Đảo mắt, ngày trọng đại của Sở thị cũng đến.
Từ sáng tinh mơ, tất cả các đài truyền hình đều viết tin tức ở bốn phía.
Làm lễ mừng đặc biệt, Sở thị khai trương trung tâm mua sắm lớn nhất trong nước, có rất nhiều hoạt động bán hạ giá, nhiều người dân đã bắt đầu đứng xếp hàng từ ngày hôm qua. . . . . .
Truyền thông lại kể vô số.
Cố Tiểu Ngải nhìn thời gian trên tivi, tiệc chúc mừng chính là buổi tối, Sở Thế Tu hẳn là rất bận rộn trong khu mua sắm.
Sờ sờ bụng trống trơn, Cố Tiểu Ngải đi ra cửa xuống cầu thang, bỗng nhiên giọng khinh miệt của một phụ nữ trung niên trong phòng truyền đến.
“Sở Thiên Minh, chúng ta đã ly hôn nhiều năm như vậy rồi, ông vì một buổi lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập công ty lại bảo tôi về đây để cho ông có mặt mũi sao?”
Là mẹ Sở Thế Tu.
Ly hôn?!
Bác trai và bác gái đã ly hôn rồi sao?
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc trợn to mắt, Sở Thế Tu cho tới bây giờ không nói với cô chuyện này. . . . . .
“Hình tượng tốt nhất của một công ty chính là gia đình hòa thuận.” Giọng của Sở Thiên Minh nghiêm túc truyền đến.
Sở Thiên Minh là thương nhân tiêu chuẩn.
“Hình tượng? Từ năm đó, tôi biêt được chuyện ông làm, tôi thấy ông ghê tởm cực kỳ. Lúc này đây, nếu không vì Thế Tu, tôi sẽ không trở về.” Giọng bác gái đã tràn ngập châm chọc.
. . . . . .
Chẳng lẽ, ngay cả Sở Thế Tu cũng không biết cha mẹ của anh ly hôn?
Cố Tiểu Ngải không muốn nghe vợ chồng bọn họ cãi nhau nữa, đang chuẩn bị rời đi, chỉ nghe Sở Thiên Minh lạnh lùng nói, “Chuyện gì nào? Làm cho công ty của Cố gia phá sản, hay là ngủ với phụ nữ của Cố Tân?”
. . . . . .
Làm cho công ty của Cố gia phá sản, hay là ngủ với phụ nữ của Cố Tân?
. . . . . .
Cả người Cố Tiểu Ngải ngơ ngẩn, ngơ ngác đứng ở sau của khép hờ, từng bước đều đi không được.
Sở Thiên Minh đang nói cái gì đó? !
Hắn đang nói dối cái gì đó? ! Cái gì gọi là làm cho công ty Cố gia phá sản? Cái gì gọi là ngủ với phụ nữ của ba cô? !
“Đều ghê tởm như nhau thôi.” Bác gái hừ lạnh một tiếng, “Cố Tân đã ra tù rồi, ông không sợ ông ấy trở về tìm ông trả thù sao? Lần này, ở lễ kỷ niệm có chắc là không động tay động chân gì chứ?”
“Cho nên tôi mới đem con gái ông ta để ở trong nhà, ông ta còn có thể mặc kệ sự sống chết của con gái mình sao?” Trong giọng nói của Sở Thiên Minh đã tràn ngập tính kế, chỉ cần có lợi thế Cố Tiểu Ngải này, ông thách Cố Tân cũng không dám xằng bậy.
. . . . . .
“Không phải tôi đã nói, chỉ số thông minh của Cố Tân luôn cao hơn ông sao, thủ đoạn luôn nhiều hơn ông, ông nhất định đấu không lại ông ấy đâu.”
“Lúc này khác ngày xưa rồi, tôi còn có thể đấu không lại một tội phạm đang bị cải tạo sao? ! Chờ lễ kỷ niệm một trăm năm này qua đi, tôi sẽ lợi dụng Cố Tiểu Ngải để dạy dỗ Cố Tân.”
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người nghe bọn họ nói chuyện, khó trách Sở Thiên Minh muốn đem cô để ở nhà, hóa ra là vì phòng ngừa ba cô trả thù.
Lúc trước cô đoán đều là sự thật . . . . . .
Vì sao ba lại gạt cô chuyện lớn như vậy? Cô thậm chí đã muốn đoán được, ba vẫn tiếp tục gạt cô. . . . . . Thậm chí, ba còn muốn bức Sở Thế Tu cưới cô, rốt cuộc ba đang suy nghĩ gì?
Không được, cô muốn đi tìm ba.
Cô muốn biết rõ ràng đến tột cùng là sao lại thế này.
Cố Tiểu Ngải kìm nén hô hấp, rón ra rón rén trở lại trong phòng, từ trong ngăn kéo lấy di động lúc trước bị Sở Thế Tu tắt đi, khởi động di động xong, tiếng báo tin nhắn chưa đọc vang lên tán loạn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải vội vàng chỉnh âm lượng điện thoại thành yên tĩnh.
“Cốc cốc ——”
Đột nhiên cửa bị gõ hai cái.
Cố Tiểu Ngải điều chỉnh lại nhịp đập trái tim, đè nén cảm xúc phập phòng xuống nói, “Mời vào.”
