Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG -
Cô thư ký của Sandy đang cắt tấm ảnh của Patrick cùng bài viết về cuộc xuất hiện ngắn ngủi trước tòa trong ngày hôm trước trên tờ New Orleans thì có điện thoại. Cô ta lập tức báo ngay cho Sandy, đang vùi đầu trong một đống hồ sơ.
Leah Pires đã trở lại. Sau câu chào, nàng lập tức hỏi Sandy đã cho kiểm tra chống nghe trộm trong văn phòng của mình chưa. Sandy đáp rồi, mới vừa hôm trước. Nàng đang trú trong một khách sạn ỏ phố Canal, cách chừng vài phố, và đề nghị gặp nhau tại đó. Mỗi gợi ý của nàng có sức nặng hơn cả một chỉ thị của một thẩm phán Liên bang. Cho dù nàng muốn gì, chỉ nghe tiếng nàng cũng đủ để anh trở nên hồi hộp.
Nàng không vội gì, và bởi vậy Sandy thong thả đi bộ dọc theo phố Poydras, tiếp đến Magazine và rồi tới Canal. Anh không chịu nhìn lại phía sau. Sự đa nghi của Patrick là có thể hiểu được - con người tội nghiệp đó đã phải trốn chui trốn lủi cho tới khi những bóng ma kia vồ được hắn. Thế nhưng không ai có thể thuyết phục được Sandy tin rằng vẫn những người đó sẽ theo dõi mình. Anh là luật sư của một vụ án lớn. Những kẻ xấu xa kia họa có là điên mới nghe trộm và dọa dẫm anh. Một hành động cẩu thả có thể gây tổn hại lớn cho vụ án nhằm vào Patrick. Tuy nhiên, anh cũng đã liên hệ với một hãng thám tử ở địa phương về việc quét sạch rệp khỏi cái văn phòng của mình. Đó là mong muốn của thân chủ của anh, chứ không phải của chính anh.
Leah chào Sandy với một cái bắt tay thật chặt và một nụ cười thoáng qua, thế nhưng ngay lập tức anh có thể đoán là nàng đang có rất nhiều tính toán gì đó trong đầu. Nàng để chân trần, mặc quần jeans và áo phông trắng, rất bình thường, anh nghĩ, có thể là giống như hầu hết những người Braxin khác. Cánh cửa tủ quần áo mở toang; không có nhiều thứ treo bên trong. Nàng chuyển chỗ ở liên tục, với một chiếc vali, có thể là cũng đang phải chạy trốn giống như Patrick từng chạy trốn cho tới tuần lễ trước đó. Nàng rót cà phê cho cả hai và mời Sandy ngồi vào bàn.
“Anh ấy thế nào rồi ?”
“Đang bình phục. Bác sĩ nói là sẽ ổn thôi.”
“Các vết thương tệ lắm phải không ?” Nàng khẽ hỏi. Sandy thích cái giọng của nàng, nó mới nhẹ làm sao.
“Cũng nặng đấy.” Anh lấy ra một cái cặp và chuyển nó cho nàng. “Đây này.”
Nàng cau mày khi nhìn tấm ảnh đầu tiên, rồi lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Bồ Đào Nha. Cặp mắt nàng rưng rưng khi nhìn sang tấm thứ hai. “Tội nghiệp Patrick,” nàng thầm nói với mình. “Tội nghiệp anh yêu.”
Nàng xem kỹ các tấm ảnh, nhẹ lau những giọt nước mắt bằng mu bàn tay cho đến khi Sandy tĩnh trí lại và đưa cho nàng một cái khăn giấy. Nàng không hề xấu hổ khi khóc với những tấm ảnh, và sau khi xem xong, nàng sắp chúng lại ngăn nắp rồi đặt chúng trở lại vào chiếc cặp.
“Tôi xin lỗi,” Sandy không còn biết nói gì với nàng. “Đây là thư của Patrick,” sau cùng anh nói.
Nàng thôi khóc và rót thêm cà phê. “Có vết thương nào sẽ là vĩnh viễn không ?” Nàng hỏi.
“Bác sĩ bảo có khả năng là không. Sẽ có sẹo, nhưng với thời gian thì tất cả sẽ lành lại thôi.”
“Về tinh thần thì sao ?”
“Cũng tạm. Có điều, anh ấy ít ngủ hơn. Liên tục có những cơn ác mộng, cả ngày lẫn đêm. Nhưng với thuốc men, anh ấy đang khá dần lên. Tôi thực sự không thể hình dung nổi những gì anh ấy đã phải trải qua.” Anh nhấp một ngụm cà phê và nói, "Tôi nghĩ anh ấy còn sống được là may lắm rồi.”
