Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 171: Chương 171




Chương 171:

Trên đó ghi chép toàn bộ những việc cô phải lưu ý.

Cố Tiểu Ngải lập tức đem quyển sổ quăng một bên, vô tình một trang lật ra trên đó gi “Kỷ niệm 33 ngày” làm cho cô ngạc nhiên, Cố Tiểu Ngải thắc mắc, “Cái gì 33 ngày?”

“À. . . . . . Cái kia là tôi cho người ta in lại.” Bảo mẫu cười nói, “Lệ tiên sinh vốn là chuẩn bị trong một tháng về nước, nhưng trước mắt xem ra chỉ có thể cố gắng đến ngày 33 mới trở về nước được.”

“Cái gì một tháng?” Cố Tiểu Ngải khó hiểu hỏi.

Cái gì một tháng, cái gì 33 ngày?

Hắn đi thăm ba hắn tới một tháng sao? ! Khoa trương như vậy sao? !

Nhìn bộ dáng Cố Tiểu Ngải khó hiểu, bảo mẫu có chút khoa trương đứng lên, “Cố tiểu thư, cô không nhớ rõ sao? Cô đã bên cạnh Lệ tiên sinh gần một tháng rồi.”

Một tháng ?

Mới một tháng sao? Vì sao cô luôn luôn có cảm giác ở bên cạnh Lệ Tước Phong trong biệt thự Lệ gia này bị dày vò đã lâu lắm rồi . . . . .

“Sao, thật không?” Cố Tiểu Ngải phản ứng lạnh nhạt, một tháng, từ ngày đó đến nay cô đã bên cạnh Lệ Tước Phong một tháng rồi sao? Có cái gì đó thật kỳ quái.

“Lệ tiên sinh vốn có kế hoạch về chúc mừng ngày kỷ niệm.” Giọng Bảo mẫu giương cao, “Cố tiểu thư, chẳng lẽ cô một chút cũng không vui sao?”

. . . . . .

Vui vẻ sao?

“Vui vẻ cái gì? Chúc mừng cái gì?” Cố Tiểu Ngải im lặng nhìn bảo mẫu chỉa chỉa mấy chữ to ghi trên mặt bìa —— Quy tắc nhân tình, tự giễu nói, “Chúc mừng tôi làm tình phụ của hắn 33 ngày sao?”

Ngày kỷ niệm thật châm chọc.

Ngày kỷ niệm tình nhân, vợ chồng của người ta thân mật ngọt ngào, còn quan hệ của cô cùng Lệ Tước Phong. . . . . . nào có đáng giá trị kỷ niệm.

“Cố tiểu thư. . . . . .” Bảo mẫu nén giận nhìn cô, “Cô biết rõ Lệ tiên sinh thực thích cô. . . . . .”

Lời nói này.

Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ nhìn bảo mẫu nói không nên lời, cô kỳ thật không muốn biết Lệ Tước Phong có phải thích cô, có phải yêu cô hay không . . . . . .

Mỗi lần chỉ cần vừa nghĩ tới, luôn luôn có một giọng nói từ trong lòng truyền đến, nói với cô: không có một người nào, không có một người chủ nào lại vì tình phụ chạy xe liên tục ba tiếng đồng hồ tới cứu cô; không có một người nào, không có người chủ nào thấy báo cháy lại chạy về cứu cô; càng không có một người chủ nào sẽ vì một bệnh bao tử nhỏ xíu của cô. . . . . . mà bị người khác đánh thành trọng thương. . . . . .

Giọng nói này ở bên tai cô một lần lại một lần vang lên.

Theo như cô nói, Lệ Tước Phong đối với cô tuyệt đối không phải là tình cảm của một người chủ đối với tình phụ của mình. . . . . .

Nhưng cô có thể làm thế nào?

Cho dù hắn đối với cô như vậy, cô cũng không có biện pháp vì hắn làm nhiều chuyện, chỉ có thể lần lượt làm cho đáy lòng của cô càng thêm áy náy.

