Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 284: Chương 284




Vốn là hắn chuẩn bị sau khi họp xong sẽ dẫn Cố Tiểu Ngải thuận tiện “đi thăm” cái giường trong phòng của hắn một chút . . . . . .

Bây giờ thì tốt lắm rồi, lại thành bảo mẫu! Tổng giám đốc thay thư ký giữ con, có lầm hay không đây? !

“Tiểu Vương, con muốn đi đâu không?” Cố Tiểu Ngải cúi đầu đến nhẹ giọng hỏi, con của thư ký Vương Chiêu rất đẹp, mắt to, da trắng tinh . . . . . .

Không biết con của cô sau này có xinh đẹp như vậy hay không?

“. . . . . .”

Lệ Tước Phong trừng mắt Cố Tiểu Ngải, tâm lý bất bình đứng lên, tại sao cô không bao giờ nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy với hắn chứ? !

Cô đối xử với con của thư ký còn tốt hơn hắn nữa!

Tiểu Vương suy nghĩ, vành mắt run như cầy sấy liếc nhìn Lệ Tước Phong một cái, nhỏ giọng đáp, “K. . . . . . KFC.”

“Cái loại đó có cái gì ngon chứ? !” Lệ Tước Phong lập tức bất mãn quát, chẳng lẽ còn muốn hắn đi vào xếp hàng chờ mua hai cái đùi gà rồi thêm một cái Hamburger? !

“Đối với con nít anh có thể đừng hung hăng như vậy hay không?” Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu bất mãn nhìn Lệ Tước Phong, “Có phải con của anh sau này quăng cho bảo mẫu xong thì anh hoàn toàn chẳng quan tâm sao? Hoặc là mất hứng lên lại rống hai câu? !”

Cái cô này tại sao mở miệng ra là nói về con nít không vậy. . . . . .

Bỗng dưng, một cái suy nghĩ nảy đến trong đầu, Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm vào cô, mắt thâm thúy, “Cố Tiểu Ngải, tại sao cô luôn dò xét vấn đề con cái với tôi vậy?”

“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải nhất thời bị cứng đờ.

Tại sao cô lại quên đi Lệ Tước Phong ngoài tánh khí táo bạo ra thì hắn là một người tuyệt đối khôn khéo . . . . . . Cô cố ý thử như vậy, hắn như thế nào nghe không hiểu chứ.

“Cố Tiểu Ngải, cô. . . . . .” Tầm mắt Lệ Tước Phong hướng về bụng bằng phẳng của cô, có phải cô mang thai hay không?

“Anh không đi thì chúng tôi đi.”

Cố Tiểu Ngải lôi tay Tiểu Vương bước đi, không nói thêm gì nữa, đỡ phải làm cho Lệ Tước Phong truy vấn không ngớt.

Tiếp tục nhìn thái độ của Lệ Tước Phong lại quyết định có nên nói ra hay không. . . . . .

“Này! Không phải là cô có chứ? !” Lệ Tước Phong đuổi theo hỏi.

Đi ngang qua phòng thư ký thì toàn bộ thư ký với dáng người hoàn hảo đứng dậy gật đầu cung kính chào hỏi, “Xin chào Lệ tổng!”

Lệ Tước Phong ngay cả quan tâm cũng chẳng quan tâm một chút nào, tiếp tục đuổi theo Cố Tiểu Ngải hỏi, “Cố Tiểu Ngải! Không phải là cô có chứ? !”

Cái cô này luôn quyến rũ đề tài con nít để nói, nhất định có vấn đề!

“Có cái gì? Cỡ D sao?” Cố Tiểu Ngải xoay người lại lạnh lùng nhìn Lệ Tước Phong, lập tức liếc mắt nhìn phòng thư ký một cái, “Tôi cũng không có dáng người hoàn hảo như thư ký của anh nơi này đâu.”

“Ai nói dáng người cô chứ!” Lệ Tước Phong tức giận nói, bỗng dưng, gương mặt anh tuấn lại hào hứng hẳn lên, chế nhạo nhìn mặt cô, “Cố Tiểu Ngải, cô ghen sao?!”

“Không có.” Ghen tuông cái quỷ quái gì chứ, hắn nuôi dưỡng bao nhiêu cô cỡ D cô cũng không quan tâm, một chút cũng không quan tâm.

“Cố Tiểu Ngải! Cô chính là ghen rồi!” Lệ Tước Phong ôm lấy khóe môi, nhất thời vui vẻ hẳn lên, đã thấy cô ghen, tâm tình của hắn tốt vô cùng.

“Không có!” Cố Tiểu Ngải thề thốt phủ nhận.

“Tôi đã gặp qua nhiều phụ nữ rồi, ghen hay không ghen tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra được!” Khóe môi Lệ Tước Phong càng cong hơn, một đôi mắt đen lộ ý cười không che dấu được . . . . . .

Đúng, hắn đương nhiên gặp qua nhiều phụ nữ rồi, hắn lên giường với biết bao nhiêu phụ nữ rồi!

