Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 182: Chương 182




“Còn không nhặt? !” Lệ Tước Phong quay đầu hướng về phía bảo mẫu quát.

Bảo mẫu cùng Angus nghe được cúi người hỗ trợ nhặt bánh bích quy. . . . . .

Bánh bích quy được nhặt hết bỏ vào trong hộp, bảo mẫu lo lắng nhìn Cố Tiểu Ngải, Cố Tiểu Ngải đứng lên đem hộp bánh bích quy đưa cho bảo mẫu, gian nan hướng cô xả ra một chút tươi cười như không có việc gì, xoay người đi vào trong toilet.

“Đáng ghét!”

Nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, Lệ Tước Phong một tay lấy toàn bộ chai lọ trên đầu giường ném hết xuống đất.

Bảo mẫu ôm hộp bánh bích quy đi qua bỏ tới bên giường, nghĩ nghĩ thấp giọng khuyên, “Lệ tiên sinh, Cố tiểu thư ở nhà đã khóc, cậu đừng hung hăng đối với cô ấy, rốt cuộc chỉ là một cô gái nhỏ.”

Có đứa con gái nào dám chống lại Lệ Tước Phong như vậy chứ.

Trên mặt Lệ Tước Phong lạnh lùng hiện lên một chút giật mình, có chút không được tự nhiên tức giận hỏi, “Cô ta khóc cái gì chứ? !”

Nếu cô ta ngoan ngoãn nghe lời, hắn sẽ đối với cô như vậy sao? !

Mỗi lần đều không ngoan, không nên chờ hắn đánh mới ngoan ngoãn.

Cố Tiểu Ngải thật đáng khinh bỉ mà!

Hắn dành bao nhiêu thời gian ở bên cô, cô còn dám cùng hắn đề cập chuyện chấm dứt?

Chấm dứt cái quỷ gì chứ!

“Ba Cố tiểu thư sắp ra tù, cô ấy không muốn ba mình biết mình làm tình phụ của người khác, cũng là chuyện thường tình. . . . . .” Bảo mẫu nhẹ giọng nói, “Hơn nữa. . . . . .”

“Hơn nữa cái gì? !” Lệ Tước Phong lạnh lùng trừng mắt bảo mẫu.

Có chuyện muốn nói, ấp a ấp úng làm cái gì? !

“Hơn nữa tôi lo lắng Lệ Tước Phong đối với Cố tiểu thư rất hung hăng, Cố tiểu thư sẽ nghĩ quẩn trong lòng. . . . . .”

“Nghĩ quẩn trong lòng? !”

Lệ Tước Phong khiếp sợ.

Tự sát?

Thì ra cô ấy muốn chết sao? !

Cố Tiểu Ngải từ trong phòng rửa tay đi ra, nước mắt đã được lau khô, im lặng đứng ở đàng kia, mắt buông xuống nhìn chằm chằm mặt hắn.

“Cố Tiểu Ngải!” Lệ Tước Phong tiến lên muốn lạnh giọng chất vấn, thấy cô lui ra sau, mi lập tức nhíu lại, hỏa đột nhiên phát không được, đổi đề tài nói, “Tôi muốn xuất viện!”

“Sao?” Bảo mẫu sửng sốt, “Nhưng vừa mới ở trên xe tôi hỏi qua Cố tiểu thư, Cố tiểu thư nói bác sĩ dặn cậu nằm viện quan sát, Lệ tiên sinh ngại nơi này phương tiện bình thường tôi lập tức chuyển bệnh viện tư nhân.”

“Dài dòng!” Lệ Tước Phong lạnh lùng gầm nhẹ, “Tôi muốn xuất viện!”

Nói xong, Lệ Tước Phong tiến lên nắm lấy tay Cố Tiểu Ngải liền đi ra ngoài. . . . . .

Cố Tiểu Ngải theo bản năng muốn giãy dụa rút tay của mình về, nhưng khí lực của cô như thế nào đều địch không lại Lệ Tước Phong, chỉ có thể bị mạnh mẽ kéo rời đi.

Cửa phòng bệnh vừa mở ra, những người đứng ở cửa lập tức dồn lên, vệ sĩ đều ngăn không được.

