Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 162: Chương 162




Chương 162:

Lệ gia không phải là một tập đoàn tài chính sao?

Làm sao lại giống như xã hội đen vậy. . . . . .

Bưng ly nước ấm của bảo mẫu lên uống một ngụm, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu lên hỏi, “Lệ gia. . . . . . luôn luôn có bộ dáng kia sao?”

Sau khi bảo mẫu nghe cô nói về chuyện không may mà Lệ Tước Phong phải trải qua, liên tục thở dài, nghe Cố Tiểu Ngải hỏi như vậy bà liền thở dài một hơi, “Lệ lão gia là một người độc đoán chuyên quyền, không tha cho người nào làm trái ý ông ấy, cho dù là con của mình.”

. . . . . .

Độc đoán chuyên quyền cũng không cần đem con trai ruột mình đánh gãy ba xương sườn chứ.

Không biết Lệ Tước Phong động một chút liền đánh người có phải di truyền từ ba hắn hay không?

“Có lẽ Lệ gia chỉ có đại thiếu gia, Lệ lão gia yêu thương cậu ấy nhất, bởi vì đại thiếu gia là con ruột của Lệ lão gia.” Bảo mẫu lo lắng nhìn Lệ Tước Phong nằm trên giường bệnh.

Con ruột?

Thời đại này còn có người phân biệt con ruột với con riêng sao? Xã hội cổ đại sao?!

“Lệ Tước Tư sao? Hắn hình như là con riêng. . . . . .” Cố Tiểu Ngải nghi hoặc hỏi.

“Nhị thiếu gia là do một nữ ngôi sao ca nhạc người Đức sinh, ba vị thiếu gia đều là do vợ kế sinh.”

. . . . . .

Quả nhiên là do tiêm nhiễm lệch lạc từ ba hắn.

Khó trách Lệ Tước Phong có quan hệ nam nữ hỗn loạn như vậy.

“Bảo mẫu, bà đi ngủ đi, có tôi ở trong này là được rồi.” Cố Tiểu Ngải đứng lên để ly nước qua một bên, đưa bảo mẫu đi vào phòng khách.

Trở lại trước giường bệnh, túi truyền dịch chảy từ từ từng giọt từng giọt xuống, Lệ Tước Phong im lặng mê man, môi mỏng hơi hơi khô nứt.

Cố Tiểu Ngải dùng tăm bông thấm nước bôi trên môi hắn nhợt nhạt khô nứt, đầu ngón tay vén tóc ngắn hỗn độn của hắn qua.

Lệ Tước Phong mãi cho đến khi rạng sáng mới tỉnh lại, một đôi mắt u ám nhìn cô, “Cố Tiểu Ngải!”

Cố Tiểu Ngải cũng không còn chút buồn ngủ nào, ngồi ở trên ghế trước giường lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, “Tỉnh rồi sao?”

“Ách. . . . . .” Lệ Tước Phong muốn chống tay ngồi dậy, lại đột nhiên đau thét lớn một tiếng, tay sờ lồng ngực của mình.

Thuật hạ của ông ta xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn rồi!

“Xương sườn của anh bị gãy ba cái, mấy ngày này tốt nhất nằm ở trên giường đừng nhúc nhích.” Cố Tiểu Ngải đè cái nút trên giường xuống, làm cho cái giường chậm rãi nâng lên cao.

“Đáng chết!” Lệ Tước Phong cau mày thấp rủa một tiếng.

“Trời còn sớm, anh ngủ tiếp một chút nhé?” Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng nói.

Vốn có hai y tá luân phiên nhau chăm sóc hắn giờ phút này chống đỡ không được cơn buồn ngủ ngồi ở trên sô pha ngủ. . . . . .

Cố Tiểu Ngải trên mặt sạch sẽ tràn ngập mỏi mệt cùng tiều tụy, so với buổi sáng hôm nay thoạt nhìn càng thêm nghiêm trọng.

Điều này làm cho Lệ Tước Phong rất bất mãn.

“Cố Tiểu Ngải! Cút đi ngủ đi!” Lệ Tước Phong thấp giọng quát.

“Tôi không buồn ngủ.” Cố Tiểu Ngải cúi đầu nói, “Tôi gọt cho anh quả táo nha?”

“Tôi kêu cô đi ngủ thì cô phải đi đi! Đừng dài dòng với tôi!” Lệ Tước Phong càng thêm bất mãn rống lên, xương sườn trước ngực ẩn ẩn làm đau.

Cố Tiểu Ngải hoàn toàn không để ý tới hắn, cúi đầu chuyên chú gọt quả táo.

“Cố Tiểu Ngải! Cô dám đem lời của tôi vào tai này ra tai kia sao? !” Lệ Tước Phong giận dữ.

Cái cô này thấy hắn hiện tại bị thương tích trong người không thể đánh cô ta đúng không? !

Không biết phân biệt còn dại dột hết thuốc chữa mà!

Lúc hắn bị người ta đánh cô lao tới rống giận với lão già kia. . . . . .

Hắn rốt cuộc là con trai của lão ta mà lão ta còn xuống tay như vậy cô còn không sợ ông ta giết cô sao. . . . . .

Chẳng may, ông ta bị cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của cô chọc hỏa, cô sẽ không giữ được cái mạng.

