Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG -
“Bây giờ tôi sẽ nạo bỏ lớp da chết,” ngưòi bác sĩ nói và nhẹ nhàng thăm dò vết thương trên ngực Patrick với một dụng cụ có đầu nhọn. “Tôi thật sự nghĩ rằng anh nên cần tới một chút thuốc giảm đau.”
“Không, xin cảm ơn,” Patrick nói. Hắn đang ngồi trên giường, trần truồng, trong lúc một bác sĩ, hai y tá và Luis, anh chàng hộ lý người Puéctô Ricô, bận rộn xung quanh.
“Sẽ đau đấy, Patrick,” người bác sĩ nói.
“Tôi đã trải qua những thứ khủng khiếp hơn. Vả lại, ông sẽ còn làm tôi đau vào đâu được ?” Hắn vừa hỏi vừa nâng cánh tay trái lên. Đầy những vết tím bầm do tay bác sĩ người Braxin kia đã hành hạ hắn. Toàn thân hắn đầy những vết bầm và những vết sẹo. “Còn thuốc thì thôi ”
“Cũng được. Tùy ý anh.”
Patrick ngả người ra và nắm chặt lấy hai bên thành giường. Các cô y tá và Luis giữ hai cổ chân hắn trong khi người bác sĩ bắt đầu nạo lớp da bị bỏng độ ba trên ngực hắn. Với lưỡi dao mổ, ông ta tách lớp da chết ra khỏi vết thương và cắt bỏ nó đi.
Patrick nghiến răng và nhắm mắt lại.
“Một mũi tiêm chứ hả, Patrick ?” Người bác sĩ hỏi.
“Không,” hắn gằn giọng.
Thêm những đường dao. Thêm những lớp da chết.
“Những vết thương này đang lành lại rất tốt, Patrick. Tôi có ý nghĩ rằng rốt cuộc thì có lẽ anh cũng không cần đến việc ghép da đâu.”
“Tốt quá,” hắn nói và lại nghiến chặt hai hàm răng.
Bốn vết bỏng là khá nghiêm trọng đủ để xếp vào độ ba; hai ở ngực, một bên đùi trái và một ở bắp chân phải. Những vết dây trói nghiến trên các cổ tay, khuỷu tay và cổ chân vẫn còn tấy và được bôi kín bằng thuốc mỡ.
Người bác sĩ kết thúc công việc sau khoảng nửa giờ, và có lời khuyên rằng tốt nhất là hắn nên nằm bất động, không quần áo hay băng bó gì, ít nhất là trong lúc này. Ông ta bôi lên một chút mỡ kháng sinh, và một lần nữa đưa ra đề nghị dùng thuốc giảm đau. Patrick cũng lại một lần nữa từ chối.
Người bác sĩ cùng hai cô y tá đi ra, và Luis cũng bước theo vài bước đủ để tiễn họ. Sau đó, anh ta đóng cửa lại và kéo những tấm rèm xuống. Từ bên dưới vạt áo choàng trắng, anh ta lấy ra một chiếc máy ảnh hiệu Kodak có đèn chớp, loại dùng một lần.
“Bắt đầu ở đó,” Patrick nói, tay chỉ về phía cuối giường. “Chụp lấy toàn thân, kể cả mặt tôi nhé.” Luis giơ chiếc máy ảnh lên trên đầu, loay hoay, lùi vào sát tường, rồi nhấn nút. Đèn nhoáng lên.
“Lại đi, vẫn từ đó,” Patrick chỉ đạo.
Luis làm theo. Thoạt đầu, anh ta không muốn dính vào việc này, nói rằng phải xin ý kiến sếp của mình. Tuy nhiên, sống trên vùng biên giới Paragoay, Patrick không chỉ đã hoàn thiện được vốn tiếng Bồ Đào Nha, mà còn cũng đã học được tương đối khá tiếng Tây Ban Nha. Hắn có thể hiểu gần như mọi điều mà Luis nói còn Luis thì khó khăn hơn trong việc hiểu Patrick.