“Patrick luôn luôn nói là họ sẽ không giết anh ấy.”
Có bao nhiêu điều muốn hỏi nàng. Con người luật sư trong Sandy những muốn gào lên với hàng loạt câu hỏi: Patrick có biết họ đã áp sát sau lưng mình không ? Có biết là cuộc đuổi bắt sắp kết thúc không ? Cô ở đâu khi họ bắt anh ta ? Cô có sống cùng anh ta không ? Hai người đã cất giấu chỗ tiền đó như thế nào ? Hiện chỗ tiền đó ở đâu ? Có an toàn không ? Nào, xin hãy nói đi. Tôi là luật sư. Có thể tin cậy ở tôi.
“Hãy nói về vụ ly hôn của anh ấy đi,” nàng đột ngột chuyển đề tài. Nàng có thể cảm nhận thấy sự sốt ruột của Sandy. Nàng đứng dậy và đi về phía một cái ngăn kéo, lấy từ đó ra một tập hồ sơ dày cộm và đặt nó xuống trước mặt anh. “Ông có thấy Trudy trên TV tối qua không ?" Nàng hỏi.
“Có. Lâm ly đấy chứ ?"
“Chị ta rất đẹp,” Leah nói.
“Đúng thế. Tôi e rằng Patrick đã sai lầm khi cưới chị ta vì cái vẻ bề ngoài đó.”
“Anh ấy không phải là người đầu tiên.’'
“Đúng vậy.”
“Patrick coi thường vợ. Đó là một người xấu, và chị ta không trung thàrih với anh ấy trong suốt cuộc hôn nhân của họ.”
“Không trung thành ư ?”
“Phải. Tất cả nằm ở trong hồ sơ này. Năm cuối cùng mà họ chung sống, Patrick đã thuê một thám tử để mắt tới chị ta. Tình nhân của chị ta là một người đàn ông có tên là Lance Maxa, và họ liên tục gặp nhau. Thậm chí có cả một vài tấm ảnh chụp Lance đến và đi khỏi ngôi nhà của Patrick lúc anh ấy đi vắng. Có những tấm ảnh chụp Lance và Trudy trần truồng tắm nắng bên cái bể bơi của Patrick.”
Sandy cầm tập hồ sơ lên và lật lật tìm những tấm ảnh kia. Trần như nhộng. Anh ta mỉm cười tinh quái. “Cái này sẽ có giá cho vụ ly hôn đây.”
“Patrick muốn ly hôn, ông hiểu chứ. Anh ấy sẽ không phản đối. Nhưng cần phải bịt miệng chị ta lại. Chị ta đã được quá thoải mái để nói tất cả những điều bẩn thỉu về Patrick rồi."
“Cái này sẽ làm cho chị ta câm họng. Còn đứa trẻ thì sao ?"
Leah ngồi xuống ghế và nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Patrick yêu quý Ashley Nicole, thế nhưng có một vấn đề. Anh ấy không phải là cha của con bé.”
Sandy nhún vai như thể là ngày nào cũng nghe thấy một điều như vậy. “Vậy là ai ?"
“Patrick không biết. Có thể là Lance. Có vẻ như là Lance và Trudy đã từng gian díu với nhau từ trước đó. Thậm chí từ thời trung học.”
“Làm sao anh ấy biết mình không phải là cha ?”
“Khi con bé được mười bốn tháng, Patrick lấy một chút máu từ ngón tay nó rồi gửi mẫu máu đó, cùng với mẫu máu của anh ấy, đến một phòng xét nghiệm để kiểm tra ADN. Sự nghi ngờ là chính xác. Anh ấy dứt khoát không phải là cha của con bé. Báo cáo xét nghiệm này cũng có trong cặp hồ sơ kia.”
Sandy đứng dậy đi lại loanh quanh để sắp xếp câu chuyện. Anh dừng bên cửa sổ và nhìn xuống dòng xe cộ trên phố Canal. Lại thêm một thông số nữa trong bài toán Patrick. Câu hỏi đặt ra lúc này là: Patrick đã tính toán việc rời bỏ người vợ cũ từ bao lâu ? Người vợ xấu xa, đứa con hoang, vụ tai nạn kinh hoàng, không có thi thể, vụ đánh cắp tinh vi, cuộc chạy trốn... Cái kế hoạch đó thật đáng kinh ngạc. Mọi thứ đều hoàn toàn đâu vào đấy, cho đến lúc này, tất nhiên.
