Ngay cả trong mộng đều uy hiếp cô.
Người này cường thế thật đáng sợ.
“Tôi còn có thể cưỡng bức cô!” Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, lại múc một muỗng cháo nhét vào miệng của cô.
Ăn một bữa cơm lại nói nhiều như vậy, giống như là uống say vậy.
“Ừ. . . . . . anh cũng có bản lĩnh gây chuyện.”
“. . . . . .” Lệ Tước Phong cắn răng, cô này giả bộ ngủ đến đần độn sao? ! Nhân cơ hội cười nhạo hắn? !
Cố Tiểu Ngải một ngụm nuốt cháo xuống, thực hợp tác, miệng cũng không ngừng quở trách hắn, “Lúc trước tôi thực . . . . . . rất muốn báo công an, loại người phạm tội cưỡng bức như anh hẳn là phải đi ngồi tù! Tại sao có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được!”
“. . . . . .”
Chết tiệt!
Lệ Tước Phong hận không thể đem thìa xao đến trên mặt hắn.
Lệ Tước Phong cố nén xúc động muốn đánh người xuống, cầm chén cháo trực tiếp áp vào miệng cô bắt cô uống hết.
“. . . . . . đừng.” Cố Tiểu Ngải kháng cự quay mặt đi, “Còi báo cháy vang lên là do tôi làm . . . . . .”
“Cái gì?”
Lệ Tước Phong ngơ ngẩn, cô này nói không đầu không đuôi cái gì đấy? !
“Anh thực chán ghét, tôi chưa từng thấy qua người đáng ghét giống anh như vậy . . . . . .”
Đối với cô tốt, liền vẫn tốt . . . . . . Đối với cô xấu xa, liền xấu xa . . . . . . Vì sao phải lặp đi lặp lại. . . . . .
Cố Tiểu Ngảinhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, từ trong lòng ngực của hắn ngã đầu xuống giường rồi ngủ thẳng.
“Phanh ——”
Lệ Tước Phong tức giận đến mức đem muỗng quăng đến trên tường.
Cố Tiểu Ngải vẫn nằm ngủ an ổn, Lệ Tước Phong hung ác nham hiểm trừng mắt cô, trừng mắt nhìn thật lâu mới bình tĩnh hỏi, “Cố Tiểu Ngải, cô thật chán ghét tôi như vậy sao?”
Chán ghét đến không tiếc tuyệt thực để kháng nghị?
Chán ghét đến ngay cả nằm mơ đều là cười nhạo hắn?
Hắn ở trong mắt của cô, trừ bỏ cường gian, bạo lực này đó đều không có cái gì khác thật không? ! Hắn ở trong mắt của cô, chỉ là một người cặn bã, phế vật, chó điên. . . . . .
Nhưng cô thuộc về người cặn bã này, vĩnh viễn đều khó có khả năng là của người khác .
Sở Thế Tu, càng đừng vọng tưởng.
“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải ở trên giường trở mình tiếp tục ngủ.
Lệ Tước Phong cúi đầu nhìn chăm chú vào mặt của cô, một tay bỏ qua một bên mặt cô, một tay bấm dãy số, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, “Giao dịch của ngươi, tôi đồng ý.”
“Lệ tổng thật là một người mạnh mẽ vang dội.” Đối phương nở nụ cười.
“Cô ấy cuối cùng phải là của tôi! Về sau bất luận kẻ nào đều không quan hệ!”
“Tất nhiên.”
Trong tròng mắt Lệ Tước Phong hiện lên một chút biến hoá kỳ lạ, cúp điện thoại.
Sở Thế Tu. . . . . .
Cố Tiểu Ngải, tôi sẽ cho cô hoàn toàn quên cái tên này!
*************************
Mấy ngày nay, tinh thần Cố Tiểu Ngải rất kém cỏi, đặc biệt thích ngủ.
Vừa ngủ ngồi dậy thời gian đã tối lại, không có khua chiêng gõ trống đều vẫn chưa tỉnh lại, trước kia cô chưa từng như vậy.
Sau khi tỉnh lại, cuộc sống của cô chỉ là ngẩn người, trừ bỏ ngẩn người vẫn là ngẩn người.
Một quyển tiểu thuyết tiếng Anh một ngày mới lật được vài tờ, cô căn bản xem không vào.
Cô rất ít muốn ăn cơm, là hoàn toàn không có thèm ăn, Lệ Tước Phong dặn bác sĩ Joel truyền dịch dinh dưỡng cho cô, duy trì thể chất của cô.
Vài ngày chưa ăn cơm, dạ dày của cô có lẽ không có đau.
Không thể tưởng tượng.
Mỗi đêm, cô đều mơ thấy Lệ Tước Phong đút cô ăn cơm, không biết là chân thật hay là hư ảo, cô có thể nhớ rõ một ít linh tinh, thậm chí nhớ rõ ánh mắt của hắn nhìn cô sâu không thấy đáy. . . . . .
Nhưng chút hình ảnh này là cực kỳ hỗn loạn, làm cho cô không thể phân biệt được là thực hay mơ.
Mỗi ngày vào buổi tối, Lệ Tước Phong đều lại đây đút cô ăn cơm sao? !
Một buổi tối vài ngày sau, Linh Mộc Nại Nại vẻ mặt sáng lạn tươi cười vọt vào phòng của cô, trên tay mang theo một bộ trang phục thiết kế tao nhã rất khác biệt, “Tiểu Ngải, thay quần áo này.”
