Tôi bắt buộc phải đến, nhưng không có nghĩa là tôi bắt buộc phải hào hứng xem trận đấu. Vì quyền tự do duy nhất mà mình còn sở hữu, tôi đứng bên lề sân bóng, mặt mũi lầm lì như thể tất cả những người có mặt ở đây đều nợ tôi vài trăm triệu vậy.
“Đánh hay lắm!”
Đám đông chốc chốc lại hét lên cổ vũ.
Tôi nhíu mày.
Những tiếng cổ vũ ấy sở dĩ có thể làm người ta đinh tai nhức óc là bởi vì hội trường quá đông. Ngoài học sinh lớp tôi và lớp Ba còn có rất nhiều những nữ sinh lớp khác. Điều này chỉ có thể trách cái tên cứ có cơ hội lại thể hiện Hà Vĩnh Kỳ kia.
Sự đời vốn thế, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Hà Vĩnh Kỳ chính là một ví dụ điển hình.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn rê bóng, cướp bóng, một mình dẫn bóng vượt qua ba hậu vệ đối phương rồi xoay người ném bóng, thực hiện thành công hai cú ném phạt liên tiếp…
“Hà Vĩnh Kỳ thật tuyệt vời!”
“Đẹp trai dữ dội!!!”
“Quá đỉnh…”
Xung quanh vang lên những âm thanh nũng nịu khiến da gà da vịt nổi hết lên. Tôi chỉ có thể hừ nhạt một tiếng, dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo lũ con gái đang rắp tâm làm hỏng khẩu vị bữa tối của mình.
Ánh mắt quả nhiên có tác dụng cực kỳ rõ ràng.
“Người kia thật kỳ lạ, cứ lườm bọn mình suốt.”
“Là một anh chàng tuấn tú, mình thấy cũng không thua kém Hà Vĩnh Kỳ đâu.”
“Hứ, mặt đen như đít nồi, đẹp chỗ nào? Hà Vĩnh Kỳ mới đẹp, khi cười lộ ra hàm răng trắng tinh, thật là quyến rũ…”
“Này, đừng nói linh tinh. Đó chính là cậu em kết nghĩa lúc nào cũng kè kè như hình với bóng của Hà Vĩnh Kỳ đấy. Đắc tội với cậu ta, cẩn thận sau này Hà Vĩnh Kỳ không thèm nhìn các cậu nữa đâu.”
“Thật không?”
Vài ánh nhìn phức tạp chiếu lên người tôi.
“Đánh hay lắm!” Đúng lúc Hà Vĩnh Kỳ lại có một cú ném rổ xuất sắc, quay về hướng khán giả giơ hai ngón tay hình chữ V.
Ánh mắt lũ con gái nhanh chóng đổ dồn về phía hắn, hét lên ầm ĩ.
Tên đần đó có gì hay? Tôi bất mãn quay đi, phát hiện cô giáo môn toán cao cấp, người vừa mới sinh hạ một em bé béo tròn trắng trẻo, cũng đang gào thét: “Hà Vĩnh Kỳ, thêm trái nữa đi!”.
Thật sự chịu không nổi, nhân lúc không ai chú ý, tôi chen ra, tính chuồn luôn về phòng.
Dù sao khán giả đông đúc thế, có thiếu tôi cũng chả sao.
Còn chưa ra đến cửa hội trường đã nghe thấy tiếng gào thét hoảng loạn sau lưng.
Thôi chết, có chuyện rồi!
Tim tôi bỗng đập nhanh lạ thường, lập tức quay người lại, lao vào trong đám đông.
“Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì thế?”, tôi cố chen vào giữa rừng người.
Linh cảm quả nhiên không sai, tên đần đó xảy ra chuyện rồi, đầu gối chảy bao nhiêu là máu.
“Hà Vĩnh Kỳ, cậu có sao không?”, đám đông vây quanh hắn mặt mày trắng nhợt, ai cũng hoảng sợ lo lắng.