“Vậy thì còn gì với vụ ly hôn nữa đâu ?” Anh hỏi, mắt vẫn nhìn xuống dưới đường. “Nếú anh ấy không muốn đứa trẻ thì còn bới ra làm gì ?”
Sandy biết câu trả lời, “Thế nhưng anh ta muốn”, nàng giải thích, và trong khi giải thích, hẳn nàng sẽ cho thấy loáng thoáng phần còn lại của cả cái kế hoạch chung.
“Ông mang đám rác này đến cho luật sư của chị ta,” nàng nói. “Ông cho hắn xem hồ sơ này, tất cả. Đến khi đó thì họ sẽ lại muốn đươc dàn xếp cho mà xem.”
“Dàn xếp, về tiền bạc ư ?”
“Đúng thế.”
“Dàn xếp thế nào ?”
“Chị ta không được gì cả.”
“Nhưng anh ấy có bao nhiêu mà được với không chứ ?”
“Cũng còn tùy. Đó có thể là một khoản nhỏ, cũng có khi lại là một khoản lớn.”
Sandy ngoảnh lại và nhìn nàng cáu kỉnh. “Tôi không thể thương lượng một dàn xếp về tài sản nếu như tôi không biết thân chủ của tôi có bao nhiêu. Vào lúc nào đó, các người phải nói cho tôi biết chứ.”
“Hãy kiên nhẫn,” nàng nói và vẫn hoàn toàn trấn tĩnh. “Với thời gian, ông sẽ biết nhiều hơn. Tôi hứa mà. Nhưng trước tiên, chúng ta phải lo vụ ly hôn này đã. Trudy phải từ bỏ mọi đòi hỏi đối với tài sản của anh ấy.”
“Chuyện đó thì dễ.”
“Vậy thì làm đi, và chúng ta sẽ nói chuyện lại vào tuần tới.”
Đột nhiên đã đến giờ Sandy phải đi. Nàng đứng dậy thu xếp giấy tờ. Anh cầm lấy các hồ sơ và cho vào trong cặp. “Cô sẽ còn ở đây bao lâu ?" Anh hỏi.
“Không lâu,” nàng đáp và trao cho anh cái phong bì. “Đây là thư gửi Patrick. Nói với anh ấy là tôi không sao, tôi vẫn di chuyển liên tục, và cho đến nay vẫn chưa phát hiện có ai bám theo.”
Sandy nhận chiếc phong bì và cố nhìn vào mắt nàng. Nàng lo sợ và sốt ruột muốn anh đi ngay. Sandy muốn giúp đỡ nàng, hay ít ra thì cũng có một lời, thế nhưng anh biết rằng vào lúc này, dù mình có nói gì thì cũng bị nàng gạt đi. Nàng gượng một nụ cười, và nói, “Ông còn có việc phải làm. Vậy thì làm đi. Patrick và tôi sẽ lo phần còn lại.”
oOo
Trong lúc Stephano kể lại câu chuyện của lão ở Oasinhtơn thì Benny Aricia và Guy đặt bản doanh ở Biloxi. Họ thuê một căn hộ ba phòng ngủ trên phố Back Bay, cho đặt điện thoại và máy fax. Giả thuyết được đặt ra là cô gái kia sẽ phải xuất hiện ở đây. Patrick đang bị quản thúc và trong thời gian trước mắt thì phần hắn là tương đối ổn định. Hắn sẽ không đi đâu được cả. Cô ta sẽ phải đến với hắn. Và họ sẽ tóm khi cô ta xuất hiện.
Aricia đã bỏ ra một trăm nghìn đôla nữa cho chiến dịch cuối cùng này, và ông ta thề đó là lần cuối cùng. Đã tốn phí gần hai triệu, đơn giản là ông ta phải kịp ngừng tiêu tiền trong khi vẫn đang còn lại được một ít. Northern Case Mutual và Monarch-Sierra, hai thành viên kia trong cái tổ hợp lỏng lẻo của ông ta, đã chịu bỏ cuộc. Stephano sẽ làm cho FBI hài lòng với câu chuyện của lão, trong khi hy vọng là Guy và những người còn lại có thể tìm được cô gái. Đó là một cuộc chơi không ai dám chắc ăn.
Osmar và người của anh ta vẫn lảng vảng trên các đường phố Rio, vẫn giám sát các địa điểm đó mỗi ngày. Nếu như cô ta trở về, họ sẽ thấy ngay. Osmar dùng rất nhiều người, nhưng mà giá nhân công ở đó rẻ mạt.
