“Cố tiểu thư, cô đâu cần làm mình bị thương nữa chứ?” Võ Giang nói xong xắn ống tay áo lên lấy ra cây bằng thép nhỏ, cầm ở trong tay giương giương lên.
Cố Tiểu Ngải hoảng sợ.
Ngoài Lệ Tước Phong tự mình đánh cô ra, chưa từng để cho người khác đánh cô, hắn tham muốn giữ lấy vượt quá thường nhân mãnh liệt, hắn luôn luôn cho rằng là hắn có thể đánh có thể mắng cô còn người khác chạm vào đều đừng nghĩ chạm vào. . . . . .
Hiện tại, có thể cho Võ Giang đánh cô. . . . . .
Đây là không phải trong tư tưởng của Lệ Tước Phong cô đã không phải của hắn nữa rồi sao? !
“Đừng đánh Cố tiểu thư nữa. . . . . .” Bảo mẫu bỗng nhiên nhào vào nói, hốc mắt hồng hồng nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, “Cố tiểu thư, cô phải đi xuống dưới đi, xem như tôi cầu xin cô, mau đi đi. . . . . . bằng không cô gây ra tai nạn chết người.”
“Tai nạn chết người?” Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, “Xảy ra chuyện gì?”
Sẽ không phải là Lệ Tước Phong xảy ra chuyện gì chứ?
Xương sườn bị thương lại tái phát sao? !
“Không có gì không có gì, cô nhanh đi xuống dưới đi. . . . . .” Bảo mẫu dường như muốn khóc lên.
Cố Tiểu Ngải được bảo mẫu phụ giúp rời đi.
Trong phòng bếp của phòng tổng thống, bảo mẫu cùng Võ Giang đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi, Cố Tiểu Ngải làm không linh hoạt, ngước mắt nhìn về phía bảo mẫu, “Bảo mẫu, tôi muốn gặp Lệ Tước Phong.”
“. . . . . . Lệ tiên sinh không muốn gặp cô.”
“Hắn muốn tôi chết hay muốn tôi sống thì nói một tiếng, đem tôi nhốt tại nơi này làm cái gì? !”
“. . . . . .” Bảo mẫu trầm mặc.
Toàn bộ giống như Cố Tiểu Ngải nói chuyện với không khí, từ đầu đến cuối bảo mẫu cũng chưa có câu trả lời nào thuyết phục cho cô, càng không trả lời cô một vấn đề gì.
Nấu mì xong, bảo mẫu đem mì bỏ vào hộp rời đi.
Trong phòng tổng thổng chỉ còn lại một mình cô, vô cùng trống rỗng. . . . . .
Ngồi ở bên cửa sổ, cách lưới sắt nhìn phía dưới ngã tư đường, người đi đường nhỏ bé giống như con kiến. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đùa nghịch với nhân vật cà chua bằng sợi tổng hợp, một lần lại một lần nghe nó nói lặp đi lặp lại, trong mắt ảm đạm không ánh sáng. . . . . .
Lệ Tước Phong đã xảy ra chuyện sao?
Xảy ra chuyện gì?
“Phanh ——”
Cửa phòng đột nhiên bị người đá văng ra, cơ thể cao to của Lệ Tước Phong đứng tựa vào cửa, sắc mặt ửng đỏ, một đầu tóc ngắn hỗn độn không chịu nổi, ánh mắt hung ác trừng cô, thái dương dán một khối băng gạc màu trắng.
“Lệ Tước Phong, anh làm sao vậy?”
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc từ cửa sổ ngồi thẳng thân thể dậy.
Hắn bị làm sao vậy?
Xảy ra chuyện gì, tai sao đầu lại bị thương?
“Tôi làm sao chứ? Tôi rất tốt” Lệ Tước Phong mang theo vẻ lưu manh dựa vào cửa, lạnh nhạt nhìn mặt cô dối trá lo lắng, cười lạnh một tiếng, tiếng nói khàn khàn mang theo giọng điệu khinh thường, “Tôi mang đến đây cho cô một thứ tốt đây. . . . . .”
“Cái gì?” Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên.
Một người đàn ông trung niên mập mạp đi ra từ phía sau Lệ Tước Phong, vẻ mặt đáng khinh cười, một đôi mắt hí nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, liên tục tán thưởng, “Thanh thuần như vậy vẫn còn sao?”
Lời nói rõ ràng làm cho sắc mặt Cố Tiểu Ngải trắng nhợt.
Lệ Tước Phong nghe vậy lại lớn tiếng nở nụ cười, “Thanh thuần sao? Giả bộ vậy thôi chứ bên trong rất ham muốn, tôi đã dùng qua rồi, còn có thể cho ngươi, Trương Đổng.”
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn Lệ Tước Phong.
Hắn đang nói cái gì?
Hắn lại đang cười cái gì? !
“Cám ơn Lệ tổng, cám ơn Lệ tổng.” Người đàn ông trung niên khom thắt lưng nói không ngớt lời, “Sáng mai, tôi sẽ mang đến một người Russia tốt nhất phục vụ Lệ tổng, cam đoan. . . . . .rất xinh đẹp.”
“Được, tôi chưa chơi đùa với người Russia.”
Lệ Tước Phong nở nụ cười một tiếng, bước chân khẽ run đi ra cửa.
“Hắc hắc.” Người đàn ông trung niên cười đóng cửa phòng lại, chuyển mắt đầy dục vọng nhìn phía Cố Tiểu Ngải, liên tục tán thưởng, “Thưởng thức của Lệ tổng rất tốt, hiện tại bề ngoài ngọc nữ rất khó tìm. . . . . .”
