Đứa bé này cô có nên giữ hay không? Hiện tại, cuộc sống của cô đã hỏng bét rồi, cơ thể cũng không tốt, ngay cả việc làm cũng không có. . . . . . làm sao nuôi đứa nhỏ này đây? !
Còn nữa. . . . . . đứa nhỏ là của Lệ Tước Phong.
Có phải nên nói với hắn một tiếng hay không, dù sao đứa nhỏ này cũng là của hai người, Lệ Tước Phong có quyền được biết, cần hoặc không cần đều nên do hai người quyết định. . . . . .
Lệ Tước Phong nhất định sẽ muốn có đứa bé này, hắn đã sớm nói qua muốn sinh một đứa rồi.
Để cho Lệ Tước Phong biết, với tính cách của hắn nhất định sẽ bắt cô quay về Lệ gia, thế nào cũng không cho đi. . . . . . Cô cũng không muốn lại mất đi tự do một lần nữa.
Có nên nói hay không? Đứa nhỏ này có nên giữ lại hay không? Bây giờ, tình trạng cô lộn xộn như vậy có giữ lại đứa bé này được hay không?
Các loại mâu thuẫn toàn bộ ập đến, Cố Tiểu Ngải một đêm không ngủ đến hừng đông, cho đến khi bác sĩ đến phòng kiểm tra cô vẫn chưa có quyết định nào cả.
Nói, hay là không nói? !
Muốn, hay là không muốn? !
Chợt nghe mình có đứa nhỏ, cô không có bao nhiêu vui mừng, cô thậm chí không biết đứa bé này có nên tới trên thế giới này hay không . . . . . .
Với năng lực của cô, đứa bé này là gánh nặng hay có thể có cuộc sống hạnh phúc hay không? !
Sau khi làm một ít kiểm tra đơn giản, nữ bác sĩ gọi cô vào văn phòng đưa cho cô một bức ảnh trắng đen, chỉ chỉ vào một điểm nhỏ trên đó nói, “Đây là Bảo Bảo, bây giờ chỉ nhỏ bằng một quả táo thôi.”
Tay Cố Tiểu Ngải cầm ảnh chụp run lên, để ảnh chụp ở trên bàn, “Bảo Bảo?”
“Là Bảo Bảo của cô, không phải yêu quái, không cần bị dọa thành như vậy chứ.” Nữ bác sĩ tức giận nói, chỉa chỉa điểm đen trên đó, “Về sau quả táo này càng ngày càng lớn, nếu cô chăm sóc cho mình thật tốt thì nó sẽ là một Bảo Bảo thực khỏe mạnh.”
. . . . . .
Là Bảo Bảo của cô, không phải yêu quái.
. . . . . .
Môi Cố Tiểu Ngải lộ ra một tia tái nhợt, một lần nữa cầm lấy ảnh chụp trên bàn, lẳng lặng nhìn chăm chú vào đó, chỉ là một điểm nhỏ mà thôi. . . . . .
Đứa nhỏ.
Đây là con của cô cùng Lệ Tước Phong sao? ! Như vậy, điểm nhỏ này sẽ ở trong cơ thể cô từ từ lớn lên. . . . . .
Cố Tiểu Ngải dùng đầu ngón tay mơn trớn điểm nhỏ trên tấm ảnh, suy nghĩ có chút giật mình, đứa nhỏ này sẽ giống cô hay là Lệ Tước Phong? Diện mạo Lệ Tước Phong rất đẹp trai, nhưng đứa nhỏ này di truyền tính cách của hắn thì nguy rồi. . . . . .
“Thế nào? Có phải càng xem càng cảm thấy đáng yêu hay không? !”
Tiếng nói của nữ bác sĩ làm cho Cố Tiểu Ngải phục hồi tinh thần lại.
Cố Tiểu Ngải bị ý nghĩ của chính mình làm cho hinh hãi. . . . . . Cô còn không có quyết định muốn giữ lại đứa bé này hay không, nhưng lại suy nghĩ đứa nhỏ lớn lên giống ai? !
Cô làm sao vậy. . . . . .
“Tại sao bạn trai cô còn chưa tới? !” Nữ bác sĩ đột nhiên phản cảm hỏi, “Hắn để cho một mình cô nằm viện sao? ! Có mang quần áo của cô lại đây không?”
