Tôi ko đi lễ hội nữa, mk ở lại biển chơi rồi đi luôn.
-Hả?
-Chúng ta sẽ nghỉ ngơi, phải mất 1 ngày ms tới chi nhánh dc!
-Sao xa dữ z?!
Nó và hắn trả phòng rồi mua vé tàu điện đến vùng biển đầu tiên-vùng biển Ohama, Shizuoka, vùng biển này nằm trong top 5 nhưng vùng biển đẹp nhất Nhật Bản (thật đấy!). Ban đầu bước vào thì ko ai để ý vì hai con người này đã lấy nón che mất cái mặt rồi còn đâu! Nhưng...khi nó bước ra với bộ đồ bơi xinh đẹp, quần theo kiểu váy (thông cảm là e ko biết phải ns sao!!!), áo dc thắt nút 1 cách khéo léo nhờ đôi bàn tay của tiểu thư nhà giàu hay Ác quỷ đội lốt người? Da trắng, chân dài, dáng chuẩn, người thon, vòng 1 OK như nó thì đi thi Hoa hậu bãi biển là đạt Quán Quân liền. Nói vậy chứ nhìn khuôn mặt nó thuj cũng đủ làm người khác đóng băng rồi hay chết lâm sàn nhỉ? Sự thu hút của nó còn hút dc cả hắn lận mà...hắn chỉ mặc mỗi cái quần đùi để lộ phần ngực săn chắc và 6 múi khiến con gái phải chết lên chết xuống, thế mà hotgirl mới xuất hiện là nó đây ko thèm đoái hoài j hắn (tội nghiệp). Nó ko thèm đợi hắn nữa mà nhảy ùm xuống biển và lặn mất dưới đó luôn. Hắn ko thấy đâu nên chạy xuống tìm, ai ngờ bị nó đá một cái rõ đau bất ngờ. Ôm mối thù dí theo nó nhưng ko tài nào dí kịp. Nó mệt quá nên lên bờ ngồi nghỉ thì có một ai đó đưa ly nước cho nó và tất nhiên ko phải là hắn vì hắn đang bị bao vây bời mấy đứa con gái.
-Anh tên là Trần Minh Long, nhân viên cty Ngọc Minh, rất vui dc làm quen vs e!
-Em tên là Minh, học sinh trường Lion King và ko liên quan đến cty đó..mak a là ng Việt à?
-Ừ_anh này cười làm con gái xung quanh đứng hình còn nó thì...chắc hiểu rồi nhỉ..bình thường
-Thế anh làm j trong cty đó?_ngây thơ hỏi, nó nhịn để moi thông tin ấy mà
-Gián điệp vào cty JH nhưng thất bại, cty đó ghê gớm thật! Ông Chủ tịch của anh đang điên đầu!
-"Đúng như mk nghĩ!" Ừm!
-Em muốn đi ăn ko?
-Vâng!
Thế là nó bỏ hắn đi theo Phong. Sau khi thoát khỏi vòng vây hắn lên thay đồ rồi điện thoại cho nó
-Cô đang ở đâu?
-Ôi ang ăn à!_à nó đang ăn
-Ở đâu, vs ai?
-Anh ang ỏi ung ôi ấy à? Iều uyện, út ôi ua ồ ăn o anh à! (Anh đang hỏi cung tôi đấy à? Nhiều chuyện, chút tọi mua đồ ăn cho anh mà!)
Nó ăn xong rồi chào Phong về và nhận dc luồng sát khí lạnh đến tận xương tủy, nhưng nó đâu có vừa, đánh trả lại liền (bản chất hai con người này mà). Cuối cùng như bao nơi khác, Nhật Bản đã dc hai đứa này chuyển hóa thành...Bắc Cực! Tối đến nó đứng trên biển ngắm sao, hắn lén theo nhưng cách gần 1km kẻo nó biết (nói quá!), bỗng chợt thấy nó khóc, nó đang cô đơn và bỗng nhớ về mẹ. Hắn ko suy nghĩ lại đến ôm lấy nó, thời gian của nó đã bị ngưng đọng
-Đừng khóc, đó ko phải là Ngọc Minh mà tôi biết!
Sau đó nó và hắn ngồi nói chuyện vs nhau một hồi thì 4 con mắt nhìn nhau đắm đuối và...và...tiến lại gần nhau hơn..gần nhau thêm nữa...thêm nữa..còn 3cm nữa..và...và..nó đã đẩy hắn ra và cả hai xin lỗi nhau.