Ngôn ngữ của đồng tiền đã thắng thế, với việc sau cùng Luis hiểu ra rằng anh ta được đề nghị làm công việc của một người thợ ảnh để đổi lấy năm trăm đôla. Anh ta đồng ý đi mua ba chiếc máy ảnh loại dùng một lần, chụp gần một trăm kiểu, mang phim đi rửa hôm sau lấy, giấu chúng ở xa bệnh viện cho tới khi có yêu cầu tiếp theo.
Patrick không có năm trăm đôla trong người, nhưng hắn đã thuyết phục được Luis rằng hắn là một người lương thiện, bất chấp những gì mà anh ta có thể đã nghe được về hắn, và rằng hắn sẽ gửi trả số tiền đó ngay khi nào hắn về được tới nhà.
Luis không phải là một thợ ảnh, nhưng cái trong tay anh ta cũng lại chẳng phải là một chiếc máy ảnh ghê gớm gì. Patrick điều khiển từng kiểu chụp. Có những kiểu cận cảnh chụp các vết bỏng nghiêm trọng trên ngực và đùi hắn, có những kiểu toàn cảnh lấy từ mọi góc độ. Họ làm việc rất nhanh chóng để khỏi bị bắt gặp. Đã gần tới giờ đi thăm bệnh của các nữ y tá với những biểu theo dõi và những tiếng líu lo không ngớt.
Luis rời bệnh viện vào giờ nghỉ ăn trưa và quẳng những cuốn phim vào một hiệu ảnh.
Tại Rio, Osmar đã thuyết phục được một nữ thư ký lương thấp tại hãng luật của Eva nhận một nghìn đôla tiền mặt để đổi lấy tất cả những lời bàn tán hiện có trong nội bộ hãng. Không có gì nhiều. Các cổ đông dường như hoàn toàn im lặng. Tuy nhiên, các lưu trữ về liên lạc điện thoại cho thấy có hai cú điện thoại gọi từ một số máy ở Zurich tới Hãng. Đó là một khách sạn, Guy xác định từ Oasinhtơn, nhưng không có thêm được thông tin gì khác. Những người Thụy Sĩ rất kín đáo.
Các cổ đông của Hãng không còn kiên nhẫn được với sự mất tăm mất tích của nàng. Sự bàn tán thầm thì của họ nhanh chóng biến thành các cuộc họp hàng ngày về việc phải làm gì. Nàng có gọi một lần trong ngày đầu tiên, một lần trong ngày thứ hai, thế rồi im bặt. Không thể nào kiểm chứng được về người khách hàng bí ẩn mà nàng đã bay đi để gặp. Trong khi đó, các khách hàng đàng hoàng của nàng đang đưa ra những đòi hỏi và những đe dọa. Nàng đã lỡ hẹn, lỡ các cuộc gặp và lỡ các thời hạn.
Sau cùng, họ quyết định tạm thời đưa nàng ra khỏi danh sách nhân viên của Hãng và sẽ xử trí sau khi nàng trở về.
Osmar và người của anh ta đã hù dọa cha của Eva đến mức ông già tội nghiệp không thể nào ngủ được. Họ giám sát ngay ngoài hành lang căn hộ của ông, bám theo ông trên đường và dọc theo hè phố đông đúc của Ipanema. Đã có những ý định bắt cóc ông, hành hạ ông một chút và bắt ông phải nói, thế nhưng ông đã cảnh giác và không bao giờ để mình bị dồn vào chỗ vắng vẻ.
Cho tới lần thứ ba mò tới phòng ngủ của Trudy, sau cùng Lance thấy là cửa không chốt. Gã nhẹ nhàng bước vào với một viên Valium nữa và chai nước khoáng ưa thích của ả ta, loại nhập khẩu từ Ailen, giá bốn đôla một chai, ngồi xuống bên giường và không nói một lời, chìa viên thuốc ra. Ả ta bỏ nó vào miệng, lần thứ hai trong vòng một giờ, và uống nước.
