Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 220: Chương 220




Nhưng lúc nãy, cô bắn hai phát súng vào chính mình. . . . . .

Điều này anh chưa từng nghĩ đến.

Ngải Ngải đã muốn đẩy phát súng cho Lệ Tước Phong, vì sao còn muốn bắn súng vào chính mình?

Cô ấy. . . . . . không muốn Lệ Tước Phong chết sao?

Cô ấy thực sự thương hắn ta sao?

“Vậy còn anh?” Cố Tiểu Ngải nhìn vào mắt anh hỏi lại, “Cái loại trò chơi liều mạng này vì sao anh lại muốn tham dự?”

“Bởi vì anh yêu em.” Sở Thế Tu không cần nghĩ ngợi trả lời, dịu dàng tỏ tình làm cho người ta mê luyến, ánh mắt sáng như sao, thâm tình nhìn cô, kiên định nói, “Ngải Ngải, từ nhỏ đến lớn, anh chỉ yêu một mình em thôi.”

. . . . . .

Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ yêu một mình em thôi.

Ngực không thể không bị chấn động.

Cô nên vui vẻ chứ nhỉ? Từ nhỏ đến lớn cô đều chờ mong trở thành vợ của Sở Thế Tu . . . . . . Nghe lời tỏ tình làm người ta say mê thế này nhưng vì sao trong lòng cô không có vui mừng . . . . . .

Sở Thế Tu cưng chìu nhìn cô liếc mắt một cái, đem tầm mắt nhìn lại phía trước, tiếp tục lái xe.

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn anh, tâm tình nói không nên lời phức tạp, sau một lúc lâu chậm rãi rút tay về.

Mi Sở Thế Tu không khỏi nhíu lại, nhìn tay mình trống trơn vô cùng sửng sốt, mắt thật sâu liếc cô một cái, tiếp tục chạy xe về phía trước, trầm mặc thật lâu vẫn là cố chấp hỏi, “Ngải Ngải, em có yêu anh không?”

Môi Cố Tiểu Ngải không khỏi run lên, thời gian trôi qua rất lâu cũng không nói ra được lời nào.

Cô nghĩ đời này cô chỉ biết yêu có một mình Sở Thế Tu mà thôi.

Đáp án này, cô muốn trả lời cũng không cần nghĩ ngợi.

Nhưng vì sao rời khỏi Lệ Tước Phong thì cô vẫn không thể nói ra một câu kia.

Không nghe được đáp án muốn nghe, bên môi Sở Thế Tu tươi cười trở nên chua sót, trong tiếng nhạc nhẹ bên trong xe hỏi, “Em còn yêu hắn ta sao?”

Còn yêu ai?

Lệ Tước Phong sao?

Cô có yêu Lệ Tước Phong sao? Làm sao có thể chứ, cô làm sao có thể yêu một người đàn ông luôn đối xử bạo lực đối với mình. . . . . . Hắn thậm chí hủy hoại cuộc đời của cô.

Đem cuộc sống của cô thay đổi tất cả.

“A Tu, em cùng Lệ Tước Phong. . . . . .”

“Em rốt cục cũng chịu gọi anh là A Tu rồi sao?” Sở Thế Tu nở nụ cười, cắt đứt lời của cô, hướng cô duỗi thẳng cánh tay vén mái tóc dài của cô lên.

Cố Tiểu Ngải cúi đầu nghiêm mặt, ánh mắt vẫn nhìn phía trước, giọng điệu có chút cứng ngắc tiếp tục nói, “Em cùng Lệ Tước Phong quen nhau chỉ hơn một tháng, ngày đó. . . . . .”

“Anh không muốn biết.”

Sở Thế Tu lại một lần nữa cắt đứt lời của cô, trên mặt có quật cường, giọng điệu lại nhỏ nhẹ.

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh.

Sở Thế Tu một tay khoát lên trên vai cô, có chút miễn cưỡng xả ra một chút tươi cười, ôn hòa nói, “Đừng nói cho anh biết những gì em đã làm cùng hắn, anh không muốn biết.”

