Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 187: Chương 187




Cô yêu không chiếm được, Sở Thế Tu vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về cô, đời này cô cũng không thể yêu người khác nữa. . . . . .

Lệ Tước Phong đối với cô tốt lắm, thậm chí nguyện ý trước mặt mọi người thừa nhận cô là bạn gái của hắn, cô cũng không cần lo lắng cái gì . . . . . .

Sau khi ba ra tù, Lệ Tước Phong có thể cho cha con bọn họ đời sống vật chất rất tốt.

Cô cũng không còn ưu sầu gì nữa.

Có một người chủ giàu có như vậy cô còn có cái gì không vừa lòng nữa chứ?

Cuộc sống như vậy . . . . . . không phải mục tiêu nhất định, cô Cố Tiểu Ngải phải dựa vào Lệ Tước Phong mà sống. . . . . .

Phòng bị đẩy cửa ra phát ra âm thanh rất nhỏ, tiếng bước chân trầm ổn cách cô càng ngày càng gần.

Cố Tiểu Ngải tưởng Lệ Tước Phong không kiên nhẫn chờ đợi nên vào, không khỏi xả ra một chút tươi cười, có chút chua sót, ra vẻ thoải mái mà nói, “Phía dưới rất ầm ỹ, tôi ngồi một hồi nữa sẽ đi xuống.”

Trong tầm mắt u ám, một ly trà chanh đưa tới trước mặt cô.

“Cảm. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải nhận ly nước, còn chưa nói xong, liền phát hiện tay này không phải Lệ Tước Phong, ngoài hương trà chanh cô còn nghe thoang thoảng hương bạc hà quanh quẩn trong mũi.

Sở Thế Tu? !

“Thực xin lỗi.”

Giọng Sở Thế Tu xin lỗi vang lên sau lưng cô.

Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải cả người chấn động, từ khi cô cùng Sở Thế Tu gặp lại, bọn họ không phải anh nói xin lỗi cũng là cô nói xin lỗi. . . . . .

Thực sự trong bọn họ tồn tại nhiều áy náy như vậy sao?

Hốc mắt ẩm ướt, may mắn phòng không có bật đèn, Cố Tiểu Ngải đang cầm ly trà chanh làm ra vẻ không sao cả cười cười, “Xin lỗi cái gì? Anh nói xin lỗi với em làm cái gì?”

“Ở trong nhà của anh lại làm cho em rơi xuống nước, làm cho em rơi vào cảnh chủi bứi phỉ báng của các đại gia.” Sở Thế Tu đứng ở sau sô pha cô đang ngồi, đúng thảng người nói với giọng điệu tràn ngập áy náy.

Điều làm anh áy náy nhất . . . . . . là không có mang cô rời đi trước tiên.

Tùy ý để người khác dùng những từ dơ bẩn như vậy nói cô.

Ngay lúc đó, tầm mắt của anh đều bị quyển《 Quy tắc nhân tình 》kia gây chú ý, trong nháy mắt đó, trong lòng anh quá sợ hãi, anh sợ cô làm tình phụ giống như mọi người nói. . . . . .

Anh không nên tin, Ngải Ngải làm sao có thể làm tình phụ của người khác, làm sao có thể. . . . . .

Anh nên kéo cô rời đi, mà không phải nhìn cô từ bên cạnh mình chạy đến Lệ Tước Phong. . . . . .

Nếu cho anh 1 phút nữa. . . . . .

Anh sẽ mang cô đi, kết cục sẽ không phải là Lệ Tước Phong giải cứu cô . . . . . .

Anh sẽ không trơ mắt nhìn cô chạy tới bên một người đàn ông khác. . . . . .

Cố Tiểu Ngải ngồi cứng đờ ở trên sô pha, lắc lắc đầu, “Không sao, dù sao cũng trôi qua rồi.”

Nếu như không có Lệ Tước Phong.

Cô không dám tưởng tượng cục diện này sẽ diễn ra như thế nào.

