Cố Tiểu Ngải không đứng vững, ngã thẳng vào cái tủ màu đen, cạnh tủ đâm vào thân thể làm cô bị đau.
“Cô nhìn kỹ cho tôi!”
Lệ Tước Phong quay đầu quát, một tay đóng cửa phòng lại, sải bước rời đi, trong mắt âm trầm làm người ta kinh hãi.
*************************
Cơ thể gầy guộc dọc theo tường chậm rãi ngồi xuống, Cố Tiểu Ngải ôm đầu gối chính mình kiềm nén không được khóc nức nở. . . . . .
Cô thậm chí không rõ tại sao mình khóc.
Là vì cô nói dối bị Lệ Tước Phong vạch trần, hay là nhìn thấy một màn mở màn của khách sạn 33 ngày kỷ niệm kia mà kinh ngạc. . . . . .
Nước mắt càng không ngừng chảy xuống.
Cố Tiểu Ngải khóc dữ dội.
“Cố Tiểu Ngải là quả cà chua, Cố Tiểu Ngải là quả cà chua. . . . . .”
Âm thanh trong phim hoạt hình truyền đến.
Cố Tiểu Ngải dùng sức lực đứng lên đi tới, đây là một phòng tổng thống xanh vàng rực rỡ, cao cấp hơn so với cái lần trước ở C thị.
Đẩy cánh cửa phòng ra, chỉ thấy trước TV đặt một nhân vật hoạt hình cà chua, một lần lịa một lần nói, “Cố Tiểu Ngải là quả cà chua. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn, đi qua cầm nhân vật phim hoạt hình cà chua lên, chuyển mắt nhìn bố trí trong phòng này.
Phòng phủ kín cánh hoa hồng nhạt . . . . . .
Trên giường đôi to để một bộ đồng phục y tá, vấy ngắn khêu gợi, màu trắng ngây thơ . . . . . .
Trên cửa sổ gắn hai búp bê thật to, là một loại búp bê đã lỗi thời mà trước đây cô thích ôm chụp ảnh. . . . . .
Nước mắt càng thêm rơi.
Hắn là thực muốn cùng cô kỷ niệm 33 ngày . . . . . .
Hiện tại, vì sao lại biến thành cái dạng này?
Làm sao có thể biến thành như vậy . . . . . .
Đang cầm nhân vật cà chua với vẻ mặt cười đến nghịch ngợm bằng sợi tổng hợp, cả người Cố Tiểu Ngải lại không có khí lực ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt rơi xuống thành một đường.
Trong phòng đang im lặng thì nhân vật cà chua lạ nói một lần rồi lại một lần.
“Cố Tiểu Ngải là quả cà chua, Cố Tiểu Ngải là quả cà chua. . . . . .”
. . . . . .
Không hiểu qua bao lâu, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó, Võ Giang cùng hai vệ sĩ xông tới đem cô xách đứng lên liền lôi ra bên ngoài. . . . . .
Trong phòng khách của phòng tổng thống, Lệ Tước Phong ngồi ở trên sô pha, toàn thân bao phủ vẻ lo lắng, trong mắt che kín âm trầm làm cho người ta sợ hãi .
“A ——”
Chân bị vệ sĩ đạp quỳ xuống, Cố Tiểu Ngải kêu đau một tiếng, cả người quỳ rạp xuống trước mặt Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong trên cao nhìn xuống nhìn cô chằm chằm, tay thon dài bóp mạnh người của cô, bắt buộc cô nâng mặt lên, “Cố Tiểu Ngải, chúng ta tính sổ đi!”
Nói xong, Lệ Tước Phong bóp chặt ở trên người của cô uốn éo, buộc cô đem tầm mắt chuyển hướng tới bàn bên cạnh.
Trên bàn để rất nhiều rất nhiều tư liệu văn kiện, bình thuốc, báo chí, laptop. . . . . . bao gồm cả điện thoại cô giấu ở bình hoa cùng cái chìa khóa ở biệt thự bên bờ biển . . . . . .
Nhìn đến những thứ này, Cố Tiểu Ngải tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tất cả đều bị vạch trần, tất cả cũng đều không thể quay đầu . . . . . .
