Suốt hai tiết tiếp theo có Đới Xuân Triều ngồi phía sau, cho dù không quay lại tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt cô bạn luôn dính chặt vào lưng mình.
Lũ con gái rì rầm nói chuyện riêng, bàn ra tán vào, tôi mặc xác.
Tiết thứ ba, đang lơ mơ tâm hồn treo ngược cành cây thì thầy bước vào, phát hiện lũ con trai chỉ sót lại mình tôi thì tức nổ đom đóm mắt, lớn tiếng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Trên nguyên tắc bảo vệ Hoàng tử bạch mã của họ, lũ con gái tìm ra đủ mọi loại lý do kì quái.
“Đàm Diệu Ngôn bị ốm”
“Vĩnh Kỳ vì bảo vệ đồng đội trong lúc chơi bóng rổ nên bị thương ở chân.”
“Các bạn khác đi thăm bệnh rồi.”
Thực tế chứng minh, trình độ nói dối của con gái không thua kém gì con trai. Thầy giáo đành bó tay trước đội quân tóc dài hùng hậu này, ngao ngán bắt đầu giảng bài.
Tôi cứ nghĩ mãi về kết cục trận chiến giữa Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn.
Không biết ai sẽ thắng nhỉ?
Tôi vừa không muốn Hà Vĩnh Kỳ thắng, lại cũng chẳng mong hắn thua. Tên đó thắng thì mặt sẽ vênh ngược lên trời, thua thì làm mất mặt tôi. Aizz, tiến thoái lưỡng nan.
Lo lắng suốt một tiết học, đến tiết thứ tư cuối cùng cũng có tin tức. Cuộc chiến của Hà Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn đã bị một thầy giám thị kịp thời ngăn lại, hiện cả hai đang bị giáo huấn trong văn phòng Hội học sinh.
Đám người đi cổ vũ dĩ nhiên cũng bị lôi đi. Hà Đông Bình là cán bộ lớp, phải đứng mũi chịu sào.
Lũ con gái lại nhốn nháo cả lên.
“Làm sao bây giờ? Bọn Hà Vĩnh Kỳ bị thầy giáo bắt được rồi.”
“Ai mà hèn hạ thế, dám đi mách lẻo. Mình mà biết thì mình xé xác hắn ra!” Bao Yến Thanh giơ năm móng vuốt nhọn hoắt, làm động tác vặn cổ kẻ thù.
Vài ánh mắt nghi ngờ ném sang tôi. Tôi cười khổ, chẳng nhẽ tôi lại có công phu truyền tin bằng sóng điện não cho thầy sao?
“Hà Đông Bình cũng bị lôi đi, chắc cả đám đang phải ngồi nghe ca rồi”
“Mình chẳng hơi sức đâu mà quan tâm Hà Đông Bình.” Tiếng thét thảm thương của Uông Ly Ly làm cả người tôi run bần bật: “Hà Vĩnh Kỳ biết làm sao bây giờ? Đánh nhau sẽ bị ghi vào học bạ.”
Tiếp theo là hàng loạt tiếng thở dài.
“Chúng mình lên xin thầy đi”, có người đề nghị.
“Phải đó, chúng mình đến năn nỉ thầy.”
“Mình cũng đi.”
“Mình nữa.”
Bọn họ mặc kệ tiết học thứ tư, quyết tâm nắm chặt cơ hội “mỹ nhân cứu anh hùng” lần này. Nhất hô bách ứng, lũ lượt kéo đi.
Lúc đi qua tôi, Uông Ly Ly hỏi: “Này, cậu đi không?”.
“Đi đâu?”
“Đi xin hộ Hà Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn chứ còn đi đâu nữa. Bọn họ vì cậu nên mới …”
Không chờ cô nàng nói hết, tôi lắc đầu, thái độ rất khinh thường: “Sao tôi phải đi xin xỏ hộ bọn hắn? Bọn hắn đánh nhau lại còn làm liên lụy người khác nữa”. Nhìn vẻ kinh ngạc của Uông Ly Ly, biết cô nàng lại sắp sửa lên giọng dạy đời, tôi lập tức quay xuống mỉm cười dịu dàng với Đới Xuân Triều: “Tiểu Xuân, bữa trưa cậu muốn ăn gì, mình mua trứng cá kho tàu cho cậu nhé?”.
Sau lưng cốp một tiếng, ai đó hình như đứng không vững, đập vào thành bàn.
Đới Xuân Triều e dè nhìn tôi, không đồng ý cũng chẳng phản đối. Tôi đứng dậy, thu dọn sách vở.