“Lệ tổng, vết thương của ngài thế nào?”

“Lệ tổng, ta là tổng giám đốc khu Hoa Đông, riêng đến thăm ngài . . . . . .”

“Lệ tổng, tôi có chút lễ mọn đặc biệt đến thăm. . . . . .”

. . . . . .

“Cút!” Lệ Tước Phong trong mắt phụt ra ý muốn giết người, nâng chân lên đạp một người đàn ông gần nhất đi ra ngoài.

Mọi người nhất thời đều sợ tới mức liên tục lui ra phía sau.

Lệ Tước Phong cầm lấy tay Cố Tiểu Ngải liền đi ra ngoài, không người nào dám trở lên, chỉ nhỏ giọng thảo luận.

“Người phụ nữ kia không phải nữ giúp việc sao. . . . . .”

“Nhất định là thú vui mới của Lệ tổng? Là ngôi sao nào sao?”

“Ngôi sao? Tôi như thế nào chưa thấy qua nhân vật nào như vậy?”

. . . . . .

Lệ Tước Phong mạnh quay đầu lại, rống lớn nói, “Mẹ kiếp các người, câm miệng!”

Trong hành lang nháy mắt im lặng ngay cả cây kim rơi xuống đều nghe thấy.

Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nhìn mặt Lệ Tước Phong thịnh nộ, chậm rãi rũ mắt xuống đi.

Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong kéo tới trong xe, bị hắn nhét vào chỗ ngồi điều khiển, Lệ Tước Phong xoay người ngồi chỗ ngồi tay lái phụ, giọng nói lạnh lùng ra lệnh, “Lái xe về nhà!”

. . . . . .

Bên ngoài mưa to không ngừng, trên đường chỉ còn lại có cột đèn giao thông, người đi đường rất vắng, cần gạt nước điều khiển tầm nhìn xoát nước sạch sẽ. . . . . .

Chỉ là vừa xoát sạch sẽ, lại có mưa to đổ xuống đến, che tầm mắt.

Trong xe, không ai mở miệng, nặng nề hít thở không thông.

Cố Tiểu Ngải không nói một tiếng chăm chú lái xe, chạy về hướng Thủy Thiển Loan, mang trên mặt một chút tái nhợt, vẻ mặt im lặng.

“Cô có thể nói với ba cô tôi là bạn trai của cô.”

Tiếng nói của Lệ Tước Phong trầm thấp ở trong xe yên tĩnh đáng sợ bỗng nhiên vang lên.

“Thử ——”

Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải cả người chấn động, mạnh phanh lại, xe ngừng ở bên đường, trên mặt có chút không thể tin, chuyển mắt ngạc nhiên nhìn mặt lạnh lùng của hắn.

Lệ Tước Phong trừng mắt cô, giọng điệu u ám vặn vặn tay, “Như thế nào, cô không muốn sao?”

Hắn chơi đùa với phụ nữ, hắn ngay cả thừa nhận các cô là tình phụ đều chưa có thừa nhận qua, chẳng qua là bạn trên giường mà thôi.

Hắn đã vì cô mà suy nghĩ.

Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn hắn, giọng nói khàn khàn hỏi, “Tôi phải giới thiệu anh như thế nào?”

“Đương nhiên là Lệ Tước Phong? !” Giọng nói Lệ Tước Phong bất mãn rồi đột nhiên đề cao, “Tôi không thể quang minh chính đại sao? ! Cố Tiểu Ngải, lời này của cô có ý tứ gì? !”

Lệ Tước Phong. . . . . .

Không phải hắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Là cô mà thôi.

“Lệ Tước Phong thuộc Lệ gia ở châu Âu sao?” Cố Tiểu Ngải muốn cười lạnh, cuối cùng lại chỉ xả ra một chút chua sót độ cong, “Anh có biết bối cảnh của anh hay không? Anh để cho ba tôi tin tưởng tam thiếu gia của Lệ gia là bạn trai của tôi sao?”

Thật buồn cười. . . . . .

Nhưng theo bối cảnh, bọn họ sẽ không xứng đôi.