“Cố Tiểu Ngải! Mở mắt ra cho tôi!”
Lệ Tước Phong giống như nổi cơn điên rống lớn nói.
Cằm dường như bị bóp đến phát đau, Cố Tiểu Ngải mở mắt đỏ bừng ra, một tay Lệ Tước Phong dịch chuyển laptop để tới trước mặt cô.
Trên đó, hiện lên bản thảo lúc trước cô đã đánh . . .
Bản thảo viết về chuyện Lương Noãn Noãn ngoại tình cùng người phía sau chuyện trốn thuế.
Bản thảo từng bị cô xóa đi hiện tại toàn bộ trở lại như cũ.
“Cố Tiểu Ngải, tôi phải tốn công sức lập cục diện, bị cô hai ngày đưa tin liền dễ dàng hóa giải.” Lệ Tước Phong dùng sức bóp mạnh người của cô, châm biếm nói, “Tôi không phải nên khen cô một câu thật bản lãnh sao? !”
“Ách. . . . . .” Cố Tiểu Ngải đau đến mức kêu lên thất thanh, lấy tay đẩy tay hắn ra.
Lệ Tước Phong bị hất tay ra liền kéo mái tóc dài của cô đem cô đặt trên bàn trà.
Mặt bị dán lên bàn trà lạnh lẽo, khuất nhục làm cho cô muốn chết đi.
“Cô bị xe của Sở gia mang đi, đi hẹn hò sao?” Lệ Tước Phong cúi xuống thân mình tới gần mặt của cô, sắc mặt âm trầm dọa người, “Cô không coi tôi ra gì nên đi hẹn hò cùng Sở Thế Tu! Hẹn trên giường sao? !”
Hắn vì cô không tiếc chạy đến châu Âu, vì cô thả bong bóng. . . . . .
Cô tốt lắm, cô lại cho hắn bị cắm sừng!
Hắn Lệ Tước Phong đời này chưa từng bị uất ức như vậy!
Tóc bị Lệ Tước Phong hung hăng kéo mạnh, da đầu đau run lên, ánh mắt Lệ Tước Phong có loại hận ý muốn giết người.
“Tôi. . . . . . cùng Sở Thế Tu không phải cái loại quan hệ anh tưởng tượng.”
Cố Tiểu Ngải gian nan phát ra âm thanh, tay cố gắng hất tay Lệ Tước Phong ra, “Lệ Tước Phong anh có thể nghe tôi nói chuyện đàng hoàng được không, buông tay. . . . . .”
Mỗi một lần, hắn chỉ biết sử dụng bạo lực, mỗi một lần đều là như vậy. . . . . .
Cho dù cô thực thiếu nợ hắn, hắn cũng không thể đối đãi với cô như vậy, hắn tức giận lên thì vĩnh viễn không phải con người nữa. . . . . .
“Nghe?” Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, “Tôi nghe cô nói nhiều lắm rồi, Cố Tiểu Ngải! Tôi, Lệ Tước Phong đời này không bị người khác chơi đùa như vậy! Cô là người duy nhất!”
Cố Tiểu Ngải nhìn sắc mặt hắn làm cho người ta sợ hãi, trong phòng truyền đến âm thanh của nhân vật cà chua nói một lần lại một lần.
“Thực xin lỗi.”
Không hiểu làm sao, nước mắt từ khóe mắt chảy từng giọt xuống dưới. . . . . .
Nếu có thể, cô cũng không muốn lừa hắn, cô cũng không muốn gạt hắn đi làm nhiều chuyện như vậy. . . . . .
Nhưng đó là Sở Thế Tu, cô không thể không quan tâm.
Làm cho cô trơ mắt nhìn Sở thị suy sụp, nhìn công ty của Sở Thế Tu bị nuốt, cô làm không được. . . . . .
“Tôi không muốn nghe lời xin lỗi!” Lệ Tước Phong lệ thanh rống cô, tay kéo tóc của cô đem cô đóng sầm sô pha, một tay sao khởi trên bàn trà đích tay cơ chuyển qua hảo trước mặt, “Đọc đi!”