. . . . . .

Anh không muốn biết, cô làm sao có thể nói ra.

Đó là hơn một tháng hắc ám, dơ bẩn, đáng xấu hổ của cô. . . . . .

Sau này, Sở Thế Tu sẽ thấy cô thế nào? Có phải ngay cả tay cô cũng không muốn nắm hay không? Hay hoặc là sẽ không ôm cô để trong lòng như thế này.

Biến đổi vô cùng . . . . Lúc này đây, bọn họ ngay cả bạn bè cũng chưa từng làm?

Nhìn mặt Cố Tiểu Ngải tái nhợt, Sở Thế Tu nhắc lại một lần, “Anh thực sự không muốn biết.”

Cố Tiểu Ngải cũng gian nan cười cười, gật gật đầu không nói nữa, quay mặt nhìn phía trước.

Con đường này là đi tới biệt thự cạnh bờ biển, đã sắp đến rồi.

“Em muốn biết chuyện của Noãn Noãn không?” Sở Thế Tu đột nhiên hỏi.

Nghe anh chủ động nhắc tới Lương Noãn Noãn, Cố Tiểu Ngải sợ run lên, nhẹ nhàng mà gật gật đầu.

Xe thể thao chạy ở trên quốc lộ, Sở Thế Tu yên lặng một lát mới nói, “Bọn anh biết nhau tại một buổi tiệc, cùng khiêu vũ một lần, cô ấy bắt đầu theo đuổi anh, biết anh luôn luôn tìm em.”

Giọng nói Sở Thế Tu thực nhu hòa, tao nhã ở trong xe vang lên, trong tiếng nhạc nhẹ du dương. . . . . .

“Cô ấy bắt đầu cố ý bắt chước em, mặc váy công chúa, anh không có ngăn cản, thậm chí cùng cô ấy nói rất nhiều về tính tình của em.”

Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn mặt Sở Thế Tu, giống như một hoàng tử có khí chất khiêm tốn. . . . . .

“Cho đến khi em xuất hiện, anh không biết làm như thế nào để chấm dứt mối quan hệ này. Đến ngày em vạch trần cô ấy đã cho anh một thời cơ thỏa đáng nhất.”

“. . . . . .”

“Tất cả mọi người đã cho rằng anh là một người ôn hòa, đối với ai đều là khuôn mặt tươi cười chào đón.” Sở Thế Tu dừng một chút, tự giễu nở nụ cười một tiếng, “Kỳ thật, anh chính là một tên hỗn đản. Anh biến cô ấy thành niềm an ủi khi cô quạnh rồi sau khi tìm được em lại tìm lý do để chia tay.”

“. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn bên môi anh cười như đùa cợt, bỗng nhiên có chút hối hận, mặc kệ Lương Noãn Noãn đối với cô thế nào, nhưng Lương Noãn Noãn là thật tâm thực lòng yêu Sở Thế Tu.

Nếu không, một người phụ nữ sẽ không vì một người đàn ông mà cố ý đi giả dạng làm một người khác. . . . . .

Có lẽ, tình cảm của cô đối với Sở Thế Tu vẫn không thể so sánh với Lương Noãn Noãn. . . . . .

“Trên Internet gọi dạng này gọi là gì nhỉ, giả nhân giả nghĩa đúng không?” Sở Thế Tu tự giễu nói.

“Thực xin lỗi. . . . . .”

“Không phải tại em, cho dù ngày đó em không nói, anh cũng sẽ tìm các loại lý do để chia tay cô ấy. Anh thực đê tiện có phải không?”

“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải không biết nên nói cái gì.

Cô biết Sở Thế Tu từ nhỏ sẽ không ngoan ngoãn giống như bề ngoài như vậy là một người con trai quá mức cố chấp, nhưng cô thực không thể tưởng được anh sẽ đi đùa bỡn tình cảm của người khác.

Cô nghĩ . . . . . . anh yêu Lương Noãn Noãn.

Lúc cô quạnh. . . . . . thực sự cần có có người an ủi sao?

