Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 249: Chương 249




Tiếng rít gào trong điện thoại vẫn còn tiếp tục, Cố Tiểu Ngải đem phone áp gần đến tai mình lắng nghe một chút.

“Cố Tiểu Ngải! Mẹ nó, cô dám từ chối Lệ Tước Phong tôi. . . . . . Tôi đây có chết cũng chưa từng làm nhiều chuyện cho phụ nữ như vậy! Mẹ nó, cô dám đối xử với tôi như vậy sao? !”

“. . . . . .”

“Tôi - Lệ Tước Phong, lần đầu tiên tỏ tình với phụ nữ đó! Cố Tiểu Ngải! Mẹ nó, cô dám nói tôi gây khó xử cho cô! Nếu tôi muốn gây khó xử thì tôi đã sớm đánh cô rồi, sớm giam cô ở nhà tôi rồi! Cô còn có thể ở bên ngoài tự tại vui vẻ như vậy sao? !”

“. . . . . .”

“Lần đầu tiên tôi tỏ tình với cô! Cố Tiểu Ngải, cô không biết phân biệt! Cô đúng là lòng lang dạ sói!”

“. . . . . .”

“Cố Tiểu Ngải, cô đúng là một người đáng khinh bỉ! Tôi nuôi heo còn thể hừ được hai tiếng! Tôi chăm sóc cô thì được cái gì chứ ? !”

“. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải trầm mặc nắm chặt phone, chỉ nghe Lệ Tước Phong mắng nhiếc cô ở trong điện thoại như vậy, mắng ước chừng khoảng 10 phút cô mới cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Hắn mắng lặp đi lặp lại chỉ vài câu đó . . . . . mắng lộn xộn, không có một chút mới mẻ nào, chỉ là vài câu thô tục hỗn loạn.

Không có cái gì khác.

Lúc trước, cô thấy hắn uống say ở khách sạn 33 ngày kỷ niệm, hắn thất thường thật sự, hành vi hoàn toàn không xem cô là con người.

Lần này. . . . . . Hắn hiển nhiên lại thất thường, ngôn ngữ . . . . . . hoàn toàn không xem cô làm con người. . . . . .

Đúng, cô lòng lang dạ sói, cô đáng khinh bỉ . . . . . nhưng ví cô với nuôi heo như vậy có được không?

Vậy tại sao hắn không đi nuôi heo đi? ! Còn lãng phí thời gian ở trên người cô làm cái gì? ! Còn ở nơi này rống cái gì? !

Lệ Tước Phong lại mắng một hồi. . . . . .

Cố Tiểu Ngải nghe cẩn thận, ngoại trừ tiếng gầm gừ của Lệ Tước Phong ra còn có một ít tiếng loảng xoảng, giống như là đập bể cái gì đó. . . . . .

Hắn lại đập bể cái gì vậy? Hắn đang ở đâu chứ? !

“Lệ tổng? Lệ tổng? Ngài có khỏe không? Quản lí bảo tôi hỏi ngài xem có cần người phục vụ hay không?”

Một giọng nam xa lạ vang lên trong điện thoại.

Lệ Tước Phong đi uống rượu sao?

“Cút ngay!” Ở bên kia, Lệ Tước Phong hét lớn một tiếng, lại quay về di động rống lớn, “Cố Tiểu Ngải! Tôi - Lệ Tước Phong, tám đời xui xẻo mới có thể gặp một người như cô! Đúng là một kẻ vô tâm!”

. . . . . .

Lại mắng tiếp.

Có phải cái tên này uống rượu say sẽ giống như thuốc nổ hay không? !

Lần trước còn tìm một gã đến cường gian cô, còn đuổi cô đi. . . . . .

Lúc này đây hắn không bắt được cô nên trực tiếp điện thoại tới biệt thự ơ bãi biển của Sở Thế Tu mắng cô sao? !

Cố Tiểu Ngải bị mắng tức giận đến mức hô hấp đều bắt đầu không thông, kìm nén hỏi lại, “Bây giờ anh ở đâu?”

“Cô quan tâm tôi à!” Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, tiếp tục mắng, “Tại sao tôi phải nói cho loại người như cô biêt tôi đang ở nơi nào chứ? ! Cô quan tâm đến tôi sao? Cô quan tâm tôi sao? !”

. . . . . .

Thật sự là hắn đã quá say rồi.

Cố Tiểu Ngải rất muốn cúp điện thoại, lại nghe điện thoại bên kia truyền đến giọng nam xa lạ khi nãy, ở một bên trả lời, “Lệ tổng đang ở khách sạn 33 ngày kỷ niệm.”

Hẳn là người phục vụ.

Hắn đi khách sạn 33 ngày kỷ niệm sao?

Cố Tiểu Ngải tay cứng đờ nắm điện thoại, lần trước hắn cũng ở khách sạn 33 ngày kỷ niệm mà uống say khướt . . . . . .