“Hôm nay, tôi sẽ đi ra ngoài mua quần áo lại đây.” Cố Tiểu Ngải vội nói, thái độ thật biết điều.
Nữ bác sĩ tuy rằng dài dòng lại thích giáo huấn người khác, nhưng nói như thế nào cũng đều là quan tâm cô, là một bác sĩ tốt lắm, thấy cô chỉ có một mình nên từ sáng sớm đã nói cho cô một đống những việc cần chú ý đến.
“Cô đi mua quần áo sao? !” Nữ bác sĩ lập tức thay đổi sắc mặt, “Có phải bạn trai cô bỏ mặc cô hay không? Tôi đã nói rồi, các cô gái trẻ tuổi các người căn bản không biết nhìn người, đàn ông dụ dỗ hai câu liền theo lên giường, hoàn toàn không tự ái. . . . . .”
Nữ bác sĩ lại nói liên miên cằn nhằn giáo huấn cô nửa giờ mới để cô rời đi.
Cả đầu Cố Tiểu Ngải tất cả đều là giọng răn dạy của nữ bác sĩ, ra khỏi văn phòng, Cố Tiểu Ngải cầm lấy ảnh chụp, đứa nhỏ vẫn còn nhỏ bằng quả táo. . . . . .
Đứa nhỏ, sẽ là con trai hay con gái?
Tính cách hoạt bát một chút mới tốt, giống cô thì rất buồn, giống Lệ Tước Phong thì quá xấu. . . . . .
Đi ngang qua một mặt kính cửa sổ, Cố Tiểu Ngải vừa ngước mắt lên liền thấy mặt mình phản chiếu lên cửa sổ, khóe môi vẽ bề ngoài tươi cười, mặt mày ngấn đầy ý cười, ngay cả đường cong của mặt đều có vẻ dịu dàng . . . . . . Cô cho là mình không có vui vẻ gì, hóa ra. . . . . . Cô rất vui vẻ.
Lại không lừa được chính mình, kỳ thật cô . . . . . . rất muốn có đứa nhỏ này, muốn nhìn đứa bé này lớn lên, muốn nhìn đứa bé này là con trai hay con gái, muốn nhìn thấy tính cách của đứa bé này có phải hoạt bát cởi mở hay không . . . . . .
Tiểu sinh mạng này là Bảo Bảo của cô. . . . . . cô không được bỏ đi.
Cố Tiểu Ngải do dự một đêm cũng chưa quyết định được, lại nhìn đến ảnh chụp trắng đen nháy mắt xác định đứa nhỏ này. . . . . .
Giữ lại đứa nhỏ này, sau đó thì sao?
Cố Tiểu Ngải lại bắt đầu lo một chuyện khác . . . .
Có nên nói cho Lệ Tước Phong hay không, cô không muốn bởi vì một đứa nhỏ mà mất đi tự do. Nhưng cô cũng không thể bởi vì lý do này mà không cho Lệ Tước Phong biết. . . . . .
Cô luôn miệng nói chán ghét người khác thay cô quyết định, không có quyền được biết, hiện tại. . . . . . Cô cũng không thể cướp đoạt đi quyền được biết của Lệ Tước Phong về đứa nhỏ.
Lệ Tước Phong. . . . . . Hẳn là sẽ thích đứa bé này chứ?
Lúc trước hắn bảo cô sinh cho hắn một đứa con, khi đó cô. . . . . . còn chết sống cũng không chịu sinh.
Mà bây giờ, Bảo Bảo bất thình lình có mặt, có một số việc cũng không tệ giống như trong tưởng tượng.
Thậm chí, cô còn nở nụ cười. . . . . .
Đột nhiên biết mình có Bảo Bảo, cả đầu Cố Tiểu Ngải đã hoàn toàn bị đứa nhỏ chiếm lấy, cầm lật vài tờ hướng dẫn của phụ nữ mang thai mà nữ bác sĩ cho cô, mới phát hiện có một đống lớn công việc cần chú ý . . . . . .
Sinh một đứa nhỏ. . . . . . nhìn qua rất khó, rất khó.
Gọi điện thoại cho bạn thân, nói mình bên ngoài có chút việc phải rời đi một tuần.
Bạn tốt Chu Chỉ Nghi còn có công việc của chính mình, biết cô nằm viện nhất định sẽ buông công việc tới chăm sóc cho cô, cô không muốn gây phiền toái cho bạn tốt như vậy.