Hắn lắc đầu: “Mình không sao, em mình đi đâu rồi?”, hắn nhìn ngó tứ phía, thấy tôi liền lập tức ra vẻ đáng thương: “Đau quá, Đồng Đồng, đầu gối anh bị thương rồi”.
Bỗng chốc, tôi trở thành tiêu điểm chú ý của đám đông.
Tôi chen lấn tiến lại gần: “Không biết chơi thì đừng có cố. Ai bảo cứ thích ra oai cơ, đáng đời”.
Đám đông bất mãn hừ nhạt, chín mươi phần trăm trong đó ném cho tôi ánh mắt trách cứ.
“Hà Vĩnh Kỳ chơi rất hay, ai nói cậu ấy không biết chơi?”
Tôi nhìn đám fan của hắn bằng nửa con mắt: “Thế sao lại bị ngã ra sàn chứ? Bị thương chứng tỏ quá đần”.
Hà Vĩnh Kỳ giải thích: “Lúc nãy quay ra không thấy em, đang nhìn xem em đi đâu nên mới không tập trung, bị hậu vệ đối phương đụng phải. Đồng Đồng, bác dặn anh phải trông nom em, em một mình rời đi phải nói với anh một tiếng. Anh hứa với em, sau này chơi bóng, chỉ cần em đến hội trường, anh tuyệt đối không mất tập trung”.
Giờ thì hay rồi, một trăm phần trăm ánh mắt quần chúng đều chất chứa sự oán trách.
Tôi lại lần nữa ngây người.
“Có phải em rất cảm động không?”, hắn hỏi tôi.
Tôi khóc không ra nước mắt, gật đầu: “Tôi đã… cảm động đến nỗi ko thể cảm động hơn nữa rồi”.
Thầy chủ nhiệm bước ra: “Được rồi, trận đấu kết thúc. Lớp Hai giành chiến thắng, sẽ đại diện cho Khoa Tin học tham gia cuộc thi bóng rổ toàn trường. Đồng Đồng, tình cảm của hai anh em thật sâu sắc, là tấm gương của lớp chúng ta đấy. Thôi, mau đỡ Vĩnh Kỳ về phòng đi”.
Nhân viên y tế sớm đã nhanh nhẹn xách hộp thuốc đến băng bó cẩn thận vết thương của hắn.
“Vĩnh Kỳ, chúng mình dìu cậu về phòng nhé.”
“Không cần, không cần”, hắn nhìn tôi: “Đồng Đồng đỡ mình là được rồi, mọi người không cần lo lắng”. Hắn chìa tay ra cho tôi, bộ dạng đáng thương đến mức làm mọi người đều đổ dồn ánh mắt mong đợi về phía tôi.
Tôi thở dài, cúi xuống đỡ hắn, từng bước rời đi trong cái nhìn chăm chú của đám đông.
Vừa ra khỏi hội trường, thoát khỏi ánh mắt giám sát của quần chúng, tôi liền vung tay đẩy hắn vào chân tường.
“Đồng Đồng…”
“Im mồm!”, tôi nghiến răng nghiến lợi: “Đừng mong tôi dìu anh, bị xước da chứ có gãy chân đâu”. Tôi quay người, mặc kệ hắn đằng sau, đắc ý bước về khu ký túc xá nam.
“Đồng Đồng, Đồng Đồng…” Hắn gọi hai tiếng, có lẽ tự biết có ra vẻ đáng thương cũng chẳng có tác dụng gì, đành phải cà nhắc đi theo sau lưng tôi.
Về đến phòng, đang gọt dở quả táo thì Hà Vĩnh Kỳ lê từng bước tiến vào.
Hắn vừa ngồi xuống giường liền lập tức cầm điện thoại lên.
“A lô, bác ạ? Con là Vĩnh Kỳ đây ạ.”
Keng một tiếng, con dao gọt hoa quả trong tay tôi rơi xuống đất.
Tôi há hốc miệng nhìn hắn, lẽ nào hắn ghi thù, định sử dụng đòn trả thù thô bỉ hèn hạ, vô liêm sỉ nhất – mách lẻo?