“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải chưa đáp ứng hắn, trầm mặt cắt quả táo.

Lệ Tước Phong tức giận đến mức tay muốn đánh cô, lại động đến trước ngực bị thương, đau đến hắn nhe răng trợn mắt, “Tê ——”

Tên này biết mình bị gãy xương sườn, còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt?

“Đau lắm hả? Tôi sẽ gọi bác sĩ.” Cố Tiểu Ngải thấy hắn như vậy bỏ quả táo xuống, chuẩn bị ấn nút cấp cứu. . . . . .

“Không cần.”

Chỉ với vết thương nhỏ ấy mà hắn sống không được thì hắn như thế nào coi là Lệ Tước Phong nữa.

Lệ Tước Phong ngồi dựa vào trên giường, mắt sâu đậm nhìn chằm chằm cô, trước mắt cô im lặng, vẻ mặt im lặng, hôm nay cô lao tới lão già kia rống giận không giống với cô bình thường. . . . . .

“Cố Tiểu Ngải, hôm nay lao tới làm cái gì? Cô có biết lão già kia là nhân vật gì hay không?” Lệ Tước Phong nhìn chăm chú vào mặt cô thản nhiên hỏi.

Ngay cả anh em bọn họ cũng không dám tùy tiện cùng lão già đó cãi lời, cô lại có thể vô nghĩa phản đối xông lên.

“Người thế nào? Chủ tập đoàn tài chính ở châu Âu sao?” Cố Tiểu Ngải hỏi lại, ngồi trở lại trên ghế cầm lấy quả táo đã được cắt một nửa tiếp tục gọt vỏ.

Cái cô này chỉ nhìn đến vẻ bề ngoài.

Lão già kia có đơn giản như cô tưởng tượng như vậy không.

“Lão già đó làm việc toàn bộ chỉ bằng tâm tình của mình thôi, có một trở lý theo ông ta nhiều năm nói sai một câu, đã bị hắn bắn hai nhát, tê liệt toàn thân.” Giọng nói Lệ Tước Phong trầm thấp nói, có chút hăng hái nhìn chằm chằm mặt của cô, chờ đợi phản ứng của cô.

. . . . . .

Nói sai một câu thôi mà, bị bắn hai phát súng sao? !

Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu, tầm mắt tiến vào trong mắt thâm trầm của hắn, trái tim không hiểu đập loạn.

Thu hồi ánh mắt của mình, Cố Tiểu Ngải cúi đầu thản nhiên nói, “Thật không? Tôi còn tưởng rằng anh không phải con trai ruột của ông ấy, nói như vậy, muốn nói các người không phải cha con.”

“. . . . . .” Lệ Tước Phong nhíu mi, “Cố Tiểu Ngải, cô có ý tứ gì? !”

“Bởi vì cha con các người hỉ nộ vô thường giống nhau.”

“Cố Tiểu Ngải!” Lệ Tước Phong nháy mắt bị cô chọc giận, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Ăn táo đi.” Cố Tiểu Ngải đưa lên quả táo đã được cắt, không chọc tức hắn nữa.

Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, một tay lấy quả táo, hai mắt gấp gáp nhìn chằm chằm mặt của cô, như là khiến cho cô thừa nhận, “Cố Tiểu Ngải! Hôm nay, cô không để ý tánh mạng lao tới, là vì cô yêu tôi!”

Cố Tiểu Ngải đem dao cắt hoa quả để lại tủ đầu giường, nghe vậy, tay run lên, lưỡi dao xẹt qua đầu ngón tay, máu tươi chảy ra. . . . . .

Đau đến toàn tâm.

“Cố Tiểu Ngải!” Lệ Tước Phong lại dùng phương thức rống lên kêu tên của cô, một phen bỏ quả táo qua một bên, bất chấp ngực đau đớn, nắm lên tay cô liền ngậm vào miệng.

Một ngụm ngậm ngón tay bị thương của cô.

Giống như thú hoang liếm vết thương.

Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn hắn, đầu ngón tay bị hắn ngậm trong miệng, đầu lưỡi một lần lại một lần liếm lấy, cô lập tức nhớ tới một lần ở trong phòng tổng thống, hắn cũng cầm máu cho cô như vậy.

Giống phương thức của thú vật, triền miên cọ sát.

. . . . . .

Lệ tiên sinh thật sự thích cô.

. . . . . .

Lời bảo mẫu nói giống như quấn lấy trong đầu cô.

Người đàn ông này thích cô. . . . . . Mà loại thích này, cô vô luận như thế nào đều chịu không được.

Cố Tiểu Ngải không có suy nghĩ nhiều, nhợt nhạt cau mày, nhanh chóng rút tay trong miệng hắn trở về.

Lệ Tước Phong bên môi mang theo một chút máu của cô, thoạt nhìn có loại đắc ý.

Hắn có ý tốt cầm máu cho cô, cô rút tay về nhanh như vậy, ghét bỏ hắn sao? ! Cô dám? !

Không hờn giận trừng mắt cô né tránh, nhịn xuống đi qua kéo cô vào lòng, Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ mở miệng, giọng điệu bá đạo không được xía vào, “Cố Tiểu Ngải, lại đây hôn tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.