Cố Tiểu Ngải ở trên đường mua một ít quần áo để mặc lúc nằm viện, nhìn con số trên chi phiếu giảm bớt đi một con số, cảm thấy lo lắng.
Vài năm nay, cô gởi ngân hàng cũng chỉ đủ cho cô học bổ sung, nuôi dưỡng một đứa nhỏ, hoàn toàn không có khả năng.
Lệ Tước Phong cho cô một cái thẻ để mua sắm cô cũng không có mang đi. . . . . . Cô không có đủ năng lực về kinh tế.
Xem ra, thông báo cho Lệ Tước Phong là việc phải làm . . . . . .
Bằng không Bảo Bảo ở trong tay cô sẽ không được chăm lo tốt về giáo dục.
Cô không được ăn học bài bản, cũng không thể để cho đứa nhỏ cũng giống như cô, dù sao ba của đứa nhỏ tương đối có tiền, Bảo Bảo có thể nhận được sự giáo dục tốt. . . . . .
Nhưng nên nói như thế nào đây?
Nói thẳng hay là thử trước Lệ Tước Phong một chút? !
Cầm hai cái túi lớn, Cố Tiểu Ngải đứng ở bên đường chờ xe taxi quay về bệnh viện, trong lòng tính toán phải mở miệng như thế nào với Lệ Tước Phong . . . . . .
Trực tiếp hay là uyển chuyển một chút?
Bỗng dưng, một chiếc thể thao hàng hiệu dừng ở trước mặt cô, cửa kính xe chậm rãi buông xuống.
Mặt Lệ Tước Phong anh tuấn, tà khí liền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô như vậy . . . . . .
Cố Tiểu Ngải có chút sững sờ nhìn Lệ Tước Phong, cô còn chưa có quyết định nên nói như thế nào, tại sao hắn lại xuất hiện lúc này chứ?
Một tay Lệ Tước Phong tựa vào cửa kính xe, bày ra tư thế anh tuấn.
Một đôi mắt sâu và đen nhìn chằm chằm cô, môi mỏng khêu gợi của Lệ Tước Phong câu ra một chút độ cong, “Tiểu thư Cố Tiểu Ngải, tôi thực tôn trọng cho cô hai lựa chọn, hoặc là lên giường, hoặc là lên xe.”
“. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải nhất thời không nói gì, hắn có một gương mặt đẹp trai trí mạng, nhưng vừa mở miệng liền phá hỏng toàn bộ vẻ mỹ cảm.
Nhìn mặt hắn tà khí mị hoặc, Cố Tiểu Ngải phát hiện tâm tình của mình cũng không có xấu lắm, thậm chí bị lời nói vô sỉ của hắn lại chọc cho muốn cười.
Dù sao cũng không trông mong được miệng hắn nói ra được những lời hay ho gì. . . . . .
Cô vui vẻ một chút, đối với Bảo Bảo không có xấu.
“Anh lại điều tra tung tích của tôi sao?” Cố Tiểu Ngải không cười ra mặt, chỉ là ra vẻ lạnh nhạt hỏi.
“Không có!” Lệ Tước Phong lập tức tức giận nói, hắn không phải đã hứa sẽ không chi phối cuộc sống của cô rồi sao? ! Cô còn dám hoài nghi hắn?
“Thật sự?” Cố Tiểu Ngải hồ nghi nhìn hắn, vậy hắn làm sao có thể khéo như vậy ở nơi này.
“Mua cái gì đó?” Lệ Tước Phong liếc liếc mắt nhìn túi trong tay cô một cái, không đợi cô trả lời lại dùng một bộ tư thái cao cao tại thượng nói, “Tôi còn tưởng rằng cô cố ý đứng ở chỗ này giả bộ gặp lại tôi. . . . . .”
“Tôi không nhàm chán như vậy đâu.” Cố Tiểu Ngải trừng mắt liếc hắn một cái, hắn nghĩ đến toàn bộ thế giới đều ăn không ngồi rồi giống như hắn sao.
Nói xong, Cố Tiểu Ngải vòng qua thân xe mở cửa lên xe.
Trong mắt sâu thẳm của Lệ Tước Phong xẹt qua một chút kinh ngạc, “Ngoan như vậy sao?”
Cư nhiên không cần hắn đi xuống kéo cô liền lên xe rồi sao? !