“Vĩnh Kỳ à, sao hôm nay ngoan thế, biết gọi điện cho bác? Con ở đó có vui không? Đồng Đồng thì sao?”, giọng nói oang oang của mẹ làm tôi run rẩy.
Lẽ ra ngay khi hắn về đến nơi phải rút dây điện thoại, dùng gối đè lên mặt hắn rồi ra sức mà nện mới đúng. Tôi nghiến răng ken két, sau cùng đành thở dài: Ôi, mình thật quá lương thiện!
Lúc này chỉ có thể hi vọng hắn sót lại chút lương tâm, chừa cho tôi con đường sống.
“Bác ơi, con thật đáng thương”, hắn bắt đầu giở giọng làm nũng sở trường: “Con bị thương rồi”.
Lộp bộp, quả táo gọt được một nửa rơi xuống nền nhà.
Tôi chuẩn bị sẵn tư thế, nếu hắn dám lôi chuyện tôi đánh hắn, hất cháo và cơm trưa lên mặt hắn, vứt hắn vào góc tường ra nói, tôi sẽ lập tức xông lên đánh ngất hắn, sau đó đổi giọng, nói vào ống nghe: “Quý khách thân mến, trò chơi gọi điện đã đến lúc kết thúc, nội dung đã nói đều là hư cấu, nếu có trùng lặp chỉ là ngẫu nhiên”, sau đó xẹt xẹt, cúp luôn điện thoại.
Trong lúc tôi đang chìm đắm vào hoang tưởng thì mẹ đã kêu lên thất thanh.
“Cái gì? Con bị thương à? Có chuyện gì thế?”
“Con chơi bóng rổ, không cẩn thận bị ngã, đầu gối rách da, chảy rất nhiều máu. Đau lắm bác ạ.”
“Ồ, ra là chơi bóng bị thương.” Mẹ tôi bình tĩnh hơn một chút: “Vĩnh Kỳ, sao lại không cẩn thận vậy chứ? Đồng Đồng cũng không trông nom con gì cả!”.
“Đồng Đồng rất tốt, em còn đỡ con về phòng.”
Tôi thở phào, đôi chân cứng ngắc cuối cùng cũng có thể thư giãn, ngồi xuống ghế.
“Vĩnh Kỳ, con nhớ là không được để nước vào vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đấy. Ôi, bọn trẻ bây giờ cứ chạy nhảy suốt, không lúc nào yên, hơi tí lại ngã chỗ này đập chỗ kia.”
“Không được để nước vào ạ? Không thể nào, bác à, lúc tắm làm sao nước không chạm vào đầu gối được? Không bị ngã trong phòng tắm đã gọi là may mắn lắm rồi.” Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt gian xảo.
Trong khoảnh khắc, tôi đã nhận ra ý đồ của hắn.
Nhà ngươi… nhà ngươi…
Tôi trừng mắt, đang định đập cho hắn vài cái thì tiếng mẹ vang lên.
“Con lúc nào cũng hậu đậu, cứ để Đồng Đồng giúp con tắm là tốt nhất. Đằng nào cũng là anh em thân thiết, còn ở chung với nhau.”
Tôi chút nữa thì nôn ra máu.
“Thế hình như không hay lắm, Đồng Đồng sẽ không chịu đâu.”
“Có gì mà không hay? Anh em kết nghĩa, còn là bạn học của nhau. Đồng Đồng dám không chịu? Con gọi nó ra đây nói chuyện với bác.”
Hà Vĩnh Kỳ thích thú “Vâng” một tiếng, nhét ống nghe vào tay tôi: “Đồng Đồng, bác gọi em”.
“A lô, mẹ…”
“Đồng Đồng, đầu gối Vĩnh Kỳ bị thương rồi, con phải chăm sóc anh tử tế. Vết thương không được chạm vào nước, con tắm cho anh, lúc tắm phải để ý một chút.”