“Tôi sẽ không thích ăn chua đâu!” Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nói, kéo tay Tiểu Vương ấn thang máy, trên mặt khó có thể che dấu vẻ tức giận.

“Không thích ăn chua? Tôi thì lại nhớ rõ cô thích ăn cá chua ngọt lắm mà.” Lệ Tước Phong tiến đến bên người cô có chút vô lại nhíu mi, càng phủ nhận càng chứng minh cô ghen tị.

Cái cô này, quả nhiên yêu hắn, nhìn những phụ nữ trong phòng thư ký đã ghen tị rồi.

“. . . . . .”

Cố Tiểu Ngải xoay mặt qua chỗ khác, không hề liếc nhìn hắn một cái.

“Lệ tổng, Lệ tổng, ngài cho tôi một cơ hội nữa đi, nhất định sẽ không có sai lầm tương tự. . . . . .” Một giọng của người đàn ông trung niên vang lên, là người lúc nãy bị đuổi việc.

Cố Tiểu Ngải kéo tay Tiểu Vương đi vào thang máy, Lệ Tước Phong đi vào theo, tâm tình tốt nên cũng nhân đạo nói, “Được rồi, anh được phục chức!”

“A?” Như vậy liền phục chức sao? ! Người nhân viên kia hoàn toàn là một bộ dáng không hiểu . . . . . . Liền dễ dàng như vậy? ! Hắn còn chuẩn bị quỳ xuống để cầu xin lòng từ bi của Lệ tổng. . . . . .

“. . . . . .”

Lệ Tước Phong làm việc cũng tùy tâm trạng . . . . . .

Cố Tiểu Ngải không khỏi chuyển mắt nhìn về phía Lệ Tước Phong, chỉ thấy Lệ Tước Phong nghiêng dựa vào một bên, mặt tà khí mà anh tuấn lộ vẻ ức chế không tươi cười nổi, thấy cô nhìn qua lập tức nói, “Cố Tiểu Ngải, cô nhìn lén tôi!”

“. . . . . .”

Ai muốn nhìn lén hắn chứ!

Cố Tiểu Ngải không muốn để ý đến hắn, lại lần nữa quay đầu qua chỗ khác, đỡ phải cùng hắn đấu võ mồm.

“Tránh ra.”

Thấy Tiểu Vương đứng kề sát bên người Cố Tiểu Ngải, một cái tay nhỏ còn kéo tay cô, Lệ Tước Phong nhíu mi, đi lên phía trước dễ dàng xách Tiểu Vương qua một bên, lạnh lùng thốt, “Thật ngu ngốc.”

“A. . . . . .” Tiểu Vương sợ hãi nhìn Lệ Tước Phong, non nớt đáp ứng, một bộ dáng muốn khóc lại không dám.

Quá hung dữ!

Ông chủ của mẹ thật quá hung dữ mà!

“Tại sao anh lại dọa một đứa con nít như vậy chứ?” Cố Tiểu Ngải nhíu mày, càng kéo Tiểu Vương đến bên cạnh mình.

Cô còn muốn nhìn xem thái độ của Lệ Tước Phong đối với con nít. . . . . .

Biểu hiện này của hắn. . . . . . Cô thật sự là cái gì cũng không muốn nói.

“Cô vì một đứa con nít mà lại khó chịu với tôi là sao? !” Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Vương liếc mắt một cái, cái tên xấu xa vướng chân vướng tay, nên nhét vào bồn cầu mới đúng!

“Tôi không có khó tính.” Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nói, trong giọng nói không khỏi mang theo một chút ưu phiền.

Nhìn thấy Lệ Tước Phong đối với Tiểu Vương như vậy, nhìn thấy Lệ Tước Phong lên kế hoạch với đứa con tương lai của mình, cô thực có chút ưu phiền. . . . . .

Nếu quyết định của hắn chính là đem đứa nhỏ quăng cho bảo mẫu nuôi, động một chút lại to tiếng với con nít, vậy cô nói ra thì có ý nghĩa gì chứ?

Hắn có khả năng làm một người ba tốt hay không? Dò xét một chút cũng tốt.

*************************

Bên ngoài, ánh mặt trời vừa vặn, ấm áp dễ chịu.

Lệ Tước Phong lái xe dưng trước một MacDonald, nhìn vào kính chiếu hậu trừng mắt Tiểu Vương một cái, “Còn không xuống xe? !”

. . . . . .

“Con muốn ăn KFC.” Tiểu Vương nghẹn ngào một tiếng, “Con muốn ăn FC. . . . . .”

“Muốn ăn còn không xuống xe? !” Lệ Tước Phong nhíu mi, đứa nhỏ này tại sao lại phiền phức như vậy chứ.

Cố Tiểu Ngải liếc nhìn MacDonald bên ngoài một cái, nhất thời có loại cảm giác vô lực, từng chữ từng chữ nói, “Lệ Tước Phong, nơi này là MacDonald mà.”

Hắn dẫn một cái đứa nhỏ đến MacDonald ăn gà rán sao? !