“Đằng nào cũng bỏ tiết tập thể rồi, mình đến nhà ăn xếp hàng trước vậy. Tiểu Xuân, lát nữa chờ mình ở cửa căn tin nhé. Hộp cơm của cậu đâu, đưa cho mình.” Tôi thò tay rút hộp cơm từ hộc bàn Tiểu Xuân ra, hiên ngang bước qua lũ con gái vẫn đang đứng đờ đẫn.
Ha ha, ai nói chuyện của Hà Vĩnh Kỳ nhất định phải là chuyện của tôi chứ.
Từ hôm nay, chuyện đó đã đi vào dĩ vãng rồi!
Căn tin trường vĩnh viễn đông nghẹt, đó là nỗi bi ai của mọi thế hệ sinh viên.
May mà tôi đến sớm nên dễ dàng mua được hai suất trứng cá kho tàu. Vừa vất vả chui ra khỏi đám đông nước chảy không lọt ở khu đồ ăn đã thấy ngay Đới Xuân Triều đang đứng trước cửa căn tin.
“Đông quá.”
“Ừ”, cô bạn gật đầu, ngước mắt nhìn tôi một cái, tự dung mặt mũi đỏ bừng.
Bộ dạng đó thật thú vị, tôi bật cười: “Này, không phải cậu đang xấu hổ đó chứ?”.
Cô bạn lắc đầu, liếc tôi một cái: “Cậu đổ mồ hôi nhiều quá, chen lấn mệt lắm phải không? Lần sau không cần chen lấn như thế đâu”.
“Không sao, hôm nào mình chả làm thế, chỉ tại Hà Vĩnh Kỳ suốt ngày đòi hỏi này nọ…”, còn chưa nói hết, tôi đã đột ngột dừng lời.
Cách đó mười bước là Hà Vĩnh Kỳ đang lửa giận phừng phừng tiến lại.
“Hôm nay em đã làm gì hả?”, hắn đứng trước mặt tôi, hai mắt trợn còn to hơn mắt ốc nhồi.
“Anh không biết à?”, tôi còn tưởng cả trường đều biết rồi chứ.
Đới Xuân Triều đứng bên cạnh, sợ đến mức mặt mày trắng bệch. Để trấn tĩnh cô bạn, tôi quay đầu mỉm cười dịu dàng: “Cậu thích ăn trứng cá chứ? Rất ngon đó. Mình vất vả lắm mới mua được cho cậu đấy”.
Vừa lơi tay, hộp cơm đã bị Hà Vĩnh Kỳ giằng lấy.
Tôi lườm hắn: “Anh làm gì thế? Đây là hộp cơm của con gái đó”.
“Đây là trứng cá của anh”, hắn cũng hét lên với tôi.
Không ít sinh viên đứng lại quan sát chúng tôi. Dù sao cũng không phải lần đầu bị người lạ chiếu tướng, tôi gào lại: “Muốn ăn thì tự đi mà mua! Bóc lột sức lao động của người khác có đáng mặt đàn ông không? Hà Vĩnh Kỳ, sao anh có thể tranh ăn với con gái chứ?”.
Nhìn thấy hộp cơm đầy nữ tính trên tay Vĩnh Kỳ, đám đông liền cười ồ lên.
Vĩnh Kỳ sững sờ vài giây.
“Đây là trứng cá của anh”, âm thanh nhỏ đi vài phần.
“Không phải của anh, là tôi mua hộ Đới Xuân Triều.”
Hắn lại lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô tội quen thuộc, ánh mắt u buồn, nhỏ giọng: “ Hôm nào em cũng mua hộ anh nên đây là trứng cá của anh”.
Tôi ngất! Hắn hắn hắn, giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ vì mỗi cái món trứng cá đấy mà dám ngang nhiên cướp hộp cơm của con gái nhà lành.
“Lắm lời, đã bảo không phải của anh.” Tôi quyết định lần này phải cứng rắn đến cùng, không được thỏa hiệp. Thằng cha này giỏi nhất khoản giả vờ đáng thương, tôi mà mềm lòng một tý thì sẽ quay trở lại kiếp làm trâu làm ngựa ngay.
Hắn buồn rầu nhìn tôi: “Đồng Đồng…”.
“Im ngay! Làm như cả đời anh chưa được ăn trứng cá kho tàu bao giờ ấy.”
“Đồng Đồng…”
Tôi lườm hắn một cái.
Một lúc sau hắn mới cúi đầu, chìa hộp cơm cho Đới Xuân Triều
“Không cần đâu, cậu thích thì cứ ăn đi”, Đới Xuân Triều thấp thỏm nhìn hộp cơm. Đến tám phần là cô nàng sợ Hà Vĩnh Kỳ nên không dám đón lấy.
Vĩnh Kỳ quay đầu nhìn sắc mặt tôi xong, ỉu xìu lắc đầu, nhét hộp cơm vào tay Đới Xuân Triều, thất thểu bỏ đi.
