi nào vậy?" Anh ta hỏi.
“Ngày hôm qua." Sandy ghi điều này vào một tập giấy màu vàng.
“Ai chụp ?"
“Louis, người hộ lý.”
“Ai đã gây ra những thương tích này ?"
“Ai đang giam giữ tôi, Sandy ?"
“FBI.”
“Vậy, tôi nghĩ chính là họ. Cái chính phủ của tôi đã săn lùng tôi, bắt giữ tôi, tra tấn tôi, và giờ đây sẽ lôi tôi trở về. Chính phủ, Sandy. FBI, Bộ Tư pháp, các giới chức địa phương — công tố viên và toàn bộ cái ủy ban đón tiếp tôi. Hãy nhìn xem họ đã làm gì tôi.”
“Họ phải bị kiện về chuyện này,” Sandy nói.
“Đòi bồi thường nhiều triệu. Và nhanh chóng. Kế hoạch là thế này: Tôi sẽ lên đường vào sáng mai trên một chiếc máy bay quân sự nào đó, tới Biloxi. Anh có thể hình dung ra cuộc đón tiếp mà tôi sẽ được nhận. Chúng ta phải lợi dụng điều đó.”
“Lợi dụng ?”
“Chính xác. Chúng ta phải đưa đơn kiện vào cuối chiều nay để câu chuyện này sẽ lên mặt báo vào sáng mai. Tiết lộ tin này cho báo chí. Cho họ xem hai trong số các tấm ảnh, hai tấm mà tôi đã đánh dấu ở mặt sau. "
Sandy lúng túng nhặt ra hai tấm ảnh đó. Một là hình chụp cận cảnh các vết bỏng trên ngực Patrick, trong khi vẫn có thể thấy rõ mặt hắn. Tấm kia là một vết bỏng độ ba trên đùi trái của hắn. “Anh muốn tôi chuyển hai tấm này cho báo chí à ?"
“Chỉ cho tờ Bờ biển. Đó là tờ tôi nghĩ tới nhiều nhất. Tám mươi phần trăm dân chúng ở quận Harrison, nơi mà tôi tin sẽ là xuất xứ của đoàn hội thẩm, đọc tờ đó."
Sandy mỉm cười, rồi chặc lưỡi. “Đêm qua anh đã không ngủ nhiều, phải không ?"
"Tôi đã không ngủ bốn năm nay.”
"Tuyệt vời.”
“Không đến mức, nhưng đó là một trong số ít những lợi thế chiến thuật mà chúng ta có thể có đối với cái đám linh cẩu đang bâu quanh tôi. Chúng ta tung những thứ này ra, và có thể làm dịu tình hình đi một chút. Hãy nghĩ xem, Sandy. FBl tra tấn một đốỉ tượng tình nghi, một công dân Mỹ.”
“Tuyệt, đúng là tuyệt vời. Chúng ta chỉ kiện FBI có phải không ?"
“Phải, để cho vấn đề đơn giản. Tôi kiện FBI, kiện chính phủ, về những tổn thương thể xác và tinh thần vĩnh viễn do cuộc thẩm vấn và tra tấn dã man ở một nơi trong rừng rậm Braxin."
“Nghe có vẻ được lắm.”
“Thậm chí sẽ còn được hơn nếu báo chí quay lưng lại phía chính phủ.”
“Bao nhiêu ?"
"Tôi không quan tâm. Mười triệu cho những tổn hại thực sự, một trăm triệu để trừng phạt.”
Sandy vội vã ghi chép và lật tiếp sang trang bên. Thế rồi anh ta ngừng lại và nhìn đăm đăm vào mặt Patrick. "Thật ra thì không phải là FBI phải không ?"
“Đúng thế," Patrick nói. "Tôi bị trao cho FBI bởi một lũ đồ tể nào đó không rõ, những kẻ đã từ lâu truy lùng tôi. Và chúng vẫn rình rập đâu đó.”
“FBI có biết về họ không ?”
“Có.”
Căn phòng trở nên yên lặng trong khi Sandy chờ đợi thêm nữa còn Patrick thì ngừng bặt. Có thể nghe thấy cả tiếng những cô y tá nói chuyện ngoài hành lang.
Patrick chuvển tư thế nằm. Ba ngày nằm liệt, và giờ đây hắn đã sẵn sàng để thay đổi tình thế. “Anh cần phải trở về ngay, Sandy. Chúng ta sẽ còn nhiều thời gian để nói chuyện sau. Tôi biết là anh có những điều muốn hỏi, hãy dành cho tôi chút thời gian.”
“Được thôi.”
“Khởi kiện càng ầm ĩ càng tốt. Sau này, chúng ta luôn luôn có thể sửa đổi đơn kiện để lôi những bị cáo thật sự vào đó."
“Không có vấn đề gì. Đây không phải là lần đầu tiên tôi kiện không đúng đối tượng.”
“Đó là chuyện chiến lược. Một chút thông cảm thì có sao đâu.”
Sandy cất xấp giấy ghi chép và những tấm ảnh vào trong cặp.
“Cẩn thận đấy,” Patrick nói. “Ngay khi anh được xác nhận là luật sư của tôi thì đủ mọi hạng người lạ lùng và bẩn thỉu sẽ bu lấy anh đấy.”
“Báo chí ư ?”
“Không hẳn thế. Tôi đã cất giấu rất nhiều tiền, Sandy. Có những người sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn để tìm ra chỗ tiền đó.”
“Còn lại được bao nhiêu ?"
“Tất cả. Và thêm một ít nữa.”
“Có khi phải mất hết chỗ đó để cứu lấy anh.”
“Tôi có kế hoạch rồi.”
"Tôi tin là như vậy. Hẹn gặp ở Biloxi nhé.”