“Bạn trai? Bồ nói với cậu mình sao ? !” Cố Tiểu Ngải nóng nảy lên.
“Đương nhiên không phải, là cậu bồ trong lúc vô tình đọc được tin tức trên báo chí, biết bồ luôn luôn nói dối bên ngoài, tức giận đến nổi khùng luôn rồi.”
“Báo chí? !”
“Mình nghĩ, chỉ là tin tức chủ tịch Sở thị nhập viện, nhưng bồ cùng bạn trai hôn môi bị chụp ảnh.”
“. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải vội vàng cúp điện thoại, vọt tới một tiệm bán báo liều mạng tìm kiếm báo chí lúc trước.
Trên trang nhất in đầu đề【 Chủ tịch Sở thị đột phát bệnh tim nhập viện khẩn cấp, phóng viên chụp ảnh Sở Thiên Minh khẩn cấp nhập viện. . . . . .
Ảnh chụp bị phóng to thật sự, mà cách đó không xa. . . . . . cô mặc trang phục bệnh nhân ngồi ở xe lăn, Lệ Tước Phong cúi đầu hôn môi cô.
Hai người mặt nghiêng đều bị thu vào trong màn ảnh.
Lại quá rõ ràng.
Cố Tiểu Ngải nhất thời có loại cảm giác thấp thỏm.
Quả nhiên là giấy không thể gói được lửa sao, hiện tại ngay cả cậu cũng biết, bạn thân còn nói cậu báo cảnh sát tìm cô. . . . . . Bây giờ làm sao kết thúc.
Làm sao bây giờ. . . . . . Nên làm cái gì bây giờ. . . . . .
Dạ dày bỗng nhiên một trận không thoải mái, kịch liệt đau đớn.
Cố Tiểu Ngải đè lại dạ dày, giọng nói u ám của Lệ Tước Phong từ phía sau truyền đến, “Chân cô bị người ta chém sao? Chậm như vậy!”
Cố Tiểu Ngải buông tay ấn dạ dày ra, kinh ngạc xoay người, Lệ Tước Phong liền đứng ở phía sau cô, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô.
Linh Mộc Nại Nại không ở bên cạnh hắn.
Tại sao hắn lại tới đây?
Nơi này cũng không phải gần nhà hàng Italy, cô cố ý đi xa một chút, hắn cố ý đi đến đây tìm cô sao? !
“Tôi đang chuẩn bị đi về.”
Cố Tiểu Ngải dừng một chút nói.
Lệ Tước Phong tầm mắt dừng trên tờ báo ở trong tay cô, nhìn thấy tin tức Sở Thiên Minh nằm viện ở mặt bìa, trong lòng lập tức đổ vỡ, cô ở chỗ vì xem tin tức liên quan đến Sở Thế Tu? !
“Cố Tiểu Ngải!” Lệ Tước Phong cắn răng.
Lúc hắn đi xuống lầu đã thấy cô đang xem tin tức Sở Thế Tu chia tay.
Đến trên đường, cô lại xem tin tức của Sở gia.
A. . . . . .
Cô đối với Sở Thế Tu thật đúng là tình cảm sâu đậm mà.
Cố Tiểu Ngải phát giác hắn nhìn chằm chằm báo chí trên tay mình, không khỏi trực tiếp mở miệng, “Cậu tôi biết tôi luôn nói dối lừa ông ấy, biết lúc trước tôi cũng không phải ở bên ngoài lấy tin tức. . . . . . Ông ấy đã báo cảnh sát tìm tôi.”
Cậu?
Thì ra, cô quan tâm nhất chính là cậu cùng tòa soạn báo, hắn như thế nào đã quên điểm này.
Cô quan tâm . . . . . . Hắn liền toàn bộ hủy cho cô xem.
Bao gồm cả Sở Thế Tu.
Hắn sẽ. . . . . . toàn bộ phá hủy.
“Đi, bây giờ tôi dẫn cô đi tìm cậu cô.” Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, tiến lên bắt lấy tay cô bước đi.
“Tìm cậu tôi?” Cố Tiểu Ngải cảnh giác muốn rút tay của mình về, “Tìm cậu tôi làm cái gì? !”
“Tất nhiên là nói cho ông ấy biết cô ở chỗ của tôi, để cho ông ấy đi cục cảnh sát huỷ bỏ.”
“Tôi làm sao giải thích với ông ấy. . . . . .” Lấy thế lực của hắn để làm chuyện rắc rối hơn sao? Cố Tiểu Ngải trong giọng nói tràn ngập đề phòng.
“Để tôi giải thích là được rồi.”
Lệ Tước Phong gọi điện thoại, tài xế rất nhanh đã đổi một chiếc xe thể thao mới tinh lại đây.
Cố Tiểu Ngải căn bản không có đường chống chội, trực tiếp bị Lệ Tước Phong nhét vào trong xe.
“Linh Mộc Nại Nại đâu?” Cố Tiểu Ngải cũng không thấy Linh Mộc Nại Nại trong xe.
“Cô quan tâm cô ta làm gì!” Lệ Tước Phong lạnh lùng nói.