Tìm một người tương tự có thể tìm được cảm giác sao? Lệ Tước Phong là như thế này, Sở Thế Tu cũng là như vậy. . . . . .

Chỉ là. . . . . . cô có tư cách gì nghi ngờ anh đâu.

Chính cô cũng không phải như vậy sao, vì đồng tiền mà bán đứng chính mình.

Sở Thế Tu nhẹ giọng kêu tên của cô, “Ngải Ngải.”

“Dạ?”

“Anh không phải người tốt, đó là bởi vì. . . . . . Chỉ có em ở bên cạnh anh, anh mới có thể là một người bình thường.” Sở Thế Tu ngừng xe lại, quay đầu lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô, trong mắt thâm tình không cần nói cũng biết.

Cô thừa nhận, lời của anh thực êm tai.

Êm tai đến mức làm cho người ta muốn khóc.

Cố Tiểu Ngải hốc mắt ướt át, nhưng không biết nên nói cái gì.

Sở Thế Tu cởi bỏ dây an toàn, chậm rãi nghiêng người sang chỗ cô, tình cảm nồng nàn chăm chú nhìn cô, chậm rãi cúi đầu tới gần mặt của cô.

Cố Tiểu Ngải cả người cứng ngắc, giây tiếp theo, cô nghiêng đầu qua.

Cô trốn tránh nụ hôn của anh.

Sở Thế Tu hôn không thành, mặt anh cách mặt cô chưa tới vài milimet, mắt nâu trong nháy mắt biến đổi.

Hai người duy trì tư thế này thật lâu thật lâu, cả hai đều không có nói chuyện, bên trong xe im lặng chỉ còn lại có tiếng nhạc nhẹ, không khí trở nên ngưng động.

“Hiện tại, em rất loạn.”

Giọng nói Cố Tiểu Ngải khàn khàn giải thích.

“Anh biết.” Sở Thế Tu chua sót lộ ra một chút tươi cười, “Ngải Ngải, anh chờ em chuẩn bị tốt.”

Hiện tại, cô đã ở bên cạnh anh . . . . . .

Hiện tại, anh cũng có đủ thời gian chờ cô.

Chín năm qua anh đều chịu đựng được, anh không cần thời gian hiện tại này. . . . . . Không cần cô chuẩn bị mới có thể tiếp nhận anh. . . . . .

Không phải.

Là anh để ý, để ý vô cùng, để ý điên cuồng. . . . . .

Anh không xác định. . . . . . Lòng của cô có phải còn có Lệ Tước Phong hay không, dù sao bọn họ đã từng có một khoảng thời gian bên nhau.

Cố Tiểu Ngải vẫn cúi đầu, rũ mắt xuống, hai hàng lông mi khép lại, nhìn cô đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

Đẩy cửa xe ra, Sở Thế Tu xuống xe vòng qua mở cửa xe của cô ra, xoay người đưa lưng về phía cô hạ lưng xuống, “Ngải Ngải, lên anh cõng em.”

Cố Tiểu Ngải nhìn bóng lưng của anh, cười nhẹ nói, “Không cần đâu, chân em không sao rồi.”

“Anh muốn cõng em.” Sở Thế Tu kiên quyết nói.

Cố Tiểu Ngải đột nhiên nhớ tới tin tức về thương thế của anh, không khỏi hỏi, “Thương thế của anh thế nào rồi? Làm sao có thể bị súng bắn bị thương vậy? Có phải ngày đó ở Lệ gia hay không . . . . . .”

“Em lên đi anh sẽ nói cho em biết.” Sở Thế Tu nói, không có ý tứ rời đi, kiên trì chờ cô.

. . . . . .

Cô luôn luôn đều không cố chấp bằng anh.

Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ nhìn anh, đành phải từ trong xe đi xuống lên lưng của anh.

Sở Thế Tu vững vàng cõng cô đi vào biệt thự, cười nói, “Nhìn xem, anh đã không có việc gì rồi.”

. . . . . .

Tay Cố Tiểu Ngải ôm vai anh, trầm mặc không nói được lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.