Nhìn dáng điệu ủ rũ của hắn, tôi có chút không nỡ, liếc hộp cơm của mình một cái, đang định mở miệng gọi hắn thì đã có người nhanh chân hơn.
“Hà Vĩnh Kỳ, cho cậu phần của mình này”, một nữ sinh chạy theo hắn.
Tức thì hàng loạt các cô gái khác cũng làm theo.
“Cho cậu này, mình mới mua, còn nóng lắm.”
“Ăn suất của mình đi, nếu cậu thích ăn thì mình sẽ dặn mẹ bao giờ đến trường mang nhiều một chút.”
“Hà Vĩnh Kỳ, cậu ăn cái này nè, dù mình không có trứng cá kho tàu nhưng thịt kho đậu hôm nay cũng hấp dẫn lắm.”
…
Cứ tưởng hắn sẽ lắc đầu từ chối, sau đó chui vào một góc sầu muộn cả buổi chiều. Ai dè thực tế ngược lại.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn múc từng phần trứng cá vào hộp cơm của mình, cả thịt kho đậu cũng không tha, đột nhiên đầu muốn bốc khói. Tên khốn này, chỉ cần có người cung phụng hắn là được, đối phương là ai hắn đâu them quan tâm.
“Đồ khốn!” Tôi chửi lớn một tiếng, vứt hộp cơm nặng trịch xuống đất, lao thẳng về phòng.
Một cước đạp tung cửa phòng, vừa đặt mông xuống ghế, bụng tôi liền sôi lên ùng ục.
Nghĩ lại khi nãy, chỉ vì nóng nảy nhất thời mà vứt luôn hộp cơm ngon lành, tâm trạng lại càng điên tiết. Tất cả những cảm xúc tích lũy trong lòng dâng lên tận cổ.
Tại sao tôi lại bị Hà Vĩnh Kỳ bắt nạt? Tại sao rõ ràng là tôi bị bắt nạt nhưng mọi người lại cho rằng tôi bắt nạt hắn?
Tại sao mọi người không yêu mến đứa học sinh ngoan ngoãn là tôi mà lại đi cưng nựng tên xấu xa đó?
“Tại sao?”, tôi đứng giữa ban công hét lớn. Thằng sát vách tò mò ngó đầu sang, bị tôi lườm một phát lập tức rụt cổ lại.
Lượn ba, bốn vòng trong phòng, tôi rút ra kết luận, nếu không thay đổi thì mình sẽ phát điên mất.
Điểm lại một lượt những chuyện đã diễn ra từ lúc vào trường đến giờ, suy nghĩ đó càng được củng cố.
“Mình phải đi! Phải tránh xa nơi này!”
Siết chặt nắm tay, tôi lao đến tủ quần áo, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Chuyện đi đâu, nói thế nào với mẹ để sau hãy tính, trước tiên phải rời khỏi chỗ này đã.
Đúng lúc tôi khóa va ly xong xuôi thì Vĩnh Kỳ vác cái bụng no căng đi vào.
Nhìn thấy va ly căng phồng của tôi, hắn kinh ngạc kêu lên: “Đồng Đồng, em làm cái gì thế?”.
“Không liên quan đến anh.” Tôi xách va ly lên: “Đi mà ăn trứng cá kho tàu với thịt kho đậu của anh ấy”.
Vĩnh Kỳ giằng lấy va ly trên tay tôi: “Em định đi đâu? Sao em lại nổi giận? Đừng giận nữa được không? Chỉ là trứng cá kho tàu thôi mà. Lần sau anh không ăn nữa là được”.
Tôi dùng sức lôi va ly lại: “Anh ăn cái gì cũng không liên quan đến tôi. Tránh đường!”.
“Đồng Đồng…” Vĩnh Kỳ bắt đầu hoảng, giữ chặt tay cầm va ly: “Em nghe anh nói một câu thôi, chỉ một câu thôi có được không?”.
“Không.”
“Một câu cũng không được sao?”
Tôi hừ một tiếng: “ Có phải nói xong câu đó anh sẽ buông tay không?”.
Vĩnh Kỳ lắc đầu: “Đương nhiên là không”.
“Thế thì nghe làm quái gì?”, tôi hừ nhạt quay phắt đầu ra chỗ khác, cố sống cố chết giằng tay hắn ra.
“Đồng Đồng…”
“Có buông tay ra không?”
“Em cứ thế này thì anh buộc phải gọi điện cho bác đấy.”