“Mẹ…”
“Còn nữa, sau này phải canh chừng anh cẩn thận, đừng để anh bị thương nữa. Vĩnh Kỳ là cục cưng yêu quý của dì con, tuyệt đối không được có chuyện gì đâu đấy.”
“Mẹ…”
“Thôi, không nói nhiều nữa. Mua vài món bổ máu cho Vĩnh Kỳ, biết chưa? Mẹ không lải nhải nữa, cứ thế mà làm.”
“Mẹ…”
Bên kia đã cúp máy.
Tôi cầm ống nghe đã đang vang lên tiếng tút tút đều đặn, quay ra nhìn Hà Vĩnh Kỳ với ánh mắt căm phẫn.
“Ha ha, Đồng Đồng, làm phiền em rồi.” Hắn đang gọt một quả táo khác, chìa ra trước miệng tôi: “Ăn táo đi. Mỗi ngày một quả táo, bệnh tật rời xa ta”.
Im lặng…
Tiếp tục im lặng…
Khu ký túc xá nam, như thường lệ, vang vọng tiếng hét thất thanh.
“Muốn ném cũng đừng dùng táo ném chứ, đau lắm đấy… Cứu! Cứu với…”
Tôi cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ suốt gần bốn tiếng đồng hồ, kết quả vẫn là tìm không ra lý do nào để giúp hắn tắm cả. Mà tôi thì cực kỳ tin tưởng vào suy luận của mình.
Bởi vậy, lúc hắn đòi đi tắm, tôi khóa cửa phòng lại, rất tỉnh táo rút dây điện thoại ngay trước mắt hắn, chỉ tay về phía phòng tắm, dùng giọng nói oai phong nhất nhấn mạnh từng chữ: “Tự tắm lấy”.
Hắn ôm bộ quần áo tôi chuẩn bị sẵn cho, đứng kỳ kèo năn nỉ gần một tiếng, cuối cùng đành phải cúi đầu thất thểu đi vào nhà tắm.
Hừ, mãi mới thắng được một lần.
Tôi dương dương tự đắc, ngân nga một điệu nhạc, đưa mắt liếc cánh cửa phòng tắm khép kín, sau đó tập trung chuẩn bị bài ngày mai.
Dương dương tự đắc được hai tiếng, tôi bỗng cảm thấy có chút không ổn.
Có chuyện gì rồi?
Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Hắn vào đó đã hai tiếng nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng nước chảy.
Tôi đứng dậy, chạy vào nhà tắm. Cửa không khóa, hắn vẫn mặc quần áo chỉnh tề, đứng thộn mặt giữa phòng.
“Đại ca à, muốn ngây người thì làm ơn kiếm chỗ khác. Anh tắm xong tôi còn phải tắm nữa đấy, anh nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi.”
Hắn quay đầu, nhăn nhó nhìn tôi: “Anh đã nghĩ suốt hai tiếng đồng hồ, vẫn không nghĩ ra cách nào để tắm mà không làm nước chạm vào vết thương”.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, gào lên một tiếng, đạp cửa quay về phòng ngủ.
Tên ngu ngốc, tên đần độn!
Cứ tiếp tục thế này hắn sẽ bốc mùi, nếu hắn bốc mùi sẽ kinh động đến dì và mẹ, thế là mẹ sẽ biết mình không tắm cho hắn…
Tôi lượn vài vòng quanh căn phòng, cuối cùng lại đạp tung cửa nhà tắm, quyết định vì nghĩa quên thân.
“Được rồi, tôi giúp anh tắm.” Tôi xắn tay áo, vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng.
Mắt hắn sáng lên: “Thật à?”.
“Phí lời, cởi!”
“Tuân lệnh!” Hắn nhanh chóng lột sạch, trần như nhộng đứng trước mặt tôi.
Thân hình thật hoàn hảo… tôi tức tối nhìn từ đầu xuống chân, ra sức đè nén sự ganh ty.
Tôi bước lại phía hắn: “Anh bị thương, trong hai ngày này không được dùng xà phòng. Tôi giúp anh tắm phần lưng trước, anh tự dùng khăn che vết thương, đừng để nước dính vào”.