Giống như vừa mới ở hành lang bệnh viện, cô cùng Lệ Tước Phong đứng chung một chỗ, ai cũng cảm thấy cô chỉ là thú vui mới mà thôi, không có người nào cảm thấy cô là bạn gái quang minh chính đại của hắn. . . . . .

Đường đường là thiếu gia của Lệ gia lại chú ý tới một đứa con gái không có bối cảnh, nói ra ai tin chứ?

Ba cô là một người thông minh, từng ở trên thương trường oai phong một cõi, làm sao có thể dấu diếm được ánh mắt của ông ấy. . . . . .

“Cô còn muốn để tôi phải thay danh đổi họ nữa sao?”

Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, hắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng được sao? Hắn có bối cảnh tốt thì sao, làm bạn trai của cô, ba cô nên vui mừng mới đúng, còn có cái gì rối rắm.

Thay danh đổi họ thì sao?

Trên người Lệ Tước Phong có loại tính tình muốn giương nanh múa vuốt cũng không thể khiến ba cô vui được, cho dù thực nghĩ đến cô tìm bạn trai như vậy, cũng nhất định sẽ khuyên cô chia tay.

Huống chi, trên người Lệ Tước Phong còn có dáng vẻ vênh váo hung hăng, xe đi ra ngoài đều thay đổi mỗi ngày. . . . . . Ba cô làm sao không đoán ra được?

Cố Tiểu Ngải không nói gì.

Lệ Tước Phong nhỏ giọng rủa một tiếng, nghiến răng nghiến lợi lại một lần nữa thỏa hiệp, “Có phải chỉ cần để cho người khác tin tưởng cô là bạn gái quang minh chính đại của tôi thì cô sẽ không náo loạn nữa hay không? !”

“Tôi không có náo loạn.”

Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói.

Cô vẫn có ý đồ nói chuyện nhu thuận với hắn, là do hắn động một chút liền phát giận.

“Cô còn gọi là không náo loạn được sao? !” Ngón tay thon dài của Lệ Tước Phong nắm người của cô mạnh bạo kéo cô đến trước mặt mình, con mắt như bốc hỏa trừng mắt cô, “Cô xem ánh mắt cô phiếm hồng thành cái dạng gì? !”

“Tôi. . . . . . đừng.”

Còn chưa có mở miệng, Lệ Tước Phong liền tiến lên hôn cô.

Không có giống như lúc trước tàn sát bừa bãi, hắn mang theo kỹ xảo hôn môi lưỡi của cô, một tay áp cái ót của cô, dẫn đường cô đáp lại nụ hôn này, đây đã là hắn bỏ lòng kiêu hãnh của hắn xuống rồi. . . . . .

Cố Tiểu Ngải nhíu mày muốn tránh ra, người lại bị hắn kéo vào trong lòng ôm lấy.

Cằm của cô gối lên vai hắn, thân mình bị hắn ôm chặt.

Trở lại biệt thự Lệ gia, Lệ Tước Phong vẫn như cũ ôm cô thật chặt trên giường lớn, tay cởi quần áo trên người cô từng chút một, tiến vào trong cơ thể của cô, chậm rãi luật động. . . . . .

Cố Tiểu Ngải nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn màn đêm phía ngoài cửa sổ . . . . . .

Trong lòng trống trãi.

Cô không hiểu trong lời nói Lệ Tước Phong là có ý gì, cũng không hiểu vừa mới thảo luận chuyện chấm dứt mà giờ phút này vì sao bọn họ lại nằm ở trên giường. . . . . .

Chỉ vừa mới nãy, người đàn ông này còn nổi giận hận không thể đánh cô, giờ phút này lại ở trên người cô rong ruổi.

Ngay từ đầu, động tác Lệ Tước Phong coi như dịu dàng, dần dần hắn bắt đầu bất mãn với loại luật động thong thả này, động tác bắt đầu trở nên mạnh bạo mà bá đạo.

Giống như tính tình của hắn, cho dù có tình hình đặc biệt đối với cô tốt một chút, nhưng trong lòng kiêu ngạo rất nhanh sẽ bộc lộ ra. . . . . .

Hắn không cho phép bất luận kẻ nào nói cự tuyệt, nói không với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.