“Ha”, tôi buông va ly ra, hai tay chống hông, hất hàm về phía điện thoại: “Anh gọi luôn đi, thế thì đến nhà tôi cũng không có mà về. Tôi…”, càng nói càng kích động, tôi hổn hển: “Tôi sẽ biến mất luôn, cả đời này các người cũng đừng hòng tìm được tôi”.
Thấy giở tuyệt chiêu cũng vô dụng, Vĩnh Kỳ đờ ra một lúc, sau đó nổi điên.
“Biến mất? Để xem em định biến mất như thế nào!” Hắn nghiến răng ken két giật lấy va ly, còn mở khóa, đổ tất cả đồ đạc bên trong xuống đất.
Máu nóng dồn lên mặt, tôi không thèm đến để ý đống quần áo nữa, lao thẳng ra cửa. Tay vừa chạm vào nắm cửa thì cả người đã bị Vĩnh Kỳ kéo giật lại.
“Anh không cho em đi!” Hắn ôm lấy tôi, quàng tay qua eo giữ chặt, ném cả hai đứa lên chiếc giường đơn nhỏ hẹp: “Em định giở trò gì? Con người em thật khó hầu hạ. Lương Thiếu Đồng, em muốn anh làm gì mới hài lòng đây?”.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Vĩnh Kỳ hung dữ như thế này, bất giác thộn mặt ra.
Vĩnh Kỳ chưa chịu thôi, càng đè chặt tôi xuống giường.
“Anh cho em đánh, cho em chửi. Cả đời anh chưa từng nhường nhịn ai như thế đâu, đến bố mẹ cũng chưa từng đánh anh. Em còn không vừa lòng chỗ nào? Em nói đi, nói đi!”
Lúc Vĩnh Kỳ ngừng lại thở dốc thì cơ thể tôi đã cứng đờ như khúc gỗ.
Không còn tiếng quát tháo của hắn, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Bầu không khí vẫn đọng lại cơn phẫn nộ vừa rồi. Tôi nhìn hắn chằm chằm, hắn cũng nhìn tôi chăm chú.
“Thì ra, thì ra…”, tôi cười khổ: “Thì ra tất cả đều là lỗi của tôi. Cái gì cũng tại tôi cả, cái gì tôi cũng làm hộ anh, để mặc anh sai khiến, để anh đùa giỡn như thú cưng, kết quả là ai cũng ghét tôi. Đều là lỗi của tôi cả!”, tôi thét lên, đá hắn ra chỗ khác, co người úp mặt vào gối như đà điểu.
Tôi tức tối lấy tay mở khóa trên gối, vứt từng đám bông ra ngoài, chân đạp loạn xạ tất cả những vật trên giường, nhưng có chết cũng không chịu lôi cái gối ra khỏi mặt.
Vĩnh Kỳ chậm rãi lại gần: “Đồng Đồng…”
Tôi mặc kệ hắn, tiếp tục xả cơn tức tích lũy đã lâu.
“Đồng Đồng, em đừng khóc.”
Vớ vẩn, ai khóc?
“Anh hứa với em, sau này sẽ không bắt nạt em nữa.” Vĩnh Kỳ ngồi xuống giường, kiên quyết ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy: “Xin lỗi, anh đã không dám nói ra. Anh thích em, thật lòng rất thích em. Không, anh yêu em. Anh tình nguyện vì em làm tất cả, nghe lời em, để em sai khiến. Đồng Đồng, anh thực sự rất thích em”.
“Cút ra.”
“Anh đã bày tỏ tấm lòng của anh rồi, em đừng giận anh nữa có được không?”, hắn khẽ khàng cầu xin bên tai tôi.
Cuối cùng tôi cũng ném chiếc gối sang một bên, để lộ đôi mắt đỏ hoe: “Việc này chỉ cần thổ lộ là có thể tha thứ sao? Anh thích tôi thì có liên quan gì đến tôi? Lẽ nào anh thích tôi thì tôi cũng phải thích anh sao?”.
Vĩnh Kỳ nghẹn lời, lại trưng ra bộ mặt đáng thương.
Tôi lấy tay lau khô má. Tại sao tôi phải bỏ đi chứ? Lương Thiếu Đồng có phải thằng vô dụng đâu? Bọn hắn là Bạch mã hoàng tử, tôi ít ra cũng phải là Hắc mã. Tôi tự gật đầu lẩm bẩm: “Ừm, không thể bỏ đi được, bỏ đi cũng chả giải quyết được gì”.
“Đồng Đồng…” Vĩnh Kỳ sán lại gần, giơ tay ra định ôm tôi nhưng lại do dự không dám.
Tôi trừng mắt, hắn liền thu tay lại.
“Đồng Đồng, em không đi nữa phải không?”