Ở trước mặt Sở Thế Tu lại bị vạch mặt là tình phụ thì tôn nghiêm hoàn toàn không còn nữa. . . . . .

May mắn. . . . . . còn có Lệ Tước Phong.

“Em có khỏe không?” Sở Thế Tu vẫn đang đứng ở phía sau cô, có chút lo lắng hỏi.

“Khỏe, không có gì không tốt.”

Cố Tiểu Ngải mỉm cười, cô đem chuyện rơi xuống nước trước sau suy nghĩ một lần, bản 《 Quy tắc nhân tình 》kia mấy ngày hôm trước cô đã không nhìn thấy. . . . . . Không có khả năng xuất hiện ở trong túi xách như vậy được.

Chỉ có một khả năng duy nhất, chính là ngày xuống máy bay khi bảo mẫu đem quyển sổ bỏ vào trong túi xách của cô. . . . . .

Ở biệt thự bên bờ biển bị Lương Noãn Noãn làm rơi túi xách, trong lúc vô tình phát hiện quyển sổ, vì thế tỉ mỉ bày ra chuyện này. . . . . .

Cho nên ngày đó Lương Noãn Noãn đã chủ động cúi gập thắt lưng nhạt túi cho cô. . . . . .

Lương Noãn Noãn là muốn cô ở trước mặt Sở Thế Tu, ở trước mặt bao người bị xấu mặt. . . . . . Từ ngày Lương Noãn Noãn nhặt túi cho cô thì cũng đã nghĩ ra cục diện này rồi . . . . . .

“Ngải Ngải. . . . . .” Sở Thế Tu vòng qua sô pha đi đến trước mặt cô, chậm rãi ngồi xổm người xuống nhìn chăm chú vào cô.

“Sao ạ?”

Sở Thế Tu bỗng dưng giơ tay lên, bàn tay ấm áp dần dần hướng lên trên che khuất mắt của cô.

Trong phòng vốn là u ám không rõ, bị anh che như vậy, Cố Tiểu Ngải hoàn toàn nhìn không thấy gì, không khỏi nghi hoặc nói, “Sở Thế Tu?”

Bộ dáng cô kinh ngạc làm cho anh chua sót gợi lên môi cười, chậm rãi buông tay của mình xuống.

“Ngải Ngải, em cũng không nhớ rõ phải không?”

Giọng nói Sở Thế Tu lộ ra chua sót bất đắc dĩ, anh hết sức muốn vãn hồi một ít trí nhớ trước đây, nhưng háo ra chỉ có một mình anh nhớ mà thôi. . . . . .

Mỗi một lần gặp mặt, anh đều cảm thấy Ngải Ngải cách anh càng ngày càng xa. . . . . .

Rõ ràng đã tìm được cô, lại giống như trước khi tìm được. . . . . . cách xa hơn.

Cố Tiểu Ngải lăng lăng nhìn Sở Thế Tu, trầm mặc, ngực lại ẩn ẩn làm đau.

Cô làm sao có thể quên. . . . . .

Trước đây, cô cùng Sở Thế Tu tặng quà lẫn nhau thì sẽ lấy tay che ánh mắt đối phương, chờ đợi đối phương không kiên nhẫn, mới có thể buông tay, trước mặt để lại quà tặng cho đối phương. . . . . .

Anh vừa mới che ánh mắt của cô, là muốn đưa cô quà sao?

Nhưng cô không muốn. . . . . .

Quà của anh cho cô đều không phải thứ cô muốn. . . . . .

Sở Thế Tu ngồi xổm trước người của cô, mang trên mặt vẻ chua xót, lại không có nói lời trách móc, cũng đã chín năm, cô quên thì có cái gì kỳ quái chứ?

Cố Tiểu Ngải lên tiếng, “Sở Thế Tu, anh thật sự yêu Lương Noãn Noãn đúng không?”

Sở Thế Tu hiểu rõ vẻ mặt bị kiềm hãm, “Làm sao vậy?”