Trong điện thoại vang lên tiếng Lệ Tước Phong nổi giận gầm gừ, dường như hắn đánh người phục vụ kia, vừa đánh vừa rống, “Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác! Cút! Cút ra ngoài cho tôi! Sao ai cũng dám chĩa mũi vào máng Lệ Tước Phong này chứ? ! Cả đời tôi cũng chưa bị uất ức lớn như vậy!”

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải hết chỗ nói rồi.

Phục vụ kia mắng hắn khi nào chứ?

Chỉ là có lòng tốt nói địa chỉ thôi mà. . . . . . tính tình của hắn nóng tính đến mức như vậy sao?

“Tôi gọi điện thoại cho bảo mẫu đến đón anh.” Cố Tiểu Ngải chịu đựng tức giận nói, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì bên kia đột nhiên im lặng.

Cố Tiểu Ngải cảm thấy kỳ quái, chợt nghe Lệ Tước Phong đột nhiên nhỏ giọng rống lên, “Không cần! Trừ cô ra ai tôi cũng không muốn gặp! Cô lại đây cho tôi! Cố Tiểu Ngải, có nghe hay không! Cô lập tức tới ngay cho tôi!”

Đi qua đó làm cái gì?

Dây dưa không rõ sao?

“Tôi cho cô biết, ai tới tôi đánh người đó! Không muốn bọn họ đều bị tôi đánh chết thì Cố Tiểu Ngải cô cấp tốc chạy qua đây!” Lệ Tước Phong uống rượu cũng làm tư thái cao ngạo uy hiếp cô.

“. . . . . .”

Cô sẽ không đi qua.

“Cố Tiểu Ngải, tôi yêu cô! Con mẹ nó, tôi yêu cô! Cô có nghe hay không? !” Lệ Tước Phong lại đột nhiên quát, sử dựng toàn lực rống bên tai cô, khàn cả giọng.

Cố Tiểu Ngải cả người chấn động.

Tim đột nhiên ngừng đập, Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình, nước mắt chảy xuống dưới, ấm áp chảy qua hai má.

“Bụp ——”

Cố Tiểu Ngải nhanh chóng đem điện thoại đặt trở về vị trí, cắt đứt giọng của Lệ Tước Phong.

Lệ Tước Phong, bây giờ mới nói yêu cô, quá muộn rồi. . . . . .

Có lẽ từng có khả năng chớp nhoáng như vậy, bắt đầu ở Lễ chúc mừng của Sở gia, quan hệ của bọn họ liền từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.

Cố Tiểu Ngải định thần lại, gọi một cú điện thoại.

“Alo, đây là Lệ gia.” Tiếng nữ giúp việc vang lên.

“Tôi là Cố Tiểu Ngải, tôi muốn tìm bảo mẫu.” Cố Tiểu Ngải lau quệt nước mắt trên mặt, giọng điệu thản nhiên nói, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.

“Cố tiểu thư?” Bảo mẫu vui mừng tiếp nhận điện thoại.

“Là tôi.” Cố Tiểu Ngải dừng một chút lại nói, “Lệ Tước Phong ở khách sạn 33 ngày kỷ niệm, đi đón hắn đi, hắn đã uống rượu say rồi.”

“À. . . . . . được, Cố tiểu thư.”

Không có tàn gấu nhiều cùng bảo mẫu, Cố Tiểu Ngải liền cúp điện thoại.

Ngồi ở trong phòng khách thật lâu đều không có động. . . . . . Bên tai tất cả đều là tiếng gầm gừ của Lệ Tước Phong, mỗi lần hắn rống đều giống như muốn phá vỡ lỗ tai người khác lỗ, không để ý đến cảm nhận của người khác . . . . . .

Cũng bởi vì hôm nay cô cự tuyệt lời tỏ tình của hắn, cho nên. . . . . . hắn đi uống rượu say sao?

“Emi không đi tắm rửa sao?”

Giọng kinh ngạc của Sở Thế Tu vang lên trong phòng khách.

Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu, chỉ thấy Sở Thế Tu bưng hai chén nước trái cây đi tới, mặt trên còn trang trí vài lát hoa quả, thoạt nhìn rất thú vị.

“Ừ, còn chưa có đi.” Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, cô nghe Lệ Tước Phong mắng cô ước chừng khoảng mười mấy phút đồng hồ rồi. . . . . .

Bị mắng từ lòng lang dạ sói đến người vô tâm. . . . . . rồi lại lòng muông dạ thú. . . . . . Đến người đáng bị khinh bỉ. . . . . .

Sở Thế Tu đưa ly nước trái cây cho cô, cô ngồi vịn trên sô pha, cúi gập thắt lưng tới gần bên tai của cô, tiếng nói dịu dàng khàn khàn, “Ngải Ngải, không phải em sợ anh đem em . . . . . ăn chứ?”

“Phụt——”

Cố Tiểu Ngải phun một ngụm nước trái cây ra, ngước mắt lên khiếp sợ nhìn anh.

Sở Thế Tu lại có lời nói lộ liễu như vậy sao?

Cô bị Lệ Tước Phong rống đến mức lỗ tai xuất hiện ảo giác rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.