Sau khi nhận thấy được là chuyện gì xảy ra, Cố Tiểu Ngải hoảng sợ mở to mắt, “Ngươi muốn làm gì? !”
“Nữ có, nam có, giường có, cô nói làm gì hả tiểu cô nương. . . . . .” Người đàn ông trung niên cười đến vẻ mặt lấm la lấm lét đi tới cô.
Cố Tiểu Ngải cả kinh từ trên cửa sổ đứng lên, “Ngươi đừng lại đây!”
“Tôi không đến thì hai ta chơi như thế nào . . . . . .”
“Ngươi điên rồi có phải hay không? ! Ngươi tính lộng hành sao, ngươi ngay cả phụ nữ của Lệ Tước Phong cũng dám chạm vào!” Cố Tiểu Ngải sợ hãi, cầm lấy gối trên cửa liền quăng đi qua, “Lưu manh, ngươi dám chạm vào tôi một chút Lệ Tước Phong sẽ giết ngươi!”
“Tiểu cô nương. . . . . . kịch thần tượng đã thấy nhiều rồi.” Bị gối đầu của cô quăng đến, người đàn ông trung niên có chút tức giận nói, “Đàn ông có nhiều vợ thực bình thường, chẳng lẽ sau khi ăn nằm còn có thể khăng khăng một lòng?”
Lệ Tước Phong hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Hắn làm sao có thể kêu một người đàn ông đến làm nhục cô? !
Làm sao có thể. . . . . .
“Tiểu cô nương, cô cứng rắng được bao lâu nữa. . . . . . Ngay cả điểm đạo lý ấy cũng đều không hiểu? Đến đây, phục vụ cho chú thật tốt nào. . . . . . Ngoan ngoan, mau nằm xuống, mau nằm xuống. . . . . .”
Ánh mắt dâm loạn của người đàn ông trung niên đảo trên người Cố Tiểu Ngải, đi đến cửa sổ kéo cô xuống dưới.
“A. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải sợ tới mức liên tục giơ chân, không ngừng lấy chân đá hắn. . . . . .
Thật đáng khinh, ghê tởm chết đi. . . . . .
Người đàn ông trung niên rất béo, nhưng lại có mười phần khí lực, tiếng thét của Cố Tiểu Ngải chói tai, hắn kéo tay cô xuống cửa sổ, tay béo mỡ ôm cổ cô, ôm chặt cơ thể cô. . . . . .
Cố Tiểu Ngải gấp đến độ cầm lấy nhân vật cà chua ném tới trên ót hắn. . . . . .
Lúc này, cái trán của người đàn ông trung niên bị một cái túi lớn nện lên. . . . . .
*************************
“Ngươi đừng lại đây! Cặn bã! Lưu manh! Biến thái! Đừng tới đây!”
Tại phòng khách, Lệ Tước Phong ngồi trên sô pha bằng da thật, trên tay bưng một ly rượu uống một hơi cạn sạch, trên mặt lạnh nhạt, một đôi con ngươi đen thẳng tắp nhìn chằm chằm màn hình LCD. . . . . .
Trên màn ảnh, Cố Tiểu Ngải nơi nơi tránh né, lấy bất cứ thứ gì có thể quăng đến người đàn ông trung niên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra hoảng sợ, sợ hãi, tái nhợt, tuyệt vọng. . . . . .
Như bị dồn vào đường chết.
Trên người cô mặc áo tắm dài khách sạn, cổ áo đi theo động tác của cô hợp lại hé ra, nhìn thấy Trương Đổng rất là hưng phấn.
“Phanh ——”
Ly rượu bị để mạnh trên bàn trà, Võ Giang lập tức giữ im lặng rót rượu.
Lệ Tước Phong cầm lên lại là ngửa đầu một ngụm uống cạn, ánh mắt còn ngưng kết ở trên màn ảnh.
Khí lực của cô đã muốn hao hết, bị thân hình mập mạp của Trương Đổng lập tức áp đảo ở trên giường, Cố Tiểu Ngải ở trên người hắn liều mạng giãy dụa thét chói tai, tránh né môi dày như ruột già của Trương Đổng . . . . . .
Đây là do cô phản bội hắn, cái giá phải trả khi cho hắn bị cắm sừng.
Nếu như cô đã bất mãn vậy thì hắn sẽ có tâm tốt giúp cô đạt được mục đích, làm cho cô nhiều đàn ông hơn. . . . . .
Dù sao, phụ nữ như vậy . . . . . . cũng giống nhau như đồ bỏ đi, hắn Lệ Tước Phong cũng sẽ không dùng lại.
Nhưng cố tình. . . . . . Hắn không nghĩ trả thù như vậy
“Lệ Tước Phong! Anh là đồ khốn nạn ! Anh không thể đối xử với tôi như vậy! Làm sao anh có thể đối với tôi như vậy. . . . . . Tôi hận anh! Lệ Tước Phong, tôi hận anh!”
Cô bị đặt ở dưới thân Trương Đổng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, tiếng kêu như tê tâm liệt phế truyền đến trên TV.
Lệ Tước Phong lạnh nhạt nhìn màn hình lớn, môi mỏng khêu gợi cắn thật chặt, ngón tay nắm thật chặt ly rượu, hận không thể bóp nát, con ngươi nhìn Cố Tiểu Ngải tuyệt vọng, hốc mắt có tơ máu bỗng dưng ướt.