Chiếc xe cảnh sát chở theo tay săn ảnh khốn khổ đã rời đi cách đó một giờ. Hai viên cảnh sát còn ở lại thêm chừng hai mươi phút, hỏi han vài câu, chẳng sốt sắng muốn buộc tội gì bởi vì vụ việc liên quan đến tài sản tư nhân, báo chí đã được yêu cầu tránh xa, và dù sao chăng nữa thì tạp chí của tay kia lại là một tờ báo không đứng đắn ở tuốt luốt trên mạn miền Bắc. Đám cảnh sát này có vẻ như thông cảm, thậm chí còn kính trọng cái cách mà Lance đã xử lý. Họ được cho biết tên viên luật sư của Trudy trong thành phố, ngừa trường hợp có những tố cáo. Lance đe dọa sẽ đưa ra những tố cáo của chính gã nếu gã bị lôi ra tòa.
Trudy cáu cẳn sau khi họ bỏ đi. Ả ta ném những cái gối từ trên chiếc xôpha vào lò sưởi trong khi người vú em ôm đứa nhỏ chạy ra ngoài. Ả buông ra những lời tục tằn với Lance bởi vì gã là đối tượng ở gần nhất. Tất cả chẳng qua chỉ là vì quá nhiều chuyện - tin tức về Patrick, vụ kiện của hãng bảo hiểm, lệnh cấm của tòa án, đám chim ăn xác thối chầu chực ngoài kia, và rồi vụ Lance hành hung tay săn ảnh ngoài bể bơi.
Nhưng lúc này thì Trudy đã yên lặng. Lance cũng uống một viên Valium, và thở phào nhẹ nhõm khi thấy ả bình tĩnh lại. Gã muốn động vào ả, vuốt ve cái đầu gốỉ và nói một lời âu yếm gì đó, thế nhưng gã biết kiểu đó không bao giờ có tác dụng trong những trường hợp như thế này. Một cử chỉ không đúng là ả sẽ lại gắt lên. Rồi sẽ nguôi đi, nhưng là theo cái cách của chính ả mà thôi.
Trudy ngả người trên giường, mắt nhắm lại, vắt tay ngang trán. Căn phòng mờ tối, cũng giống như cả phần còn lại của ngôi nhà do những rèm cửa được kéo kín. Có cả trăm người đang lảng vảng ngoài kia, chụp ảnh và quay những thước phim để sử dụng cùng những câu chuyện đáng ghét về Patrick. Vào tầm trưa, ả nhìn thấy ngôi nhà của mình trên chương trình thời sự truyền hình của địa phương, với một mụ đàn bà ngu ngốc mặt nom như quả cam và những cái răng to tướng đang nói về Patrick thế này, Patrick thế kia và về lá đơn ly hôn mà vợ của Patrick đưa ra tòa ngay trong buổi sáng hôm đó.
Vợ của Patrick! Cái ý nghĩ đó làm cho Trudy không thể chịu nổi. Ả đã không còn là vợ của hắn gần bốn năm rưỡi nay. Ả đã chôn cất chồng đâu vào đấy, rồi cố quên hắn đi trong lúc chờ đợi khoản tiền bảo hiểm. Nhận xong tiền thì hắn chỉ còn là một ký ức mờ nhạt.
Khoảnh khắc đau đớn duy nhất đã đến khi ả ngồi xuống với Ashley Nicole để thông báo với đứa trẻ mới có hai tuổi đầu rằng cha nó không còn nữa, rằng cha nó đã đi tới chốn thiên đường, nơi mà nhất định là cha nó có được hạnh phúc hơn. Đứa trẻ sững ra một lúc và rồi lập tức quên khuấy. Không ai được phép nhắc đến tên Patrick trước mặt Ashley. Mẹ nó giải thích là để bảo vệ cho nó. Con bé không nhớ tới cha, vậy thì xin đừng buộc nó phải nhớ.