Tôi làm bộ suy nghĩ, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vĩnh Kỳ mới hừ nhạt một tiếng: “Tại sao tôi lại phải đi? Đây là phòng tôi, tôi muốn ở thì ở, muốn đi thì đi”.
Vĩnh Kỳ liền thở phào một tiếng, nắm lấy tay tôi: “Thật sự không đi nữa chứ? Tốt quá rồi”. Hắn lập tức trở về trạng thái thường ngày, cười hì hì chu miệng ra: “Làm anh sợ chết đi được, nào, cho anh hôn một cái”.
Tôi tặng luôn vào đầu hắn một cú, đột nhiên nhớ lại một câu hắn vừa nói.
“Vĩnh Kỳ,” tôi đưa mắt nhìn hắn: “Lúc nãy anh nói tình nguyện vì tôi làm tất cả phải không?”.
“Ừ!”
“Được rồi, vậy giặt đống quần áo này đi.” Tôi chỉ xuống đống quần áo nhếch nhác dưới đất.
“Được.” Cứ tưởng hắn sẽ chần chừ một chút, không ngờ lại gật đầu cái rụp.
Được? Anh biết giặt đồ chắc?
Vậy tôi sẽ chống mắt lên xem hắn có làm nên cơm cháo gì không.
Tôi quan sát hắn nhặt từng chiếc áo lên, nhớ đến hộp cơm hắn rửa xong không khác gì lúc chưa rửa, vội nhắc thêm: “Phải giặt cho sạch, không sạch thì phải giặt lại đấy”.
“Không thành vấn đề.”
Tự tin gớm nhỉ? Tôi nhướng mày: “Trước trưa mai phải giặt xong”.
“Vội thế à?”, rốt cuộc cũng làm khó được hắn.
“Biết trước là anh không làm được mà”, tôi cười nhạo.
Vĩnh Kỳ vặn lại: “Nếu anh làm được thì sao?”, giọng điệu rất khiêu khích.
Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng mắt hắn: “Đánh cược?”. Tôi đã từng tận mắt thấy hắn giặt đồ, bắt hắn giặt sạch một cái áo còn khó hơn để hắn chơi liên tục mười hai trận bóng rổ.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên: “Cược cái gì?”.
“Người thua phải chịu sự sai khiến của người thắng một ngày.” Để an toàn, tôi chọn một phần thưởng khá có lợi cho mình. Dù sao ngày nào tôi cũng bị hắn sai khiến quen rồi, có thua cũng chẳng sao. Còn nếu Vĩnh Kỳ mà thua, hà hà, thế thì tôi có thể hành hạ hắn nguyên một ngày rồi.
“Sai khiến một ngày?” Mắt hắn sáng bừng, giọng nói cũng không kém phần hồ hởi: “Được thôi, trước trưa mai nhất định anh sẽ giặt xong”. Nói đoạn bắt đầu ngân nga một bài hát.
Tôi trợn mắt lườm hắn. Đánh giá đống quần áo cao như núi kia, tôi cá là hắn làm không nổi.
Đến tối, tôi mới hiểu ra vì sao hắn lại tự tin như vậy.
Tôi quên mất hắn là Bạch mã hoàng tử, cũng quên béng trong trường này có hàng đàn nữ sinh chỉ chờ để được hầu hạ hắn. Dãy ban công ký túc xá nữ giăng đầy quần áo của tôi, chiếc nào chiếc nấy sạch sẽ thơm tho.
Hi vọng duy nhất lúc này là trời hãy đổ một cơn mưa thật to để quần áo không khô được.
“Đồng Đồng,” Vĩnh Kỳ đặt bát xuống, thích thú nhìn tôi: “Mai trời nắng, đài khí tượng thông báo rồi”.
Hận hắn! Hận hắn đến chết!
Hận cả đài khí tượng!
Tôi biết, ngồi cầu xin trời đổ mưa là chuyện vô ích.
Vĩnh Kỳ không buông tha tôi, đắc ý nói: “Ngày mai người thua cuộc nhất định phải tuân thủ giao kèo đấy. Nếu anh thắng thì…”, hắn kéo dài giọng, đánh giá tôi một lượt rồi mới cất giọng cợt nhả: “Anh sẽ hôn em, ôm em, giúp em tắm”.
Tôi kinh hoàng: “Cái gì?”.
“Này này, dám chơi dám chịu đó.”
“Không phải là nghe sai khiến sao? Ở đâu ra mấy cái ôm hôn tắm rửa?”
Vĩnh Kỳ vẫy vẫy đôi đũa: “Thì anh sẽ sai em không được động đậy, đứng yên để anh ôm hôn kỳ cọ cho”.
Tôi suýt ngất luôn tại chỗ.
Rầm! Dộng đũa xuống bàn, tôi đứng bật dậy. Không được, tuyệt đối không được thua. Vụ cá cược ngày mai, tôi nhất định phải thắng.