Việc trở lại vùng bờ biển này làm cho Benny Aricia nhớ lại những cảm giác cay đắng. Ông ta đã đến đây vào năm 1985 với tư cách là giám đốc của Platt & Rockland Industries, một công ty khổng lồ đã từng phái ông ta đi vòng quanh thế giới để giải quyết những trục trặc. Một trong những chi nhánh làm ăn phát đạt của công ty là Xưởng đóng tàu New Coastal ở Pascagoula, nằm giữa Biloxi và Mobile. Năm 1985, New Coastal nhận được một hợp đồng của Hải quân trị giá mười hai tỉ đôla đặt đóng bốn tàu ngầm hạt nhân lớp Expedition, và một cấp trên nào đó đã quyết định rằng Benny cần có một nơi ở ổn định.
Lớn lên ở New Jersey, ăn học ở Boston và khi đó đang là chồng của một phụ nữ giao thiệp rộng, Benny khốn khổ với việc phải sống ở vùng bờ biển vùng Vịnh của Mississipi, và coi đó là một bước xa rời nghiêm trọng những bậc thang danh vọng mà ông ta thèm muốn. Người vợ đã bỏ ông ta mà đi sau hai năm sống ở Biloxi.
Platt & Rockland là một công ty cổ phần, với vốn góp của các cổ đông là hai mươi mốt tỉ đôla, tám mươi nghìn nhân viên trong ba mươi sáu chi nhánh tại một trăm lẻ ba nước. Nó bán lẻ các trang thiết bị văn phòng, khai thác gỗ, sản xuất hàng nghìn mặt hàng tiêu dùng, bán bảo hiểm, khoan thăm dò hơi đốt, vận tải hàng côngtenơ, khai thác đồng và còn nhiều lĩnh vực khác, kể cả đóng tàu ngầm hạt nhân. Đó là một tập hợp các công ty hết sức tách biệt, và như một quy luật, cánh tay trái hiếm khi biết cánh tay phải đang làm gì. Thế nhưng nó lại vẫn thu về những khoản lợi nhuận khổng lồ.
Benny mơ tưởng tới việc tinh giảm công ty, bán đi những thứ vớ vẩn và đầu tư vào các chi nhánh làm ăn phát đạt. Tham vọng của ông ta là không hề giấu giếm, và trong toàn bộ giới chức quản lý cấp cao ai cũng biết là ông ta thèm muốn vị trí cao nhất.
Đối với ông ta, cuộc sống ở Biloxi là một trò đùa độc ác, một cú đá do những kẻ thù của ông ta trong công ty sắp xếp. Ông ta không ưa làm hợp đồng với chính phủ, ghét cay ghét đắng thói quan liêu cửa quyền và sự ngạo mạn của Lầu Năm Góc. Ông ta không chịu nổi cái tốc độ chậm như sên mà những chiếc tàu ngầm hạt nhân kia được đóng.
Năm 1988, Benny yêu cầu được thuyên chuyển, và bị khước từ. Một năm sau đó, bỗng dưng xuất hiện các tin đồn về những bội chi nghiêm trọng trong đề án Expedition. Công việc đóng tàu bị dừng lại trong khi các nhân viên kiểm toán của chính phủ và giới quan chức Lầu Năm Góc đổ đến Xưởng đóng tàu New Coastal. Benny là đối tượng chính, và cái dấu chấm hết đang đến gần.
Là một nhà thầu quân sự, Platt & Rockland vốn có truyền thống về những chi phí quá mức, tính quá giá, và những xác nhận man trá. Đó là một lối làm ăn, và khi bị phát hiện, công ty thường sa thải tất cả những nhân vật đứng gần vụ tranh chấp và rồi thương lượng với Lầu Năm Góc về một khoản bồi thường nhỏ nhoi.
Benny đến gặp một luật sư ở địa phương, Charles Bogan, cổ đông hàng đầu của một hãng luật nhỏ, mà Patrick Lanigan là một thành viên. Anh họ của Bogan là một Thượng nghị sĩ, đại diện cho bang Mississipppi. Ông Thượng nghị sĩ này là một nhân vật diều hâu điên cuồng và là chủ tịch Tiểu ban chuẩn chi quốc phòng, được giới quân sự rất trọng vọng.
Ông thầy của luật sư Bogan lúc bấy giờ là một thẩm phán Liên bang, và bởi vậy cái hãng luật nhỏ bé đó cũng có những mối quan hệ chính trị như bất kỳ một hãng nào khác ở Mississippi. Benny biết điều này, và thận trọng lựa Bogan.