Cố Tiểu Ngải mở ra 《 Quy tắc nhân tình 》, Khẩu vị ăn uống.

Tiêu đề to như vậy khắc ở mặt trên —— một trăm điều Lệ tiên sinh thích và ghét.

Cố Tiểu Ngải lập tức bật cười, ngẩng đầu bội phục nhìn về phía bảo mẫu, “Bà có thể nhớ một trăm con hắn thích, ghét sao?”

Đây đúng là một người giúp việc rất xứng đáng. . . . . . cả một trăm điều. . . . . . Bảo mẫu làm sao có thể nhớ hết được? Khó trách Lệ Tước Phong lại giữ bà bên mình nhiều năm như vậy. . . . . .

“Lệ tiên sinh là tôi chăm sóc tới lớn, tự nhiên đối với cậu ấy quen thuộc.” Bảo mẫu có chút cười cười, “Lệ tiên sinh chỉ bảo tôi làm, còn chưa có đưa cho cậu ấy xem qua đâu, cũng không biết có sai lệch hay không.”

Cố Tiểu Ngải cười cười, tiếp tục xem qua.

1, Lệ tiên sinh chán ghét quần áo không phải hàng hiệu.

2, Lệ tiên sinh chán ghét loại xe giá thấp.

3, Lệ tiên sinh chán ghét toàn bộ các thứ giá rẻ.

4, Lệ tiên sinh chán ghét trong nhà hỗn độn.

5, Lệ tiên sinh chán ghét hút thuốc.

6, Lệ tiên sinh chán ghét món ăn gia đình, nhất là các món ăn nhanh, cùng với các món giá rẻ thiếu chất dinh dưỡng.

. . . . . .

Tất cả đều viết đầy những thứ Lệ tiên sinh chán ghét cái gì, thích thứ gì. . . . . .

Hơn nữa, trừ bỏ cái thứ tư, thứ năm . . . . . . những cái khác đều là nói về sự kiện, những thứ Lệ tiên sinh chán ghét không đáng giá tiền, giá rẻ, tiện nghi gì đó.

Cố Tiểu Ngải thấy được một ý tứ của nhà giàu kỳ thị người nghèo.

Bất quá. . . . . .

Cái thứ 6 này. . . . . .

“Bảo mẫu, không phải bà đã phân loại sai lầm rồi chứ?” Cố Tiểu Ngải chỉa chỉa cái điều thứ 6, “Lệ Tước Phong không thích ăn mỳ sao? Không thích ăn món ăn gia đình sao?”

Cô đã nấu mì hai lần cho hắn ăn mà.

Mà hắn cũng đã làm một bàn đồ ăn gia đình cho cô ăn.

“Đúng vậy đúng vậy, Lệ tiên sinh thực chán ghét ăn mỳ, bởi vì trước khi được đón quay về Lệ gia, Lệ tiên sinh thường xuyên chỉ ăn loại này, cho nên cậu ấy đời này cũng sẽ không ăn mì lại.” Bảo mẫu thực chắc chắc nói.

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn bảo mẫu, vậy hai lần cô nấu mì là cho ai ăn chứ? Đó là ảo giác của cô sao?

“Cái gì gọi là trước khi được đón về Lệ gia?” Cố Tiểu Ngải kinh ngạc hỏi.

“Lúc Lệ tiên sinh học trung học mới được Lệ gia đón trở về, lúc trước cậu ấy trải qua những ngày thực khổ . . . . . . À, không nói không nói.” Bảo mẫu tiến lên chỉa chỉa cái điều thứ sáu mà bà ghi, định liệu trước nói, “Lệ tiên sinh chỉ là thực chán ghét ăn mì, cũng là sau khi Cố tiểu thư đến đây, phòng bếp mới có thể dùng đến, trước kia phòng bếp đều là để trưng bày thôi.”

. . . . . .

Vậy Lệ Tước Phong làm sao có thể đem những thứ cô làm toàn bộ ăn sạch?