Vĩnh Kỳ ngước đầu nhìn: “Đồng Đồng, em làm gì thế?”.
“À, không có gì.” Để đạt được mục đích, đành phải chịu thiệt chút vậy. Tôi mỉm cười với hắn: “Vĩnh Kỳ, anh ăn no chưa? Đi tắm đi!”.
“Hả?” Vĩnh Kỳ hoang mang nhìn nụ cười của tôi.
“Đi đi, đi tắm đi!” Nhét quần áo vào tay, lại thuận tiện đẩy hắn vào phòng tắm xong, tôi bắt đầu tính toán.
Bây giờ tôi phải đột nhập vào ký túc xá nữ, lấy trộm một món đồ bất kì trong đống quần áo mắc đầy ban công kia, sau đó đổ mực và bôi bẩn lên đó.
Mai Vĩnh Kỳ thua chắc rồi.
Bình thường, trong mắt tụi con trai thì ký túc xá nữ là pháo đài bất khả xâm phạm, nhưng trong mắt một thanh niên đã hạ quyết tâm sắt đá vì tương lai như tôi thì cũng chẳng khó trèo lắm.
Hồi tưởng lại những bộ phim hành động xem hồi bé, tôi thong thả bước đến tiệm tạp hóa gần ký túc xá nữ, mua một lon cô ca, vừa uống vừa lặng lẽ quan sát khu nhà.
Ồ, tòa nhà bên trái gần tường nhất, hơn nữa ban công tầng một còn treo một chiếc áo của tôi. Nhất định là phòng của người ủng hộ Vĩnh Kỳ.
Xem xét xong địa hình cũng là lúc giờ tự học kết thúc, từng tốp nữ sinh lần lượt kéo về, không ít người đứng trước cổng ký túc tâm sự với bạn trai, mãi mới dứt được ra mà trở về phòng. Sau đợt ồn ào, đèn trong các phòng dần dần tắt ngấm.
Chính là lúc này! Dựa vào tư liệu vừa thu nhập được, tôi trèo vào từ bức tường bên trái, nơi có vẻ dễ đột nhập nhất. May mà ở đó có một cây cổ thụ cong queo nhiều cành giúp tôi có chỗ đặt chân.
Tôi bám lên thành tường, nhìn xuống dưới đánh giá tình hình. Cao quá, nhưng vì ngày mai, tôi đành phải nhắm mắt nhảy bừa xuống.
Tiếp đất hoàn hảo! Xem ra tôi rất có năng khiếu làm đặc công hoặc vận động viên thể thao. Đã vào được đây thì nhiệm vụ còn lại cũng đơn giản thôi.
Tôi vừa để ý bác bảo vệ vừa rón rén tiến đến mục tiêu.
Một bước, hai bước, thở cũng không dám thở mạnh, tôi chầm chậm tiếp cận căn phòng kia. Chiếc áo khoác màu đen của tôi đang khẽ đung đưa trong gió. Đúng, chính là áo khoác của tôi.
Áo khoác thân yêu ơi, ngày mai của tao nhở cả vào mày đó.
Trường học hiện nay bảo vệ nữ sinh như thể bảo vệ động vật sắp tuyệt chủng vậy. Trước cửa ký túc có bác bảo vệ, lối lên cầu thang bị chặn bởi cửa sắt, ban công tầng một thì lắp lưới chống trộm, thật không khác nhà tù là mấy.
Muốn qua mặt lưới chống trộm lấy áo khoác ra đương nhiên không dễ dàng gì.
Tôi mỉm cười, lấy lọ mực cất sẵn trong túi quần ra.
Hà hà, chỉ cần hất nhẹ một cái …
Đúng lúc chuẩn bị triển khai hành động “nhẹ nhàng vung tay, Vĩnh Kỳ đại bại” thì trước mắt bỗng hiện ra một bóng người.
“Có người?”, tôi giật mình, lọ mực trượt khỏi tay, rơi xuống ngay cạnh chân.
Cô gái rõ ràng còn sợ hơn tôi cả chục lần. Tôi còn chưa kịp ra hiệu cho cô ta im lặng thì một tiếng hét thảm thiết đã làm chấn động cả trường.
“A! Có trộm!”
Trộm? Tôi sao? Còn chưa kịp phản ứng thì đèn đóm xung quanh đã sáng trưng.
“Đừng kêu, là mình mà”. Nhận ra người trước mặt là Đới Xuân Triều, tôi vội vàng nhắc nhở cô ấy.
Đới Xuân Triều cũng nhận ra tôi sau tấm lưới chống trộm: “A? Đồng Đồng?”.