Cố Tiểu Ngải muốn đem toàn bộ việc làm của Lương Noãn Noãn ngày hôm nay nói ra, lại cuối cùng không có mở miệng.

Nếu như lúc trước hai người họ vốn ân ái, lại bởi vì một câu của cô mà có ngăn cách, cần gì phải. . . . . . Ở trên thế giới này có thể tìm được người yêu lẫn nhau cũng không phải dễ dàng.

“Ngải Ngải. . . . . .” Sở Thế Tu khé nói một tiếng, tay chậm rãi đưa vào túi. . . . . .

“Phanh ——”

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, đột nhiên sáng ngời làm cho tầm mắt Cố Tiểu Ngải có chút không thích ứng nhắm mắt lại.

“Các người đóng cửa tắt đèn ở trong này làm cái gì? !”

Giọng nói bén nhọn của Lương Noãn Noãn vang lên.

Sở Thế Tu nhợt nhạt nhíu mày đứng lên.

Cố Tiểu Ngải từ trên sô pha đứng lên, xoay người nhìn về phía Lương Noãn Noãn, Lương Noãn Noãn đứng ở bên tường tức giận trừng mắt bọn họ, trong mắt hận ý giống như đến bắt gian vậy.

“Các người nói chuyện đi, tôi đi trước.”

Không có dây dưa, Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, vòng qua sô pha rời đi.

“Đi sao?” Lương Noãn Noãn đã không giữ được tươi cười như ban đầu với bạn hữu bình thường của vị hôn phu của mình, một tay nắm lấy cánh tay Cố Tiểu Ngải, ngăn cản cô rời đi, có chút kích động nói, “Cố Tiểu Ngải! Cô thật ti tiện, bạn trai của cô còn ở dưới lầu, cô còn dám tới dụ dỗ vị hôn phu của tôi? !”

“Noãn Noãn, đừng như vậy!”

Sở Thế Tu tiến lên làm cho Lương Noãn Noãn bỏ tay Cố Tiểu Ngải ra, giọng điệu ôn hòa có chút uất giận, nhỏ giọng trách cứ, “Noãn Noãn, nói chuyện đừng có quá khó nghe như vậy.”

“Khó nghe sao?! Hai người đóng cửa tắt đèn đứng ở trong phòng này, bị em bắt gặp còn nói em nói chuyện khó nghe? !” Lương Noãn Noãn thấy Sở Thế Tu không giúp mình lập tức hất tay ra, quay đầu trừng Cố Tiểu Ngải, “Cố Tiểu Ngải, cô trừ bỏ dụ dỗ đàn ông ra không thể làm gì khác nữa sao? !”

Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn về phía Lương Noãn Noãn, giọng điệu có chút mỉa mai, “Như thế nào, cô không diễn nổi nữa sao? Lúc trước ở biệt thự bên bờ biển không phải cô còn đối với tôi rất nhiệt tình sao?”

“Ba ——”

Lương Noãn Noãn đánh một bạt tay thật mạnh, móng tay thật dài xẹt qua mặt Cố Tiểu Ngải, nổi lên bốn vết xước rướm máu. . . . . .

Cố Tiểu Ngải căn bản không kịp né tránh, bị một bạt tay này vô cùng đau đớn.

Tay mơn trớn hai má, trong lòng bàn tay lập tức dính vết máu.

“Cô làm cái gì? !”

Không đợi đến Cố Tiểu Ngải mắng chửi người, Sở Thế Tu đột nhiên kéo tay Lương Noãn Noãn, lớn tiếng trách cứ, “Em dựa vào cái gì mà đánh người? Đi ra ngoài!”

Sở Thế Tu trách cứ làm cho Cố Tiểu Ngải sửng sốt.

Xưa nay, trong mắt cô anh rất dịu dàng vậy mà giờ phút này tràn ngập phẫn nộ. . . . . .

Anh luôn luôn là dịu dàng như nước, có sức chịu đựng hơn người bình thường, anh rất ít dùng sức lớn tiếng nói chuyện như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.