“. . . . . .” Trên mặt Lệ Tước Phong trồi lên một chút xấu hổ, trên hướng dẫn đường trên xe tìm vị trí KFC, nhỏ giọng rủa một tiếng, “Chết tiệt.”

Nhìn bộ dáng hắn thất bại, Cố Tiểu Ngải có chút buồn cười, đường đường là một tổng giám đốc của E.s lại không phân biệt nổi giữa MacDonald cùng KFC . . . . . .

Lệ Tước Phong liếc kính chiếu hậu một cái, khóe môi cô tươi cười làm cho cả khuôn mặt cô đều xinh đẹp hẳn lên, động lòng người. . . . . .

Cái cô chết tiệt, chịu nở nụ cười rồi sao?

Cơn tức giận trên người Lệ Tước Phong tiêu tan hết, không kiên nhẫn một lần nữa lái xe chạy tới KFC.

Khung cảnh xung quanh KFC thực yên tĩnh nhã nhặn, Cố Tiểu Ngải dẫn Tiểu Vương đến sô pha bên cửa sổ ngồi xuống, nhìn liếc mắt Lệ Tước Phong xếp hàng chờ mua cơm một cái.

Lệ Tước Phong là một người theo chủ nghĩa đàn ông, chịu xếp hàng mua cơm là một chuyện có thể dọa người crồi, cũng tuyệt đối sẽ không cho cô đi xếp hàng.

“Ông chủ của mẹ thực hung dữ.” Tiểu Vương cũng nhìn Lệ Tước Phong bĩu môi nói, một bộ dáng rất tức giận . . . . . .

“Nhưng chú ấy cũng cùng con đến ăn gà rán rồi . . . . . .” Cố Tiểu Ngải với ý đồ nói tốt cho Lệ Tước Phong, nhìn Tiểu Vương xem có thích hắn hay không.

Kỳ thật chỉ cần hiểu Lệ Tước Phong, sẽ biết hắn cũng không xấu xa như dáng vẻ bên ngoài của hắn như vậy.

Nếu không, cô cũng sẽ không. . . . . .

Sẽ không rung động với hắn . . . . . .

Cố Tiểu Ngải ngước mắt nhìn Lệ Tước Phong xếp hàng, vóc dáng cao to nổi bật nhất trong một đám người, thỉnh thoảng còn có tiểu nữ sinh trộm ngắm hắn.

Lệ Tước Phong là một người có đôi khi sẽ thực dịu dàng cùng làm người khác cảm động . . . . . Có đôi khi, không hiểu đã bị một ít cử chỉ của hắn làm cảm động, ngay cả tâm cũng rung động theo.

“Chú ấy chỉ biết mắng chửi người khác, các chị trong phòng thư ký đều bị chú ấy mắng đến khóc nhiều lần rồi.” Tiểu Vương nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tinh lộ vẻ tức giận.

Cũng phải . . . . . .

Lệ Tước Phong kia độc miệng, nghe hắn nói không bị độc chết cũng bị tức chết. . . . . .

“Ngoan, chú ấy chỉ là hổ giấy thôi, không cần sợ chú.” Cố Tiểu Ngải nhẹ giọng trấn an Tiểu Vương, vuốt vuốt tóc ngắn của nó.

“Vậy. . . . . . chú ấy có đem con nhét vào bồn cầu không?” Tiểu Vương yếu ớt hỏi.

. . . . . .

Lệ Tước Phong dọa con nít thành như vậy đấy. . . . . .

“Sẽ không.”

Cố Tiểu Ngải nói, lấy khăn tay lau nước mắt cho nó.

Chỉ chốc lát sau, Lệ Tước Phong liền tay không mà về, nổi giận đùng đùng ngồi vào đối diện với cô, một đôi mắt hung ác trừng mắt Tiểu Vương, “Tiểu tử thúi, qua đây ngồi cho ta!”

Vị trí bên cạnh phụ nữ của hắn có thể để cho một đứa con nít ngồi sao? !

Tiểu Vương lập tức bị dọa đến lui đến trong lòng Cố Tiểu Ngải, nhất thời sợ tới mức lại nghẹn ngào.

“Lệ Tước Phong. . . . . . anh đừng dọa con nít nữa được không? !” Cố Tiểu Ngải nhíu đôi lông mày lại, oán giận nhìn Lệ Tước Phong, cúi đầu mềm nhẹ khuyên vỗ về Tiểu Vương, “Không có việc gì, chúng ta ăn cái gì.”

“. . . . . . gà, gà rán đâu?” Tiểu Vương lui ở trong lòng cô rất nhỏ giọng hỏi. . . . . .

Nó căn bản không thấy Lệ Tước Phong đem cái gì về hết. . . . . . đùi gà đâu? Cánh gà đâu? Côca đâu? Cái gì cũng đều không có, vậy cho nó ăn cái gì?

“Lệ Tước Phong, anh mua cơm đâu?” Cố Tiểu Ngải cũng nghi hoặc nhìn về phía Lệ Tước Phong đối diện, hắn không phải đi xếp hàng sao, vậy đồ ăn đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.