Đạo luật chống những xác nhận man trá, cũng còn được gọi là Luật thổi còi, được Quốc hội Mỹ đưa ra nhằm khuyến khích những ai biết về việc tính quá giá trong các hợp đồng với chính phủ có thể lên tiếng. Benny nghiên cứu đạo luật này kỹ lưỡng, và thậm chí còn dùng một tay luật sư mổ xẻ phân tích nó cho ông ta nghe trước khi đi gặp Bogan.
Ông ta cho rằng Bogan có thể làm rõ về âm mưu của Platt & Rockland nhằm ăn gian tiền của chính phủ, chừng sáu trăm triệu đôla, trong đề án Expedition, và có thể cảm thấy lưỡi rìu đang được bổ xuống. Song ông ta không muốn mình là kẻ hứng đòn. Với việc tiết lộ này, ông ta sẽ không bao giờ có cơ hội kiếm được một chỗ làm việc tương đương nữa. Platt & Rockland sẽ rêu rao khắp nơi về việc làm này của ông ta. Ông ta sẽ bị cho vào sổ đen. Đó sẽ dấu chấm hết tất cả. Ông ta hiểu rất rõ ván bài này sẽ phải được chơi như thế nào.
Theo đạo luật đó, kẻ thổi còi có thể được nhận mười lăm phần trăm tổng số tiền mà công ty sai phạm phải thanh toán lại cho chính phủ. Benny có các tài liệu để chứng minh được về âm mưu của Platt & Rockland. Ông ta cần tới chuyên môn và thế lực của Bogan để thu được khoản mười lăm phần trăm kia.
Bogan thuê các kỹ sư và chuyên gia tư vấn để xem xét và đánh giá hàng nghìn tài liệu mà Benny chuyển từ Xưởng đóng tàu New Coastal đến. Cái âm mưu đó được dựng lại đâu vào đấy và hóa ra nó cũng không đến nỗi phức tạp gì cho lắm. Công ty này đang làm cái việc mà họ vẫn luôn luôn làm - tính giá nhiều lần cho cùng một thứ nguyên vật liệu, và bịa ra các chứng từ. Việc làm này tại Platt & Rockland được che đậy kín đến mức chỉ có hai giám đốc cấp cao ở xưởng đóng tàu được biết mà thôi. Benny nói là ông ta đã ngẫu nhiên mà tìm ra. Các luật sư đã chuẩn bị một vụ kiện đầy sức thuyết phục và sáng tỏ, và họ đã đệ dơn lên Tòa án Liên bang vào tháng Chín năm 1990. Đơn kiện tố cáo công ty Platt & Rockland đã tính gian của chính phủ sáu trăm triệu đôla. Benny xin thôi việc ngay hôm đơn kiện được đưa ra tòa.
Vụ kiện này đã được chuẩn bị rất chi tiết, và Bogan gây sức ép mạnh. Người anh họ của ông ta cũng vậy. Ông Thượng nghị sĩ đã được thông báo tường tận từ lâu trước khi vụ kiện thật sự bắt đầu, và đã theo dõi với một mối quan tâm lớn khi nó được chuyển đến Oasinhtơn. Bogan không chịu giá rẻ; ông Thượng nghị sĩ cũng thế. Khoản thù lao của hãng luật sẽ là mức một phần ba như thông thường. Một phần ba của mười lăm phần trăm của sáu trăm triệu đôla. Phần cho ông Thượng nghị sĩ chưa bao giờ được xác định dứt khoát.
Bogan tiết lộ đủ tin tức cho báo chí địa phương để duy trì sức ép ở Mississippi, và ông Thượng nghị sĩ cũng làm như vậy ở Oasinhtơn. Platt & Rockland lập tức thấy mình bị bao vây bởi búa rìu dư luận. Công ty đã bị dồn vào chân tường, nguồn tiền cung cấp cho nó bị cắt, các cổ đông tức giận. Hơn một chục giám đốc ở Xưởng đóng tàu New Coastal bị cho thôi việc. Và còn nhiều vụ sa thải nữa.
Như thường lệ, Platt & Rocklancl thương lượng ráo riết với Bộ Tư pháp, thế nhưng lần này thì không ăn thua gì. Sau một năm, công ty buộc phải đồng ý trả lại sáu trăm triệu đôla, và hứa không phạm pháp nữa. Do hai trong số tàu ngầm đó đã được đóng dở dang, Lầu Năm Góc đồng ý không hủy hợp đồng. Nhờ vậy, Platt & Rockland có thể được tiếp tục hoàn thành cái đề án kia.
Benny thì cầm chắc sẽ được cái khoản kếch xù của ông ta. Bogan và các cổ đông khác trong hãng thì cầm chắc được phần thù lao của mình. Thế rồi Patrick biến mất, tiếp theo đó là số tiền của họ.