Cô gái này đột nhiên nghe lời như vậy, ngược lại hắn có chút khó có thể thích ứng.
“Không muốn tôi đi lên tôi lập tức đi xuống.” Cố Tiểu Ngải làm bộ liền muốn đẩy cửa xe, lập tức tay bị Lệ Tước Phong nắm lấy, người bị hắn kéo ôm vào trong lòng, “Không được đi!”
“Lệ Tước Phong. . . . . .” Cố Tiểu Ngải bị hắn kéo mạnh vào trong lòng theo bản năng che bụng của mình lại. . . . . .
“Không cần nhắc nhở tôi, bắt tôi tôn trọng đúng không?”
Cô vừa mở miệng Lệ Tước Phong đã biết cô muốn nói cái gì, hai tay đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu ở trên mặt cô hôn mạnh một cái, tiếng nói trầm thấp mà gợi cảm ở bên tai cô vang lên, “Tiểu thư Cố Tiểu Ngải, tôi có thể ôm cô không? Có thể!”
“. . . . . .” Hắn giở trò tự hỏi rồi tự trả lời? !
“Tiểu thư Cố Tiểu Ngải, chúng ta lên xe trước, sau đó lên giường, có thể chứ? Có thể!” Xem đó, hắn tôn trọng cô rồi đấy chứ.
Hắn - Lệ Tước Phong cho tới bây giờ chưa từng tôn trộng một người phụ nữ như vậy!
“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải cảm giác mình giống như bị cái gì nghẹn ở cổ nói không nên lời.
Lệ Tước Phong nói những lời trắng trợn luôn luôn không cần quan tâm trước mặt mình có ai hay không, lúc trước còn có cả tài xế, không muốn hắn nói thêm gì nữa, Cố Tiểu Ngải không khỏi nghiêm mặt nói, “Lệ Tước Phong, câm miệng của anh lại đi!”
“Là cô bảo tôi tôn trọng cô mà.” Hắn tôn trọng còn bảo câm miệng? ! Cái cô này có phải yêu cầu nhiều lắm rồi hay không!
“Người nhà anh đều tôn trọng người khác như vậy sao? !” Cố Tiểu Ngải cảm thấy đầu mình chắc chắn bị nhiễm xấu rồi, từ trong lòng ngực của hắn giãy dụa rời đi, ngồi cách hắn xa một chút.
Lệ Tước Phong cũng không còn cưỡng bách ôm cô nữa, áp sát vào trước mặt cô, một đôi mắt tới gần cô, khóe môi ôm lấy đắc ý, “Nhà tôi chỉ có duy nhất một mình tôi tôn trọng người khác thôi.”
“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải đơn giản quay đầu không hề nhìn hắn.
Lại cùng hắn nói tiếp, cô sẽ tức đến hộc máu mất.
Lệ Tước Phong không khinh địch buông tha cô như vậy, ngồi sát vào cô, cầm tay cô lên ngắm nghía ngón tay mảnh khảnh của cô, “Cố Tiểu Ngải, tôi có một chuyện rất nghiêm trọng muốn nói với cô.”
Lệ Tước Phong thực nghiêm túc, Cố Tiểu Ngải sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Lệ Tước Phong không chút nháy mắt nhìn cô, nói từng chữ từng chữ, “Trong phòng làm việc của tôi có giường.”
“Cái gì?” Cố Tiểu Ngải không kịp phản ứng.
“Cho nên cô muốn lên giường với tôi không?” Mắt Lệ Tước Phong tỏa sáng nhìn chằm chằm cô.
“. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải nhanh chóng rút tay bị hắn nắm về, cô thật sự là hoàn toàn thua hắn rồi, cả đầu của hắn lại không có chút gì khác . . . . . .
“Cố Tiểu Ngải. . . . . .”
“Câm miệng! Bằng không tôi nhảy xuống xe!”
“Ok! Tôi câm miệng!” Lệ Tước Phong đáp ứng rõ ràng lưu loát, Tiểu miêu lại phát uy rồi, không thể đùa nữa.
Lệ Tước Phong không nói cái gì nữa, nhìn chằm chằm cô kiểu như nhìn không biết chán vậy. Dường như khuôn mặt này xinh đẹp hơn ngày hôm qua rất nhiều, ngày hôm qua cô hoàn toàn không lộ vẻ gì cả.