“Ừ.” Hắn mỉm cười, ghé vào tai tôi: “Đồng Đồng, em thật tốt”.
Tôi đẩy hắn ra, dùng khăn ướt dứt khoát lau lưng hắn một lượt rồi dội nước.
Tên khốn này vừa vạm vỡ vừa săn chắc, nếu hắn là lợn, nhất định sẽ bán rất được giá.
Tiếc là hắn không phải.
Đến cả công dụng duy nhất đấy cũng chẳng dùng được.
“Lưng xong rồi, quay người.” Tôi vò khăn, ngồi xổm xuống lau khu vực bên cạnh đầu gối hắn.
Cơ bắp phân bố thật hài hòa. Có nên tiến cử hắn làm người mẫu khỏa thân cho khoa Mỹ thuật không nhỉ? Các cô nàng bên đó nhất định sẽ phát điên, nói không chừng còn chụp ảnh khỏa thân của hắn đem bán.
Không, tôi cũng có thể chụp ảnh khỏa thân của hắn để bán cơ mà. Một người làm quan, cả họ được nhờ, sao lại để người ngoài hốt đống bạc này? Nên chụp toàn thân hay là chú trọng vào một vài bộ phận quan trọng thôi đây?
Trong lúc mải tính toán, chiếc khăn đã tự động tiến dần lên đùi lúc nào không hay.
“Em nhìn trộm anh.” Trên đầu vọng xuống tiếng cười.
Tôi thật quá hiền lành rồi, bị câu nói của hắn làm cho tim đập loạn nhịp, điển hình của câu có tật giật mình. Có điều, ngoài mặt tuyệt đối không thể nhận thua. Tôi ngẩng đầu hừ nhạt, đột nhiên đứng thẳng, hất hàm hỏi: “Tôi mà phải nhìn trộm à? Tôi nhìn một cách quang minh chính đại đấy chứ”.
Cúi đầu, cố tình nhìn cho rõ.
Thật… vĩ đại…
Hắn cũng hừ một tiếng: “Em nhìn của anh rồi, anh cũng phải nhìn của em”.
“Anh dám?”
“Sao lại không dám? Anh cũng nhìn một cách quang minh chính đại đấy.” Hắn nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, tay còn lại với tới cởi thắt lưng của tôi.
“Buông tay! Dám giở trò lưu manh!”
“Không buông! Muốn nhìn thì cả hai cùng nhìn!”
Lúc này thì tôi nổi nóng rồi, cơn giận bộc phát, giơ tay tát hắn một cái thật mạnh.
Bốp!
Tất cả khựng lại.
Lần này tiêu rồi. Tôi dám đảm bảo từ bé đến giờ chưa ai dám tát hắn cả.
Hắn buông tay, ngượng ngùng sờ má, lẩm bẩm: “Đùa thôi mà, em mạnh tay thế, sẽ đánh anh điếc luôn đấy”.
Tôi đờ ra mười giây tròn.
Sau đó là hét lên một tiếng thất thanh, đạp cửa lao như bay ra ngoài.
Thượng đế ơi, xin hãy cho con chết đi!
Cho con chấm dứt cuộc sống đại học thê thảm này đi!
A men.
Sau ba lần miễn cưỡng giúp Hà Vĩnh Kỳ tắm, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra rằng, cầu nguyện Thượng đế là một hành động vô ích. Thượng đế không thể xử lý, cũng không thể giải đáp vấn đề. Tôi đã hỏi Ngài không biết bao nhiêu lần là tại sao cuộc sống đại học của tôi lại thê thảm như thế này? Tại sao tôi phải trở thành bảo mẫu của Hà Vĩnh Kỳ? Tại sao đã đảm nhiệm chức năng của các thiết bị điện dân dụng như máy rửa bát, máy giặt,… rồi mà tôi vẫn phải đóng thêm vai vận động viên điền kinh bất đắc dĩ nữa?
…
Chẳng có câu hỏi nào nhận được đáp án.