Trên điện thoại di động tất cả đều là tin nhắn của Sở Thế Tu gửi cho cô. . . . . .
Cô cũng đã xóa, hiện tại toàn bộ bị khôi phục lại.
“Lệ Tước. . . . . . A. . . . . .” Vừa định nói chuyện tóc đã bị kéo đau, Lệ Tước Phong trên người tức giận đã không thể khống chế, hướng về phía cô rống, “Cố Tiểu Ngải, đọc cho tôi!”
. . . . . .
Nước mắt nhòe đi tầm mắt, Cố Tiểu Ngải muốn nghiêng đầu đi, tóc lại bị Lệ Tước Phong tàn nhẫn kéo lại, “Đọc!”
Tóc bị kéo giống như muốn rụng xuống, bị kéo đau đớn toàn thân.
“Ngải Ngải, vì sao không ai nói cho anh biết, lúc em hai mươi hai tuổi anh sẽ tìm được em?”
Cố Tiểu Ngải chảy nước mắt lấy điện thoại đọc ra tin nhắn trên màn hình, giọng nói run run không thành lời, tay kéo tóc cô ngày càng chặt.
“Ngải Ngải, nếu anh chờ một chút, đợi một chút nữa, có phải mọi chuyện sẽ khác hay không. . . . . . A. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải bị đau kêu lên một tiếng, cả người bị Lệ Tước Phong đè lên, đau đến chết lặng.
“Phanh ——”
Lệ Tước Phong lấy điện thoại di động quăng ra ngoài, linh kiện bay khắp nơi.
“Cố Tiểu Ngải! Con mẹ nó, cô dám cho tôi bị cắm sừng!” Lệ Tước Phong đứng mạnh lên, nâng chân lên liền hướng trên người cô đá tới.
Chân của hắn còn mang giày da do cô chọn lựa, liền tàn nhẫn đá đến trên đùi của cô như vậy, đau đến mức Cố Tiểu Ngải nằm trên mặt đất cả người cuộn tròn lại, chân giống như bị chặt đứt . . . . . .
Nước mắt rơi mãnh liệt.
Lúc trước, chân cô bị trật hắn đều cứng rắn muốn cô ngồi xe lăn, không cho phép cô mang giày cao gót. . . . . . Hiện tại, hận không thể đạp chết cô, tất cả đều thay đổi hết rồi.
Nhanh đến mức làm cho người ta chịu không được.
Trừng mắt cơ thể gầy guộc cuộn tròn lại, trong mắt Lệ Tước Phong tràn ngập lửa giận, giống như nổi cơn điên lên, ngồi xổm người xuống nắm lấy tay cô, “Nói! Còn gạt tôi cái gì nữa? Nói!”
Cố Tiểu Ngải muốn phản kháng cũng không còn khí lực . . . . . .
Nước mắt nhòe ra, trong thân thể đau đớn âm ĩ.
“Không có, không có. . . . . .” Cố Tiểu Ngải liều mạng lắc đầu.
“Không có? ! Tôi đây nói cho cô biết!” Lệ Tước Phong cầm lấy tay cô kéo dài tới trước cái bàn, cầm lấy lọ thuốc ngủ đặt tới trước mặt cô, “Cô hẳn là không biết bảo mẫu sẽ kể ra chuyện thuốc ngủ, đêm đó cô hỏi bà ấy lấy một ít thuốc ngủ.”
Cố Tiểu Ngải ngây người.
Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, ngón tay chậm rãi mở lọ thuốc, một chữ một chữ rét lạnh như băng, “Cô vì giúp Sở Thế Tu lấy tư liệu, lại lấy thuốc ngủ bỏ vào trong sữa cho tôi uống, tôi có nói sai không?”
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cam chịu nhắm mắt lại.
“A.” Lệ Tước Phong cười đến làm người ta sởn gai ốc.
Đời này, cô chỉ có một lần duy nhất lấy sữa cho hắn uống, nhưng cô lại bỏ thuốc ngủ vào!
Hắn cư nhiên còn tưởng rằng cô quan tâm đến hắn nên uống hết toàn bộ!
A, buồn cười.