“. . . . . .”
“Cậu cô hiện tại ở đâu?”
“Hẳn là ở tòa soạn báo. . . . . . Anh muốn giải thích như thế nào? Anh nói cho tôi biết trước được không?”
Lệ Tước Phong không nói.
Xe thể thao chạy một đường đến khu chung cư của cậu cô, Lệ Tước Phong trên đường lại bấm một số điện thoại, “Lập tức đem cậu của Cố Tiểu Ngải từ tòa soạn báo về nhà ông ấy.”
Cố Tiểu Ngải lo lắng nhìn hắn, “Anh đừng dọa câu tôi.”
Hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì? Nói cho cậu cô biết hắn là bạn trai của cô sao? Huỷ bỏ hồ sơ ở cục cảnh sát, hắn có thể vô tư đem cô áp bức ở biệt thự Lệ gia ? !
“Dài dòng.” Lệ Tước Phong ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không.
Xe thể thao rất nhanh chạy đến khu chung cư, ngõ nho nhỏ chật ních hàng xóm đứng ở nhà cậu nhìn xung quanh, bên ngoài có ít nhất hai mươi vệ sĩ mang kính đen đứng.
Thực rõ ràng đã muốn gây ra động tĩnh thật lớn.
“Lệ Tước Phong, đến tột cùng anh muốn làm gì? !”
Cố Tiểu Ngải không thể tin nhìn về phía hắn, hắn vì sao muốn đem sự tình huyên náo như vậy?
Tay bị Lệ Tước Phong kéo xuống xe, Cố Tiểu Ngải nhanh chóng vứt bỏ băng gạc trên trán ra, làm cho mình có vẻ bình thường một chút. . . . . . Bằng không cậu nhất định sẽ khẩn trương hỏi đông hỏi tây.
“Đây không phải là cháu gái của Diệp gia sao?”
“Hôm nay có chuyện động trời gì vậy. . . . . . Hôm nay nhà của lão Diệp gia nhiều người như vậy, người con trai bên cạnh Tiểu Ngải là ai vậy?”
“Có phải cháu rễ tới thăm hay không?”
“Oa, kia thoạt nhìn có tiền a, lão Diệp thật có phúc. . . . . .”
. . . . . .
Nhóm ba nhóm năm chen chúc tại cửa chung cư líu ríu thảo luận.
Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong một đường cầm lấy tay lôi đi vào chung cư, bên trong lại thái quá, Võ Giang dẫn mấy chục vệ sĩ đem vây quanh khu nhà cậu.
Trong phòng khách, cậu cùng mợ ngồi ở trên sô pha.
Mợ bình thường miệng lưu loát thật sự, lúc này hiển nhiên bị một đám hung thần ác sát dọa, khẩn trương sợ hãi kề sát cậu, cũng không dám thở mạnh ra.
Lệ Tước Phong bước vào cửa có chút cũ nát, đem Cố Tiểu Ngải đặt trên sô pha đối diện cậu, mợ ngồi xuống, chính mình theo sát sau ngồi xuống.
Lệ Tước Phong tư thái cao cao tại thượng.
“Tiểu Ngải. . . . . .” Cậu Diệp Vĩnh Thành kinh ngạc nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, lại nhìn xem Lệ Tước Phong như là nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nói với mợ, “Đi lấy tờ báo trên ngăn tủ trong phòng lại đây.”
“À, à. . . . . .” Mợ khẩn trương liếc Lệ Tước Phong một cái, đứng lên rời đi.
Trên người tên con trai này có loại hơi thở làm người ta không rét mà, cách ngồi xuống cuồng vọng có thể lan đến mười dặm. . . . . .
Lệ Tước Phong ngồi ở đàng kia cũng không nói gì, mắt tối tăm lạnh lùng nhìn Diệp Vĩnh Thành ở đối diện.
“Lệ Tước Phong. . . . . .” Cố Tiểu Ngải bất an kéo kéo ống tay áo của Lệ Tước Phong.
“Đừng đụng tôi!” Lệ Tước Phong vô tình bỏ tay cô ra, giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm.
. . . . . .
Tên này đến tột cùng muốn làm gì?
Không phải muốn giải thích sao? Hiện tại lại không nói lời nào.
Thấy Lệ Tước Phong không khách khí như vậy , cậu Diệp Vĩnh Thành không khỏi nhíu nhíu mày, “Tiểu Ngải, đến ngồi bên cậu này.”
“Dạ.”
Cố Tiểu Ngải nghe cậu nói, theo bản năng liền đứng lên, còn chưa có đứng vững lại bị Lệ Tước Phong kéo trở về.
“Tôi cho cô qua sao?” Lệ Tước Phong ngang ngạnh đem cô ấn ngồi vào bên cạnh mình, bàn tay to lớn nắm thật chặc tay cô có chút lạnh lẽo, không buông ra.
Lệ Tước Phong bá đạo đáng giận.
Cố Tiểu Ngải nhíu mi nhìn về phía cậu, trái tim đập loạn không biết nên nói cái gì . . . . . .