“Ở trong phòng bệnh, từng thấy qua Lệ tiên sinh ăn mì.” Quản gia Angus ngồi một bên nghe các cô nói, dùng giọng tiếng Trung bập bẹ chen vào nói, “Có thể là do Cố tiểu thư tự mình làm.”

Lời quản gia Angus vừa nói ra làm Cố Tiểu Ngải nghi vấn.

Cố Tiểu Ngải nghi hoặc nhìn về phía bảo mẫu, bảo mẫu cười nói, “Vậy thì có cái gì ngạc nhiên, Lệ tiên sinh vì Cố tiểu thư còn tự làm món ăn gia đình, Lệ tiên sinh còn chán ghét ăn bánh bích quy, không phải bánh bích quy Cố tiểu thư làm đem theo ăn sạch toàn bộ đó sao.”

“Cái gì?”

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc cúi đầu, tiếp tục lật xem《 Quy tắc nhân tình 》trong tay, quả nhiên trong đó có một điều là—— Lệ tiên sinh chán ghét ăn bánh bích quy.

“Bởi vì Lệ tiên sinh cho rằng bánh bích quy là đồ ăn cấp thấp, trừ phi là cái loại bánh bích quy thực sang quý cậu ấy mới bằng lòng miễn cưỡng ăn một chút.” Bảo mẫu còn nói thêm.

“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải ngước mắt hỏi, “Hắn ăn mặc chỉ để ý đến sang quý hay không thôi sao?”

“Đúng vậy, sau khi Lệ tiên sinh được đón quay về Lệ gia, về sau cậu ấy bắt đầu yêu thích những thứ sang quý hoặc những thứ có hạn chế về số lượng.”

Bảo mẫu nói xong còn nặng nề mà gật gật đầu, giống như từ lúc Lệ tiên sinh học trung học được đón quay về Lệ gia, hắn bắt đầu phỉ nhổ hết thảy đồ giá rẻ gì đó, cho rằng những thứ đó người nghèo mới dùng . . . . . .

Mà người nghèo, là người bị giẫm lên ở dưới chân.

“. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải nghe xong có chút không nói được gì, tiếp tục nhìn 《 Quy tắc nhân tình》trong tay.

Lệ Tước Phong. . . . . . Hắn làm sao có thể xem trọng giá trị như vậy được chứ? Chẳng phân biệt được tốt xấu, chỉ để ý sang quý hoặc là giá rẻ?

8, Lệ tiên sinh chán ghét phương tiện giao thông hai bánh.

9, Lệ tiên sinh chán ghét người khác tranh luận.

10, Lệ tiên sinh chán ghét người khác chạm vào đồ đạc của mình.

11, Lệ tiên sinh chán ghét người khác nói chuyện ồn ào.

. . . . . .

Bảo mẫu nhớ rõ một trăm điều thích ghét rất rải rác, tựa hồ là nghĩ đến cái gì liền ghi cái đó.

Cố Tiểu Ngải lật từng tờ từng tờ, cuối cùng đưa ra kết luận chính là thứ Lệ tiên sinh chán ghét gấp hai lần so với thích. . . . . .

Một người đàn ông, không nên chán ghét nhiều như vậy chứ . . . . . .

Nếu chán ghét ăn mì, chán ghét bánh bích quy, vì sao cô làm lại ăn toàn bộ . . . . . .

Như là biết trong lòng Cố Tiểu Ngải đang suy nghĩ gì, bảo mẫu đột nhiên cười nói, “Thật sự là càng nghĩ càng cảm thấy, Lệ tiên sinh thật sự thích Cố tiểu thư. . . . . . Đến lúc 33 ngày kỷ niệm đó thì tốt quá.”

. . . . . .

Rất tốt sao?

Cùng Lệ Tước Phong kỷ niệm một ngày kỳ quái như vậy sao?

Lệ Tước Phong. . . . . . thích cô như vậy sao? Thích đến ngay cả đồ ăn chán ghét cũng có thể toàn bộ ăn hết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.