Tôi quyết định không thèm hỏi Thượng đế nữa, thay vào đó là hỏi thẳng Hà Vĩnh Kỳ.
“Tại sao tôi phải giúp anh làm cái này cái nọ? Cuộc đời này thật quá bất công!” Vừa dùng khăn kỳ lưng cho hắn, tôi vừa xả nỗi ức chế đầy bụng: “Làm bảo mẫu cho một thằng đần tôi cũng không để ý, nhưng tại sao cả trường chỉ có mình tôi biết anh đần thôi? Rốt cuộc tại sao tôi lại thê thảm thế này?”.
“Bởi vì anh thích em.” Hà Vĩnh Kỳ khá hơn Thượng đế chút, trả lời rất nhanh.
Tôi đờ ra một lúc, thô lỗ xoay hắn lại, mặt đối mặt hỏi: “Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa”.
Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc nói: “Anh thích em”.
Bịch, chiếc khăn ướt rơi xuống nền nhà.
Tôi há hốc mồm, trợn tròn mắt, tiếp đó lắc đầu nguầy nguậy.
Một tên con trai trần truồng đứng giữa nhà tắm – ảo giác.
Ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng tôi – ảo giác.
Nói thích tôi – ảo giác!
Đầu óc quay cuồng, trời đất đảo lộn, tôi suýt nữa thì ngã lăn quay.
“Hà Vĩnh Kỳ, giải thích rõ ràng lời anh vừa nói”, tôi yếu ớt mở miệng.
Hắn thích thú chiêm ngưỡng vẻ mặt choáng váng của tôi trong năm giây: “Anh thích em, Đồng Đồng”. Hắn dừng lại chút, dường như sắp xếp lại câu chữ một lần nữa, nói tiếp: “À, phải nói là anh thích trêu em”.
Tôi ngây đơ…
Hắn nhìn tôi, bật cười ha hả.
“Anh là đồ khốn nạn!” Cuối cùng tôi điên lên: “Đi chết đi!”. Tôi dồn toàn bộ công lực tát một cái thật mạnh vào mặt hắn, lần này hoàn toàn không nể nang gì hết.
Mặt đỏ như đít khỉ, tôi thở hồng hộc: “Hà Vĩnh Kỳ, anh là thằng đểu!”. Sau đó co chân đạp ngay bộ phận hiểm yếu đang tồng ngồng của hắn.
“A!”
Trong tiếng kêu thét thảm thiết của Hà Vĩnh Kỳ, tôi lửa giận bừng bừng đạp tung cửa, không thèm nán lại một phút nào, vơ lấy cặp sách lao thẳng vào màn đêm tăm tối bên ngoài.
Khuôn viên trường buổi tối rất đẹp, nhưng lúc này tôi chẳng có lòng dạ nào thưởng thức.
Vứt cặp sang một bên, tôi nằm bò trên ghế đá thở dốc.
Tôi hận hắn, hận hắn, hận hắn đến chết!
Tại sao cuộc sống đại học của tôi lại thê thảm thế này?
Hi vọng cú đá lúc nãy làm hắn thành vô dụng luôn thì càng tốt! Mà không được, lỡ hắn vô dụng thật thì biết ăn nói thế nào với dì đây? Tôi dần dần có chút lo lắng.
Hay là về xem hắn thế nào? Có khi hắn mất mạng trong nhà tắm rồi cũng nên?
Không được! Tôi lắc đầu, chết cũng không quay lại. Trong mắt tôi, nhà tắm chẳng khác gì chốn địa ngục nhan nhản ma quỷ.
Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng tôi nằm vật ra ghế đá, quyết định không khuất phục.
Trời cuối cùng đã xuất hiện sao. Cổ nhân từng lấy đất làm chiếu, lấy trời làm màn, tôi cũng thử một lần cho biết.
Bất luận thế nào, đêm nay tuyệt đối không về!
Lũ côn trùng rả rích trong bụi cỏ, gió đêm khẽ lướt qua gò má.