Cố Tiểu Ngải quơ quơ đầu hỗn loạn, khó hiểu nhìn cô ta.
“Hôm nay, chính là đêm đánh cược ở bến thuyền!”
Linh Mộc Nại Nại hưng phấn mà nói.
. . . . . .
Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong hẹn ở bến thuyền, chính là hôm nay?
Cố Tiểu Ngải khép lại tiểu thuyết tiếng Anh trong tay.
Linh Mộc Nại Nại mặc một bộ váy hồng cúp ngực, làm cho cô vốn tươi trẻ lại lộ ra gương mặt thành thục hơn, trang sức trên cổ cùng trên tay lòe lòe sáng lên, rất là đẹp mắt.
Mùi nước hoa trên người Linh Mộc Nại Nại khuếch tán trong phòng.
“Đến đây đi Tiểu Ngải, đi thay trang phục này đi, đêm nay nhất định sẽ là một đêm làm cô khó quên.”
Linh Mộc Nại Nại đi đến trước mặt cô liền dắt tay cô.
Khó quên?
Đúng thật là khó quên, cô sắp bị biến thành tiền đặt cược mang lên sòng bạc rồi.
Cố Tiểu Ngải đứng lên, lạnh nhạt đem trang phục trên tay Linh Mộc Nại Nại quăng xuống đất.
“Tiểu Ngải?” Linh Mộc Nại Nại khiếp sợ nhìn cô, “Cô làm sao vậy? Không thích trang phục này sao? Vẫn còn thời gian, tôi lại đi chọn cái khác cho cô?”
“Tiền đặt cược không cần trang phục.”
Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong đấu ván bài, cô thành tiền đặt cược ti tiện.
Chẳng lẽ, còn muốn cô dốc lòng khiến cho mọi người tán thưởng? Để cho người khác nhìn tiền đặt cược này có xinh đẹp hay không? !
“Nhưng hiện tại, cô. . . . . .”
Linh Mộc Nại Nại kinh ngạc nhìn trên người cô mặc áo lông cùng váy ngắn trên đầu gối. . . . . Ở nơi thanh lịch lại mặc trang phục giống như học sinh thế kia.
Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, một cước dẫm nát bộ trang phục xinh đẹp kia.
Bộ trang phục hoàn toàn bị hủy.
“. . . . . .” Linh Mộc Nại Nại biết cô không muốn thay quần áo, đành phải nói, “Vậy đi thôi. . . . . . A Phong đang đợi.”
Một dãy xe hơi dài ——
Lệ Tước Phong ngồi ở xe sau cùng, trên tay bưng một ly rượu đỏ, bóng dáng vẻ lo lắng, thấy Cố Tiểu Ngải lên xe mắt thâm trầm.
Hắn sớm đoán được Cố Tiểu Ngải sẽ không thay quần áo.
Đây là đang đi bến thuyền mà cô ăn mặc giống như bình thường, như sinh viên đi phỏng vấn.
Sau khi Cố Tiểu Ngải lên xe không thấy được hắn liếc mắt một cái, ngồi thẳng vào bên cạnh.
Đem hắn bỏ qua hoàn toàn.
Lệ Tước Phong nhịn xuống kích động không quăng ly ra ngoài.
Đêm nay. . . . . . hắn không định động tới cô.
Linh Mộc Nại Nại áp vào bên người Lệ Tước Phong ngồi xuống, tiếp nhận nửa ly rượu đỏ của Lệ Tước Phong uống một ngụm, phát ra tán thưởng, “90 năm dâng hoàng đế, A Phong, anh thực biết uống rượu.”
Lệ Tước Phong lạnh lùng liếc mắt cô ta một cái, không có quan tâm.
“Tiểu Ngải, cô muốn uống một chút hay không? Rượu này không tệ nha.” Linh Mộc Nại Nại một tay ôm lấy cánh tay Lệ Tước Phong, tươi cười xinh đẹp nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải hai mắt nhắm nghiền, người lại bắt đầu mệt rã rời.
Cô gần đây luôn giống như ngủ không đủ . . . . . .
“. . . . . .”
Lệ Tước Phong cùng Cố Tiểu Ngải trước sau đều làm cho Linh Mộc Nại Nại khó xử, Linh Mộc Nại Nại nhất thời không hờn giận cúi đầu, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui tựa vào trên vai Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm chỗ ngồi Cố Tiểu Ngải, tầm mắt so với dĩ vãng càng sâu.
Tư thế ngồi của cô luôn luôn thực ngay ngắn, hai chân khép lại, tay đặt ở trên đầu gối, tóc dài mềm mại, ngũ quan rõ ràng, mắt nhợt nhạt nhắm lại, lông mi dài. . . . . .
Cô hi vọng ai có thể thắng đêm nay?
Sở Thế Tu sao?
Ở trong lòng cô, hẳn là không có khả năng có cái đáp án thứ hai . . . . . .
Hắn chỉ là làm cho cô ghê tởm, người đáng ghét cặn bã.
Nghĩ đến đây, Lệ Tước Phong trong mắt lãnh ý càng ngày càng đậm.
Xe hơi chạy nhanh hướng bờ biển C thị, dọc theo đường đi ba người đều im lặng trầm mặc, trong xe không khí nặng nề tới cực điểm. . . . . .
Tới địa điểm, Cố Tiểu Ngải cùng Lệ Tước Phong, Linh Mộc Nại Nại xuống xe, gió đêm mãnh liệt đập vào mặt.