Bác gái mặc lễ phục sườn xám khoe đường cong xinh đẹp đứng ở cửa cười khanh khách nhìn cô, bộ dáng hòa ái dễ gần không có một tia trào phúng lúc nãy, “Tiểu Ngải, bác và bác trai đi trước chuẩn bị bái thần khai trương, một chút, bác sẽ bảo Thế Tu đón con.”
“Dạ. Để con tiễn bác.”
Cố Tiểu Ngải ổn định tinh thần thản nhiên gật gật đầu, không có lộ ra cái gì.
“Không cần không cần, con xem tivi đi.” Bác gái cười nói, xoay người rời đi.
Cố Tiểu Ngải đi đến phía trước cửa sổ, xốc rèm cửa sổ lên nhìn xuống dưới, chỉ chốc lát sau, thấy bác trai ôm bác gái ngồi vào trong xe, một bộ dáng vợ chồng tình thâm.
Nhìn theo đoàn xe hơi dài rời đi, Cố Tiểu Ngải mới nhìn di động trong tay, bên trong tất cả đều là Lệ Tước Phong gọi tới, Cố Tiểu Ngải bấm số điện thoại trong nhà . . . . . .
Không có ai nhận.
Cô muốn đi tìm ba, muốn biết rõ ràng năm đó rố cuộc hai nhà Cố - Sở phát sinh chuyện gì.
Hiện tại, cô có một bụng nghi vấn không được giải đáp. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đi đến dưới lầu, người hầu đang bận rộn, không ai liếc nhìn cô một cái.
Cố Tiểu Ngải nhìn chung quanh bốn phía, một đôi mắt chuyển động, nếu Sở Thiên Minh cố ý nhốt cô ở Sở gia, nhất định sẽ không để cho cô dễ dàng ra khỏi cửa, cô không thể đi cửa chính được.
Cố Tiểu Ngải đứng ở phòng khách quan sát hồi lâu, nhìn phạm vi hoạt động của nhóm người hầu.
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải thừa dịp mọi người không chú ý theo một nữ giúp việc lặng lẽ đi ra ngoài.
Cửa phụ ở mặt sau của Sở gia, Cố Tiểu Ngải sau khi đi ra ngoài liền nhìn thấy cửa sau rộng mở.
Cửa sau hiển nhiên là nơi để cho nữ giúp việc đi vào đi ra, chỉ có vài người hầu đứng ở nơi đó sửa sang lại đồ bỏ đi, đều là nữ giúp việc lớn tuổi.
Hẳn là có thể đi ra ngoài.
Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng thở ra, mở hai chân đang muốn đi đến cửa. . . . . .
Vài cái bóng đen cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô chắn đường đi của cô, trong đó một người lạnh nhạt nói, “Cố tiểu thư, lão gia căn dặn cô ngoan ngoãn ở trong nhà.”
. . . . . .
Là vài người vệ sĩ cao cấp.
Chẳng lẽ luôn luôn nhìn chằm chằm cô sao? !
“Các người muốn giam giữ tôi sao? !” Cố Tiểu Ngải khó hiểu nói.
“Qua ngày hôm nay, lão gia sẽ cho Cố tiểu thư trở về.” Một vệ sĩ đáp.
Quả nhiên ——
Sở Thiên Minh căn bản không có muốn cho cô tham dự buổi lễ.
Cố Tiểu Ngải bị bắt ngồi trở lại trên sô pha trong phòng khách, hai chân bị bọn vệ sĩ buộc dây thừng, Cố Tiểu Ngải muốn giãy dụa, chợt nghe vệ sĩ đe dọa nói, “Cố tiểu thư, nếu cô không muốn trên tay cũng bị buộc dây thừng, tốt nhất đừng lộn xộn nữa.”
“. . . . . .”
Đáng chết!
Vài tên vệ sĩ liền vây quanh ở bên cạnh cô, gấp gáp nhìn chằm chằm cô.
Cố Tiểu Ngải chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó, thầm suy nghĩ làm sao để chạy đi, cô phải chạy đi mới được, tiếp tục ở Sở gia cũng không phải là biện pháp.
Nhưng cô pahir làm sao để mấy cái tên vệ sĩ cường tráng này rời đi chứ? Chân của cô còn bị trói dây thừng, việc này có khác gì bị bắt cóc chứ? !
Cố Tiểu Ngải quan sát đến hoàn cảnh bốn phía, trong lòng dần dần lại bị một loại suy nghĩ khác xâm chiếm.
Lúc nãy, Sở Thiên Minh cùng vợ ông ấy ở trong phòng nói chuyện lại ở bên tai cô vang lên ——
. . . . . .
“Chuyện gì nào? Làm cho công ty của Cố gia phá sản, hay là ngủ với phụ nữ của Cố Tân?”
. . . . . .
Phụ nữ của ba cô? Lời này là có ý gì, là chỉ mẹ cô sao? Làm sao mẹ có thể cùng bác Sở cấu kết.
Cho tới hôm nay cô mới biết được, nhà họ Cố của cô là bị Sở Thiên Minh biến thành lưu lạc như vậy . . . . . .
Cô còn ngu ngốc nghĩ đến người nhà Cố, Sở rất thân thiết với nhau.
Sở Thiên Minh hại gia đình cô thành ra như vậy, vì sao ba lại không nói cho cô, còn tìm mọi cách gạt, thậm chí còn cho Sở Thế Tu cưới cô. . . . . .
Ba, không phải ba có mưu đồ gì chứ? Đến tột cùng ba muốn làm cái gì đây? !
Môi Cố Tiểu Ngải lộ ra một chút tái nhợt.