Tôi đang định giải thích thì nhận ra trên trán cô ấy có một miếng băng gạc: “Trán cậu bị làm sao thế?”. Ôi, lúc này mà mình còn hỏi linh tinh gì thế?
“Cái này hả? Là tại chiều nay…”, không đợi Đới Xuân Triều nói hết, hiệu quả của tiếng thét lúc nãy đã xuất hiện.
Bạn cùng phòng với Đới Xuân Triều, Uông Ly Ly hớt hải lao ra: “Tên trộm đâu? Xuân Triều, đừng sợ, mình bảo vệ cậu. Ủa? Lương Thiếu Đồng?”, cô nàng một tay lấy chậu che chắn bản thân, một tay huơ huơ vợt tennis.
Chẳng trách giờ mới ló mặt, thì ra là bận tìm vũ khí.
“Con gái, không phải sợ! Bác đến đây!”, sau lưng gầm lên một tràng, tôi quay đầu nhìn. Bác bảo vệ mọi ngày vẫn luôn hiền từ đang lăm lăm cây chổi quét nhà lao về phía tôi.
Trời ạ, người béo thế mà cũng chạy nhanh được như vậy sao?
Có nên chạy trốn không? Đầu óc tôi hoạt động như điên, mau chóng đưa ra quyết định. Không thể chạy, nếu chạy thì coi như tự nhận mình là trộm. Nhưng nếu không chạy, liệu có thể giải thích ổn thỏa không?
Có điều chỉ trong khoảng thời gian suy nghĩ ngắn ngủi ấy, tôi đã mất cơ hội để chạy.
“Tao đánh chết mày, đồ biến thái! Gọi cảnh sát mau!”
“Đánh hắn!”
“Đừng đánh, xin hãy nghe cháu giải hích…”
Thế giới đại loạn, tôi khóc không thành tiếng.
“Dám nhìn trộm con gái! Đánh chết không tha!”
“Đừng đánh, cậu ấy là bạn cùng lớp của tụi cháu.”
“Đừng đánh Đồng Đồng.”
Nữ sinh đổ ra ngày càng nhiều, sau khi ăn mấy cán chổi của bác bảo vệ, có lẽ nhờ thái độ thành khẩn đứng im chịu đòn của tôi, cộng thêm tiếng van nài của Đới Xuân Triều và một số bạn nữ khác, trận đánh hội đồng cuối cùng cũng dừng lại.
Tôi bị vây vào giữa, hứng chịu hàng loạt những ánh mắt kỳ quái của bọn họ.
“Lương Thiếu Đồng?”
“Đồng Đồng?”
“Cậu lén lút đột nhập vào ký túc xá nữ để làm gì?”
Tôi vuốt mồ hôi trên trán: “Ờ, mình đến… mình đến…”. Thật khó mở miệng, nếu tôi kể về vụ cá cược, chắc chắn bọn họ sẽ tra hỏi người thắng được cái gì, sau đó sẽ lộ ra những chuyện mất mặt như bị Vĩnh Kỳ ôm hôn…
“Nói, không nói gọi cảnh sát đến.”
“Đừng mà, đừng mà.” Tôi lại vuốt mồ hôi lần nữa: “Bởi vì, việc này, nói ra xấu hổ lắm…”, ấp a ấp úng, tôi thật sự không nói được thành lời.
Mọi người càng thấy đáng ngờ.
Một bạn nữ bên khoa Cơ điện huých tay cô nàng Uông Ly Ly, lúc này vừa buông chậu nhựa xuống: “Ly Ly, thì ra lớp cậu có một tên trộm”.
“Cậu đừng nói bậy, Đồng Đồng không phải trộm.” Uông Ly Ly tự dưng phát huy tinh thần đoàn kết tương thân tương ái, đứng về phe tôi: “Lớp tớ chả có tên trộm nào cả”.
“Thế hắn vào đây làm gì?”
“Sao mình biết được, Xuân Triều đứng ở ban công nói chuyện với cậu ta, cậu hỏi bạn ấy đi.”
“Mọi người không cần hỏi nữa, để mình nói.” Đới Xuân Triều đứng bên cạnh tôi, đột nhiên đỏ mặt, cô bạn nói khẽ với tôi: “Đồng Đồng, chuyện này nói ra có chút xấu hổ. Nhưng mà… nếu không nói ra, hậu quả càng nghiêm trọng”.
Tôi ngơ ngác nhìn cô bạn.
Đới Xuân Triều thẹn thùng nhìn tôi một cái, rồi quay sang nói rõ ràng với mọi người: “Đồng Đồng đến hỏi mình, vết thương trên trán mình thế nào rồi”.
Đám đông nhốn nháo.