Ngoài chuyện đó ra, Trucỉy đã mang cái gánh nặng góa phụ với một lòng kiên cường đáng kể. Ả đi mua sắm ở New Orleans, đặt mua những thực phẩm tốt từ California, đổ mồ hôi hai giờ một ngày trong phòng tập thể dục, lui tới những thẩm mỹ viện đắt giá để chăm sóc cho gương mặt và thân thể mình. Trudy cũng thuê một vú em cho đứa trẻ để có thể cùng Lance đi đây đi đó. Họ yêu thích vùng Caribê, nhất là hòn đảo St.Barts với những bãi tắm truồng của nó, nơi họ có thể cởi hết ra và vênh váo với đám người Pháp.
Nôen ở New York, tại khách sạn Plaza. Tháng Giêng lại ở Vail với đám người đẹp và giàu có. Tháng Năm có thể là Paris và Viên. Họ thèm muốn một chiếc máy bay phản lực riêng giống như một số con người tuyệt vời mà họ đã gặp trong cái giới ăn chơi này. Một chiếc Lear cũ có thể mua được với giá một triệu đôla, nhưng giờ thì không còn thể nào tính đến chuyện đó.
Lance nói là gã đang nghĩ về điều này, và bất kỳ khi nào gã trở nên nghiêm túc về chuyện làm ăn là Trudy lại lo ngại. Ả biết gã buôn lậu ma túy, nhưng chỉ là mấy thứ nhảm nhí từ Mêhicô và không nguy hiểm cho lắm. Họ cần phải có tiền, và thỉnh thoảng ả cũng muốn hắn ra khỏi nhà.
Trudy không ghét Patrick, lẫn cả cái người chết kia. Ả chỉ ghét cái sự thật là hắn ta không chết, rằng hắn đã sống lại và trở về làm đảo lộn mọi thứ. Ả gặp hắn lần đầu tiên trong một bữa tiệc ở New Orleans, đúng vào thời gian mà ả đang hờn giận Lance và muốn tìm một người chồng, nhất là một người có tiền và có triển vọng. Lúc đó, ả hai mươi bảy, đã trải qua bốn năm hôn nhân tồi tệ và muốn có sự ổn định. Hắn ta ba mươi ba, còn độc thân và sẵn sàng cho đời sống gia đình. Hắn vừa mới nhận một chỗ làm việc tại một hãng tử tế ở Biloxi, nơi ả sống lúc đó. Sau bốn tháng tình ái liên miên, họ cưới nhau ở Giamaica. Ba tuần sau tuần trăng mật, Lance đã lẻn vào căn hộ mới của họ và qua đêm ở đó trong khi Patrick đi công chuyện vắng.
Trudy không thể để mất chỗ tiền đó, chắc chắn là thế. Viên luật sư của ả cần phải làm một việc gì đó, tìm ra một kẽ hở pháp lý nào đó để ả có thể giữ lại được tiền. Đó chính là việc mà ông ta được trả công để làm. Tất nhiên là cái hãng bảo hiểm kia không thể lấy đi ngôi nhà, đồ đạc, xe cộ và quần áo, các tài khoản nhà băng, cái xuồng và những thứ xa xỉ mà ả đã mua bằng đồng tiền ấy. Đơn giản là điều đó không công bằng. Patrick đã chết. Ả đã chôn cất hắn và đã là một góa phụ từ hơn bốn năm nay. Điều đó phải có giá của nó.
Việc hắn còn sống không phải là lỗi của ả.
“Em biết không, chúng ta phải giết hắn,” Lance nói trong khung cảnh nửa sáng nửa tối. Gã chuyển sang ngồi trên cái ghế đệm đặt giữa giường và cửa sổ, chân duỗi dài ra.
Trudy không nhúc nhích, không hề có vẻ ngần ngại gì, nhưng suy tính trong một giây trước khi lên tiếng, “Đừng có ngu ngốc.” Ả nói với vẻ không mấy quả quyết.
“Không còn lựa chọn nào khác, em biết đấy.”
“Chúng ta đang đủ rắc rối rồi.”