Mọi thứ đều rất tuyệt vời, nếu như không có chuyện phiền phức kia.
Tôi mang ý chí quyết không khuất phục trải qua một đêm giữa không gian tươi đẹp, sớm tinh mơ hôm sau mở mắt dưới ánh mặt trời màu cam nhàn nhạt.
Thật tuyệt vời biết bao… toàn thân đầy những vết cắn của muỗi và các loại côn trùng không rõ danh tính khác…
Dựa vào khả năng nhẫn nhịn đã được tôi luyện suốt một thời gian dài, hiện tại cơn giận hôm qua đã xẹp xuống. Sau khi rửa mặt, súc miệng qua loa ở bồn rửa tay giữa sân trường, tôi thở dài đánh thượt, rốt cuộc vẫn cầm hai tấm thẻ tập thể dục chạy đến sân vận động.
Thì ra hắn thích trêu đùa tôi.
Cũng xem như tôi đã tìm ra nguyên nhân dẫn đến cuộc sống thê thảm hiện nay rồi.
Chạy xong, mua đồ ăn sáng, ngồi trong giảng đường quét sạch cả hai suất. Cho anh chết đói!
Tiết đầu tiên là toán cao cấp, sinh viên lần lượt kéo đến. Nghĩ đến việc chuẩn bị phải đối mặt với tên ác ma, lòng tôi thấp thỏm không yên. Nhưng chuông vào lớp vang lên rồi, thậm chí đến tận lúc thầy giáo cũng đã vào lớp, vẫn chưa thấy tung tích hắn đâu.
Vô số ánh mắt ném về phía tôi, có lẽ do cảnh tôi ngồi một mình quá bắt mắt, bọn họ đã quen cảnh hai đứa một ngồi một nằm dính nhau như keo rồi.
Từ thấp thỏm không yên, tôi chuyển sang lo lắng không thôi. Chẳng nhẽ hắn thực sự đã ngã xuống nền nhà tắm, không bò dậy được nữa ư?
Thảm rồi, chẳng những không có mặt mũi nào gặp dì mà còn phải ngồi tù đếm lịch ấy chứ. Nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớp im lìm, mặt tôi càng lúc càng trắng bệch.
Tim đập thình thịch, Hà Vĩnh Kỳ, anh làm ơn xuất hiện nhanh đi.
Xin anh, coi như tôi van xin anh đấy.
Cuối cùng, lời khẩn cầu thầm lặng đầu tiên của tôi từ khi vào đại học đã trở thành hiện thực.
Bóng dáng quen thuộc của Hà Vĩnh Kỳ xuất hiện trước cửa lớp.
Trong tích tắc, tôi kích động đến nỗi chỉ muốn nhảy bật dậy reo hò lao đến ôm hắn vài cái. Lấy tay dụi dụi mắt, cố ngăn cơn kích động, tôi chăm chú quan sát hắn.
“Trời ơi Vĩnh Kỳ, em bị sao thế?”
“Không có gì ạ, xin lỗi thầy, em đến muộn.”
Hà Vĩnh Kỳ vừa bước chân vào, cả giảng đường liền xôn xao.
Trên khuôn mặt của Bạch mã hoàng tử hằn rõ năm ngón tay, chân thì cà nhắc.
Tôi rất muốn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lúc hắn bước cao bước thấp tiến tới chỗ tôi… tôi quả thật không thể nhịn nổi, bật cười ha hả.
“Ha ha ha… ha ha… ha ha ha…”
Cười là hành động mà con người khó có thể khống chế nổi. Tôi càng cười càng cảm thấy buồn cười, lúc đầu là ôm bụng cười, sau thì nằm bò ra vỗ bàn không ngừng.
Đợi tôi cười xong mới phát hiện ánh mắt trách móc của thầy giáo và cả lớp đang nhìn mình từ lúc nào.
“Lương Thiếu Đồng, sau giờ học ở lại gặp tôi.”
Từ khi vào trường, hôm nay là lần đầu tiên ước nguyện của tôi thành sự thật, cũng là lần đầu tiên.