“Đồng Đồng, không phải chứ? Chỉ vì chuyện bé xíu thế mà cậu phải trèo vào ký túc xá nữ à?”
“Con gái, con cũng bắt đầu yêu đương rồi à?”, bác bảo vệ nhìn Đới Xuân Triều, rồi quay ra quan sát tôi, lắc đầu thở dài: “Ôi chao, học sinh thời nay có học hành gì đâu? Chỉ toàn làm ấy chuyện linh tinh vớ vẩn”.
Uông Ly Ly lớn tiếng tán thưởng: “Đồng Đồng, cậu đến chỉ vì lo cho vết thương của Xuân Triều sao? Wow, cậu thật lãng mạn đó!”, cô ta che miệng la hét.
Lúc này, tôi mới biết tâm trạng của lũ con gái là thứ khó đoán nhất trên thế gian này. Chỉ trong vòng vài giây, ánh mắt bọn họ từ chỗ coi thường chuyển sang ngưỡng mộ, cứ như thể nhìn thấy mối tình đẹp đẽ lãng mạn nhất quả đất không bằng.
Đới Xuân Triều cưới với tôi: “Thực ra vết thương này là do chiều nay ngủ dậy mình chẳng may đập phải thành giường. Chỉ chảy máu một tí thôi, cậu không cần lo lắng đâu”.
Tình thế biển đổi không ngờ, tôi đương nhiên phải tranh thủ tát nước theo mưa, bày ra bộ mặt ngượng ngùng: “Nhưng mình không đến nhìn tận mắt thì không yên tâm nổi”.
“Sao không gọi Đới Xuân Triều ra ngoài? Làm gì mà phải lén lén lút lút trèo tường vào?”, từ đám đông truyền ra một câu hỏi.
Không cần lo lắng, lập tức sẽ có người giải vây giúp tôi thôi.
“Lương Thiếu Đồng da mặt mỏng, không dám biểu lộ trước bàn dân thiên hạ đâu. Bây giờ thì hay rồi, ai cũng biết.” Hạ Mẫn vẻ mặt say mê nói: “Nếu người ấy của mình cũng chịu trèo tường vào đây để được nhìn mình một cái thì …”
“Đúng thế, đúng thế.” Tôi gật đầu lia lịa, vô cùng tán thành câu nói của Hạ Mẫn.
Đúng lúc tôi đang mở cờ trong bụng vì đã tai qua nạn khỏi thì một giọng nam uy phong vang lên.
“Tên trộm đâu rồi? Bắt được chưa? Các em mau về phòng ngủ đi, phần còn lại để chúng tôi giải quyết.”
“Đồng Đồng không phải trộm.”
“Hiểu lầm thôi, là bạn cùng lớp của tụi cháu.”
“Cậu ấy không phải vào trộm đồ đâu.”
“Các em đừng ồn ào nữa, chuyện này để chúng tôi xử lý. Lương Thiếu Đồng, em đi theo chúng tôi.”
Đúng là lên voi xuống chó, tôi lại đổ mồ hôi như tắm.
Mặc dù có một cơ số nữ sinh đứng ra năn nỉ xin xỏ hộ, tôi vẫn bị đội trực ban nghiêm túc thực hiện quy định của nhà trường lôi đi, để lại sau lưng biết bao ánh mắt lo lắng của Đới Xuân Triều và các bạn nữ khác.
Trong phòng trực ban, tôi cúi đầu im lặng.
“Thật không ra thể thống gì, loạn quá đi mất.”
“Sinh viên thời nay chẳng còn ra thể thống gì nữa rồi.”
“Nếu khi nãy em không kịp giải thích thì đã bị đánh hội đồng đến tàn phế chứ chẳng đùa.”
“Lén trèo vào để gặp bạn gái à? Nếu bạn gái không ra mặt thì sao? Em định giải thích thế nào với mọi người? Hành động mà không chịu động não gì cả.”
Bạn gái? Mặt tôi khó coi như thể vừa ăn nhầm một miếng thịt hỏng.
“Không cần biết là vì lý do gì, vi phạm nội quy thì phải bị xử lý. Lần sau muốn lãng mạn cũng phải kiểm tra nội quy trường đã nhé.” Cuối cùng, thấy giám thị bị lôi dậy giữa đêm để xử lý vụ án “nửa đêm đột nhập ký túc xá nữ” đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn.
Vậy là, trong cùng một ngày, bởi những lý do khác nhau, tôi, Hà Vĩnh Kỳ và Đàm Diệu Ngôn, đều bị ghi sổ học bạ vì vi phạm nội quy nhà trường lần thứ nhất.
Trời ạ, Lương Thiếu Đồng tôi cực kỳ vô tội cơ mà!
Thảm… nước mắt lã chã.