Ngoài hơi thở đều đều, tay ả vẫn để nguyên trên trán, mắt nhắm, hoàn toàn bất động, và lòng vui mừng rằng Lance đã nêu vấn đề. Tất nhiên, chính ả cũng đã nghĩ tới điều này ngay chỉ ít phút sau khi được biết rằng Patrick đang trở về. Ả đã dượt đi dượt lại nhiều kịch bản khác nhau, tất cả đều chỉ dẫn đến cùng một kết luận không thể nào khác: để giữ lại được tiền, Patrick phải chết một lần nữa. Rốt cuộc thì đó là tiền bảo hiểm cho sinh mạng của hắn.
Ả không thể giết hắn; đó là điều trớ trêu. Thế nhưng Lance thì khác. Hắn có nhiều mốỉ quen biết ám muội với thế giới ngầm.
“Em muốn giữ lại được tiền, phải không nào?" Gã hỏi.
“Lúc này em không thể nghĩ tới chuyện đó, Lance. Có thể là một lúc nào khác.” Ả không thể tỏ ra sốt sắng, nếu không Lance sẽ lập tức bị kích động. Như thường lệ, ả sẽ thao túng gã, từ từ đưa gã vào một âm mưu ma quỷ để khi gã nhận ra thì đã quá muộn.
“Không thể chờ đợi quá lâu đâu em. Mẹ kiếp, cái hãng bảo hiểm kia đã bắt đầu siết cổ chúng ta rồi.”
“Nào, Lance.”
“Không còn cách nào khác. Em muốn giữ được ngôi nhà này, tiền bạc, mọi thứ chúng ta có, vậy thì hắn ta phải chết.”
Ả im lặng hồi lâu, khoan khoái với những lời nghe được. Cho dù chỉ có một nửa cái đầu và nhiều khiếm khuyết khác, Lance là gã đàn ông duy nhất mà ả thực sự đem lòng yêu. Gã đủ tàn bạo để lo chuyện Patrick, thế nhưng liệu gã có đủ thông minh để khỏi bị tóm không?
Tên của tay nhân viên đặc biệt đó là Brent Myers, từ văn phòng Biloxi, do Cutter phái đến để tiếp xúc với đối tượng của họ. Anh ta tự giới thiệu và chìa tấm thẻ ra trước mặt Patrick, người khó mà kịp nhìn gì trên đó trong khi tay còn đang với cái điều khiển TV. “Rất hân hạnh,” hắn vừa nói vừa kéo mền phủ lên trên chiếc quần cộc.
“Tôi từ văn phòng ở Biloxi tới,” Myers nói, cố tỏ ra dễ chịu.
“Chỗ đó ở đâu nhỉ ?” Patrick hỏi, mặt lạnh như tiền.
“Chà, tôi nghĩ là chúng ta cần làm quen. Chúng ta sẽ còn phải gặp nhau nhiều trong vài tháng tới.”
“Đừng có chắc như vậy.”
“ Ông có luật sư riêng không ?”
“Chưa.”
“Ông có ý định thuê không ?”
“Đó tuyệt nhiên không phải là việc của ông.”
Myers hiển nhiên không thể đối đáp lại được với một luật sư từng trải như Lanigan. Anh ta tì tay xuống đầu giường và nhìn chằm chặp vào hắn, vẻ hăm dọa. “Bác sĩ nói là ông có thể sẵn sàng cho việc di chuyển trong hai ngày nữa.”
“Ra vậy. Tôi đã sẵn sàng rồi.”
“Sẽ có cả một cuộc liên hoan đang đợi ông ở Biloxi đấy.”
“Tôi có thấy,” Patrick nói và hất hàm về phía chiếc TV.
“Tôi không cho là ông muốn trả lời một vài câu hỏi.”
Patrick xì mũi khinh bỉ trước cái gợi ý lố bịch đó.
“Tôi nghĩ là vậy,” Myers nói, và bước một bước về phía cửa. “Dù sao chăng nữa thì tôi cũng sẽ hộ tống ông trở về.” Anh ta ném lại một tấm danh thiếp lên mặt giường. “Đây là số máy ở khách sạn của tôi, nếu như ông có muốn nói chuyện."
“Đừng có chờ máy.”